Ba người Khương Trúc từ nãy đến giờ vẫn là nhân vật nền, cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của cả hai bên.

Đúng lúc đó, một tia ánh trăng xuyên qua tán lá, chiếu rõ dáng vẻ của ba người bọn họ.

So với ban ngày, cả ba người đã gầy đi rất nhiều, gương mặt đã lộ rõ nét vốn có.

Ở giữa là một nữ ni cô, giữa trán có một nốt chu sa đỏ tươi, dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ. Hai người bên cạnh là hai nam hoà thượng với diện mạo thanh tú, chính khí bừng bừng.

Khí tức của Phật tu trong môi trường âm u càng rõ rệt hơn.

Sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của ba người, Lục Tiến kinh ngạc.

Đây chẳng phải là nhóm ba người Khương Trúc mà hắn ta gặp ở Hoàng thành sao? Ngay từ khi nhìn thấy họ mặc y phục của Vạn Phật Tông, đáng lẽ hắn ta nên nghi ngờ rồi mới đúng.

Sắc mặt của Vũ Văn Vân lập tức tối sầm lại.

Thà c.h.ế.t còn hơn, vậy mà là đám ba người Khương Trúc.

Người kinh ngạc nhất có lẽ là Tô Thiên Tuyết.

Người trọc đầu bên trái kia chẳng phải là kẻ đã chơi nàng ta một vố lần trước sao...

“Tam sư tỷ, hóa ra là tỷ… Lần trước cũng là ba người các người đúng không? Ở Hoàng thành đó.”

Khương Trúc mỉm cười với nàng ta: “Không phải đâu, ngươi đừng nói linh tinh.”

Phật Tổ chứng giám, nàng không hề nói dối, lần trước là sư huynh Minh Huệ mà.

Sắc mặt của Tô Thiên Tuyết có hơi méo mó.

Nàng ta không thể chấp nhận được chuyện này.

Hồi còn ở trong ổ ăn mày, đám ăn mày luôn cố ý để dành hết thức ăn ngon cho nàng ta, mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về nàng ta, còn Khương Trúc thì chỉ có thể đi chân trần xin ăn giữa mùa đông lạnh giá.

Đến khi vào Phong Thanh Tông, mọi chuyện cũng chẳng khác gì.

Nàng ta có thiên phú hơn, tính cách tốt hơn, cho nên luôn là người được ưu ái, tình yêu thương của các sư huynh chỉ dành cho một mình nàng ta, còn Khương Trúc thì chỉ có thể làm kẻ hầu hạ, mặc cho nàng ta sai khiến.

Vậy mà giờ đây, Khương Trúc, kẻ thua kém nàng ta đủ đường, lại trở thành tiểu sư muội của tông môn khác, còn từng chơi nàng ta một vố .

Lần này lại càng quá đáng hơn, không chỉ khiến nàng ta phải chịu nhục, mà còn giúp Khương Trúc nổi bật, suýt nữa thì nàng ta đã bị lu mờ rồi.

Đúng vậy, vừa rồi nàng ta cũng đã chú ý đến những công pháp mà Khương Trúc thể hiện.

Cũng không biết Khương Trúc học ở đâu, dù chỉ là vài công pháp nhỏ không tên nhưng cũng đủ khiến cho nàng ta khó chịu.

Trong ấn tượng của nàng ta, Khương Trúc chỉ là một kẻ ngu xuẩn chẳng biết gì cả.

“Không thể nào, không thể nào, tam sư tỷ rõ ràng đã nói là xuống núi làm ăn mày, sao có thể vào Vạn Phật Tông? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Khương Trúc khinh bỉ, đáp: “Đúng đúng đúng, ta không phải là Khương Trúc, ngươi mới là Khương Trúc, đã được chưa?”

Tô Thiên Tuyết hoàn toàn sụp đổ, dường như rơi vào trạng thái điên khùng.

Lục Tiến nhìn về phía ba người Khương Trúc, giọng điệu thương lượng: “Nếu các ngươi cũng là đệ tử thân truyền, vậy thì càng tốt, chúng ta đều là đệ tử của Ngũ đại tông môn, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta hợp tác hành động chẳng phải tốt hơn sao?”

Nghe vậy, Tiết Âm lo lắng lên tiếng.

“Tiểu hòa thượng, các ngươi đừng đồng ý, bọn người Phong Thanh Tông đều là những kẻ lòng dạ nham hiểm.”

Người của Phong Thanh Tông muốn mượn sức của Vạn Phật Tông, sau đó ép buộc người của Hợp Hoan Tông giúp bọn họ chia sẻ áp lực.

Nhưng Vạn Phật Tông là Phật môn chính tông, chưa kể ba người Khương Trúc đã từng bị Phong Thanh Tông chặn đường ở Hoàng thành.

Hơn nữa, xét tình hình hiện tại, nếu Vạn Phật Tông đồng ý thì chẳng phải sẽ là giúp Phong Thanh Tông bắt nạt người khác hay sao?

Vì thế Thiền Tâm chắp tay, ôn tồn đáp: “Các vị thí chủ Phong Thanh Tông, nếu các ngươi không hòa hợp được với nữ thí chủ của Hợp Hoan Tông thì cứ tách ra đi đường riêng, hà tất phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy?”

Tại sao cứ nhất quyết phải đi cùng với người của Hợp Hoan Tông, còn uy h.i.ế.p người ta nữa chứ?

Khương Trúc gật đầu đồng tình: “Đúng đúng, người ta không muốn đi cùng thì các ngươi nên tự biết đường mà cút đi, vừa bắt người ta giúp các ngươi đánh quái, vừa muốn để tiểu sư muội của người ta đỡ đao cho các ngươi, ở đâu ra chuyện tốt nào cũng đều rơi vào tay các ngươi thế?”

“Nếu không phải vì người ta bây giờ chưa đủ mạnh thì sớm đã một đao giải quyết các ngươi rồi, đâu đến lượt các ngươi đứng đây lắm lời, đúng là đạo đức suy đồi, loại người như các ngươi cũng có thể chui từ khe cống lên mà đi lại được sao.”

Tình huống lúc ấy quá gấp gáp, nàng chạy trước nên không kịp thấy tận mắt, nhưng nghe động tĩnh cũng đủ hiểu đã xảy ra chuyện quỷ gì.

Tô Thiên Tuyết luôn có thói quen kéo người khác làm tấm chắn, kết cục của nguyên chủ chẳng phải cũng là như vậy sao.

Mặc dù đã quen với việc Khương Trúc nói năng bạo dạn, nhưng mỗi lần nàng mở miệng Thiền Tâm đều không khỏi nghi ngờ liệu nàng có thật sự là Phật tu hay không.

Đệ tử Hợp Hoan tông cũng ngẩn người.

Đây thật sự là đệ tử thân truyền của Vạn Phật Tông sao?

Mặc dù thoáng giật mình, nhưng trong lòng Thanh Yêu và những người khác lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Hôm nay nếu không có người của Vạn Phật Tông ở đây, e rằng bọn họ sẽ bị người của Phong Thanh Tông lợi dụng đến c.h.ế.t mất.

“Được, được, được, ý của các ngươi là nhất định phải đi cùng đám nữ tu của Hợp Hoan Tông này đúng không?”

“Chứ còn sao nữa, chẳng lẽ đi với các ngươi à? Ta không dám đâu, nhỡ đâu lại bị kéo ra đỡ đao thì sao?”

“Ngươi...”

Khương Trúc làm ra vẻ mặt cực kỳ kinh hoàng: “Chết vì đỡ đao thôi thì không nói, mà các sư huynh của ta còn phải bảo vệ các ngươi thật tử tế nữa, trời ạ, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi, đây là nhân tính vặn vẹo, là suy đồi đạo đức, đúng là không bằng súc sinh.”

Vừa nói xong, đám người Hợp Hoan Tông ai nấy đều bụm miệng cười.

Thiền Tâm chỉ biết đưa tay lên đỡ trán, đôi khi thật sự muốn khâu miệng của tiểu sư muội lại.

Nếu có ngày nào đó muội ấy không thể phi thăng thành công, chắc chắn là do chính cái miệng của muội ấy báo hại kéo chân.

Lời của Khương Trúc khiến người của Phong Thanh Tông tức đến mức hộc máu, không kịp buông thêm lời nào đã bỏ đi.

Người của Vạn Phật Tông rõ ràng muốn xen vào chuyện này, đánh nhau cũng không được lợi lộc gì, không đi thì chẳng lẽ ở lại để Khương Trúc tiếp tục châm chọc sao?

“Chuyện hôm nay đa tạ các vị, sau này nếu còn cơ hội gặp lại, nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”

Thanh Yêu tự nhận mình không phải là người tốt, cũng chẳng có bản lĩnh hay hoài bão gì lớn lao, việc nàng ta làm nhiều nhất chính là quyến rũ nam nhân.

Nhưng nàng ta cũng hiểu thế nào là nhận ơn báo đáp.

Bản lĩnh của ba người Vạn Phật Tông không hề tầm thường, nếu không có ai kéo chân thì có lẽ họ có thể sống sót mà ra khỏi nơi này.

Nhóm các tỷ muội của nàng ta còn gần mười người, phần lớn chỉ đạt cảnh giới Trúc Cơ, dù không muốn thừa nhận nhưng bọn họ thật sự là gánh nặng.

Khương Trúc nghi hoặc gãi cái đầu trọc: “Các ngươi không đi cùng bọn ta sao? Chúng ta là Phật tu đấy, không hết lòng cứu các ngươi thì sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của chúng ta mất.”

Lời này của Khương Trúc nói không sai chút nào.

Dù nàng không mở lời thì Thiền Tâm và Huyền Tịch cũng sẽ nói ra.

Đệ tử của Vạn Phật Tông từ trước đến nay đều theo đuổi con đường cứu nhân độ thế, đã không gặp thì thôi, nhưng giờ họ cũng đã đi cùng nhau một đoạn đường rồi.

Nếu hôm nay biết rõ nếu bỏ mặc mười nữ tu này sẽ khiến họ mất mạng mà vẫn thờ ơ thì sau này nào còn dám nói gì đến việc cứu thế, làm sao có thể cứu thêm nhiều người nữa?

Cứu thế phải bắt đầu từ việc cứu người.

Đệ tử của Vạn Phật Tông đời đời đều như vậy, đến lượt bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Các đạo hữu của Hợp Hoan Tông, nếu không ngại thì chi bằng chúng ta đi cùng nhau, người đông đương nhiên sức mạnh cũng tăng lên.” Thiền Tâm nói.

Dù nữ tu của Hợp Hoan Tông có biết ơn đến đâu, nhưng nếu nói không động lòng thì là nói dối.

Ai mà không muốn sống?

Ai cũng muốn sống cả.

Thanh Yêu cụp mi, che giấu đi nỗi chua xót trong lòng.

Trong Tu Tiên giới, làm gì có chuyện “người đông sức lớn”, dù có thì cũng phải ở mức độ hàng ngàn hàng vạn người mới có thể nói vậy.

Cả Tu Tiên giới này chỉ có đám Phật tu này là ngây thơ đến mức ấy thôi.

Huyền Tịch đi lên phía trước, không ngoái đầu lại mà nói: “Cùng đi thôi, nơi này u tối, các nữ thí chủ đi sát vào.”

Khương Trúc theo sau Huyền Tịch, quay lại vẫy tay với Tiết Âm, miệng cười toe toét: “Đi nhanh lên, ra ngoài ta dạy công pháp cho các ngươi.”

Đám nữ tu của Hợp Hoan Tông liếc nhìn Thanh Yêu, thấy nàng ta gật đầu, trên mặt lập tức nở nụ cười, vui vẻ đi theo.

Tiết Âm và Khương Trúc sánh bước dưới ánh trăng, ánh sáng kéo dài chiếc bóng của họ hòa cùng bóng cây, từng tầng từng lớp đan xen vào nhau, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, chẳng thể phân biệt được.

“Sao ngươi biết nhiều thứ như vậy, chẳng phải ngươi là Phật tu sao?”

“Ta cũng không biết, có lẽ ta có thiên tư thông minh, ha ha ha.”

“Đúng là thông minh, lợi hại hơn hẳn những người ta từng gặp.”

“Đương nhiên rồi.”

“Ta còn muốn học thêm một công pháp nữa, có được không?”

“Được chứ, nhưng ngươi phải trả ta linh thạch đấy.”

“Được, mỗi người chúng ta sẽ đưa ngươi một trăm viên linh thạch thượng phẩm.”

“Vậy chẳng phải ta sắp phát tài rồi sao...”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện