Cha Hoắc không nghĩ tới Lạc Thanh Hoài lại mặt dày như vậy, vừa mới tới đã gọi "Cha".
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối lại có phần hâm mộ của dì kia, cha Hoắc lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Việc Hoắc Chu comeout ầm ĩ rất lớn, những người hàng xóm này đều biết khuynh hướng của anh.
Những người thuộc thế hệ trước có thể chấp nhận đồng tính luyến ái rất ít, nhưng vì cha mẹ Hoắc tính tình phúc hậu, thanh danh trong khu tập thể này rất tốt, bình thường mọi người có nhắc tới tính hướng của Hoắc Chu thì đều không có ác ý gì, chỉ là cảm thấy vì hai người này mà khổ sở.
Đồng tính luyến ái thì có gì tốt? Mọi người xem, đến cả một người yêu đứng đắn cũng không tìm thấy được? Về sau thì sẽ ra sao?
Không nghĩ tới, hiện tại Hoắc Chu không những tìm được mà còn là một tiểu tử xuất chúng như vậy.
Người dì này vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Lạc Thanh Hoài đương nhiên vì hình tượng bên ngoài của hắn thật sự xuất sắc, lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hai người đây là..."
"Đây là con dâu của tôi." Cha Hoắc giương cằm, thừa nhận thân phận của Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài thiếu chút nữa đã ngã nhào ra đất, nhưng vẫn rất vui vẻ, nếu chú đã nhận hắn là con dâu thì hẳn là rất vừa lòng chứ? Sẽ không chia rẽ bọn họ chứ?
"Cha, để con xách đồ ăn đi." Lạc Thanh Hoài rất biết làm việc, dùng một tay xách quà tặng, nhận lấy đồ ăn trong tay cha Hoắc.
Dì kia lúc này mới tin là thật, khen Lạc Thanh Hoài hai câu rồi tiếc nuối rời đi.
Người kia vừa đi, Lạc Thanh Hoài cùng cha Hoắc ngược lại lại vô cùng xấu hổ.
Nhiều năm không gặp, vốn là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại ngượng ngùng với thân phận này, hai người cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Im lặng chờ thang máy, còn có những người khác, hai người lại càng không biết nên nói gì.
Về đến nhà, cha Hoắc quên mang chìa khóa, đành phải ấn chuông cửa.
Hoắc Chu đi dép lê loạt xoạt chạy tới mở cửa, không nghĩ tới thấy Lạc Thanh Hoài và cha mình cùng nhau trở về.
Hai người trao đổi một ánh mắt, Hoắc Chu một bên tìm dép lê cho Lạc Thanh Hoài, một bên nói: "Mẹ, Hoài Bảo tới."
Mẹ Hoắc ló đầu ra từ phòng bếp.
Lạc Thanh Hoài vội vàng chào hỏi: "Dì... Mẹ."
Hoắc Chu vừa lấy một đôi dép lê từ tủ giày, dùng sức kéo một cái, cả người đều ngồi trên mặt đất.
Vừa xưng hô gì vậy? Sao có thể mặt dày như vậy?
Bên phòng bếp vang lên một tiếng "leng keng", là xẻng nấu ăn của mẹ Hoắc rơi xuống đất.
"A, cháu tới rồi sao?" Mẹ Hoắc phục hồi tinh thần, hoảng hoảng loạn loạn nói, "Mau ngồi đi."
Sau đó lại đi vào phòng bếp.
Cha Hoắc chạy nhanh vào phòng bếp, phỏng chừng hai người nói nhỏ một chút.
Lạc Thanh Hoài cũng vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo Hoắc Chu dậy.
Hoắc Chu nhận đồ trong tay hắn, cũng không cất đi vội, đứng ở cửa nhìn hắn đổi giày, nhỏ giọng nói: "Hoài Bảo à, em có thể cứ như vậy nhận cha mẹ?"
"Không phải." Lạc Thanh Hoài khái quát tình huống dưới lầu, "Lúc ấy em thấy cha không vui vẻ lắm vì lời của dì kia, em cũng không muốn ông ấy ngộ nhận em còn muốn cưới vợ. Cho nên em liền trực tiếp gọi cha, anh nói xem, đã gọi cha thì chẳng lẽ còn có thể gọi dì?"
Hoắc Chu tưởng tượng một chút hình ảnh một người gọi cha một người gọi dì, nhịn không được mà cong người cười: "Cũng phải, em mà dám gọi dì thì khẳng định cha anh sẽ đánh chết em."
Lạc Thanh Hoài nhỏ giọng nói: "Anh còn cười, hôm nay làm em sợ muốn chết, tại sao anh không nói trước với em một tiếng, để em còn chuẩn bị chứ."
Hoắc Chu nói: "Bản thân anh còn chưa có chuẩn bị gì nữa là..."
Hai người thì thầm một lúc, cha Hoắc đi từ phòng bếp ra, lại ho khan hai tiếng.
"Để con đi giúp đỡ." Lạc Thanh Hoài lập tức vọt vào phòng bếp.
Mẹ Hoắc có chút ngượng ngùng: "Không cần cháu làm gì đâu, cháu đi chơi với Chu Chu đi."
"Không sao đâu ạ, bình thường con đều tự mình nấu cơm." Lạc Thanh Hoài xắn ống tay áo lên, đeo tạp dề vào, nhìn tư thế chính là chuẩn bị nấu cơm.
Mẹ Hoắc nhịn không được mà cười: "Mẹ cháu trước kia nấu cơm rất ngon."
Tay rửa rau của Lạc Thanh Hoài hơi ngừng lại, "Vâng" một tiếng.
Mẹ Hoắc không chú ý tới vẻ mặt của hắn, lại nói: "Đúng rồi, mẹ cháu đâu? Cũng trở lại thành phố A sao?"
Lạc Thanh Hoài ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật: "Mẹ con không còn nữa."
"Đi đâu..." Mẹ Hoắc đột nhiên phản ứng lại, thiếu chút nữa cắt vào tay, "Cháu nói cái gì? Sao có thể?"
Mẹ Lạc Thanh Hoài còn nhỏ tuổi hơn mẹ Hoắc, bà không thể không khiếp sợ.
"Để con cắt cho." Lạc Thanh Hoài vội cầm lấy dao trong tay mẹ Hoắc, đã qua nhiều năm như vậy, hắn có thể thản nhiên đối mặt, "Bà ấy đã đi nhiều năm rồi. Sau khi nhà con dọn đi một năm, mẹ con đi khám thì phát hiện ra ung thư, bà ấy rất nhớ cha nên cũng không muốn điều trị, không bao lâu liền..."
Mẹ Hoắc không biết nên nói gì: "Rất xin lỗi, chúng ta vẫn luôn không biết."
Hoắc Chu đang đẩy cửa phòng bếp ngừng lại, hốc mắt lập tức đỏ ửng.
Sau khi anh gặp lại Lạc Thanh Hoài vẫn không nhắc tới việc trước kia, Hoắc Chu phải thừa nhận, trong lòng anh vẫn còn oán hận với mẹ Lạc năm đó.
Mẹ Lạc không cần Lạc Thanh Hoài đồng ý liền lừa hắn rời đi, còn không để hắn liên hệ với bạn bè trước kia, Hoắc Chu đương nhiên là có ý kiến với mẹ Lạc.
Nhiều năm trôi qua như vậy, anh đã trưởng thành, đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của cha mẹ, tự nhiên không còn oán hận, chỉ là lo lắng bà không chấp nhận mình nên cố tình tránh đi.
Không nghĩ tới, mẹ Lạc thế nhưng đã sớm không còn nữa.
Hiện tại nghĩ lại, trước lúc mẹ Lạc rời đi đại khái cũng đã biết bệnh của mình nên mới sắp xếp trước cho Lạc Thanh Hoài?
Lúc này nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ Lạc luôn là dịu dàng gọi anh "Chu Chu" thì lập tức không nén nổi nước mắt.
Khi Lạc Thanh Hoài rời đi còn đang học lớp mười, còn chưa qua mười lăm tuổi, trong nhà đến một người thân cũng không có, một mình em ấy có thể vượt qua như thế nào?
Một bàn tay ấm áp dừng trên đỉnh đầu, cha Hoắc nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hoắc Chu.
"Cha," Trong lòng Hoắc Chu khó chịu đến nhịn không nổi, xoay người ôm lấy cha Hoắc.
Đương nhiên anh biết rằng cha mẹ sớm hay muộn thì cũng sẽ ra đi, nhưng anh vẫn cảm thấy ngày đó còn cách rất xa rất xa, xa đến mức có khả năng vĩnh viễn cũng không tới.
Nhưng nghe được mẹ Lạc Thanh Hoài đã không còn nữa, lại nhìn thấy tóc bạc hai bên mai của cha, trong lòng anh liền hoảng loạn không chịu nổi.
"Không có việc gì." Vốn cha Hoắc còn chưa hoàn toàn chấp nhận việc Hoắc Chu đồng tính luyến ái, với cảm tình của hai đứa nhỏ cũng không tính chấp nhận dễ dàng như vậy, ông còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem sau đó nên thử thách Lạc Thanh Hoài như thế nào.
Hiện tại cha Hoắc cũng hoàn toàn từ bỏ những tính toán lung tung đó. Có cái gì còn quan trọng hơn người bên cạnh còn sống tốt đẹp chứ?
Trong phòng bếp, Lạc Thanh Hoài nói với mẹ Hoắc đang lén lau nước mắt: "Dì, hiện tại con chỉ còn một mình Hoắc Chu là người thân. Con biết hai người rất khó chấp nhận, nhưng chúng con thật lòng yêu nhau, đời này trừ Hoắc Chu thì con sẽ không yêu bất kỳ ai, hy vọng hai người sẽ thành toàn cho chúng con."
Mẹ Hoắc trừng hắn một cái: "Vừa rồi còn gọi mẹ, hiện tại lại gọi dì? Thành ý của con ở đâu?"
Lạc Thanh Hoài lập tức vui sướng sửa lời: "Mẹ!"
"Ài." Mẹ Hoắc đồng ý một tiếng, lại nói, "Đừng khổ sở, về sau con sẽ là con của chúng ta, chúng ta sẽ đối xử với con giống như Chu Chu."
"Vâng, con biết." Lạc Thanh Hoài nói, "Từ nhỏ con đã biết."
Thời điểm ăn cơm, mẹ Hoắc gắp cho Lạc Thanh Hoài rất nhiều đồ ăn, cha Hoắc quả nhiên cũng không khó dễ hắn, chỉ dặn dò hai người nếu quyết định muốn ở bên nhau thì phải sinh hoạt thật tốt.
Một nhà hòa thuận vui vẻ, Lạc Thanh Hoài thở phào nhẹ nhóm, lại nhìn thấy Hoắc Chu đang hơi trầm xuống.
Ăn xong bữa cơm, Lạc Thanh Hoài vốn định tạm biệt nhưng mẹ Hoắc lại nói: "Nếu hai đứa không có việc gì thì ăn xong cơm chiều rồi đi, cha con mua nhiều đồ ăn."
Hoắc Chu nhìn Lạc Thanh Hoài: "Hoài Bảo, chiều em có việc sao?"
Lạc Thanh Hoài nghe thấy anh hỏi vậy liền biết anh muốn ở đây thêm nửa ngày, lập tức lắc đầu: "Không có việc gì."
Hoắc Chu bởi vì chuyện của mẹ Lạc mà muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn, cũng muốn an ủi Lạc Thanh Hoài.
Mẹ Hoắc liền đuổi bọn họ đi ngủ trưa.
Hai người vào phòng ngủ Hoắc Chu, Hoắc Chu đóng cửa lại, xoay người ôm chặt Lạc Thanh Hoài.
"Anh làm sao vậy?" Lạc Thanh Hoài kỳ quái, "Không có việc gì chứ? Hôm nay ra ngoài gặp phải phiền toái sao?"
Hoắc Chu lắc đầu, chỉ tiếp tục ôm hắn, không ngừng hôn lên mặt hắn.
Suy nghĩ Lạc Thanh Hoài vừa chuyển: "Vừa nãy anh nghe được em nói với mẹ?"
Hoắc Chu gật gật đầu, lại nói: "Rất xin lỗi."
"Anh xin lỗi cái gì chứ, đồ ngốc." Lạc Thanh Hoài ôm chặt Hoắc Chu, "Yên tâm đi, qua nhiều năm như vậy em đã sớm không có việc gì rồi. Kỳ thật, mẹ em rất nhớ cha, bọn họ có thể đoàn tụ ở một nơi khác cũng coi như là chuyện tốt."
Chính xác, từ nhỏ đã có thể nhận ra, mẹ Lạc không để bụng đến những cái khác, một lòng chỉ muốn báo thù cho cha Lạc, thậm chí đối với Lạc Thanh Hoài cũng không quá mặn mà.
Chỉ là bỏ lại Lạc Thanh Hoài còn nhỏ như vậy, rốt cuộc vẫn là quá nhẫn tâm.
"Hoài Bảo." Hoắc Chu ôm lấy Lạc Thanh Hoài, "Anh đảm bảo, chỉ cần anh ở đây, về sau nhà của em vĩnh viễn sẽ không tan. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ lại em."
Trong nháy mắt, hốc mắt Lạc Thanh Hoài cũng đỏ ửng.
Thời điểm mẹ sinh bệnh, không muốn chữa trị, rất nhiều người đều nói vì bà tiếc tiền, muốn đem tiền để lại cho Lạc Thanh Hoài. Cũng không quan tâm mẹ vì tiếc tiền hay vì nhớ cha mà không muốn sống nữa, đối với Lạc Thanh Hoài mà nói thì đều là một đả kích rất lớn.
Hắn tình nguyện bản thân bỏ học kiếm tiền chữa trị cho mẹ, bởi vì chỉ cần có mẹ, hắn vẫn còn có nhà để về.
Nhưng mà, vô dụng.
Bọn họ đều bỏ rơi hắn.
Đây mới là bản chất nguyên nhân Lạc Thanh Hoài không có cảm giác an toàn.
Chỉ là hắn theo thói quen không nói cái gì, nhưng Hoắc Chu hiểu, hắn không nói Hoắc Chu cũng hiểu.
Lạc Thanh Hoài ôm Hoắc Chu lăn lên giường, đè lên hôn anh.
Hôn đến khi Hoắc Chu hô hấp dồn dập, bắt đầu động tình, Lạc Thanh Hoài lại bỗng nhiên đứng dậy, buông lỏng anh ra.
Hoắc Chu: "???"
"Cách âm ở phòng này chắc không tốt nhỉ?" Lạc Thanh Hoài nói, "Vì để bảo trì hình tượng "con dâu" của em, vẫn là về nhà tốt hơn."
Hoắc Chu: "..."
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối lại có phần hâm mộ của dì kia, cha Hoắc lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Việc Hoắc Chu comeout ầm ĩ rất lớn, những người hàng xóm này đều biết khuynh hướng của anh.
Những người thuộc thế hệ trước có thể chấp nhận đồng tính luyến ái rất ít, nhưng vì cha mẹ Hoắc tính tình phúc hậu, thanh danh trong khu tập thể này rất tốt, bình thường mọi người có nhắc tới tính hướng của Hoắc Chu thì đều không có ác ý gì, chỉ là cảm thấy vì hai người này mà khổ sở.
Đồng tính luyến ái thì có gì tốt? Mọi người xem, đến cả một người yêu đứng đắn cũng không tìm thấy được? Về sau thì sẽ ra sao?
Không nghĩ tới, hiện tại Hoắc Chu không những tìm được mà còn là một tiểu tử xuất chúng như vậy.
Người dì này vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Lạc Thanh Hoài đương nhiên vì hình tượng bên ngoài của hắn thật sự xuất sắc, lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hai người đây là..."
"Đây là con dâu của tôi." Cha Hoắc giương cằm, thừa nhận thân phận của Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài thiếu chút nữa đã ngã nhào ra đất, nhưng vẫn rất vui vẻ, nếu chú đã nhận hắn là con dâu thì hẳn là rất vừa lòng chứ? Sẽ không chia rẽ bọn họ chứ?
"Cha, để con xách đồ ăn đi." Lạc Thanh Hoài rất biết làm việc, dùng một tay xách quà tặng, nhận lấy đồ ăn trong tay cha Hoắc.
Dì kia lúc này mới tin là thật, khen Lạc Thanh Hoài hai câu rồi tiếc nuối rời đi.
Người kia vừa đi, Lạc Thanh Hoài cùng cha Hoắc ngược lại lại vô cùng xấu hổ.
Nhiều năm không gặp, vốn là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại ngượng ngùng với thân phận này, hai người cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Im lặng chờ thang máy, còn có những người khác, hai người lại càng không biết nên nói gì.
Về đến nhà, cha Hoắc quên mang chìa khóa, đành phải ấn chuông cửa.
Hoắc Chu đi dép lê loạt xoạt chạy tới mở cửa, không nghĩ tới thấy Lạc Thanh Hoài và cha mình cùng nhau trở về.
Hai người trao đổi một ánh mắt, Hoắc Chu một bên tìm dép lê cho Lạc Thanh Hoài, một bên nói: "Mẹ, Hoài Bảo tới."
Mẹ Hoắc ló đầu ra từ phòng bếp.
Lạc Thanh Hoài vội vàng chào hỏi: "Dì... Mẹ."
Hoắc Chu vừa lấy một đôi dép lê từ tủ giày, dùng sức kéo một cái, cả người đều ngồi trên mặt đất.
Vừa xưng hô gì vậy? Sao có thể mặt dày như vậy?
Bên phòng bếp vang lên một tiếng "leng keng", là xẻng nấu ăn của mẹ Hoắc rơi xuống đất.
"A, cháu tới rồi sao?" Mẹ Hoắc phục hồi tinh thần, hoảng hoảng loạn loạn nói, "Mau ngồi đi."
Sau đó lại đi vào phòng bếp.
Cha Hoắc chạy nhanh vào phòng bếp, phỏng chừng hai người nói nhỏ một chút.
Lạc Thanh Hoài cũng vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo Hoắc Chu dậy.
Hoắc Chu nhận đồ trong tay hắn, cũng không cất đi vội, đứng ở cửa nhìn hắn đổi giày, nhỏ giọng nói: "Hoài Bảo à, em có thể cứ như vậy nhận cha mẹ?"
"Không phải." Lạc Thanh Hoài khái quát tình huống dưới lầu, "Lúc ấy em thấy cha không vui vẻ lắm vì lời của dì kia, em cũng không muốn ông ấy ngộ nhận em còn muốn cưới vợ. Cho nên em liền trực tiếp gọi cha, anh nói xem, đã gọi cha thì chẳng lẽ còn có thể gọi dì?"
Hoắc Chu tưởng tượng một chút hình ảnh một người gọi cha một người gọi dì, nhịn không được mà cong người cười: "Cũng phải, em mà dám gọi dì thì khẳng định cha anh sẽ đánh chết em."
Lạc Thanh Hoài nhỏ giọng nói: "Anh còn cười, hôm nay làm em sợ muốn chết, tại sao anh không nói trước với em một tiếng, để em còn chuẩn bị chứ."
Hoắc Chu nói: "Bản thân anh còn chưa có chuẩn bị gì nữa là..."
Hai người thì thầm một lúc, cha Hoắc đi từ phòng bếp ra, lại ho khan hai tiếng.
"Để con đi giúp đỡ." Lạc Thanh Hoài lập tức vọt vào phòng bếp.
Mẹ Hoắc có chút ngượng ngùng: "Không cần cháu làm gì đâu, cháu đi chơi với Chu Chu đi."
"Không sao đâu ạ, bình thường con đều tự mình nấu cơm." Lạc Thanh Hoài xắn ống tay áo lên, đeo tạp dề vào, nhìn tư thế chính là chuẩn bị nấu cơm.
Mẹ Hoắc nhịn không được mà cười: "Mẹ cháu trước kia nấu cơm rất ngon."
Tay rửa rau của Lạc Thanh Hoài hơi ngừng lại, "Vâng" một tiếng.
Mẹ Hoắc không chú ý tới vẻ mặt của hắn, lại nói: "Đúng rồi, mẹ cháu đâu? Cũng trở lại thành phố A sao?"
Lạc Thanh Hoài ngẫm nghĩ, vẫn là nói thật: "Mẹ con không còn nữa."
"Đi đâu..." Mẹ Hoắc đột nhiên phản ứng lại, thiếu chút nữa cắt vào tay, "Cháu nói cái gì? Sao có thể?"
Mẹ Lạc Thanh Hoài còn nhỏ tuổi hơn mẹ Hoắc, bà không thể không khiếp sợ.
"Để con cắt cho." Lạc Thanh Hoài vội cầm lấy dao trong tay mẹ Hoắc, đã qua nhiều năm như vậy, hắn có thể thản nhiên đối mặt, "Bà ấy đã đi nhiều năm rồi. Sau khi nhà con dọn đi một năm, mẹ con đi khám thì phát hiện ra ung thư, bà ấy rất nhớ cha nên cũng không muốn điều trị, không bao lâu liền..."
Mẹ Hoắc không biết nên nói gì: "Rất xin lỗi, chúng ta vẫn luôn không biết."
Hoắc Chu đang đẩy cửa phòng bếp ngừng lại, hốc mắt lập tức đỏ ửng.
Sau khi anh gặp lại Lạc Thanh Hoài vẫn không nhắc tới việc trước kia, Hoắc Chu phải thừa nhận, trong lòng anh vẫn còn oán hận với mẹ Lạc năm đó.
Mẹ Lạc không cần Lạc Thanh Hoài đồng ý liền lừa hắn rời đi, còn không để hắn liên hệ với bạn bè trước kia, Hoắc Chu đương nhiên là có ý kiến với mẹ Lạc.
Nhiều năm trôi qua như vậy, anh đã trưởng thành, đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của cha mẹ, tự nhiên không còn oán hận, chỉ là lo lắng bà không chấp nhận mình nên cố tình tránh đi.
Không nghĩ tới, mẹ Lạc thế nhưng đã sớm không còn nữa.
Hiện tại nghĩ lại, trước lúc mẹ Lạc rời đi đại khái cũng đã biết bệnh của mình nên mới sắp xếp trước cho Lạc Thanh Hoài?
Lúc này nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ Lạc luôn là dịu dàng gọi anh "Chu Chu" thì lập tức không nén nổi nước mắt.
Khi Lạc Thanh Hoài rời đi còn đang học lớp mười, còn chưa qua mười lăm tuổi, trong nhà đến một người thân cũng không có, một mình em ấy có thể vượt qua như thế nào?
Một bàn tay ấm áp dừng trên đỉnh đầu, cha Hoắc nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hoắc Chu.
"Cha," Trong lòng Hoắc Chu khó chịu đến nhịn không nổi, xoay người ôm lấy cha Hoắc.
Đương nhiên anh biết rằng cha mẹ sớm hay muộn thì cũng sẽ ra đi, nhưng anh vẫn cảm thấy ngày đó còn cách rất xa rất xa, xa đến mức có khả năng vĩnh viễn cũng không tới.
Nhưng nghe được mẹ Lạc Thanh Hoài đã không còn nữa, lại nhìn thấy tóc bạc hai bên mai của cha, trong lòng anh liền hoảng loạn không chịu nổi.
"Không có việc gì." Vốn cha Hoắc còn chưa hoàn toàn chấp nhận việc Hoắc Chu đồng tính luyến ái, với cảm tình của hai đứa nhỏ cũng không tính chấp nhận dễ dàng như vậy, ông còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem sau đó nên thử thách Lạc Thanh Hoài như thế nào.
Hiện tại cha Hoắc cũng hoàn toàn từ bỏ những tính toán lung tung đó. Có cái gì còn quan trọng hơn người bên cạnh còn sống tốt đẹp chứ?
Trong phòng bếp, Lạc Thanh Hoài nói với mẹ Hoắc đang lén lau nước mắt: "Dì, hiện tại con chỉ còn một mình Hoắc Chu là người thân. Con biết hai người rất khó chấp nhận, nhưng chúng con thật lòng yêu nhau, đời này trừ Hoắc Chu thì con sẽ không yêu bất kỳ ai, hy vọng hai người sẽ thành toàn cho chúng con."
Mẹ Hoắc trừng hắn một cái: "Vừa rồi còn gọi mẹ, hiện tại lại gọi dì? Thành ý của con ở đâu?"
Lạc Thanh Hoài lập tức vui sướng sửa lời: "Mẹ!"
"Ài." Mẹ Hoắc đồng ý một tiếng, lại nói, "Đừng khổ sở, về sau con sẽ là con của chúng ta, chúng ta sẽ đối xử với con giống như Chu Chu."
"Vâng, con biết." Lạc Thanh Hoài nói, "Từ nhỏ con đã biết."
Thời điểm ăn cơm, mẹ Hoắc gắp cho Lạc Thanh Hoài rất nhiều đồ ăn, cha Hoắc quả nhiên cũng không khó dễ hắn, chỉ dặn dò hai người nếu quyết định muốn ở bên nhau thì phải sinh hoạt thật tốt.
Một nhà hòa thuận vui vẻ, Lạc Thanh Hoài thở phào nhẹ nhóm, lại nhìn thấy Hoắc Chu đang hơi trầm xuống.
Ăn xong bữa cơm, Lạc Thanh Hoài vốn định tạm biệt nhưng mẹ Hoắc lại nói: "Nếu hai đứa không có việc gì thì ăn xong cơm chiều rồi đi, cha con mua nhiều đồ ăn."
Hoắc Chu nhìn Lạc Thanh Hoài: "Hoài Bảo, chiều em có việc sao?"
Lạc Thanh Hoài nghe thấy anh hỏi vậy liền biết anh muốn ở đây thêm nửa ngày, lập tức lắc đầu: "Không có việc gì."
Hoắc Chu bởi vì chuyện của mẹ Lạc mà muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn, cũng muốn an ủi Lạc Thanh Hoài.
Mẹ Hoắc liền đuổi bọn họ đi ngủ trưa.
Hai người vào phòng ngủ Hoắc Chu, Hoắc Chu đóng cửa lại, xoay người ôm chặt Lạc Thanh Hoài.
"Anh làm sao vậy?" Lạc Thanh Hoài kỳ quái, "Không có việc gì chứ? Hôm nay ra ngoài gặp phải phiền toái sao?"
Hoắc Chu lắc đầu, chỉ tiếp tục ôm hắn, không ngừng hôn lên mặt hắn.
Suy nghĩ Lạc Thanh Hoài vừa chuyển: "Vừa nãy anh nghe được em nói với mẹ?"
Hoắc Chu gật gật đầu, lại nói: "Rất xin lỗi."
"Anh xin lỗi cái gì chứ, đồ ngốc." Lạc Thanh Hoài ôm chặt Hoắc Chu, "Yên tâm đi, qua nhiều năm như vậy em đã sớm không có việc gì rồi. Kỳ thật, mẹ em rất nhớ cha, bọn họ có thể đoàn tụ ở một nơi khác cũng coi như là chuyện tốt."
Chính xác, từ nhỏ đã có thể nhận ra, mẹ Lạc không để bụng đến những cái khác, một lòng chỉ muốn báo thù cho cha Lạc, thậm chí đối với Lạc Thanh Hoài cũng không quá mặn mà.
Chỉ là bỏ lại Lạc Thanh Hoài còn nhỏ như vậy, rốt cuộc vẫn là quá nhẫn tâm.
"Hoài Bảo." Hoắc Chu ôm lấy Lạc Thanh Hoài, "Anh đảm bảo, chỉ cần anh ở đây, về sau nhà của em vĩnh viễn sẽ không tan. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ lại em."
Trong nháy mắt, hốc mắt Lạc Thanh Hoài cũng đỏ ửng.
Thời điểm mẹ sinh bệnh, không muốn chữa trị, rất nhiều người đều nói vì bà tiếc tiền, muốn đem tiền để lại cho Lạc Thanh Hoài. Cũng không quan tâm mẹ vì tiếc tiền hay vì nhớ cha mà không muốn sống nữa, đối với Lạc Thanh Hoài mà nói thì đều là một đả kích rất lớn.
Hắn tình nguyện bản thân bỏ học kiếm tiền chữa trị cho mẹ, bởi vì chỉ cần có mẹ, hắn vẫn còn có nhà để về.
Nhưng mà, vô dụng.
Bọn họ đều bỏ rơi hắn.
Đây mới là bản chất nguyên nhân Lạc Thanh Hoài không có cảm giác an toàn.
Chỉ là hắn theo thói quen không nói cái gì, nhưng Hoắc Chu hiểu, hắn không nói Hoắc Chu cũng hiểu.
Lạc Thanh Hoài ôm Hoắc Chu lăn lên giường, đè lên hôn anh.
Hôn đến khi Hoắc Chu hô hấp dồn dập, bắt đầu động tình, Lạc Thanh Hoài lại bỗng nhiên đứng dậy, buông lỏng anh ra.
Hoắc Chu: "???"
"Cách âm ở phòng này chắc không tốt nhỉ?" Lạc Thanh Hoài nói, "Vì để bảo trì hình tượng "con dâu" của em, vẫn là về nhà tốt hơn."
Hoắc Chu: "..."
Danh sách chương