“Phất Lạp Minh Qua Vũ Bộ, Bát Hầu Công, Hổ Trảo Cật Bố Đinh, Phi Thiên Hầu Xảo Đoạt Bảo Hạp, Lão Thử Tẩu Mê Cung…”
Chỉ trong chốc lát, Khương Trúc đã thử nghiệm mười mấy loại công pháp.
Nàng vừa sử dụng linh lực vừa ghi nhớ lại những điểm thiếu sót để tiện cải thiện lần sau.
Lục Tiến và Vũ Văn Vân không phải là không đánh lại nàng, chỉ là công pháp của nàng quá kỳ lạ, lúc thì làm chói mắt người khác, lúc thì hét điếc tai, còn có đủ loại chiêu trò, khiến người ta không thể phòng bị.
Cứ như vậy, hơn mười đệ tử của Phong Thanh Tông không chạm được vào vạt áo của Khương Trúc.
Khi linh lực của nàng gần cạn kiệt, đệ tử của Phong Thanh Tông cũng mệt lả.
Cảnh tượng trên đường phố lúc đó rất khó coi.
Các đệ tử của Phong Thanh Tông đều bị thương nằm la liệt trên đất, ngay cả Lục Tiến và Vũ Văn Vân cũng thê thảm không kém.
Trái lại, Khương Trúc ngoài việc linh lực gần cạn thì không hề hấn gì.
Không đợi người của Phong Thanh Tông ngẩng đầu, Khương Trúc kéo Huyền Tịch và Thiền Tâm chạy đi, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Mặc dù đã làm khó người của Phong Thanh Tông, nhưng nàng vẫn biết tự lượng sức mình, linh lực của nàng đã cạn, nếu đánh tiếp sẽ không có lợi thế.
Ba người chạy một mạch ra khỏi Hoàng thành, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Dạy dỗ xong người của Phong Thanh Tông, Khương Trúc cảm thấy rất sảng khoái.
Nàng không vừa mắt đám ngốc đó từ lâu rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái.
Thiền Tâm là một Phật tu chính gốc còn hơn cả Huyền Tịch, thực sự cảm thấy hành vi vừa rồi không đúng.
“Tiểu sư muội, sau này đừng làm vậy nữa, như vậy là không tốt, Phật tu chúng ta chú trọng thanh tịnh, đương nhiên sư huynh không nói muội sai, đối phương nói chuyện quá đáng thật, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng giáo hóa, để họ cải tà quy chính mới tốt…”
Khương Trúc vừa lắc đầu vừa vẫy tay.
“Tứ sư huynh, huynh có nghe câu này chưa? Người sắp c.h.ế.t nói lời thành thật(1).”
Thiền Tâm khó hiểu nhìn nàng.
Câu này thì có liên quan gì đến chuyện vừa rồi? Khương Trúc đưa tay ra sau lưng, vẻ mặt cao thâm khó lường: “Câu này có nghĩa là, gặp người nói chuyện không dễ nghe, đánh hắn gần chết, hắn sẽ nói chuyện dễ nghe.”
Huyền Tịch và Thiền Tâm: “…”
Thật hay giả.
Họ ít đọc sách, đừng lừa họ.
Khương Trúc cười: “Ta cũng đang giúp bọn họ, các huynh thấy đó, sau khi được ta giáo hóa, bọn họ không nói thêm câu nào nữa.”
Thiền Tâm đỡ trán.
Bọn họ thực sự không mở miệng, nhưng không phải vì được giáo hóa đúng không?
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thiền Tâm, Huyền Tịch không nhịn cười nổi.
Người luôn miệng nói về giáo hóa Phật pháp như tứ sư đệ cũng có ngày hôm nay, thật hiếm thấy.
Nghĩ vậy, Huyền Tịch không quên giúp Khương Trúc đánh lạc hướng: “Tứ sư đệ, bình thường tiểu sư muội cũng rất ngoan, chỉ là thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút, không phải chuyện gì lớn.”
“Bây giờ việc quan trọng nhất là nghĩ cách giúp muội ấy lên Trúc Cơ.”
Mặc dù là Phật tu, nhưng so với người ngoài, hắn ta chắc chắn đứng về phía tiểu sư muội nhà mình.
Khương Trúc vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, ta còn phải Trúc Cơ, chuyện đã qua thì để nó qua đi.”
Thiền Tâm bị hai người nửa dỗ dành nửa lừa gạt, cũng không còn bận tâm chuyện vừa rồi, quay đầu nhìn xung quanh.
Họ đã chạy đến lối vào của dãy núi nhưng chưa hoàn toàn vào núi, xung quanh có nhiều ngôi làng nhỏ.
Phật tu khác với các tu sĩ khác, xuống núi rèn luyện không chỉ để chiến đấu, mà còn để trải nghiệm.
Ban đầu Thiền Tâm còn muốn để tiểu sư muội ở lại trong thành vài ngày, cảm nhận bầu không khí hồng trần, biết đâu nhìn thấy một số người, một số việc sẽ có cảm ngộ.
Nhưng để cắt đuôi người của Phong Thanh Tông, chỉ có thể vào núi trước xem sao.
Ba người chuẩn bị lên đường, không biết từ đâu xuất hiện một đứa trẻ, cậu bé khóc lóc ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Thiền Tâm.
Biến cố này khiến ba người phải dừng bước.
Một phụ nhân vội vàng chạy tới, vừa kéo mạnh vừa xin lỗi: “Xin lỗi, đứa trẻ nhà ta không nghe lời, ta sẽ đưa nó về ngay.”
Nói xong, bà ta lại nhỏ giọng quát đứa trẻ: “Tiểu Nhất, đừng kéo người ta, mau về với nương.”
Đứa trẻ không lớn, nhiều nhất là năm tuổi, khóc đến không nói nên lời, mặt đầy nước mắt, mắt đỏ hoe, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Thiền Tâm không buông.
Ngay cả Khương Trúc cũng có chút không đành lòng, huống chi là Huyền Tịch và Thiền Tâm là hai Phật tu chính gốc.
“Hay là để ta giúp bà đưa đứa trẻ về nhé?” Thiền Tâm không những không đẩy ra, mà còn bế đứa trẻ lên.
Có lẽ do công pháp tu luyện của hắn, cộng thêm hắn có Phật cốt bẩm sinh, nên những người có tâm tính thuần khiết như trẻ con sẽ có cảm giác gần gũi tự nhiên với hắn.
Phụ nhân nghe xong không lập tức đồng ý, thậm chí còn do dự.
Thấy con mình ôm chặt người ta không buông, cuối cùng không còn cách nào khác, bà ta đành phải đồng ý.
Khương Trúc suy nghĩ một chút, chạy tới trước bắt chuyện với bà ta.
“Nhà bà ở đâu? Có phải là ngôi làng kia không?”
Người phụ nữ trả lời: “Đúng, nhà ta ở hộ thứ năm.”
Mấy người nhanh chóng vào làng.
Điều kỳ lạ là nhà nào cũng đóng chặt cửa, bên ngoài không thấy một bóng người.
Khương Trúc tò mò hỏi: “Người trong làng ban ngày không ra ngoài sao?”
Phụ nhân cảnh giác nhìn nàng một cái, giải thích: “Làng chúng ta sống nhờ bán song sinh thảo, nên ban ngày mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi.”
Khương Trúc gật đầu hiểu ra.
Song sinh thảo là một loại linh thảo cực kỳ quý hiếm, chỉ có thể tìm thấy dưới ánh trăng.
Đến trước cửa nhà, đứa trẻ vẫn khóc không ngừng, phụ nhân lạnh lùng, cưỡng ép bế cậu bé vào.
“Hôm nay cảm ơn các vị, nhà của ta đơn sơ nên không mời ba vị vào uống trà được.”
Huyền Tịch và Thiền Tâm nhìn nhau, định nói gì đó, nhưng bị Khương Trúc nhéo mạnh, kéo đi.
Tiếng khóc của đứa trẻ càng lớn, chạy theo muốn ra ngoài, nhưng bị phụ nhân kéo lại.
Bà ta tát cậu bé một cái, nhỏ giọng cảnh cáo: “Mày dám chạy thử xem.”
Có lẽ bị dọa sợ, cậu bé ôm mặt khóc thút thít.
Phụ nhân đi đến cửa, nhìn quanh một lượt, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Quay lại sân, bà kéo đứa trẻ trên đất, lôi vào trong, miệng lẩm bẩm: “Thật là, tháng này nhà ta nộp cống phẩm muộn, mày biết thần tiên sẽ giận thế nào không?”
“Mày làm ca ca mà không chăm sóc các em thì sao được.”
Phụ nhân ném đứa trẻ xuống đất, lấy ra một con d.a.o và một cái bát từ trong nhà, mặt mày hung ác, giơ d.a.o lên định c.h.é.m vào cánh tay trắng nõn.
Đúng lúc này, cửa lớn bị ai đó đạp mạnh mở ra.
“Đại nương, đây có phải là giày của con bà không?” Khương Trúc cười rất nhiệt tình, bước vào sân.
Phụ nhân: “…”
Khương Trúc dường như không thấy mặt bà ta đen lại, rất tự nhiên bước tới, đưa chiếc giày ra.
“Nè, trả lại cho bà.”
Phụ nhân nén giận, cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn, phiền các vị lại phải chạy một chuyến.”
“Không có gì.”
Khương Trúc nhìn con d.a.o trên tay bà ta, rồi nhìn cậu bé đang khóc ngất, hỏi: “Ồ, đang nấu ăn à, định làm cơm chiên sao?”
Phụ nhân sợ nàng muốn ở lại ăn cơm, vội vàng xua tay: “Không phải, tay áo của đứa trẻ hơi dài, nhà nghèo, chỉ có thể dùng d.a.o cắt bớt.”
“Ồ, vậy thì chúng ta không làm phiền nữa.”
Khi Khương Trúc rời đi, nàng còn tốt bụng giúp bà ta đóng cửa lại.
(1)Người sắp c.h.ế.t nói lời thành thật: Câu gốc là “人之将死其言也善” trích trong câu “鸟之将死,其鸣也哀;人之将死,其言也善。” của Khổng Tử có thể hiểu là “Chim sắp c.h.ế.t cất tiếng bi thương, người sắp c.h.ế.t nói lời thành thật.”