Lúc mây đen trong Ma giới tản ra thì đã là sáng ngày hôm sau.

Ở chân trời xuất hiện một mảng lớn màu xanh, so với đám mây kia thì trong hơn rất nhiều.

Liên Tâm bước tới mở cửa sổ, gió từ trong rừng cây thổi vào, lay động rèm giường.

Vài cánh hoa vụn giữa không trung cũng nhẹ nhàng bay tới, đọng lại trên bàn.

Phàn Thiện được Vũ An đỡ ngồi dậy, khi thấy cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ, đáy mắt cũng ấm áp hơn một chút.

"Hài tử kia chính là người mà con nhắc tới trong thư à?" Một thanh âm gần đó vang lên, là âm sắc ôn nhuận dễ nghe của một nam tử.

Lúc này Phàn Thiện mới quay đầu qua, đón nhận ánh mắt tra hỏi ấy.

Ánh sáng chiếu lên y phục, sợi tóc vàng nhạt rối tung rũ xuống.

Nam tử cao ráo soái khí đứng trước nàng, nét mặt như vẽ, lộ ra một loại tao nhã quý khí, lúc này đây lại thanh sắc nhu hòa, ánh nhìn chứa đựng từ ái cưng chiều.

Vị nam nhân đẹp như tiên tử đó chính là phụ thân nàng, Quốc chủ Vân Tung quốc.

Phàn Thiện khẽ thở dài, trong lòng biết tiếp sau đây nàng sẽ đối mặt với cái gì.

Nàng nhàn nhạt đáp: "Là nàng ấy"
...!
Bên trong một điện các khác, thị nữ của Tử Y các bưng chậu nước đi ra, trong phòng một đám người vây quanh ở trước giường, trên mặt dù vẫn còn lo lắng nhưng thần sắc đã bình tình mừng rỡ trở lại, bởi vì Nguyệt công chúa của bọn họ cuối cùng cũng tỉnh rồi, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng có thể rơi xuống rồi.

Nữ y quan bắt mạch xong dặn dò vài câu liền khom người lui ra ngoài, Trọng Yên Tuyết ngồi trên mép giường cầm lấy khăn ướt thị nữ đem tới, mặt không đổi sắc, lau mặt cho người vừa mới tỉnh lại.

"Lúc nào ta mới có thể xuống giường đi lại đây..." Bị mọi người chăm chú nhìn mình, Câu Nguyệt thầm than, hai tay siết chăn.

"Muốn xuống giường thì an phận một chút cho ta" Trọng Yên Tuyết lạnh lùng liếc mắt tới, Câu Nguyệt tức khắc không dám cãi lại.


Tuy là có không chút tình nguyện, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên cho người ta lau mặt.

Trong lòng nàng rất sợ vị tỷ tỷ hỉ nộ vô thường này, nhất là khi đối phương tức giận đen mặt.

Nhưng nàng vừa nghe Đại ca kể lại một lần chuyện đã xảy ra, đó là Trọng Yên Tuyết dẫn theo Liên Tâm cùng Yêu vương chạy tới kịp lúc, sau đó lại có cao nhân tương trợ, hợp lực hóa giải kiếp nạn này, cho nên nàng và Phàn Thiện mới có thể bình an không có vấn đề gì.

Cho nên Trọng Yên Tuyết thật sự rất quan tâm nàng...!Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Dù sao trước đó trong lòng nàng đối phương chính là nữ nhân ác độc.

"Ai u, thuốc tới rồi" Lau mặt xong, Trọng Diễm liền tự mình bưng một chén thuốc tới.

Tấn di nhẹ nhàng nhận lấy, cẩn thận thổi thổi mới đưa đến trước mặt Câu Nguyệt: " Đây,Tiểu Tổ Tông, uống thuốc trước đi"
Một mùi vị chua xót gay mũi đập vào mặt, cả người Câu Nguyệt đều lùi ra sau, ánh mắt khó nén ghét bỏ nhìn chén thuốc đen tuyền: "Đều đã khỏe rồi, không cần uống thuốc gì đâu, hiện tại ta muốn đi gặp Phàn Thiện".

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
"Vị tiên cô mỹ nhân kia của muội hiện tại rất tốt, nếu lo lắng thì nói ca ca, ta thay muội đi xem" Trọng Diễm thấy thế lên tiếng.

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền có người tiếp lời hắn: "Ai, hiện tại tốt nhất đừng đi, bầu không khí ở đó không tốt đâu"
Doãn Bạc Yến cười tươi đi vào, tâm tình thoạt nhìn cũng không tệ lắm: "Phàn Thiện cũng vừa tỉnh không lâu, vẫn chưa thể xuống giường được, bất quá có Liên Tâm và Vũ An các nàng ở đó cùng nhau chăm sóc rồi.

Ngươi yên tâm uống thuốc nghỉ ngơi, đợi lát nữa đi cũng không muộn"
"Lời kia vừa rồi của ngươi là có ý gì, tại sao bầu không khí lại không tốt?" Câu Nguyệt nghe xong sắc mặt đều thay đổi: "Phàn Thiện bị thương rất nặng sao?"
Ký ức trước đó trong đồng đỉnh vẫn còn lưu lại, nàng nhớ rõ chính mình như biến thành một người khác, nói những lời tuyệt tình với Phàn Thiện, còn ra tay làm nàng bị thương.

Hiện tại chỉ cần vừa nghĩ đến bộ dạng yếu ớt miệng phun máu của đối phương thì trong đầu như có mười ngàn con bọ đang gặm cắn, rất khó chịu.

"Không được, ta muốn đi gặp nàng!" Câu Nguyệt càng nghĩ càng sợ, sốt ruột đến vừa xốc chăn lên thì bị Tấn di ở bên cạnh đè lại, Doãn Bạc Yến cũng vội vàng đi tới trấn an: "Đừng vội.

Đã kêu ngươi không cần lo lắng mà, Phàn Thiện tuy bị thương rất nặng, nhưng không phải có Bạch Chúc và vị cao nhân kia sao, bọn họ không chỉ bảo vệ nguyên thần của nàng mà còn giúp chữa trị tiên cơ, hiện tại tình trạng vết thương cơ bản đã khỏi rồi"
"Đúng vậy, đúng vậy" Trọng Diễm nhịn không được chen vào nói: "Đạo pháp tu vi của người nọ e là không thấp hơn phụ vương đâu"

Nhớ lại lúc đó người nọ hạ giới như Thần Đế, hắn nhớ lại, mở miệng than thở: "Thật đúng là kỳ binh hạ phàm" Không biết sau này có có hội đi theo rèn luyện một chút không.

"Nam nhân kia rốt cuộc có thân phận gì, tại sao lại tới giúp đỡ?" Câu Nguyệt nghe đến xuất thần.

Bản lĩnh của Bạch Chúc nàng đã diện kiến qua, nhưng người nàng dẫn theo không biết là thần thánh phương nào mà hết lần này tới lần khác Đại ca nhà mình cứ giả vờ thần bí không chịu tiết lộ.

Quả nhiên Trọng Diễm lại không trả lời, chỉ là bên mép hiện chút ý cười, nháy mắt ra hiệu đó là bí mật.

Câu Nguyệt buồn bực một trận, tội nghiệp nhìn sang Tấn di, ngược lại Doãn Bạc Yến nhịn không được, cười nói: "Nói với ngươi cũng được, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý một chút đó.

Nam nhân đẹp tựa như hoa kia chính là phụ thân của Phàn Thiện đó, là công công (*) tương lai của ngươi nha, Tiểu Nguyệt Nguyệt"
(*) Công công: Cha chồng.

"Hả!?" Tâm Câu Nguyệt lộp bộp một chút.

Không thể nào...!Trước đây không có nghe Phàn Thiện nói về chuyện gia đình, bây giờ lập tức phải gặp trưởng bối sao? Nàng như tìm sự chứng thực mà nhìn Tấn di và Trọng Yên Tuyết, sau đó nhận được ánh mắt chắc chắn.

Trọng Diễm cũng nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ có phải phụ vương nhà hắn và phụ vương Phàn Thiện đã quen biết nhau từ trước không, bằng không lúc hai người gặp nhau cũng sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Lần này Câu Nguyệt luống cuống tay chân kêu lên: "A, vậy...!vậy làm sao bây giờ, một lát nữa ta phải đi gặp họ sao??? Cha của Phàn Thiện có vì chuyện này mà không thích ta không?"
"Yên tâm đi, yên tâm đi, hắn sẽ thích ngươi mà, bằng không sẽ không thấy viên thần châu của Vân Tung bọn họ tới cứu mạng ngươi rồi" Tấn di nghiêng người tới nắm lấy tay nàng, Trọng Diễm thấy muội muội bảo bối lo sợ không yên như vậy cũng vội vàng xoa dịu, "Nguyệt nhi đừng gấp, mau nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi"
Trọng Yên Tuyết ở bên cạnh hơi hơi nhíu mày:"Vân Tung hoàng tộc, không ngờ Phàn Thiện kia lại có địa vị lớn như vậy"
Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: "Với lại, nàng ta cũng là chủ nhân được thần đao Bạch Chúc khế ước cả đời.

Trước đó chúng ta đều không nửa phần phát hiện"
"Ngươi cũng nhận ra đó là Bạch Chúc sao?" Câu Nguyệt có chút kinh ngạc.

Bạch Chúc tuy là thần khí, nhưng đã mất tích mấy ngàn năm trước, hậu bối như các nàng đều chưa từng gặp qua.

"Trong Ma giới, có thể chỉ ngươi là không biết nó thôi" Trọng Yên Tuyết nhẹ liếc mắt tới.


Trọng Diễm cũng bổ sung: "Nguyệt nhi, trong Kim bảo Các của chúng ta cũng thờ phụng bức họa thần đao Bạch Chúc đó, trước đây muội còn cùng phụ vương thắp nhang mà"
"..." Khó trách lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy thanh đao đó lại cảm giác quen mắt như vậy!
"Ta thế nhưng lại cúi đầu trước tên đó..." Câu Nguyệt bỗng cảm thấy xấu hổ và giận dữ không ngớt, nàng bĩu môi lảu nhải nằm xuống, vùi đầu vào trong chăn, yên tĩnh một lúc lại nhịn không được ồn ào nói: "Không được, hiện tại ta rất muốn đi gặp Đại Cẩu...!Làm gì phải cách chúng ta ra xa, nên để nằm chung một giường mới đúng!"
"Nữ nhi phải rụt rè một chút!" Tấn di nhịn không được liếc một cái sắc lẹm: "Kì kèo nửa ngày ngươi còn chưa uống thuốc"
"Ta và nàng đều là nữ nhân, rụt rè làm cái gì..."
"Hừ, nếu như thật sự để hai ngươi nằm chung một giường, cha ngươi không hộc máu thì bây giờ hắn cũng hao tổn tu vi chưa hồi phục lại" Tấn di cô đặc thuốc nước thành một viên hoàn, "Được rồi, cái này không đắng, mau ăn đi"
Câu Nguyệt hổ thẹn trong lòng, ngoan ngoãn ngậm thuốc rồi nuốt vào, sau đó an vị một chút, nghe lời nói: "Ta biết chuyện lần này đều cực khổ các ngươi, khiến các ngươi lo lắng, bị liên lụy vào"
"Hiểu rõ là tốt rồi, xem như ngươi còn có chút lương tâm"
"Vậy...!vậy bây giờ phụ vương còn làm khó xử Phàn Thiện không?"
"Tình ý của Phàn Thiện dành cho ngươi, chúng ta đều nhìn rõ trong mắt.

Nhưng người sĩ diện như cha ngươi, tính tình ngang tàng ngươi cũng không phải không biết, muốn hắn đổi giọng cần chút thời gian"
"Nhưng trong lòng Tôn chủ cũng có thay đổi mà" Doãn Bạc Yến nói: "Hơn nữa chuyện ngươi chịu lôi kiếp hóa ma đã không giấu được, hiện tại các Đại Yêu vương cùng các thủ lĩnh Ma tộc đều tụ tập ở trong Ma điện, xem ra là muốn liên hợp khuyên can, cha ngươi muốn gả ngươi cho Ma Táp xem ra cũng khó rồi"
Nói xong Doãn Bạc Yến lại gian xảo bỏ thêm một câu: "Hai tộc Lang Hồ vốn có giao tình với chúng ta, lần này cũng tới giúp một tay, những tộc có tâm tư khác phỏng chừng đều muốn miếng thịt mỡ là ngươi có thể rơi xuống trong miệng con cháu nhà họ đó hahaha, đối thủ của Phàn Thiện nhà ngươi lại tăng lên không ít"
"Đối thủ cái gì, những người đó tranh được với Đại Cẩu nhà ta sao" Câu Nguyệt nhếch miệng cười mỉa, trong đầu càng gấp gáp: "Nè, hiện tại thuốc cũng uống rồi, cho ta đi gặp nàng được chưa?"
"Được được, không cản ngươi nữa, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi kia" Tấn di cười giận.

Nghe được những lời này của nàng, người trên giường lập tức bị kích động bật người dậy, xỏ giày vào bỏ chạy xuống giường.

Tấn di bất đắc dĩ theo sau khoác thêm áo ngoài cho nàng: "Đi chậm một chút"
"Biết rồi ~"
"A, ta cũng đi nữa" Doãn Bạc Yến muốn đi gặp Liên Tâm cũng chạy theo ra ngoài.

Trọng Diễm thấy thế cũng ngồi không yên, vội vã đuổi theo thân ảnh các nàng: "Nè, các ngươi chạy nhanh vậy làm gì, đợi ta với"
Mấy người bọn họ vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh lại.

Mấy thị nữ thu dọn xong cũng lui xuống, hiện tại chỉ còn lại hai người ở bên giường.

Bầu không khí chợt có chút vi diệu.

Trọng Yên Tuyết ngồi ngay ngắn ở mép giường, vẻ mặt lúc này có thêm vài phần sâu xa, nơi sóng mắt tràn ra một tia mềm mại mà đáng yêu.

Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng gõ mép giường, nói với người đứng trước mắt: "Đến đây ngồi đi, tới phiên ngươi rồi"
Tấn di nhất thời chưa phản ứng kịp: "Cái gì?"
Trọng Yến Tuyết trực tiếp vươn tay kéo Tấn di ngồi xuống bên cạnh, sau đó nắm cổ tay nàng, vén ống tay áo đỏ thẫm lên.

Hương hoa xộc lên mũi, ánh mắt chạm đến vài vết thương bị cháy khét nghiêng ngã trên cánh tay trắng nõn, mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của Trọng Yên Tuyết.


Đó là vết bỏng của xích lôi đánh xuống khi Tấn di không kịp tránh né.

Ánh mắt Trọng Yên Tuyết tức khắc âm u vài phần, lộ ra ý rét lạnh.

Tấn di có chút chột dạ, muốn rút tay lại nhưng không giãy ra được.

Vì vậy giả vờ nhẹ nhàng nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, cũng chưa kịp đi xử lý, đợi lát nữa ta tìm y quan xem qua"
"Bị xích lôi đánh đến nứt da thịt mà vẫn là vết thương nhỏ thôi sao! Tu vi của ngươi hiện tại còn lại bao nhiêu, hả!?" Trọng Yên Tuyết trừng mắt phượng tới, ngực vì tức giận mà phập phồng.

Một lát sau lại rũ mi cắn môi, không nói được lời nào nữa.

Nàng nhẹ nhàng đưa một tay đặt lên lòng bàn tay đối phương, tay còn lại chậm rãi vận linh tức, bắt đầu chữa trị cho vết thương này.

Tấn di bị dáng vẻ xem nàng như bảo bối mà yêu quý của đối phương khiến cho tâm sinh khác thường, nàng cũng không biết nên phản ứng thế nào, muốn cự tuyệt lại sợ rước lấy ánh mắt sắc đao.

Khí thế bị áp xuống, cảm giác có chút bị đánh bại.

Rõ ràng nàng là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, nhưng hôm nay ở trước mặt đối phương, nàng lại không giống một trưởng bối gì cả.

Ai, nữ nhi càng lớn, tâm tư lại càng khó hiểu, cũng biết cách trưng sắc mặt với người khác rồi...!
Trong lòng tuy thấy khó hiểu nhưng lại có một tia ấm áp kỳ quái nổi lên.

Tấn di khẽ thở dài, trong lúc yên lặng chợt nghe đối phương cúi đầu nói: "Vì nha đầu này, mà ngay cả mạng ngươi cũng không muốn nữa"
Không nghe ra được ngữ khí gì, người trước mặt cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống một bên chắn lại tầm nhìn, nhưng nét mặt vẫn bình thản không gợn sóng, không nhìn ra tâm tình gì.

Tấn di âm thầm suy nghĩ dụng ý của đối phương, đang muốn mở miệng nói tiếp thì Trọng Yên Tuyết đã ngẩng đầu nhìn đến, khi ánh mắt giao nhau như có cảm xúc không tên nổi lên: "Nếu đổi lại là ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng sẽ khẩn trương lo lắng như vậy, vì ta mà chiến đấu quên mình sao?"
Câu hỏi vừa truyền đến tai, cảm giác khác thường lại lần nữa xuất hiện.

Tấn di bỗng dưng thất thần, theo bản năng trả lời: "Đương nhiên rồi"
Nữ tử trước mặt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, vùng nhíu lại giữa mày dần dần giãn ra, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng gợi lên độ cung mị hoặc lòng người.

Trọng Yên Tuyết nhẹ giọng nói: "Tấn Vân, ta hỏi ngươi, có phải ta rất giống mẫu thân không?"
Tấn di ngẩn người: "Ừm...!ước chừng có năm phần giống"
Độ cung ở khóe miệng Trọng Yên Tuyết càng thêm sâu sắc, nàng dồn đến trước mặt Tấn di, nắm lấy tay đối phương, mười ngón giao nhau, chậm rãi nói: "Nếu vậy, ngươi đem tình cảm chôn giấu của ngươi, chuyển phân nửa lên người ta đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện