Tính ra hai người họ đã kết hôn gần được một năm rồi, nhưng khi thu dọn đồ đạc, người kia cũng chẳng để lại được thứ gì.

 

Chồng trước của tiểu mỹ nhân là một người cực kỳ tiết kiệm, mặc dù nói chồng cậu giàu nức vách đổ tường nhưng rất ít khi mua những thứ dư thừa không cần thiết, ăn mặc đi lại cũng đơn giản và khắc khổ như thói quen của anh ấy vậy.

 

Cho nên dù rằng bây giờ hai người đã ly hôn rồi, đợi đến khi tiểu mỹ nhân thu dọn từ trong ra ngoài đâu ra đấy, cũng chỉ phát hiện ra một vài bộ đồ ngủ chưa kịp mang đi mà thôi.

 

Thực ra, trước kia tiểu mỹ nhân chưa từng phát hiện rất nhiều bộ quần áo ngủ của họ đều là đồ đôi.

 

Dù sao thì hai người họ cũng là vợ chồng, nhưng thói quen của hai người không giống nhau, mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng cũng rất hiếm khi cùng nhau nằm trên giường khi cả hai còn tỉnh táo.

 

Đợi đến nửa đêm, tiểu mỹ nhân mới kết thúc công việc mệt mỏi lết lên giường, nên càng không có tâm tình muốn biết đối phương mặc cái gì đi ngủ rồi.

 

Tiểu mỹ nhân cũng không nghĩ nhiều, cho rằng có thể là mua một tặng một thôi.

 

Chỉ bỏ những bộ đồ mà cậu không mặc được đó vào trong bao, chuẩn bị đem đi quăng.

 

Nhưng khi cậu đang cực khổ lôi bao quần áo lớn đó từ trong phòng ngủ ra đến trước cửa nhà lại nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên.

 

Chồng trước của tiểu mỹ nhân cứ như vậy mà mở cửa ra, đứng trước cửa nhìn cậu ôm lấy một bọc quần áo lớn, nghi hoặc hỏi.

 

“Em đang làm gì vậy?”

 

Hắn vừa mở miệng, tiểu mỹ nhân phản xạ có điều kiện mà chuẩn bị bắt đầu khóc.

 

Nhưng cậu vừa mới sản sinh nước mắt được một nửa thì nhớ ra, phát hiện bản thân đã không cần phải khóc lên khóc xuống cả ngày nữa.

 

Vì vậy, tiểu mỹ nhân mở to đôi mắt long lanh ánh nước, lãnh đạm nhìn chồng trước của mình gật đầu, sau đó nói.

 

“Chuẩn bị quăng đồ!”

 

A, chính là vô tình tuyệt đối như vậy đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện