Ngọc Linh: “!!!”

Tiểu hỗn đản! Dám vạch trần ta!

“Trưởng tỷ…… Ta……”

Nàng muốn biện minh là ‘lời nói của tiểu hài tử thì không thể tin’, nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt đã bắt đầu phiếm hồng của trưởng tỷ, miệng nàng lại không thể thốt ra được lời nào.

Dù sớm hay muộn cũng đều phải nói, Ngọc Linh đành cắn răng nói ra chuyện nàng tìm được người để bán thân đổi lấy tiền.

Ngọc Dung nghe xong chỉ ngồi lặng lẽ, cũng không hề mở miệng trách cứ nàng. Lặng im một hồi lâu thì đột nhiên tự vả lên mặt mình một bạt tai.

Ngọc Trúc:!!!

“Trưởng tỷ! Ngươi làm gì vậy?!”

Ngọc Linh vô cùng đau lòng, âm thanh của cái bạt tai kia nghe rất có lực.

“Là ta vô dụng, không chăm sóc tốt cho các ngươi.”

Ngọc Dung giương mắt lên, nước mắt đã giấu hết đi, chỉ còn lại một vẻ kiên định.



“Đệ nói đi, đệ tìm người kia ở đâu?”

“Trưởng tỷ ngươi……”

Ngọc Dung nở nụ cười, an ủi xoa xoa mái đầu của hai muội muội.

“Ta là trưởng tỷ trong nhà, nếu có phải bán mình thì ta mới là người nên đi. Ngày thường đệ rất lanh lợi, giao cho đệ chăm sóc tiểu muội ta cũng yên tâm.”

Ngọc Linh không ngờ sau khi mình nói ra sự thật, lại có thể lay động tâm tư của trưởng tỷ.

Hai tỷ muội ai cũng không muốn đối phương phải đi bán mình, tranh giành một hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy nạn dân xung quanh cửa thành đều đứng dậy xếp thành một hàng, chắc là sắp có một nhân vật lớn xuất hiện.

Sau một tiếng hô đồng thanh vang dội, ba tỷ muội bị đám đông che khuất nghe thấy một giọng nam trầm thấp hùng hậu phát ra.

Đại khái đó là một viên quan muốn làm việc thiện, nguyện ý tiếp nhận và bố trí để nạn dân được vào thành.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là mỗi người phải giao nộp hai mươi ngân bối. Mặt khác, những nạn dân không thể vào thành nếu cứ lì lợm ăn vạ bên ngoài cổng thành, ba ngày sau ông ta sẽ phái binh tới đàn áp, sống chết mặc bay.

Nhưng nếu họ chịu rời đi trong ngày hôm nay thì mỗi người sẽ được nhận mười đồng bối cộng với năm cân gạo kê, ngoài ra còn được ông ta phái binh hộ tống đi đến Hoài Thành - nơi có những quan tước nổi tiếng là bao dung độ lượng, không bao giờ cự tuyệt nạn dân.

Nghe qua thì phương án nào cũng tốt, làm cách nào cũng hợp lý.

Có tiền thì có thể vào thành lập nghiệp, không có tiền cũng có thể đi tới thành trì khác để sinh sống.



Thế nhưng, những ai nghe ngóng một chút về thời sự đều biết: Ký Thành sung túc, Hoài Thành nghèo khó.

Người dân Hoài Thành đến chuyện no ấm của bản thân còn không tự mình giải quyết được, làm sao có thể giúp đỡ nạn dân? Những nạn dân có thói quen luôn cất giữ một ít của cải phòng thân dường như đều ngay lập tức nộp tiền để bước qua cổng thành mà không cần nghĩ ngợi… Tiền đăng ký?!

Tuy rằng Ngọc Dung cũng có chút động tâm, nhưng sự thật là trong tay nàng không có nhiều tiền như vậy.

“Hoài Thành cực kỳ nghèo khổ, nghe nói bọn họ toàn phải ăn rong biển với cá xú, nhà cửa tạm bợ đến nỗi một cơn gió lớn ngang qua cũng có thể thổi bay. Chúng ta mà tới đó thì sống thế nào được.”

“Nhưng… hay là chúng ta kiếm tạm một căn nhà nhỏ nào đó ở ngoài thành. Theo tôi thấy thì thời tiết ở Ký Thành rất tốt, lượng mưa cũng nhiều, chỉ cần vất vả trồng trọt một năm, sang năm là có thể có thu hoạch.”

“Có thể nhận tiền và gạo kê rồi lén ở lại đây không?”

“Chờ lát nữa xem thế nào……”

…………

Mọi người xung quanh mồm năm miệng mười thảo luận bàn tán, Ngọc Trúc vô tình nghe được một tin tức vô cùng quan trọng.

Hoài Thành là vùng ven biển!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện