Chu Lạc không hề biết tin tức cậu về trấn Thanh Thủy lại dẫn tới sóng gió không hề nhỏ.
Ông bà Chu tổ chức tiệc, tập trung ở trong sân nhà họ Chu, khen sinh viên đầu tiên trong trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn thế nào khiến cha mẹ không chịu thua kém, có người quay đầu lại thấy Chu Lạc ngỡ ngàng, kinh ngạc đứng ngoài cửa.
Cả viện bỗng dưng im bặt.
Ánh mắt mỗi người đều đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng lục tìm, chắp vá những hỗi ức vụn vặt liên quan đến người trước mắt và các sự kiện của tám năm về trước.
Sau khi xuống xe, Chu Lạc đi thẳng về đây, nơi cậu từng trải qua khoảng thời gian hoang mang, gập ghềnh, sóng gió. Thời gian tám năm trôi qua vô cùng nhanh, thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, trấn Thanh Thủy vẫn giống y như khi cậu rời đi, dựa vào bên cạnh sông núi, cây cối bao phủ, gạch đỏ nhà trắng đá xanh, ngõ cổ với tường lát gạch, nương rẫy chằng chịt giữa núi đồi, ao cá rải rác như mảnh thuỷ tinh.
Một góc trong thị trấn nhỏ đã bị lãng quên bởi không gian và thời gian, phủi sạch màu xám, vẫn giống như trước.
Nhưng lúc này khi đứng trước cửa nhà, đối mặt với những gương mặt thân quen xa lạ, Chu Lạc mới phát hiện không giống nữa rồi.
Cậu nghĩ người ở trấn đã già cả rồi.
Người xấu cũng đã già.
Người trong trấn đều quan sát cậu, cậu rắn rỏi khôi ngô, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác xa với bọn họ, như đến từ thế giới khác vậy.
Không gian tĩnh lặng im ắng, không ai lên tiếng chào hỏi trước.
"Lạc đấy hả con!" Ông bà Chu là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ thế cục rối rắm, những bước chân tiến về phía Chu Lạc vừa run lại vừa sợ.
Bữa tiệc náo nhiệt trở lại.
"Ôi, Chu Lạc đã về rồi!"
"Không nhận ra nữa, càng ngày càng đẹp trai!"
"Cô là cô Lưu, còn nhận ra cô không, khi đi học cháu có quan hệ tốt nhất với Trần Quân nhà cô đó!"
"Cháu ở bên ngoài có tiền đồ rộng mở, còn có công ty lớn, dù bận rộn thế nào cũng phải trở về thăm nhà nhé."
Vẻ mặt Chu Lạc hờ hững, cố gắng nhiều lần cũng không thể nở một nụ cười có lệ trên mặt. Khả năng ứng biến trong kinh doanh dường như không có chút tác dụng nào ở đây.
Chu Lạc nói mệt mỏi, quay về tầng hai nằm nghỉ ngơi. Trong sân tiếng chén bát tiếng cười nói vang lên, tới tận tối mới dần yên tĩnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Lâm Quế Hương, thử thăm dò tới gần, không gõ cửa, Chu Lạc cũng không đáp lại, giả vờ mình còn đang ngủ.
Tầng hai chỉ có phòng của Chu Lạc, phần còn lại là sân thượng không mái che, cầu thang bên ngoài thông xuống sân nhà, sau lưng là rừng cây.
Nhớ đến mùa hè năm ấy, phòng cậu nóng như lò hấp. Thời niên thiếu cậu nằm trên chiếc giường này, mỗi đêm đều nghĩ tới Nam Nhã, Nam Nhã mặc sườn xám, Nam Nhã bị lột sạch quần áo.
Gió đêm lay động ngoài phòng, tiếng thông reo ca, cậu dần buồn ngủ, như tỉnh như mơ, hoảng hốt trở lại khoảnh khắc buổi chiều đứng ở cửa nhà, cậu đối mặt với người xa lạ trong sân, bị nhìn chằm chằm. Lúc đó, Nam Nhã cũng đứng ở giữa bọn họ, mặc bộ sườn xám màu trắng sữa, quay đầu lại nhìn cậu, dịu dàng cười. Giống như ngày cuối cùng nói, "Cậu hết giá trị lợi dụng rồi."
Đột nhiên Chu Lạc choàng tỉnh, giống như rất nhiều buổi đêm thời niên thiếu, trước mắt chỉ có quạt trần chuyển động trên trần nhà.
Năm đó, cậu 17 tuổi.
Người phụ nữ ấy vô tình.
***
Tới đêm khuya, Chu Lạc xuống nhà tìm đồ ăn, Lâm Quế Hương khoác áo đi ra, thấy Chu Lạc đang ăn cơm rang nói: "Để mẹ hâm nóng cho con."
"Không cần." Chu Lạc nghiêng người ngăn tay bà, đứng ăn bên cạnh bếp.
Lâm Quế Hương cũng không kiên trì, ung dung tựa bên cạnh cửa: "Cô Lưu của con nói đúng, càng lớn càng đẹp trai."
Chu Lạc đang ăn cơm, ậm ừ đáp: "Mẹ không nhận ra người ta đang tâng bốc à, lời xã giao mà cũng tin."
Cậu nói ra câu này, mơ hồ còn thấy được hình bóng của chàng trai kiêu ngạo, giận dỗi thời niên thiếu.
"Thế nào lại là lời xã giao?" Lâm Quế Hương cười khanh khách, "Đã nhiều năm, ở trấn này không có ai có tiền đồ bằng con."
Chu Lạc không lên tiếng.
"Lần này trở về ở thêm một thời gian đi, cũng nên đi gặp mặt một số bạn bè thời trung học. Đầu năm nay Trần Quân vừa kết hôn, cũng sắp sinh con đầu lòng rồi." Lâm Quế Hương cằn nhằn liên miên một trận, nhưng con trai cũng không nói tiếng nào, dần dần bà không nói nữa, một lát sau, cũng thử dò hỏi, "Sự nghiệp thì phải dốc sức làm, nhưng hai lăm hai sáu rồi, cũng nên cân nhắc tới vấn đề tương lai. Con xem bằng tuổi mình, người ta đã làm cha rồi đấy, cũng không cần gấp, nhưng có ưng ý cô gái nào cũng nên lưu tâm đi."
Chu Lạc buông thìa.
Thấy sắc mặt con trai thay đổi, Lâm Quế Hương cũng không dễ chịu, trong lòng hai mẹ con đều rõ không nên đề cập tới cái nhọt này, Lâm Quế Hương nói: "Ăn xong để bát vào bồn rửa, mẹ đi ngủ trước đây." Bà khép áo, xoay người đi.
"Nam Nhã thế nào rồi?" Cuối cùng cậu vẫn hỏi.
"Con..." Lâm Quế Hương dừng bước, giơ tay đập một cái lên gáy cậu, "Vừa về đến nhà đã hỏi ngay đến cô ta!"
Chu Lạc không nhúc nhích.
"Mấy chuyện xấu xa cô ta gây ra cho con năm đó, mẹ và cha con phải mất rất nhiều công sức mới bưng bít được. Con có biết người ở trấn đều bàn tán sau lưng con là kẻ đồng lõa giết người không? Uổng công con đọc bao nhiêu sách, muốn để cho mẹ tìm chỗ chết sao?" Lâm Quế Hương tức giận, lại vung tay tát một phát vào mặt cậu.
Chu Lạc vẫn không cử động.
Im lặng chính là đổ thêm dầu vào lửa, Lâm Quế Hương lại đập vào lưng con khóc rống lên: "Con với cái, sao không chịu mở mắt ra mà nhìn! Đồ bất hiếu, vừa về đã khiến mẹ tức chết. Sao con còn chưa hiểu, nếu cô ta thích con, thì khi con nằm chờ chết ở bệnh viện, cớ sao không quay đầu lại? Bao nhiêu năm nay còn bặt vô âm tín? Cô ta là đồ không biết xấu hổ, quyến rũ trẻ vị thành niên, cô ta nên chết đi. Con đã lớn thế này rồi, sao còn nhìn không rõ ràng gì cả?"
Vẫn không thay đổi.
Tám năm, nên tha thứ, không nên tha thứ, vẫn không thay đổi.
Ông bà Chu tổ chức tiệc, tập trung ở trong sân nhà họ Chu, khen sinh viên đầu tiên trong trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn thế nào khiến cha mẹ không chịu thua kém, có người quay đầu lại thấy Chu Lạc ngỡ ngàng, kinh ngạc đứng ngoài cửa.
Cả viện bỗng dưng im bặt.
Ánh mắt mỗi người đều đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng lục tìm, chắp vá những hỗi ức vụn vặt liên quan đến người trước mắt và các sự kiện của tám năm về trước.
Sau khi xuống xe, Chu Lạc đi thẳng về đây, nơi cậu từng trải qua khoảng thời gian hoang mang, gập ghềnh, sóng gió. Thời gian tám năm trôi qua vô cùng nhanh, thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, trấn Thanh Thủy vẫn giống y như khi cậu rời đi, dựa vào bên cạnh sông núi, cây cối bao phủ, gạch đỏ nhà trắng đá xanh, ngõ cổ với tường lát gạch, nương rẫy chằng chịt giữa núi đồi, ao cá rải rác như mảnh thuỷ tinh.
Một góc trong thị trấn nhỏ đã bị lãng quên bởi không gian và thời gian, phủi sạch màu xám, vẫn giống như trước.
Nhưng lúc này khi đứng trước cửa nhà, đối mặt với những gương mặt thân quen xa lạ, Chu Lạc mới phát hiện không giống nữa rồi.
Cậu nghĩ người ở trấn đã già cả rồi.
Người xấu cũng đã già.
Người trong trấn đều quan sát cậu, cậu rắn rỏi khôi ngô, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác xa với bọn họ, như đến từ thế giới khác vậy.
Không gian tĩnh lặng im ắng, không ai lên tiếng chào hỏi trước.
"Lạc đấy hả con!" Ông bà Chu là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ thế cục rối rắm, những bước chân tiến về phía Chu Lạc vừa run lại vừa sợ.
Bữa tiệc náo nhiệt trở lại.
"Ôi, Chu Lạc đã về rồi!"
"Không nhận ra nữa, càng ngày càng đẹp trai!"
"Cô là cô Lưu, còn nhận ra cô không, khi đi học cháu có quan hệ tốt nhất với Trần Quân nhà cô đó!"
"Cháu ở bên ngoài có tiền đồ rộng mở, còn có công ty lớn, dù bận rộn thế nào cũng phải trở về thăm nhà nhé."
Vẻ mặt Chu Lạc hờ hững, cố gắng nhiều lần cũng không thể nở một nụ cười có lệ trên mặt. Khả năng ứng biến trong kinh doanh dường như không có chút tác dụng nào ở đây.
Chu Lạc nói mệt mỏi, quay về tầng hai nằm nghỉ ngơi. Trong sân tiếng chén bát tiếng cười nói vang lên, tới tận tối mới dần yên tĩnh.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Lâm Quế Hương, thử thăm dò tới gần, không gõ cửa, Chu Lạc cũng không đáp lại, giả vờ mình còn đang ngủ.
Tầng hai chỉ có phòng của Chu Lạc, phần còn lại là sân thượng không mái che, cầu thang bên ngoài thông xuống sân nhà, sau lưng là rừng cây.
Nhớ đến mùa hè năm ấy, phòng cậu nóng như lò hấp. Thời niên thiếu cậu nằm trên chiếc giường này, mỗi đêm đều nghĩ tới Nam Nhã, Nam Nhã mặc sườn xám, Nam Nhã bị lột sạch quần áo.
Gió đêm lay động ngoài phòng, tiếng thông reo ca, cậu dần buồn ngủ, như tỉnh như mơ, hoảng hốt trở lại khoảnh khắc buổi chiều đứng ở cửa nhà, cậu đối mặt với người xa lạ trong sân, bị nhìn chằm chằm. Lúc đó, Nam Nhã cũng đứng ở giữa bọn họ, mặc bộ sườn xám màu trắng sữa, quay đầu lại nhìn cậu, dịu dàng cười. Giống như ngày cuối cùng nói, "Cậu hết giá trị lợi dụng rồi."
Đột nhiên Chu Lạc choàng tỉnh, giống như rất nhiều buổi đêm thời niên thiếu, trước mắt chỉ có quạt trần chuyển động trên trần nhà.
Năm đó, cậu 17 tuổi.
Người phụ nữ ấy vô tình.
***
Tới đêm khuya, Chu Lạc xuống nhà tìm đồ ăn, Lâm Quế Hương khoác áo đi ra, thấy Chu Lạc đang ăn cơm rang nói: "Để mẹ hâm nóng cho con."
"Không cần." Chu Lạc nghiêng người ngăn tay bà, đứng ăn bên cạnh bếp.
Lâm Quế Hương cũng không kiên trì, ung dung tựa bên cạnh cửa: "Cô Lưu của con nói đúng, càng lớn càng đẹp trai."
Chu Lạc đang ăn cơm, ậm ừ đáp: "Mẹ không nhận ra người ta đang tâng bốc à, lời xã giao mà cũng tin."
Cậu nói ra câu này, mơ hồ còn thấy được hình bóng của chàng trai kiêu ngạo, giận dỗi thời niên thiếu.
"Thế nào lại là lời xã giao?" Lâm Quế Hương cười khanh khách, "Đã nhiều năm, ở trấn này không có ai có tiền đồ bằng con."
Chu Lạc không lên tiếng.
"Lần này trở về ở thêm một thời gian đi, cũng nên đi gặp mặt một số bạn bè thời trung học. Đầu năm nay Trần Quân vừa kết hôn, cũng sắp sinh con đầu lòng rồi." Lâm Quế Hương cằn nhằn liên miên một trận, nhưng con trai cũng không nói tiếng nào, dần dần bà không nói nữa, một lát sau, cũng thử dò hỏi, "Sự nghiệp thì phải dốc sức làm, nhưng hai lăm hai sáu rồi, cũng nên cân nhắc tới vấn đề tương lai. Con xem bằng tuổi mình, người ta đã làm cha rồi đấy, cũng không cần gấp, nhưng có ưng ý cô gái nào cũng nên lưu tâm đi."
Chu Lạc buông thìa.
Thấy sắc mặt con trai thay đổi, Lâm Quế Hương cũng không dễ chịu, trong lòng hai mẹ con đều rõ không nên đề cập tới cái nhọt này, Lâm Quế Hương nói: "Ăn xong để bát vào bồn rửa, mẹ đi ngủ trước đây." Bà khép áo, xoay người đi.
"Nam Nhã thế nào rồi?" Cuối cùng cậu vẫn hỏi.
"Con..." Lâm Quế Hương dừng bước, giơ tay đập một cái lên gáy cậu, "Vừa về đến nhà đã hỏi ngay đến cô ta!"
Chu Lạc không nhúc nhích.
"Mấy chuyện xấu xa cô ta gây ra cho con năm đó, mẹ và cha con phải mất rất nhiều công sức mới bưng bít được. Con có biết người ở trấn đều bàn tán sau lưng con là kẻ đồng lõa giết người không? Uổng công con đọc bao nhiêu sách, muốn để cho mẹ tìm chỗ chết sao?" Lâm Quế Hương tức giận, lại vung tay tát một phát vào mặt cậu.
Chu Lạc vẫn không cử động.
Im lặng chính là đổ thêm dầu vào lửa, Lâm Quế Hương lại đập vào lưng con khóc rống lên: "Con với cái, sao không chịu mở mắt ra mà nhìn! Đồ bất hiếu, vừa về đã khiến mẹ tức chết. Sao con còn chưa hiểu, nếu cô ta thích con, thì khi con nằm chờ chết ở bệnh viện, cớ sao không quay đầu lại? Bao nhiêu năm nay còn bặt vô âm tín? Cô ta là đồ không biết xấu hổ, quyến rũ trẻ vị thành niên, cô ta nên chết đi. Con đã lớn thế này rồi, sao còn nhìn không rõ ràng gì cả?"
Vẫn không thay đổi.
Tám năm, nên tha thứ, không nên tha thứ, vẫn không thay đổi.
Danh sách chương