Một lúc sau, Tiêu Trường Phong kinh ngạc mở to mắt.
Sao lại không có? Rõ ràng hắn ta đã tận mắt chứng kiến con hồ ly này nuốt mất pháp bảo.
Cho dù là người, yêu thực hay linh thú, không ai có thể dung hợp được với pháp bảo, cho dù có phù hợp với pháp bảo đến đâu.
“Không có sao?”
“Không có, để ta thử lại lần nữa.”
Khương Trúc thấy vậy cũng chẳng màng buồn bã vì linh thú của mình trông xấu xí, trong đầu chợt hiện lên cảnh Thanh Yêu vô cớ hồi phục trước đây, cùng với hình ảnh Hắc hồ ly đào bới tìm kiếm thứ gì đó.
“Luồng hắc khí đó... có khi nào là của con hồ ly đó không? Ý ta là, có lẽ pháp bảo đó vốn dĩ thuộc về nó?”
Mặc dù nghe rất phi lý, nhưng khi xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau thì trở nên hợp lý hơn nhiều.
Lúc đó những luồng hắc khí và lũ côn trùng kia đều không còn chút sinh khí nào, con hồ ly c.h.ế.t tiệt này cũng vậy.
Hắc hồ ly ngạc nhiên liếc nhìn Khương Trúc.
Mặc dù nàng có hơi vô đạo đức, nhưng vẫn có chút đầu óc.
Tiêu Trường Phong nhìn chằm chằm vào hắc hồ ly đang giả chết, im lặng một lúc lâu.
Trong lòng hắn ta bắt đầu có vài phần tin tưởng.
Hắn ta phải tốn không ít công sức mới biết được tung tích của pháp bảo từ miệng của song sinh thảo, mà lúc đó con hồ ly này cũng tình cờ có mặt.
Một nơi ẩn náu kín đáo như vậy, nói là vô tình tìm thấy thì hắn ta nhất định không tin.
Nhưng nếu như vậy, còn thôn dân thì sao?
Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết?
“Có vẻ như nó có thể hấp thụ hắc khí.” Khương Trúc dù giận đến nghiến răng ken két, nhưng nàng thật sự vẫn không thể bỏ mặc nó.
Nếu như đã kí khế ước rồi thì còn làm sao được nữa, coi như nuôi một con ch.ó vậy.
Hắc hồ ly nãy giờ vẫn im lìm, nghe thấy suy nghĩ của Khương Trúc thì lập tức nổi điên lên.
“Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó!”
Nó là đại ma vương, hiểu chưa!
Khương Trúc thấy trong đầu ồn ào quá, lặng lẽ chặn nó lại, mặc kệ nó không ngừng kêu la.
“Nếu đã như vậy.” Tiêu Trường Phong đưa Hắc hồ ly cho Khương Trúc: “Vậy sau khi xong việc ở bí cảnh Huyết Nguyệt, phiền đạo hữu cùng ta quay về Kiếm Tông một chuyến.”
“Được.”
Khương Trúc thô lỗ buộc Hắc hồ ly vào thắt lưng mình.
Cảnh tượng quen thuộc, động tác quen thuộc, khiến khóe miệng Hắc hồ ly giật nhẹ.
Người tốt nào mà buộc linh thú vào eo cơ chứ.
Gặp nguy hiểm thì tiện tay ném nó ra ngoài phải không?
Hắc hồ ly vùng vẫy kịch liệt mấy cái: “Bản vương ra lệnh cho ngươi mau ôm lấy ta.”
“?” Khương Trúc khẽ cười lạnh: “Có cần ta ngậm ngươi trong miệng luôn không?”
Hắc hồ ly: “...”
Vậy thì không cần đâu.
Lúc này, Tô Thiên Tuyết, người đã bị cuộc đời vả cho vài cái, cuối cùng cũng nhận ra sự thật.
Nàng ta nhục nhã đến mức chỉ lặng lẽ đứng sau Lục Tiến với đôi mắt đỏ hoe, không còn hành động bốc đồng nữa, chỉ nhìn Hắc hồ ly với ánh mắt như luyện thuốc độc.
Hắc hồ ly hoàn toàn không sợ hãi, không chỉ nhìn lại mà còn làm mặt quỷ, thậm chí còn giơ ngón giữa lên.
Tô Thiên Tuyết tức giận đến run rẩy.
Quả thật, người đáng ghét thì ngay cả linh thú đã kí khế ước cũng khiến người ta chán ghét.
Cả hai đều là phế vật, có gì mà tự mãn chứ.
“Vì khách điếm đã bị thiêu rụi, vậy chúng ta ai về nhà nấy, mẹ ai người đó tìm nha.”
Một người đứng dậy, những người khác cũng đồng tình, các tông môn lần lượt đứng dậy chuẩn bị rời đi tìm chỗ khác.
Nghệ Phong Dao giơ tay chặn trước mặt họ, nói:
“Không phải chứ, ta bỏ ra linh thạch để mua một khách điếm, các người thiêu rụi rồi định quay lưng bỏ đi sao?”
Mục Trì lạnh mặt: “Liên quan gì đến bọn ta, cũng không phải bọn ta thiêu rụi.”
“Đúng vậy, tại sao không cho bọn ta rời đi chứ?”
Phong Thanh Tông lập tức không hài lòng: “Các người có ý gì, ý các người là bọn ta đã làm sao?”
“Ta còn chưa nói gì, đã có vài người vội vàng đến nhận lỗi.”
Nhìn mấy chục người lại bắt đầu cãi nhau, Tô Thiên Tuyết chỉ im lặng cúi đầu, không nói một lời.
Người của Thiên Diễn Tông nhìn chung tu vi khá thấp, Phong Thanh Tông và Quy Nhất Tông thì hoàn toàn không định can thiệp vào vụ rắc rối này, nghĩ nếu không nói rõ ràng ra được thì cứ nhào lên đánh thôi.
“Người của Vạn Phật Tông và Kiếm Tông đều đang ở đây, hai tông môn các ngươi thực sự muốn giở trò sao?” Bạch Tử Mục nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đã nhận ra ý đồ của hai tông môn này.
Mọi người đều biết, Vạn Phật Tông và Kiếm Tông tuyệt đối không bao giờ thoái thác trách nhiệm, hơn nữa chỉ cần có lý thì thậm chí có thể nhờ họ giúp đỡ.
Trong lòng Mục Trì thầm mắng vài câu: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào, dù sao nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ, thì đừng hòng ép Quy Nhất Tông chúng ta đền bù.”
Bạch Tử Mục liếc nhìn những người có mặt tại đây: “Dù sao thì ai ở đây cũng có phần, chi bằng mọi người cùng chia đều ra.”
“Còn các ngươi thì sao? Có khi là do Thiên Diễn Tông các ngươi tự bày ra trò này đấy.”
Nghệ Phong Dao bất đắc dĩ giơ tay: “Vậy chúng ta cùng chia đều với các ngươi.” Dù sao cũng không thể để các ngươi cứ như vậy mà rời đi.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng bây giờ đây thực sự là cách tốt nhất, lúc đó cực kỳ hỗn loạn, chẳng ai biết ngọn lửa bùng lên như thế nào.
Trong khi phía trước tranh cãi không ngớt, Hắc hồ ly ở phía sau lén lút truyền âm cho Khương Trúc.
“Là người bên kia châm lửa, chính là nàng ta, bản vương đã thấy hết rồi.”
Khương Trúc nhìn theo hướng nó chỉ.
Ồ, chẳng phải là tiểu sư muội Tô Thiên Tuyết, người đẹp lương thiện hay sao?
Khương Trúc “soạt” một cái, rút Hắc hồ ly từ thắt lưng ra.
Hắc hồ ly: “...”
Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút được sao.
“Vậy ngươi đi chỉ điểm nàng ta đi, nhanh lên, số linh thạch tiết kiệm được sẽ mua cho ngươi một con gà nướng thiệt lớn.”
Ai thèm con gà nướng của ngươi chứ...
Miệng thì nói không quan tâm, nhưng cơ thể Hắc hồ ly lại rất thành thật.
Trước mặt tất cả mọi người, Hắc hồ ly lao thẳng về phía Tô Thiên Tuyết, miệng liên tục kêu líu ríu. Nó còn đứng thẳng người, dùng tay chỉ vào nàng ta, rồi kéo áo nàng ta.
Sắc mặt Tô Thiên Tuyết lập tức cứng đờ, nàng ta dùng chân đá vào Hắc hồ ly, định đuổi nó đi.
Nhưng đây là Hắc hồ ly mà ngay cả Tiêu Trường Phong cũng không bắt nổi, làm sao có thể bị hai cú đá của Tô Thiên Tuyết làm khó được.
Hắc hồ ly vừa né những cú đá không trúng mục tiêu của nàng ta, vừa đổi vị trí, không ngừng dùng tay chỉ vào nàng ta, thậm chí còn mô tả lại cảnh tượng lúc nó thấy nàng ta châm lửa.
Sự việc này khiến tất cả mọi người xung quanh đều im bặt.
Trương Đồng, người luôn thích xem náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện, lập tức cất giọng hét lớn: “Vật nhỏ kia, chẳng lẽ ngươi muốn nói là người của Phong Thanh Tông châm lửa?”
Lục Tiến suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Sao lại là bọn họ nữa chứ?
“Trương Đồng, ngươi đừng có nói linh tinh!”
Trương Đồng nhún vai: “Đâu phải ta nói, chính con hồ ly này tận mắt thấy mà.”
Trịnh Phổ thấy tiểu sư muội bị một con thú bắt nạt, lập tức giận dữ tung ra một luồng linh lực nhắm thẳng vào Hắc hồ ly.
Hành động này đã chọc giận đại ma vương.
Hắc hồ ly càng bám chặt lấy Tô Thiên Tuyết không buông, khiến nàng ta tức đến mức mặt xanh mét.
Khóe miệng Nghệ Phong Dao co giật: “Phong Thanh Tông, các người còn gì để nói nữa không?”
“Ta không có, không phải ta...” Tô Thiên Tuyết uất ức nhìn Khương Trúc đang mỉm cười, khóc lóc nói: “Tam sư tỷ, tại sao tỷ lại hãm hại muội.”
“Ta có làm gì đâu, người xuất gia không nói dối mà, đúng không đại sư huynh?” Khương Trúc tỏ ra tội nghiệp nhìn Tam Thanh.
Tam Thanh bình thản gật đầu, bước lên một bước chắn trước Khương Trúc, rồi nói với Tô Thiên Tuyết:
“Đệ tử của Vạn Phật Tông chúng ta đương nhiên là chính trực nhất. Hơn nữa, mọi người cũng thấy rồi, con hồ ly này chỉ mới kí khế ước với sư muội ta, tình cảm chưa sâu, không thể nói đến chuyện sai khiến được. Chắc hẳn đây chỉ là ý kiến cá nhân của con hồ ly thôi.”
“Không bằng nữ thí chủ thử nói chuyện với con hồ ly này một chút, xem có chỗ nào hiểu lầm không.”
Nói chuyện cái gì nữa chứ, chẳng phải đã thấy con hồ ly c.h.ế.t tiệt này đang chỉ đích danh nàng ta sao?
“Hắn là sư huynh của tỷ, tất nhiên sẽ giúp tỷ rồi.” Tô Thiên Tuyết tức đến mức nhảy dựng lên.
Khương Trúc buồn cười nói: “Ngươi cũng có sư huynh mà, vậy thì nhờ sư huynh của ngươi trả linh thạch đi. Dù sao thì người của Phong Thanh Tông các ngươi cũng ngốc nghếch, mà linh thạch thì nhiều.”
Các tông môn khác: “...”
Vừa nãy các ngươi còn nói các ngươi là người chính trực nhất mà...
Dưới ánh mắt của Tam Thanh, Khương Trúc nhanh chóng sửa lời: “Không phải, ta muốn nói là các ngươi hào phóng.”
Tam Thanh hài lòng gật đầu.