Dựa theo quy định trong Ma giới, ba tháng trước khi thành thân thì không thể gặp nhau.

Vì vậy ngày hôm sau, Phàn Thiện phải theo phụ thân cùng nhau quay về Vân Tung, đợi ba tháng sau trở lại chính thức cử hành hôn lễ ở Ma giới.

Ma Tôn phái Nhị Ngưu và Tam Kê dắt theo một đoàn chi vệ hộ tống bọn họ.

Trời vừa sáng, đội ngũ đã chờ xuất phát trước Hắc Thạch Nhai, các trưởng lão của Ma tộc cũng sớm tới để tiễn đưa.

Phần lớn người trong ma giới đều rất hào phóng, trước đó đã trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau nên đã sớm xem cha con Phàn gia là người trong nhà, vì vậy trước khi đi còn thân thiện lôi kéo phụ thân Phàn Thiện nói vài lời bảo trọng, hoặc là nói vài câu vui đùa thiện ý, ai cũng cong mi nhếch môi, bầu không khí vô cùng vui mừng.

Lúc này chỉ duy nhất một người là hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt xót xa, không hợp với bầu không khí bên kia chút nào.

"Đại Cẩu..." Mỗ mèo buồn bã nắm tay người yêu, nghẹn ngào nói.

Mọi người trong Ma giới nhìn thấy nheo mắt lại, thầm nghĩ công chúa nhà mình quả là không có tiền đồ.

Chỉ xa nhau ba tháng thôi mà đã khóc thành như vậy rồi, thật quá dính người, nhìn nha đầu Phàn gia kia cũng không đến mức đó...!Bọn họ vừa nghĩ vừa dời đường nhìn đi, khi thấy Phàn Thiện cũng bắt đầu đỏ mắt thì đột nhiên kinh ngạc.

Câu Nguyệt thật vất vả mới ngừng khóc, trong lòng lập tức khó chịu trở lại, vì vậy nàng ngẩng mặt nhìn Phàn Thiện, trong con ngươi ngập nước hàm chứa ủy khuất nói: "Ôm ta một cái được không?"
Người đang dịu dàng lau nước mắt cho nàng dừng động tác lại, ngay sau đó liền vươn tay ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Cọ cằm vuốt ve sườn mặt, hai mắt nhắm lại, hơi thở hòa vào nhau, ôm sát không lộ một chút khe hở nào.

Ma Tôn không nhìn nổi nữa, hắn không thể không biết xấu hổ mà nhìn, càng bực tức trong lòng không muốn nhìn.

Bởi vì, từ góc độ của hắn liếc mắt qua là có thể nhìn thấy vết tích nhợt nhạt trên cổ nữ nhi nhà mình.

Đúng là, cũng không biết xử lý một chút, tối hôm qua nhất định đã bị Phàn nha đầu này...!Hừ.

Hắn tức giận hừ một tiếng, ngạo kiều phất tay áo, biểu đạt sự bất mãn nhưng không ai để ý tới.

"Ta sẽ quay lại nhanh thôi, đừng buồn" Phàn Thiện kiên trì dỗ mèo con trong lòng.


Nàng hôn lên trán Câu Nguyệt, tuy bên ngoài nhẹ nhàng khuyên nhưng trong lòng cũng đau xót theo.

Lúc trước khi nàng rời khỏi Vân Tung, một mình lưu lạc ở nơi xa lạ cũng không có tịch mịch khó chịu như vậy, nhưng từ khi trong cuộc sống của nàng xuất hiện Câu Nguyệt thì tất cả đều không giống như trước nữa.

Khi bừng tỉnh hồi tưởng lại mới phát hiện, nàng đã sớm quen với sự tồn tại của đối phương, thích cùng người này sớm chiều ở chung.

Mà hiện tại cho dù chỉ là tạm rời đi, quay về bên cạnh cha mẹ, trở về nơi nàng sinh ra kia cũng cảm thấy vô cùng luyến tiếc.

Xa nhau một ngày cũng đã nhớ.

Hóa ra trong lúc không chú ý nàng cũng dính người như vậy.

Nhận ra được điểm này, Phàn Thiện có chút thẹn thùng.

Nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ luyến tiếc không muốn xa rời với một người nào đó như thế này.

"Chúng ta phải đi rồi" Nàng kiềm chế cảm xúc của mình, đưa tay vén sợi tóc bên má Câu Nguyệt, thoáng nhìn nụ cười trêu ghẹo của các trưởng bối xung quanh.

"Ta không muốn xa ngươi" Câu Nguyệt lại không chịu mà ôm thắt lưng Phàn Thiện, cứ vùi mặt vào bả vai đối phương.

Một lát sau mới rầu rĩ nói: "Đại Cẩu, hôn ta vài cái đi"
Ánh mắt mấy người xung quanh sáng lên.

Tuổi trẻ thật tốt.

Bọn họ cùng thầm cảm thán trong lòng.

"Thôi đi, còn dông dài nữa thì biết tới chừng nào, lãng phí thời gian" Ma Tôn nhìn không nổi, đi đến tách hai nàng ra: "Phàn Thiện các nàng là trở về chuẩn bị hôn lễ, chứ có phải muốn xuất chinh chiến đấu đâu"
Phụ thân Phàn Thiện thấy thế cũng cười nói: "Đúng vậy, Thiện nhi, chúng ta cũng nên khởi hành rồi, mẹ và cậu của con đều đang chờ ở nhà"
"Ừm" Phàn Thiện đáp lại rồi nhìn Câu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Ta đi nha"
Câu Nguyệt cắn môi, nắm ống tay áo của nàng không buông: "Vậy ngươi phải nhanh trở về cưới ta đó"
"Nhanh cái gì mà nhanh, đều đã định ngày lành rồi, nhanh nhất cũng là ba tháng sau" Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng trầm thấp gấp gáp.


"Phụ vương à người có thể yên lặng một chút không!" Câu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng buồn bực của nàng nhìn vào trong mắt mọi người chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Phàn Thiện nhịn không được cong khóe miệng lên, cúi đầu tới gần, hôn một cái ở ấn đường của nàng: "Chờ ta"
Tiếng nói lành lạnh nhưng dịu dàng truyền vào tai, tựa như một liều thuốc độc.

Câu Nguyệt hơi giật mình một chút, đột nhiên sự chú ý như bị kéo sâu vào trong đôi mắt màu hổ phách kia.

Hai người đối diện nhìn nhau một lát, bên má Câu Nguyệt dần nổi lên một mảng hồng mê người.

Nàng hít hít mũi, cuối cùng cúi đầu đáp: "Ừm"
Vì vậy dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, bọn họ cũng đã đằng vân rời đi.

Mắt thấy đám mây kia biến mất ở góc núi xa xa, Câu Nguyệt vô cùng luyến tiếc mà nhìn mãi, cuối cùng bị phụ vương nhà mình ra tay trực tiếp kéo về.

Đoàn người thuận lợi rời khỏi Ma giới, sau đó theo một đám mây khác đi tới một ngọn núi cao lớn giao nhau ba giới ở giữa trời.

Phụ thân Phàn Thiện dẫn đoàn người đi tới trước một rừng đá cao chót vót trong mây.

Hắn nhẹ phất tay áo, một mình bay lên rồi đứng vững giữa không trung, sau đó hắn giơ ngón tay thấp giọng niệm vài câu chú quyết, rừng đá phía trước lập tức di chuyển, tựa như ảo cảnh biến hóa không ngừng.

Cuối cùng hiện ra trước mắt mọi người là một hồ nước trong xanh rộng lớn, những làn sóng trải dài dưới bầu trời, phản chiếu ánh nắng vàng nhạt, tựa như một biển sao.

Cảnh tượng mộng ảo bao la hùng vĩ như vậy khiến người nhìn không kiềm được mà ồ lên, ngay sau đó phía sau nam nhân đang phát sáng lên tựa như tiên giáng trần xoay người lại, thần sắc ôn hòa, mỉm cười nói: "Phía trước là cổng Vân Tung, các vị đưa đến đây là được.

Vất vả rồi"
Các một cánh cửa vô hình, ở bên kia chính là một thế giới khác.

Mà càng tới gần Vân Tung, khí tức đứng đầu dị giới trên người nam nhân càng thêm rõ ràng hơn, cơ hồ muốn áp bức trái tim bọn họ run lên, tuy vậy người đang đứng trước mắt này lại tao nhã tôn quý, tựa như...!tựa như thiên nga trắng đắm chìm trong kim quang.

Thiên nga sao? Tam Kê ngẩn người, hồi thần lại trước sau đó cười nói với phụ nữ tử hai người: "Vậy chúng ta về phục mệnh trước"

Nhị Ngưu cũng ôm quyền: "Cáo từ".

Nói xong liền dẫn đội quân đi theo con đường khác quay trở lại.

Đợi cho bọn họ rời khỏi, Phàn Nghệ mới thu hồi đường nhìn.

Hắn lập tức vung tay về phía trước, một bức màn nước lập tức nhô lên khỏi hồ nước, ầm ầm đẩy từng con sóng sang một bên.

Cơn gió ập đến trước mặt thổi bay làn tóc, váy dài cũng phần phật tung bay.

Hơi thở quen thuộc cách màn nước kia không ngừng dâng lên, theo đó còn có một cổ lành lạnh.

Phàn Thiện đứng yên nhưng có thể ngửi được mùi hoa, nghe được tiếng kêu to của điểu thú.

Hơi thở cùng thanh âm này dần dần tạo thành một vài hình ảnh, khiến cho ký ức mơ hồ khi còn bé của nàng càng rõ ràng hơn, dần dần chấn động trong lòng.

"Con gái..." Phàn Nghệ quay đầu nhìn hài tử vẫn luôn im lặng của mình, hắn muốn nói gì đó nhưng chậm rãi thở dài.

Cuối cùng hắn đi tới, vỗ vai Phàn Thiện.

"Hoan nghênh con về nhà" Hắn cong khóe miệng lên.

...!
Phàn Thiện vừa đi, Câu Nguyệt liền bắt đầu đếm ngày từ trên đầu ngón tay, nàng cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều dài đăng đẳng, ban ngày thì mệt mỏi không có tinh thần, tối thì lật qua lật lại ngủ không ngon.

Hiện tại nàng giống như một con cá khát nước, mà Phàn Thiện chính là làn nước ngọt mát lạnh đó.

Nàng khát vọng đến sắp phát điên rồi.

"Ai..." Không biết đây là tiếng thở dài thứ bao nhiêu trong ngày, tiểu bạch miêu nằm trên nhuyễn tháp cúi gằm đầu, cả người co lại thành một đoàn, lọt vào trong thảm nhung.

Thật muốn đi tìm Phàn Thiện, nhưng hiện tại lại bị phụ vương nhốt trong tẩm cung, không thể đi đâu.

Hết cách rồi, ai kêu nàng trước đó chuồn đi gặp nhiều rắc rối như vậy làm gì, làm cho đám người kia đều khẩn trương lên, còn hạ lệnh cấm túc.

"Ai..." Tiểu bạch miêu lắc lắc cái đuôi, gối đầu lên móng vuốt thịt đầy lông của mình.

Thật khó chịu mà...!Nếu như có gì đó có thể giải trừ nỗi khổ tương tư thì tốt rồi.


Nàng rầu rĩ nghĩ, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe qua, nàng nhớ tới chuyện Phàn Thiện giấu yếm của nàng.

Đúng rồi! Tiểu bạch miêu dựng thẳng người lên, ngay lập tức đôi mắt xanh to tròn hồi phục lại thần thái.

Nàng nhảy xuống nhuyễn tháp hứng thú bừng bừng bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng lại phát hiện tên Phàn Thiện kia không có để lại cái gì, cuối cùng nàng quay về trong tẩm điện tìm nửa ngày mới tìm được một kiện áo phong mà đêm đó bị nàng xé rách nằm trên giường.

Xé rách sao...!Câu Nguyệt hơi thất thần.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới bộ dáng gấp gáp buồn bực của mình khi đó, còn có cái liếc mắt oán trách cắn môi của Phàn Thiện, tức khắc tim nàng đập nhanh hơn vài phần.

Móng vuốt nhỏ của nàng nhẹ chạm lên áo, sờ soạng, trên chất vải mềm mại như còn lưu lại nhiệt độ của đối phương, đặt xuống dưới mũi còn có thể nghe được mùi hương cỏ cây tươi mát.

Đó chính là mùi hương trên người Phàn Thiện.

A...!Ngại ghê! Tiểu bạch miêu mạnh mẽ lắc đầu.

Nhưng mà, cảm giác như muốn nghiện này là sao vậy ta!
Câu Nguyệt đấu tranh trong lòng.

Thân là công chúa Ma giới mà làm chuyện như vậy hình như không còn ra thể thống gì nữa rồi, là vi phạm đạo đức...!Nhưng mà, nhưng mà tên Phàn Thiện kia càng quá đáng hơn, còn lén giấu yếm của nàng trong ngực.

Vừa nghĩ đến những lúc không có ai, Phàn Thiện sẽ lấy yếm ra ngửi, Câu Nguyệt thật muốn che mặt lại.

Lúc các thị nữ bưng trà đi vào liền sợ hãi khi thấy tiểu bạch miêu ôm một kiện y phục lăn ở đằng kia, tuy là vẻ mặt tựa như xấu hổ, oán giận, rất phức tạp, nhưng đúng là lăn rất vui vẻ.

"Công...!công chúa..." Các nàng kiên trì lên tiếng gọi.

Câu Nguyệt dừng động tác lại, cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Trong tẩm điện thoáng chốc yên tĩnh lại.

Các thị nữ thấp thỏm trong lòng, cũng không biết nên làm sao.

Trong lúc xấu hổ các nàng thấy tiểu bạch miêu mặt không biến sắc buông y phục trong tay ra, sau đó đoan chính ngồi xổm lại, vẫy vẫy hai cái tai.

Nàng nhẹ phóng đôi mắt xinh đẹp nhìn tới, uy nghi thản nhiên nói: "Đi ra ngoài".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện