Cánh cửa của Cấm Tháp lại lần nữa mở ra.

Ánh sáng trắng đột ngột chiếu vào khiến hai người bên trong hơi không thoải mái bèn đưa tay lên dụi mắt.

“Rầm ——”

Một tiếng động lớn vang lên, rồi lại rơi vào bóng tối.

Đến khi nhìn rõ người bước vào, vẻ mặt Huyền Tịch lập tức phấn khích vẫy tay ra hiệu: "Tiểu sư muội, đã lâu không gặp."

Khương Trúc: "..."

Nàng nở một nụ cười giả tạo chuẩn mực.

Minh Huệ cúi đầu hỏi: “Sao muội lại bị nhốt vào đây nữa rồi, lại trốn xuống núi à?”

"Không, chỉ là ta dạy cho các sư huynh hai chiêu thôi."

Huyền Tịch nhìn nàng với vẻ mặt “muội gạt ai thế”.

Cấm Tháp chỉ dành cho những người vi phạm tông quy. Tiểu sư muội mà không gây chuyện gì lớn, hắn ta thề sẽ ăn luôn cả cái tháp này.

“Hai chiêu gì? Dạy cho chúng ta luôn đi.”

Khương Trúc vẫy tay ra hiệu cho hai người nhường cho nàng chút không gian.

Rồi ngay trước mặt họ, nàng biểu diễn một lần chiêu Cửu Chuyển Phần Thiên Quyết đích thân nàng sáng tạo.

Chín luồng kiếm quang bay lượn trong bóng tối, cuối cùng "bùm" một tiếng nổ tung trên không trung.

Minh Huệ vội vàng né tránh khắp nơi, cuối cùng bị dồn vào góc, khổ sở phủi bụi trên đầu, mặt mày như đưa đám.

Huyền Tịch mặt không cảm xúc, chậm rãi vỗ tay: “Thần kì.”

Khương Trúc mặt mày hớn hở: “Huynh cũng thấy công pháp của ta rất tuyệt phải không?”

Huyền Tịch nhẹ nhàng bổ sung: “Ta nói muội, đúng là một Thần ‘kì’.”

Không đúng sao được.

Công pháp mấy trăm năm được biết bao tiền bối truyền thừa lại, đến tay nàng chỉ trong một ngày đã hoàn toàn bị biến dạng.

“Công pháp của ta mạnh mẽ thế cơ mà, huynh không thấy khúc cuối khi chúng nổ tung hoành tráng đến cỡ nào sao?”

Huyền Tịch cười mà như không: "Có thể là vậy."

Khương Trúc không phục, chỉ tay lên trời thét lớn: "Rồi sẽ có một ngày, công pháp của ta chắc chắn vang danh thiên hạ!"

Lời vừa dứt, từ bên ngoài tháp vang lên tiếng quát giận dữ của trưởng lão: "Khương Trúc, nếu ngươi còn dám dùng công pháp để đùa giỡn trong tháp, ngươi c.h.ế.t chắc!"

Khương Trúc: "..."

'Tiên đế' còn chưa hoàn thành nghiệp lớn đã đứt gánh giữa đường.

Huyền Tịch phá lên cười: “Tiểu sư muội, chí hướng của muội cũng tốt đấy.”

Khương Trúc xị mặt xuống.

Trong lúc vô tình nàng liếc thấy Pháp trận Thông Quan bên cạnh, mặt mày lập tức sáng bừng trở lại.

Nàng không thể đùa giỡn trong tháp, nhưng mà chơi đùa trong trận pháp thì vẫn được chứ nhỉ? Thế là dưới ánh mắt ngạc nhiên của Huyền Tịch và Minh Huệ, Khương Trúc thoăn thoắt lao vào Pháp trận Thông Quan.

Bên dưới những tượng đá nguy nga cao lớn đầy trang nghiêm có một đệ tử đang ha hả hò hét không ngừng.

Kiếm quang, Phật chưởng, Liên Hoa Cước cứ liên tục được tung ra, hình thù đa dạng không ngớt.

Rõ ràng chỉ là một đệ tử, nhưng lại mang đến cảm giác như có đến cả trăm ngàn người.

Các bậc tổ tông trong trận pháp thấy hơi phiền não.

Đệ tử mới mà Vạn Phật Tông vừa thu nhận này mạnh đến mức đáng sợ.

Ngay khi xông vào trận pháp, nàng còn chẳng thèm vấn tâm, cũng không hỏi han gì, lập tức vận dụng công pháp ngay, âm thanh "bùm bùm" vang dội khắp không gian, không lúc nào ngớt.

“Cái đệ tử này đúng thật là thái quá, một thần chú Cửu Chuyển Kim Thân đang yên đang lành lại bị con bé kết hợp với cái gọi là Liên Hoa Vi Bộ, bước một bước là niệm một câu chú, cứ như đôi giày biết hát của trẻ con vậy, đúng là hoang đường!”

“Ngươi tưởng thế là ghê gớm à? Hôm kia con bé còn trộn Phật Quang Hộ Thân với Kim Cương Chùy Kích, sáng loáng đến mức suýt nữa làm mù mắt ta.”

Chưa kịp nói xong, bên dưới lại vang lên những âm thanh ồn ào như đang hòa tấu.

“Có thể đá con bé ra không?”

“Đá làm gì, ngươi đuổi thì con bé lại chạy vào thôi, kệ vậy, cứ mặc con bé chơi đi.”

Bọn họ chỉ biết ngồi nhìn Khương Trúc kết hợp Luyện Cốt Hóa Long Quyết với Đại Phạn Tịnh Thể Thuật để ra một chiêu thức mới là Tịnh Thể Hóa Long Quyết.

Không có gì quá đặc biệt, nhưng ngươi đã bao giờ thấy ai dùng linh lực hóa rồng chỉ để làm sạch y phục chưa?

Chưa thấy thì đúng rồi.

Tu Tiên Giới có một người kỳ lạ thế này là đã đủ rồi.

Những công pháp như Phật Đà Pháp Tướng, Niết Sinh Thuật, Long Tượng Đại Lực Quyết, Ngũ Hành Hóa Thân, Băng Sương Hàn Ngọc Công...

Chỉ cần là cái nàng đã từng học, tất cả đều bị nàng trộn lẫn một lần.

Điều đáng nói là những công pháp này mặc dù có vẻ không nghiêm túc, nhưng lại không phải tà thuật, trái lại, có nhiều chiêu thức còn khá hiệu quả.

Bọn họ không thể ngăn cản nàng, sợ làm gián đoạn quá trình bộc lộ thiên phú của đệ tử, đành để nàng tuỳ ý dày vò.

“Cũng may nàng chỉ nhớ được công pháp cấp một, lâu như này cũng đã quậy đủ rồi, thời gian sắp hết, ráng chịu thêm chút nữa thôi.”

Kể từ khi Khương Trúc bắt đầu bước chân vào đường ngang ngõ tắt, mỗi ngày các tổ tông đều giơ tay đếm ngược thời gian.

Theo tính toán thì hôm nay có lẽ nàng sẽ rời đi.

Dưới những tượng đá, Khương Trúc vừa thực hiện xong một bộ công pháp, bỗng bị một luồng ánh sáng trắng làm chói mắt.

Chuyện gì thế này?

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh và hai gương mặt gần như sắp bật khóc vì vui mừng của Huyền Tịch và Minh Huệ, nàng mới nhận ra, thời gian đã hết.

Minh Huệ chống nạnh, ngửa mặt cười to: “Ta, Minh Huệ, cuối cùng cũng thoát rồi! Vạn Phật Tông, ta tới đây!”

Vẻ mặt Huyền Tịch cũng đầy phấn khích.

Năm tháng bị nhốt trong Cấm Tháp thực sự khiến họ cảm thấy nghẹn muốn chết.

Chỉ có Khương Trúc là trông có chút tiếc nuối.

Ra khỏi đây rồi thì nàng không thể tiếp tục nghịch ngợm công pháp nữa.

Trong không gian hư không vô định, các tổ tông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt hiện thân.

“Cuối cùng con bé cũng đi rồi, ta chưa từng gặp ai trong Phật tu mà gây náo loạn như con bé.”

“Dù có hơi ồn ào, nhưng ngộ tính của con bé quả thật rất cao, hầu hết những công pháp này đều đã được lĩnh hội được ít nhất chín phần mười.”

“Không chỉ vậy, những công pháp mà con bé tự sáng tạo mặc dù không quá… chính tông, nhưng thực sự có uy lực. Vạn Phật Tông đã lâu rồi mới xuất hiện một đệ tử có linh tính và ngộ tính cao như vậy.”

“Đúng vậy. Ta thấy cách con bé vận dụng linh lực tuy còn lỗ mãng, nhưng lại vô cùng vững chắc, không nghiêng không lệch, chưa tới Trúc Cơ mà đã có thể dùng linh lực biến hóa, quả là hiếm có.”

“Nhưng cũng không nên để con bé hành hạ đám lão già chúng ta thế này mãi chứ. Chúng ta đã sống qua biết bao nhiêu niên kỷ rồi, muốn yên tĩnh một chút mà cũng không được.”

"Hahaha, ta đoán chắc là bọn tiểu bối ở Vạn Phật Tông không cho con bé quậy thế nữa nên con bé mới trốn vào đây, có thể hiểu được."

Đang nói dở, một ảo ảnh bỗng nhiên cất tiếng: “Con bé sẽ không tìm cách khác chạy vào đây nữa chứ?”

Những ảo ảnh khác: "..."

Đừng nói nữa, dựa vào khoảng thời gian chung sống với đệ tử này, khả năng cao đây là điều con bé có thể làm.

“Mau đưa con bé xuống núi, liền, ngay và lập tức! Gọi Vô Tướng đến đây ngay!"

Tội nghiệp Khương Trúc còn chưa tỉnh hẳn đã bị cưỡng ép kéo ra ngoài. Nàng mơ màng bị người ta nửa kéo nửa lôi đi, hai chân lết trên đất, để lại hai vệt thật dài.

“Tam sư huynh, tứ sư huynh, hai huynh đang làm gì vậy? Vạn Phật Tông chúng ta sắp phát nổ rồi à?"

Huyền Tịch và Thiền Tâm, mỗi người một bên, vội vã chạy về phía cổng núi Phật môn.

“Tông chủ lệnh chúng ta đưa muội xuống núi rèn luyện, không lên được Trúc Cơ thì đừng hòng quay về.”

“???”

Khương Trúc lập tức tỉnh táo.

Rèn luyện?

Trúc Cơ?

Được thôi.

Dù sao thì công pháp của nàng vẫn chưa luyện xong.

Ban đầu nàng còn định quay lại Cấm Tháp thêm một lần nữa, nhưng xem ra phải đợi đến khi trở về vậy.

“Hai huynh chạy từ từ thôi, giày của muội sắp tuột rồi.”

Từ từ á?

Không đời nào.

Sở dĩ bọn họ chạy nhanh thế này là để phòng khi tông chủ nghĩ thông suốt lại đổi ý đòi gọi nàng quay về.

Giờ thì ổn rồi, chắc chắn sẽ không đuổi kịp.

Nghĩ đến đây, Huyền Tịch càng chạy nhanh hơn, Thiền Tâm cũng không còn cách nào khác đành phải tăng tốc theo.

Khương Trúc bị gió tạt mạnh đến mức khuôn mặt biến dạng.

Cũng may là không có gì vướng trên đầu, nếu không gió đã thổi dính hết lên mặt rồi.

Ba người cứ thế lao xuống núi với tốc độ bàn thờ, chạy mãi đến khi vào đến Hoàng thành, Huyền Tịch và Thiền Tâm mới chịu dừng lại.

Cả quãng đường, chân của Khương Trúc không chạm đất lấy một lần.

“Cuối cùng cũng có lý do chính đáng để xuống núi rồi.” Huyền Tịch xoa xoa tay: “Không khí dưới núi quả nhiên trong lành hơn nhiều.”

Nghĩ đến tiểu tử Minh Huệ còn đang ngáy o o trên núi, hắn ta không khỏi bật cười.

Chờ đến khi cậu bé tỉnh dậy mới phát hiện chỉ còn lại mỗi mình, chắc hẳn biểu cảm sẽ thú vị lắm.

Huyền Tịch bước nhanh vài bước, ngón tay chỉ lên trời, thần sắc nghiêm nghị.

“Lần này, mục tiêu duy nhất của chúng ta khi xuống núi là giúp tiểu sư muội đạt Trúc Cơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện