Ngọc Linh không biết cái chứng này của hắn ta, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng được thanh tịnh rồi, bèn vội vàng bước tới cảm ơn lấy lại cái niêu đất. Nói lời tạm biệt đơn giản rồi ôm nồi đất xoay người đi tìm đại tỷ nấu ăn.

Đào Mộc định mở miệng đáp mấy lần nhưng không nói ra nổi nên chỉ có thể quay người trở lại lấy nước. Khi Ngọc Dung nghe thấy động tĩnh muội muội quay về thì quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy có bóng lưng: “Đấy là ai vậy?”

Ngọc Linh cười đáp: “Hắn ta bảo hắn ta là Đào Mộc, sống cạnh nhà chúng ta, chắc có lẽ chính là con trai của Đào Nhị Thẩm đó. Là một người khá nhiệt tình.”

Chỉ có hơi đáng tiếc là hôm nay không thể đến mé nước để tắm rửa cho sạch sẽ được.

“Âý! Tay muội bị sao vậy?!”

Sắc mặt của Ngọc Dung chợt thay đổi, cánh tay đang ôm muội muội chợt đau đớn vô cùng.

“Mau qua đây để rửa vết thương.”

Vết xước trên tay Ngọc Linh không nghiêm trọng lắm, chỉ là vừa mới bị thương nên cả mảng da thịt rướm máu trông hơi đáng đáng sợ mà thôi.

Cả đoạn đường này hai tỷ muội vất vả, va va chạm chạm bị thương là chuyện thường xuyên xảy ra, cũng hiểu được rằng vết thương này chốc lát nữa thôi sẽ tự ngừng chảy máu. Thế nên Ngọc Dung thấy đau lòng nhưng nàng ấy không quá lo lắng.

Hỏi rõ nguyên do đầu đuôi xong nàng ấy liền dùng một ngón tay chọc mạnh vào đầu của muội muội.

“Muội ngốc hả! Hai cái niêu có rơi thì cứ để nó rơi, người chả phải quan trọng hơn ư. Muội nói xem cái tay này của muội nếu như ngã ra đấy thì tốt xấu gì chả tốt hơn ư!”

Ngọc Linh ôm trán, vội vàng nhận lỗi sai, giương mắt nhìn ra xung quanh rồi cất giọng đầy nghi ngờ hỏi: “Tiểu muội đâu rồi? Sao không nghe thấy giọng của nó đâu cả?”

“Con bé vừa mới thiếp đi nên tỷ đặt nó ở trong phòng nhỏ, tránh việc chúng ta nhóm lửa nấu cháo đánh thức con bé dậy.”

Ngọc Dung ôm hai cái nồi đựng nước về gian phòng lớn, lấy từ trong đống đồ mà Đào Nhị Thẩm mang tới trước đấy ra hai viên đá đánh lửa.



Vị Đào Nhị Thẩm ban nãy đúng thực là một người chu đáo, những đồ mang tới đều là những thứ bọn họ đang vô cùng thiếu thốn.

Vừa đến đã phải nợ ân tình của người ta, ôi chao...

Vì sợ đánh thức muội muội nên hai tỷ muội nấu cháo một cách vô cùng khẽ khàng, nói chuyện cũng cố gắng hạ thấp âm giọng xuống.

Cháo thủ mễ đã nhanh chóng sôi được hơn phân nửa nồi nhưng Ngọc Trúc vẫn còn chưa tỉnh giấc.

Ngọc Dung bước vào trong phòng rồi sờ lên trán nàng, không thấy nóng lên. Xem ra chỉ là ngủ sâu giấc thôi, vì thế nên không đánh thức nàng nữa. Hai tỷ muội bèn giữ lại non nửa nồi cho muội muội còn bản thân thì mỗi người múc lấy một chén cháo thủ mễ, nhấm nháp vô cùng trân trọng rồi chầm chậm ăn hết sạch sẽ.

Lúc ăn xong rồi nhìn vào túi chỉ còn lại khẩu phần lương thực trong mấy ngày, Ngọc Linh lại hối hận.

“Chút thủ mễ này chỉ đủ để dùng trong năm sáu ngày nữa, ban nãy nên nấu ít đi mới phải.”

“Ai ôi? Lúc nãy là ai kêu đói quá muốn ăn cháo thủ mễ chứ. Nếu như tỷ nói sớm hơn chút thì muội đã nấu canh thủ mễ rồi.”

Ngọc Linh nhớ đến ngày trước mình phàm ăn ra sao liền không nén được mà bật cười.

“Đại tỷ, muội thấy cái thôn Thượng Dương này khá là được đấy. Cái người Đào Mộc kia nói rằng muốn dạy muội bơi, dạy muội bắt cá, hắn ta bảo rằng học được rồi sẽ có thể nuôi sống được gia đình.”

“Nhưng chuyện bơi thì...”

Ngọc Dung có hơi không đồng ý.

Dạy người khác tập bơi thì chắc chắn sẽ có sự tiếp xúc thân thể. Mặc dù vẻ ngoài của muội muội có thân phận là nam nhi nhưng dẫu sao nàng ấy vẫn là thân nữ nhi, ngày sau còn phải lập gia đình nữa.

“Không ổn...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện