Ngày hôm sau, Nam Nhã dẫn Uyển Loan lên trên núi. Chu Lạc đã đứng chờ ở đó rất lâu, còn cầm theo một con diều hình bươm bướm thật to, Uyển Loan vừa nhìn thấy liền nhào đến ôm lấy, vui sướng chẳng muốn buông tay. Cô bé hí hửng như một con cún nhỏ chạy vòng quanh Chu Lạc.

Nam Nhã thấy con diều được làm rất tinh xảo, hỏi:"Cậu tự làm à?"

"Chị nhìn siêu ghê." Chu Lạc cười.

Nam Nhã liếc mắt nhìn, vờ như không thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu. Chu Lạc cũng không buồn, trái lại càng cười tươi hơn, cúi người xuống, đưa tay vòng ra trước ôm lấy Uyển Loan bế lên cao:"Đi thôi, đi thả diều nào!"

Uyển Loan cũng hò reo phụ họa:"Đi thả diều!"

Chu Lạc:"Đi thôi."

Uyển Loan:"Đi!"

Chu Lạc:"A."

Uyển Loan:"A!"

Chu Lạc:"Tốt, đi thôi nào!"

Uyển Loan:"Đi!"

Chu Lạc:"Đi chơi thả diều!"

Uyển Loan:"Đi, đi, đi!"

Nam Nhã nhìn bóng lưng của cậu, vừa lắc đầu cười vừa bước theo sau. Cả người chập chờn trong làn gió mùa xuân.

Nhưng rất nhanh, Nam Nhã liền nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rực rỡ của Uyển Loan. Con bé được Chu Lạc ôm vào ngực, thân thể nhỏ hưng phấn liên tục nảy lên. Chu Lạc cúi đầu cọ mặt lên tóc cô bé, trong đáy mắt khóe môi đều là ý cười, không hề có ý giấu diếm. Trong chớp mắt ấy, cậu cứ như một người cha đang ôm đứa con gái nhỏ của mình vào lòng vậy.

Nam Nhã lập tức dời tầm mắt, hít một hơi thật sâu.

Cô điên rồi sao? Mấy ngày nay, Nam Nhã cũng không ý thức được, cái xiềng xích mang tên Từ Nghị đã biến mất, cô trở nên thư thả hơn nhiều.

Chu Lạc ngồi xổ xuống, đặt Uyển Loan xuống đất, tay vẫn bao bọc xung quanh cô bé, dạy cô bé cách thả diều.

"Bay lên, bay lên rồi!" Uyển Loan vỗ tay sung sướng, chạy băng băng trên thảm cỏ.

Chu Lạc điều khiển để cánh diều bay lên độ cao nhất định, sau đó đưa một đầu sợi dây đặt vào tay Uyển Loan. Uyển Loan vui vẻ chạy tung tăng.

"Chạy từ từ thôi, cẩn thận bay mất đấy." Nam Nhã gọi Uyển Loan.

Chu Lạc nói:"Nếu bị ngã phải tự biết đứng dậy."

Uyển Loan:"Vâng."

Nam Nhã sửng sốt, quay đầu đã thấy Chu Lạc mỉm cười, trên cằm còn có nhưng cọng râu lờ mờ, yết hầu trên cổ đã nhô cao rõ ràng, hiện ra một cơ thể khỏe mạnh cường tráng. Một khắc kia, cô bỗng nhiên ý thức được, cậu đã không còn là một đứa trẻ, mà đã là một người đàn ông trưởng thành và anh tuấn.

Chỉ một cái chớp mắt, lòng của Nam Nhã lại run lên mất khống chế.

Chu Lạc cảm nhận được ánh mắt cô, quay đầu lại nhìn, ánh mắt cậu trong trẻo, Nam Nhã nắm chặt ngón tay. Bốn mắt nhìn nhau, chưa đến nửa giây, Nam Nhã liền quay đầu đi chỗ khác, nhìn Uyển Loan đang chạy phía xa xa.

Chu Lạc nở nụ cười, thoáng nghiêng người kề sát bên tai cô:"Nam Nhã."

Cô quay đầu lại thấy mặt cậu ở ngay trước mắt mình. Cả người cô tê dại, nhưng vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, không hề tránh né.

Chu Lạc nhìn thẳng vào mắt cô, bỗng nhiên lại nói:"Chúng ta ở cùng nhau nhé?"

Nam Nhã kinh hãi:"Cái gì?"

"Không hiểu sao, chị?" Chu Lạc nói:"Chúng ta hãy sống chung nhé? Chị làm bạn gái em, còn em làm bạn trai chị."

Nam Nhã đẩy người cậu ra:"Cậu điên rồi sao?"

"Điên rồi? Chị thấy em giống như đang điên sao?"

"Đúng vậy, điên nặng rồi." Nam Nhã chạy đi.

Chu Lạc tức giận, gọi với theo bóng lưng cô:"Đi đâu vậy?"

"Về nhà."

"Chị đứng lại đó!" Chu Lạc chạy theo, giữ lấy cánh tay cô không cho cô đi.

Nam Nhã cố vùng vẫy, nhưng mãi mà không được, bèn nghiêm túc nói:"Chu Lạc, đừng đùa nữa."

"Nam Nhã, em không có đùa." Cậu còn nghiêm túc hơn cả cô:"Chị nói đi, tại sao lại không được? Sao chúng ta không thể ở cùng nhau?"

Nam Nhã nghẹn lời, không nói được nguyên do nào, nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành tha thiết đến dị thường của cậu, lúc này cảm giác không thể kháng cự được đôi mắt đó, cô nhìn sang chỗ khác, cau mày nói:"Chuyện này rất phức tạp."

"Không phức tạp, chẳng có gì là phức tập hết. Nam Nhã, chị nhìn thẳng vào mắt em đi, em là người con trai chưa vợ." Cậu đưa tay chỉ vào mình, lại chỉ vào người cô:"Còn chị là người con gái chưa chồng."

Nam Nhã:"..."

Chuyện khó khăn như vậy lại được cậu giải thích một cách quả nhẹ nhàng đơn giản, như một câu hỏi, đúng hay sai.

"A,sai rồi." Chu Lạc nói:"Em là đàn ông chưa kết hôn, còn chị là một quả phụ trẻ."

Nam Nhã khẽ hờn giận, nhìn cậu chằm chằm.

Chu Lạc hỏi:"Em đã nói gì sai sao? Mà đây cũng không phải điều quan trọng, quan trọng là chị cứ làm phức tạp hóa vấn đề lên. Mặc kệ người ta nói gì, chúng ta cứ làm chuyện của mình là được."

Nam Nhã ngừng lại, chỉ về phía trước:"Uyển Loan."

Chu Lạc buồn bực:"Liên quan gì đến Uyển Loan?"

Nam Nhã nhìn cậu:"Chị không muốn người khác nói này nói nọ con bé."

Chu Lạc càng không hiểu:"Ai nói xấu con bé chứ? À, chị sợ sau khi chúng ta kết hôn, người ta sẽ nói con bé là con của chồng trước sao?"

Nam Nhã giật mình mở to mắt, đầu óc cậu là tên lửa sao? Kết hôn? Cậu có biết luật pháp quy định bao nhiêu tuổi mới được kết hôn không?

Uổng phí cô đã từng trả qua nhiều sóng gió, luôn điềm tĩnh nhìn mọi việc xung quanh, giờ lại bị cậu chọc cho tức điên lên.

Chu Lạc nhăn mày:"Ai dám nói gì con bé, trên đời có bao nhiêu đứa bé xinh xắn dễ thương lại thông minh hoạt bát như Uyển Loan? Em thích mỗi con bé Uyển Loan lanh lợi này thôi!"

"Đừng có nói linh tinh nữa!" Nam Nhã gạt tay cậu bước đi.

Chu Lạc bám theo sát gót, chẳng khác nào keo dính, một lần nữa giữ tay cô lại, không chịu buông ra:"Chị không được đi, phải nói cho em biết lí do đã!"

Nam Nhã nói:"Chu Lạc, cậu còn quá trẻ!"

"Em không còn bé nữa." Chu Lạc lập tức nói:"Nỗi xót xa đau đớn trong trái tim em còn nhiều hơn một người trưởng thành. Nếu chị vẫn chê em nhỏ, vậy chị chờ em thêm mấy năm nữa, hiện tại em đính ước với chị trước được không?"

Nam Nhã:"..."

Cậu nào muốn một lý do, rõ ràng là đang dồn cô vào đường cùng, không cách nào phản bác thì có.

Chu Lạc cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt chân thành lại đau đớn:"Nam Nhã, chị đã là người tự do, chị không thể sống cả đời như vậy được. Chắc chắn là không thể, chị sẽ nên duyên với một người đàn ông khác, vậy tại sao người đó không thể là em?"

Nam Nhã chẳng thể nói được gì, sao cô chưa từng phát hiện cậu có tài hùng biện giỏi đến vậy nhỉ? Hơn nữa suy nghĩ của cô cũng có khuynh hướng nghiêng về phía cậu nên cũng không phản bác lại.

Nam Nhã không muốn miệt mài theo đuổi đề tài này nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, khẳng định:"Đúng, sau này, chị chỉ có một mình."

Sau đó chẳng nói gì nữa.

Chu Lạc ngân ngẩy cả người, há miệng, cuối cùng không nói được gì, giống như vừa bị người ta đánh cho một gậy vào đầu, choáng váng, không kịp phản ứng ra sao.

Ánh mắt cậu u ám bi thương, kinh ngạc vài giây, mới nhẹ giọng nói:"Chị đâu có một mình, chị chỉ là không muốn sống cùng với em thôi."

Nam Nhã thầm gật đầu trong lòng, cảm thấy phải nói điều gì đó, nhưng cậu thiếu niên tựa hồ không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cậu, ngẩng đầu quay sang nhìn cánh diều đang chao nghiêng trên bầu trời.

...

Chu Lạc chạy vào trong tiệm từ cửa sau thì thấy Nam Nhã đang ngồi xổm dưới đất đo chiều cao cho Uyển Loan.

"Uyển Loan của mẹ lại cao hơn rồi."

"Thật sao? Cao hơn bao nhiêu thế?" Uyển Loan ngạc nhiên hỏi.

"Cao thêm 5cm nhé." Nam Nhã đưa một bàn tay ra, tạo một khoảng cách cho cô bé nhìn.

"Oa!"

"Mẹ lại phải may thêm quần áo mới cho con rồi."

Uyển Loan lập tức chìa đôi tay ra đón lấy tay Nam Nhã.

"Mẹ, con muốn cao hơn nữa."

"Vậy con phải ăn cơm thật nhiều, ít ăn quà vặt lại."

"Vâng! Mẹ, con muốn sau này sẽ cao như mẹ. Không đúng, phải cao hơn mẹ cơ." Uyển Loan đưa tay lên trên đỉnh đầu đo ước chừng.

"Được rồi, sau này Uyển Loan lớn lên sẽ cao hơn mẹ." Nam Nhã cúi đầu xuống, để cô bé cao hơn mình.

Uyển Loan búng tay:"Con sẽ cao như cậu Chu Lạc!"

Chu Lạc đứng ở sau rèm cửa.

Nam Nhã hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô bé:"Uyển Loan!"

"Hửm?"

"Con thích cậu Chu Lạc sao?"

"Thích. Cậu Chu Lạc rất tốt với Uyển Loan, dẫn con đi chơi, còn tặng hoa cho con."

Nam Nhã nở nụ cười, vòng tay ôm lấy hông cô bé ép đầu vào ngực mình. Uyển Loan thì ôm cổ mẹ, non nớt hỏi:"Mẹ, còn mẹ thì sao?"

Nam Nhã cúi đầu nhìn vạch kẻ khắc trên thước đo:"Hửm?"

"Mẹ thích cậu Chu Lạc không?"

Nam Nhã sửng sốt.

Phía sau rèm, Chu Lạc gần như nín thở. Sau buổi thả diều lần trước cậu không giận nổi cô, nhưng cũng không chịu từ bỏ.

"Mẹ, mau trả lời đi."

Nam Nhã buông cô bé ra:"Được rồi, đo xong rồi, chúng ta phải nhớ kĩ số đo hôm nay, sau đó còn may đồ mới cho Uyển Loan nữa."

"Vâng." Sự chú ý của cô bé nhanh chóng dời đi.

"Gian lận!" Chu Lạc bất mãn kháng nghị, bước ra từ phía sau rèm.

Nam Nhã làm như không nghe thấy.

"Cậu Chu Lạc!" Uyển Loan vui vẻ nhào qua ôm lấy chân cậu.

Chu Lạc ngược lại cũng không làm khó Nam Nhã trước mặt trẻ con, tức giận lườm cô một cái:"Chị xem ăn có ngon không?"

Nam Nhã mở ra nhìn, bên trong túi đầy bùn đất.

Nam Nhã:"..."

Nhìn kỹ hóa ra là củ mã thầy, chẳng biết cậu trộm được ruộng nhà ai.

"Đã mùa này rồi, sao lại còn mấy củ này chứ?" Nam Nhã ngạc nhiên hỏi.

"Trái mùa thôi." Chu Lạc nói.

"Chị thấy đây là củ còn sót lại từ mùa đông mới đúng."

"Cái gì mà còn thừa lại?"

"Ừ, chắc thối cả rồi, không ăn được đâu." Nam Nhã nói.

Chu Lạc hừ một tiếng:"Em cực khổ mò mãi trong đống bùn đất mới có đấy, vứt đi, chị cứ vứt đi!"

"..." Nam Nhã chẳng có cách nào với cậu nữa:"Chị mang đi rửa."

Nam Nhã rửa sạch bùn đất dính trên củ mã thầy, thấy mấy củ này còn rất tươi, mùa này mà mò được mấy củ này mới lạ đấy.

Nam Nhã cầm củ mã thầy đã rửa sạch bước vào trong phòng, thấy Chu Lạc đang để Uyển Loan cưỡi lên cổ mình, cô bé vui vẻ cười không ngừng.

Nam Nhã cau mày nói:"Lần sau đừng chơi vậy nữa."

Chu Lạc nắm thật chặt đôi chân nhỏ của Uyển Loan, oan uổng nói:"Em không để con bé ngã đâu mà."

"Chị biết cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra." Nam Nhã trầm mặc một lát:"Con bé còn nhỏ, xương cốt vẫn còn chưa cứng cáp, đừng..." Cô chợt im bặt, không biết tại sao bản thân lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, không thể nói nốt những lời còn dang dở.

Chu Lạc chớp mắt liền hiểu ý cô, nhận ra cô đang quan tâm mình, máu huyết đang chảy trong người bỗng sôi sục, ở đầu khớp xương chỗ nào đó vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, đặt Uyển Loan ngồi lên chân mình, cười nói:"Nhân lúc con bé còn nhỏ cõng chơi nhiều một chút. Chứ lớn thêm một chút, tiểu học rồi trung học, có muốn nữa cũng chẳng làm được."

Nam Nhã nghe cậu nói như vậy, trái tim thắt chặt, trong lời nói của cậu lơ đãng ẩn chứa hàm ý, chỉ sợ ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu hết được, trái tim cô đập loạn sau đó lại ấm nóng.

Cô bóc một củ mã thầy, lấy phần ruột trắng ngần ra, đưa lên miệng cắn một miếng, ngọt thanh mọng nước, hương vị rất ngon, giật mình tỉnh lại thấy Chu Lạc và Uyển Loan đang đưa mắt nhìn chằm chằm mình, ánh mắt mong mỏi được nếm thử.

Nam Nhã bất giác nở nụ cười, đưa một củ đến bên miệng Uyển Loan. Uyển Loan há miệng ra cắn một miếng, nhai ngồm ngàm, má phồng to. Sau đó cô lại bóc một củ khác đưa cho Chu Lạc. Cậu cũng há miệng ra.

Nam Nhã trợn mắt:"Cậu không có tay à?"

Chu Lạc khẽ nhướn mày, vẫn há to như cũ, Nam Nhã trừng mắt nhìn cậu, nhưng vẫn đưa đến miệng cậu. Chu Lạc cúi đầu, cắn lấy một miếng, ngậm vào ngón tay Nam Nhã.

Đôi mắt cậu thiếu niên nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, còn ánh lên tia dục vọng và tình yêu say đắm, không chút che giấu, và hơi thở toát ra hormone giống đực khó có thể ngăn trở.

Nam Nhã bị ánh mắt cậu thiếu niên thiêu đốt, đỏ mặt tía tai, cậu được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay cô, vừa liếm vừa mút một chút mới từ từ thả ra.

Tất cả mọi chuyện xảy ra giống như lấy đá đánh lửa, tạo ra tia lửa điện, Nam Nhã không kịp phản ứng.

Chu Lạc nhai vài cái rồi nuốt củ mã thầy xuống bụng, còn cố ý liềm môi trước mặt cô.

Nam Nhã tim đập liên hồi, rút tay lại, đầu ngón tay vẫn lưu lại hơi ấm như khi còn ở trong miệng cậu, giờ như còn nóng hơn, cô cố gắng khắc chế tâm tình kích động xuống, chậm rãi lột vỏ củ mã thầy cho Uyển Loan, nhưng lại không cho Chu Lạc thêm củ nào nữa.

Uyển Loan ăn liên tục mấy củ, làu bàu nói:"Mẹ, mẹ lột vỏ cho cậu Chu Lạc ăn nữa."

Nam Nhã nhỏ giọng nói:"Con cứ ăn no đi đã, đừng lo cho người khác."

Chu Lạc thấy buồn cười, ánh mắt chợt liếc thấy có người tới gần cửa cuốn, tựa hồ là đến xem quần áo bèn lại ôm Uyển Loan đi sang gian phòng bên cạnh.

Hóa ra là người giao hàng.

Nam Nhã kiểm kê hàng hóa xong thì tiễn người đó đi, lại kéo cửa cuốn xuống, thở dài một hơi:"Tôi nay bận rộn ghê."

Chu Lạc nhìn xung quanh một chút nói:"Tiệm của chị đã lâu không nhập hàng mới, toàn đồ của năm ngoái."

"Nào có thê thảm như vậy?" Nam Nhã lườm cậu một cái, rồi lại nói:"Khoảng thời gian trước quá rối, không thể làm gì, nhưng giờ thì ổn rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện