Ngày hôm sau, ánh mặt trời ló rạng.

Trên núi, một đám đệ tử khiêng đòn gánh trên vai, bên trên treo hai thùng nước, xếp hàng qua cầu.

Lúc các đệ tử gánh nước cũng không quên tu luyện, tiếng nói lanh lảnh vang vọng giữa đất trời.

“Ngã tâm vô khiếu, thiên đạo thù cần. Ngã nghĩa lẫm nhiên, quỷ mị giai kinh. Ngã tình hào dật, thiên địa quy tâm. Ngã chí dương đạt, thủy khởi phong sinh. Nhất tâm bất chuế vật, ngã kim tự tiêu diêu.”(1)

Các đệ tử hăng hái bốn phương, nhưng đến giờ nghỉ giữa trưa thì lại hơi lo lắng.

Bọn họ phải gánh nước trong hồ ở sau tông môn, sau đó lại chuyển nước vào phòng tắm trong tông môn.

Để trừng phạt bọn họ, trưởng lão đã phong bế linh lực bọn họ lại, cho nên bây giờ bọn họ đi bộ từ phòng chứa nước ra hồ nước, tốc độ nhanh cũng phải mất nửa canh giờ, vừa đi vừa về là mất một canh giờ.

Cứ tính như vậy, một ngày bọn họ cùng lắm là chạy được tám chuyến thôi.

“Lu nước trong phòng chứa nước lớn như vậy, còn có tận mấy cái, chúng ta có thể đổ đầy trong ba ngày sao?”

“Dựa theo lý thuyết mà nói thì, không thể.”

Vẻ mặt các đệ tử cay đắng.

“Thế thì bên trưởng lão Thông Trần phải làm sao bây giờ?”

“Không thì... chúng ta đập nát một cái lu đi?”

Vẻ mặt các đệ tử khác cạn lời nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Đệ tử kia sờ sờ mũi, cười gượng nói: “Đùa chút thôi, đùa chút thôi mà.”

Nếu thật sự đập nát một cái lu, trưởng lão Thông Trần sẽ phạt bọn họ c.h.ế.t mất.

“Tiểu sư muội, muội thấy sao?” Huyền Tịch cảm thấy Khương Trúc nhất định có cách.

Nàng có nhiều mưu mẹo lắm.

Khương Trúc nghĩ một hồi rồi nói: “Có thì có, nhưng mà hơi phiền chút.”

Các đệ tử vừa nghe đã bị thu hút, lập tức vây quanh lại.

“Chúng ta có thể làm một công cụ, chỉ là công cụ này có hơi lớn...”

“Cần rất nhiều cây trúc lớn...”

*

Mặt trời đứng bóng, một đám đệ tử chạy qua dưới bóng cây.

“Tiểu sư muội, trúc tới rồi, có đủ không?”

Nói xong, cả mười người, mỗi người khiêng mười mấy cây trúc già chạy như bay tới.

Mặc dù bọn họ không còn linh lực, nhưng sức mạnh cơ thể thì vẫn còn.

“Mấy cây này đều là trúc lâu năm đấy.”

Khương Trúc cầm bản vẽ mình vừa vẽ xong lên, nhìn sang cây trúc: “Đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi, tranh thủ làm xong trong hai ngày.

“Được.”

Khương Trúc ra lệnh một tiếng, các đệ tử cũng bắt đầu tự nhận việc cho mình.

Dưới sự chỉ huy của Khương Trúc, Huyền Tịch và Thiền Tâm chặt hai bên sườn đối xứng của cây trúc, dùng d.a.o tước bỏ mấy phần dư thừa, làm thành hai cái đinh bằng trúc có thể đóng xuống đất.

Đạo Toàn và những đệ tử khác thì chuẩn bị mấy cây trúc nhỏ, tước thành thanh trụ tròn rồi lắp vào khớp trúc.

Khương Trúc cầm bản vẽ đi lại giữa các đệ tử, từ sáng đến tối, vội đến mức chân không chạm đất.

Khí thế các đệ tử ngất trời, làm một mạch tới chiều ngày hôm sau, cuối cùng guồng nước bằng trúc cũng đã gần hoàn thành.

Thiền Tâm lại kinh ngạc cảm thán tiểu sư muội thật là thông minh.

Đồ vật lớn như vậy, còn có kết cấu phức tạp, cũng không biết sao mà nghĩ ra được.

“Được rồi, bây giờ chỉ thiếu đường dẫn nước nữa thôi.” Khương Trúc cười nói. “Đi chặt thêm một ít trúc nữa là cũng tàm tạm rồi.”

Các đệ tử nghe vậy đều thở dài nhẹ nhõm, vội suốt một ngày một đêm, mắt bọn họ còn chưa được khép lại lấy một lần.

Có lẽ là biết sắp làm xong, trong lòng cũng thả lỏng hơn nhiều, lúc chặt trúc, các đệ tử còn có thời gian rảnh rỗi cầm gậy trúc đùa nghịch.

Huyền Tịch cầm cây trúc thẳng tắp trong tay lắc lắc, sau đó đưa cho Khương Trúc: “Tiểu sư muội, biểu diễn công pháp lúc trước nói cho chúng ta một lần đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, biểu diễn một lần đi.”

Vội làm guồng nước, công pháp còn chưa kịp học.

“Được, các huynh nhìn kỹ này.”

Khương Trúc vui vì được dạy cho các sư huynh học công pháp mình mới tạo ra, tuyệt đối không phải vì có người bầu bạn cùng khi bị phạt.

Gậy trúc trong tay xoay tròn hai lần, cổ tay vừa chuyển động, gậy trúc lập tức bay ra ngoài, sau khi đánh rơi toàn bộ lá trúc đang rơi xuống thì lại xoay tròn bay trở về.

“Không có linh lực, chỉ được một khoảng như vậy thôi, chờ khi nào có linh lực thì lại dạy các huynh kĩ hơn.”

Một đám đệ tử hưng phấn vây quanh.

Trùng hợp, khung cảnh này lại bị trưởng lão Thông Trần nhìn thấy, chẳng qua lão ta chỉ nhìn thoáng qua rồi lạnh mặt rời tầm mắt đi.

Còn chơi nữa.

Đúng là không đặt lão ta vào mắt mà.

Trưởng lão Thông Trần thở phì phì quay đầu sai đệ tử: “Đợi đến mai cẩn thận kiểm tra xem bọn họ có đổ đầy lu nước trong phòng chứa nước không, thiếu một chút cũng không được.”

Đệ tử vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Trưởng lão Thông Trần vung tay áo rời đi: “Đúng là không ra gì, ta phải đi nói chuyện với Tông Chủ mới được, không biết rút kinh nghiệm chút nào.”

Đám người Khương Trúc không hề biết trưởng lão Thông Trần còn tới thăm dò, bọn họ ở trong rừng trúc khoa tay múa chân một lát rồi khiêng trúc đi.

“Cắt một nửa cây trúc ra, dựng thành một cái khung, dựng trên miếng đất sau tông môn là được, sau đó chúng ta lại chuyển thùng nước theo đường thủy đến phòng chứa nước.”

Chuyện như này khá đơn giản, cho nên trước trời tối là có thể xong, chẳng qua là cần thử nghiệm, xem nước có thể lưu thông ở các khớp không.

Các khớp nối cách nhau khá xa, gọi cũng không nghe được, nhưng vẫn may nhóm người bị phạt bọn họ cũng nhiều, Khương Trúc điều khiển ở bên guồng nước, các lệnh truyền đi cũng làm được.

Bởi vì mỗi lần truyền lời đều cần nửa canh giờ, nếu nơi nào không lưu thông được thì còn cần Khương Trúc tự mình tới xem.

Cho nên vất vả tới tận hửng đông mới chuẩn bị xong.

Sau khi xong việc, Khương Trúc mệt mỏi nằm trên mặt đất, nói thầm: “Không có điện thoại quả nhiên rất phiền toái.”

“Điện thoại gì?” Minh Huệ ló đầu ra.

“Là một loại đồ dùng để truyền tin, có thể đồng thời liên lạc với nhiều người, sau đó còn có thể liên lạc ở khoảng cách rất xa.”

Lúc này, không chỉ Minh Huệ ngó đầu ra, Huyền Tịch và Thiền Tâm cũng kinh hãi: “Trên đời còn có loại đồ như thế sao?”

“Đúng vậy, đáng tiếc là nơi này không có...” Ánh sáng trong đầu Khương Trúc chợt lóe lên, nghiêng đầu hỏi: “Tông bài chúng ta có phải có thể đưa tin không?”

Minh Huệ gãi gãi đầu. “Có thì có, nhưng chỉ có thể chỉ hướng đi thôi, không truyền lời nói được.”

Khương Trúc như đang nghĩ cái gì.

Có lẽ nàng có thể thử xem.

Nếu không thì quá lạc hậu rồi, truyền môt tin tức đi mất mười ngày nửa tháng cũng không truyền tới, nếu có bảo vật gì thì đã sớm bị cướp sạch rồi.

Nghỉ ngơi một canh giờ, các đệ tử lại tiếp tục làm việc.

Mọi người vây quanh thành từng hàng, kinh ngạc cảm thán nhìn chỉ cần xoay quai là có thể xoay tròn guồng nước, dòng nước được ống trúc đưa vào lối đi trong ống trúc, một đường chảy theo ống trúc.

“Tiểu sư muội thật thông minh, nếu có thể cho ta mượn dùng hai ngày thì tốt quá...”

“Cho ta mượn trước đi, ta đang vội, hai ngày nữa là phải kiểm tra rồi.”

“Sao, nơi này chỉ có một mình ngươi là đệ tử nội môn à? Nói như thể chúng ta không cần phải kiểm tra ấy.”

“Không thì để tiểu sư muội kiểm tra giúp chúng ta đi...”

“??” Khương Trúc vội vàng chặn lại: “Mau đi gánh nước! Hôm nay mà không đổ đầy, trưởng lão Thông Trần lại nổi điên bây giờ.”

Các đệ tử tưởng tượng tới cái mặt đen thui kia, sợ tới mức run rẩy, không ngừng vó ngựa cầm thùng nước chạy.

Bây giờ bọn họ chỉ cần phái một người canh giữ ở bên guồng quay nước xoay tay cầm, những người khác có thể tới lối đi sau tông môn để tiếp nước, rồi lại tới phòng chứa nước là được.

Xách nước từ sau tông môn đến phòng chứa nước không mất tới nửa nén hương, cho nên đến chiều, các đệ tử đều đã làm xong.

Đây là một đoạn trích khổ cuối của Thanh Tâm Quyết, câu cuối cùng trong bài tác giả có tham khảo từ những kinh khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện