Tan học, Khương Trúc đúng giờ đến tìm trưởng lão Như Tâm.

“Ngươi có biết tại sao người theo Phật tu vẫn có thể luyện khí không? Hay tại sao tông môn chỉ nhận đệ tử trẻ tuổi?”

Khương Trúc bối rối lắc đầu.

“Vì trẻ nhỏ vẫn còn non nớt, vẫn chưa có đạo tâm của riêng mình. Chúng vẫn chưa có nhận thức hoàn chỉnh về thế giới. Trên cơ sở này, chỉ cần tông môn không ngừng để chúng luyện kiếm, truyền cho chúng đạo tâm thuộc về Kiếm tu. Bằng một cách tự nhiên, chúng sẽ trở thành Kiếm tu.”

“Vậy là một tông môn hoàn chỉnh đã ra đời. Người có thiên phú kiếm đạo sẽ trở thành Kiếm tu, người có thiên phú luyện đan sẽ trở thành Đan tu.”

“Nhưng Kiếm tu chỉ cầm cầm thanh kiếm là thành tu sĩ rồi sao?”

Trưởng lão Như Tâm đang đi dạo trong rừng với Khương Trúc. Chỉ nhìn thấy lão thuận tay biến ra một thanh kiếm rồi tuỳ ý vung hai cái, khiến lá cây bay tứ tung.

“Khi ngươi cầm kiếm thì không thể theo Phật tu sao?”

“Đương nhiên có thể, trong Tam Thiên Đạo có nói, mỗi đạo đều có đạo căn riêng. Đạo căn chính là đạo tâm, đạo căn của Phật tu của chúng ta chính là Phật tâm.”

Sắc mặt trưởng lão Như Tâm nghiêm túc nói: “Niệm Nhất, ngươi nên nhớ kỹ những gì ta sắp nói đây."

Khương Trúc nhận ra sự nghiêm túc của lão, vô thức kiềm chế sự mất tập trung của mình.

“Phật tâm là gì? Có thể là cứu thế giúp người, cũng có thể là độ người độ mình. Mỗi suy nghĩ, lời nói hay hành động đều có thể trở thành Phật tâm, đó chính là đạo tâm của ngươi.”

“Chỉ cần ngươi giữ được đạo tâm của mình thì dù là múa kiếm hay luyện khí đều không còn quan trọng nữa. Chỉ cần đạo tâm của ngươi là Phật tâm, đó cũng chính là Phật tu của ngươi."

“Phật tu có thể luyện khí, có thể múa kiếm, có thể luyện đan, vẽ bùa chú, Phật tu có hàng trăm nghìn kiểu, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.”

Trưởng lão Như Tâm nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng của nàng như đã được giác ngộ, tiếp tục giảng:

“Trong quá trình luyện khí, ngươi sẽ không ngừng củng cố đạo tâm của mình. Ngươi biết bản thân là Phật tu, biết bản thân luyện một món vũ khí là để cứu thế hay để diệt thế. Ngươi biết bản thân mình đang làm gì, vậy là đủ rồi.”

Khương Trúc nhất thời lơ đãng, quanh quẩn bên tai đều là lời nói của trưởng lão Như Tâm.

Trưởng lão Như Tâm nói luyên thuyên rất nhiều.

Trong đầu Khương Trúc chỉ có một suy nghĩ: nàng có thể luyện khí, có thể múa kiếm, có thể luyện đan, có thể vẽ bùa chú.

Thật là tốt quá, không uổng công nàng gặp được vận cứt chó một lần xuyên sách tới đây, không thử hết tất cả một lần sao được.

"Được rồi, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đến phòng luyện khí.”

Khương Trúc hoàn hồn lại, vội vã đi theo.

“Ngươi nên bắt đầu luyện từ cơ bản trước, trước tiên hãy luyện một thanh kiếm xem…”

“Dạ được...”

Ngày nào Khương Trúc cũng đi sớm về trễ, tan học xong là không ngừng chạy đến chỗ trưởng lão Như Tâm. Khoảng thời gian đó cả tông môn yên tĩnh hơn hẳn.

Đợi đến lúc trưởng lão Thông Trần cứ luôn do dự, quyết định tìm Khương Trúc nói chuyện, nàng đã luyện được một viện toàn là dụng cụ.

Trưởng lão Thông Trần nhìn đồ đạc khắp sân, phút chốc không nói nên lời.

Lão ta tưởng rằng chỉ mới nửa tháng cũng không tính là trễ. Bởi vì với nửa tháng mà nói cũng không học được gì.

Nhưng rõ ràng lão ta đã đánh giá thấp năng lực thực hành của Khương Trúc.

Chỉ mới nửa tháng mà nàng đã có thể luyện linh kiếm.

“Trưởng lão Thông Trần?”

Khương Trúc dừng tay, ngạc nhiên đứng dậy.

Nàng đâu có gây rắc rối gì? Hay các sư huynh lại lấy công pháp của nàng gây chuyện rồi?

Trưởng lão Thông Trần khó chịu phẩy phẩy tay: “Không có việc gì, đi ngang qua thôi.”

Nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Vốn dĩ lão ta còn định khuyên nàng, kết quả người ta đã bắt đầu luyện linh kiếm rồi, rõ ràng là đã nhập môn.

Khương Trúc khó hiểu sờ sờ trán mình.

Cứ thần thần bí bí.

Người bình thường duy nhất của Vạn Phật Tông cũng đã trở nên bất thường.

Không quan tâm nữa.

Khương Trúc hào hứng nhìn mảnh linh kiện trong tay mình.

Cái vảy đó chỉ nhỏ bằng một con chip, nàng chế tạo ra để gắn lên các tông bài làm máy truyền tin liên lạc với nhau.

Nàng cẩn thận truyền linh lực để hòa cái vảy vào tông bài, sau đó vội vàng chạy đi tìm trưởng lão Đạo Ngộ.

"Trưởng lão, trưởng lão, người có nhà không?”

Đạo Ngộ vốn đang ngủ say, nghe thấy giọng nói quen thuộc, sợ đến mức bật dậy muốn chạy.

“Ấy, trưởng lão người chạy đi đâu? Ta có chuyện muốn tìm người.”

Đạo Ngộ nhìn Khương Trúc trước mắt, khóe miệng nhếch lên.

Sao lão lại không biết nàng tìm lão tức là có chuyện.

Nửa tháng này lão bị tìm đến mười lần rồi.

“Tông bài của ngươi lại hỏng rồi sao?”

Khương Trúc cười hì hì; “Không phải, là của Tam sư huynh và Tứ sư huynh hỏng rồi, lần trước quên đổi giúp các huynh ấy.”

Đạo Ngộ thật sự khóc không ra nước mắt: “Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy, ngươi có biết ngươi đã làm hỏng bao nhiêu cái tông bài rồi không?”

Khương Trúc chắp hai tay, van nài: “Ta xin người, ta xin người mà, đây thật sự là lần cuối rồi, người đừng nói với người khác.”

Đạo Ngộ bất lực.

Thân truyền mình tìm được, còn có thể làm gì chứ, có khóc thì cũng phải chiều theo.

“Hừ, cho ngươi, lần này thật sự là lần cuối đấy, nhiều hơn nữa ta cũng không có đâu.”

Nói thật, tông bài của đệ tử thân truyền khóa dưới, rồi dưới nữa đều bị nàng nghịch hết sạch rồi.

Khương Trúc cầm lấy tông bài rồi lập tức chạy mất, cũng không quên quay đầu nói lớn: “Cảm ơn người, đợi ta thành công người đầu tiên được thông báo sẽ là trưởng lão Đạo Ngộ.”

Đạo Ngộ cười, lắc lắc đầu, “Con bé Niệm Nhất này…”

Trong lúc Khương Trúc chạy đi đã kết hợp cái vảy cá được luyện chế xong vào hai tông bài, sau đó lại đưa cho Huyền Tịch và Thiền Tâm.

“Tiểu sư muội, muội lấy tông bài của bọn huynh để làm gì?”

Giọng của Huyền Tịch cũng không nhỏ, khiến cho đệ tử xung quanh đều chú ý.

“Lát nữa huynh sẽ biết.”

Khương Trúc nói rồi dùng chạy mất, để lại một nhóm đệ tử hỗn loạn trong gió.

“Là ý gì, sao lại chạy mất rồi?”

"Chẳng lẽ muốn chơi trốn tìm với chúng ta? Chúng ta có cần đi tìm muội ấy không?”

“Không biết nữa…”

Các đệ tử nhìn mặt nhau.

Đúng lúc người người đang nghi hoặc, tông bài trong tay Huyền Tịch và Thiền Tâm đột nhiên run lên. Sau đó một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên tông bài:

“Các sư huynh, các huynh có nhìn thấy không?”

"Ôi đệt."

Minh Huệ không nhịn được chửi thề một tiếng.

Thiền Tâm thúc cậu bé một cái: “Nói cái gì hả, đệ tưởng mình là tiểu sư muội à?”

Minh Huệ lập tức tát vào miệng, mắt nhìn chằm chằm vào tông bài trên tay hai người: “Sai rồi, không nói nữa, cho nên đây là tiểu sư muội sao?”

Khương Trúc hùng hổ từ phía xa chạy đến.

“Thế nào, có nhìn thấy không?”

“Có.”

Huyền Tịch hết sức kinh ngạc: “ Muội … muội làm gì với tông bài vậy?”

“Không có gì, chỉ là một thủ thuật nhỏ, chỉ cần huynh truyền linh lực, sau đó dùng linh lực viết chữ lên tông bài là có thể truyền đi.”

Huyền Tịch và Thiền Tâm thử nghiệm.

Điều quan trọng không phải là chỉ một người có thể viết, hai người có thể đồng thời cùng viết. Chữ gửi đi từng hàng từng hàng hiện trên tông bài, có thể cùng lúc nhìn thấy.

Những đệ tử khác đều không thể bình tĩnh nữa, giành lấy tông bài.

“Tiểu sư muội, ta cũng muốn, năn nỉ muội đó, để ta chơi một nén hương cũng được.”

“Cầu xin muội, để ta chơi trước, ta chỉ chơi nửa nén hương thôi.”

“Năn nỉ năn nỉ năn nỉ muội đó, tiểu sư muội, sư huynh đã hái rất nhiều linh quả cho ta, muội muốn đổi mấy trái? Nhìn ta đi, tất cả gia tài của sư huynh đều cho muội.”

“Đừng gấp đừng gấp, đưa tông bài cho ta là được.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện