Người của Phong Thanh Tông vô cùng chật vật bò ra khỏi hố phân, buồn cười là Tô Thiên Tuyết còn bị lún sâu trong đó, Lục Tiến và Vũ Văn Vân phải cố gắng hết sức mới kéo nàng ta ra được.
Điều này khiến Tiết Âm cười nghiêng ngả.
Tiếng cười xung quanh khiến Tô Thiên Tuyết cực kỳ căm ghét đám người này, đồng thời cảm thấy rất xấu hổ, quay người định ôm Lục Tiến khóc.
Nhưng trên người nàng ta toàn là những thứ không thể nói ra, Lục Tiến khó khăn lắm mới làm bản thân sạch sẽ được đôi chút, sao có thể để nàng ta ôm, hắn ta lùi lại một bước để tránh nàng ta.
Tô Thiên Tuyết trừng mắt, càng thêm tủi thân, quay đầu ôm Vũ Văn Vân khóc lóc kể lể: “Bọn họ đều nhắm vào ta, rõ ràng ta không làm gì cả, bọn họ cố ý không nhắc nhở ta, muốn thấy ta mất mặt.”
Vũ Văn Vân bị nàng ta ôm bất ngờ, ngẩng đầu nhìn những người khác đang cười nhạo.
Hắn ta rất muốn nói thực ra không chỉ nhắm vào nàng ta, mà là cả Phong Thanh Tông đều bị nhắm vào.
Nhưng vì để ý đến cảm xúc của nàng ta, hắn ta vẫn nhẹ nhàng an ủi.
Lục Tiến dường như cũng nhận ra hành động của mình không đúng, cũng tiến lại dỗ dành nàng ta.
Một người đã đủ hôi rồi, ba người chụm lại càng hôi hơn.
Khương Trúc và những người khác bịt mũi đi nhanh, chỉ muốn tránh xa Phong Thanh Tông.
Người của Phong Thanh Tông thấy vậy, lập tức đi theo, ngay cả Tô Thiên Tuyết cũng không thèm giận dỗi, thà vừa khóc vừa chạy cũng không chịu tụt lại phía sau.
Bây giờ họ không biết mình đang ở nơi quái quỷ nào, lạc đàn tuyệt đối không có lợi, đi theo họ ít nhất cũng đông người hơn.
Tin tốt là, bầy Linh thú không theo xuống.
Tin xấu là, họ không thể quay lại đường cũ, phải tìm lối ra khác.
Đây là một khu rừng cổ xưa yên tĩnh, vì những cây cổ thụ xung quanh có tán lá khá rậm rạp, che kín cả bầu trời, chỉ thỉnh thoảng mới có một tia ánh trăng lọt xuống.
Trời đã tối đen.
“Nơi này thật âm u.” Tiết Âm xoa xoa cánh tay, nàng ấy luôn cảm thấy xung quanh có gì đó đang chuyển động.
Tô Thiên Tuyết khinh thường bĩu môi.
Đồ nhát gan.
“Chắc là Thị Huyết Đằng, một loại linh thực hắc ám.” Khương Trúc nói.
Thanh Yêu khẽ liếc nhìn sang.
Nàng ta còn tưởng họ chỉ là ba hòa thượng bình thường, nhưng những gì nàng biết quá nhiều, hơn nữa trời tối thế này, vẫn có thể nhìn rõ môi trường xung quanh.
Còn hai hòa thượng bên cạnh nàng, luôn khiến nàng ta cảm thấy họ không dễ chọc.
Đúng thật là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài ha? Những cái cây quanh họ đều bị quấn đầy dây leo, những dây leo đó cảm nhận được hơi thở của sinh vật sống, đều thức tỉnh.
Trong bóng tối, một dây leo quấn lấy mắt cá chân của Tô Thiên Tuyết, sau đó chỉ nghe một tiếng thét thảm, Tô Thiên Tuyết ngã xuống đất.
Lục Tiến c.h.é.m đứt dây leo bằng một nhát kiếm, mắt cá chân của Tô Thiên Tuyết đầy vết máu, trở nên xanh tím.
Mùi m.á.u tanh kích thích Thị Huyết Đằng, những dây leo trở nên dài ngoằng, từ bốn phương tám hướng tiền về phía họ.
Quá nhiều dây leo, Lục Tiến không thể chặn chúng lại hết được, nôn nóng mở miệng: “Tiểu sư muội, muội đứng dậy trước đi.”
Tô Thiên Tuyết ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cuộn tròn thành một đống: “Không muốn đâu, muội sợ lắm, đại sư huynh nhị sư huynh, các huynh cứu muội với.”
Nàng ta không nhúc nhích, thêm vào đó mùi m.á.u tanh trên người nàng ta nặng nhất, phần lớn dây leo đều lao về phía nàng ta.
Vũ Văn Vân và Lục Tiến vì bảo vệ nàng ta mà toàn thân đầy máu.
Lúc này đệ tử Phong Thanh Tông lại có thêm một người chết.
Thấy vậy, Lục Tiến càng mất kiên nhẫn, hét lên: “Tô Thiên Tuyết, muội đứng dậy trước đi.”
Tô Thiên Tuyết bị hắn ta hét bèn ngẩn ra, sau đó nước mắt rơi lã chã.
Lục Tiến nhìn thấy thì phiền lòng, trực tiếp bế nàng ta lên bằng một tay.
Vũ Văn Vân muốn nói lại thôi, nhìn đệ tử Phong Thanh Tông đã chết, cuối cùng cũng không nói gì.
Bên Hợp Hoan Tông cũng không khá hơn, những thứ đó c.h.é.m không đứt cũng không g.i.ế.c được, rất khó đối phó.
Đúng lúc mọi người buồn phiền không chống chịu nổi nữa thì một tràng Phật chú vang lên từ không trung.
Chỉ thấy Khương Trúc chạy khắp nơi, sau mỗi bước đi của nàng thì Phật quang như sóng nước lan tỏa, kèm theo tiếng niệm Phật chú.
Hiện tại linh lực của nàng đã hồi phục một nửa, pháp thuật nhỏ này tiêu hao ít linh lực, nàng có thể chạy thế này cả ngày.
Những dây leo xung quanh như gặp phải thứ gì đáng sợ, chúng không dám đến gần.
Phật pháp vốn dĩ khắc chế những vật âm u này.
Nhìn tiểu hòa thượng đối phó với Thị Huyết Đằng dễ như chạy bộ, người của Hợp Hoan Tông kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Tiết Âm chỉ vào Khương Trúc đang chạy tới chạy lui, một lúc lâu cũng không nói được câu nào: “Không phải, ngươi… nàng… các ngươi là đệ tử của Vạn Phật Tông sao, không phải các ngươi trộm y phục của tông môn chứ?”
Huyền Tịch tự hào ngẩng đầu: “Nếu giả bao đổi.”
Tiết Âm cảm thấy Tu Tiên giới đảo lộn cả rồi: “Vạn Phật Tông các ngươi là Phật môn chính thống đúng không?”
Tông môn nào truyền thừa trăm nghìn năm chỉ để truyền thừa loại công pháp kỳ quái này chứ.
Trong ấn tượng của họ, Vạn Phật Tông là Phật môn rất nề nếp, cho nên công pháp này là chuyên dùng để dỗ trẻ con đúng không?
“Tất nhiên rồi, Vạn Phật Tông của chúng ta là Phật môn lớn nhất Tu Tiên giới.” Thiền Tâm cười nói.
Thanh Yêu nheo mắt, mượn ánh sáng yếu ớt của Phật quang quan sát kỹ Huyền Tịch và Thiền Tâm.
Khuôn mặt của họ dường như không còn sưng nữa, trông khá giống đệ tử thân truyền của Vạn Phật Tông.
Chỉ là…
Thanh Yêu đăm chiêu suy nghĩ, nàng ta ngẩng đầu nhìn hai người nhất quyết muốn học công pháp của tiểu hòa thượng kia.
Sao lại có dáng vẻ không đứng đắn thế này?
Một năm trước khi nàng ta gặp họ vẫn là đệ tử Phật môn rất nghiêm túc, cả ngày không tùy tiện nói cười.
Phía trước, không chỉ Huyền Tịch và Thiền Tâm quấn lấy Khương Trúc đòi học, Tiết Âm cũng chen vào.
Đáng tiếc nàng ấy không phải đệ tử Phật môn, không học được, chỉ có thể đứng bên cạnh với ánh nhìn ao ước.
Khương Trúc thấy nàng ấy thực sự muốn học, liền đề nghị sửa đổi một công pháp tương tự giúp nàng ấy.
“Hả? Sửa? Bây giờ sao? Ở đây?” Tiết Âm ngơ ngác.
Xung quanh họ toàn là Thị Huyết Đằng, không tiện lắm đâu.
“Đúng, thử uy lực ở đây mới tốt.” Khương Trúc sắp yêu nơi này luôn rồi.
Ở bên ngoài tìm người làm thí nghiệm còn phải nghe tứ sư huynh càu nhàu.
Ở đây thì khác, bất kỳ dây leo nào cũng là đối tượng thí nghiệm, thật quá hoàn hảo!
“Ngươi muốn sửa công pháp nào?”
Tiết Âm ngơ ngác diễn giải một lần.
Khương Trúc thử vài lần, tiện thể tìm hiểu nguyên lý, sau đó chỉ đạo nàng ấy thay đổi cách vận hành linh lực.
Tiết Âm mơ màng học theo, càng học càng kinh ngạc.
Mặc dù lúc nàng ấy chạy không có Phật quang cũng không có Phật chú, nhưng có uy lực, vậy là đủ rồi.
Bốn người chơi rất vui vẻ ở phía trước.
Còn phía sau người của Phong Thanh Tông chịu thiệt lớn, linh lực còn lại không nhiều, cuối cùng chỉ có thể mặt dày mày dạn đến gần Hợp Hoan Tông tìm chỗ dựa.
Khương Trúc và mấy người chuyên chạy đến chỗ nhiều dây leo, gặp phải dây leo giả c.h.ế.t họ còn rất hăng hái chọc phá.
Lục Tiến nhìn cảnh này lại nhớ đến bên mình đã c.h.ế.t một đệ tử, lập tức đau lòng.
Quay đầu lại thấy Tô Thiên Tuyết vẫn đang khóc lóc, Vũ Văn Vân dỗ không được, nàng ta nhất định muốn Lục Tiến tự mình xin lỗi.
So sánh như vậy, Lục Tiến càng phiền, dứt khoát quay đi không nhìn.
Tô Thiên Tuyết trong lòng ấm ức, nước mắt không ngừng rơi.
Nàng ta chỉ là sợ thôi, có gì sai chứ, hơn nữa rõ ràng bọn họ có cách, lại không cứu nàng ta, đều là lỗi của bọn họ.
Tại sao đại sư huynh lại trách ngược nàng ta?