Ngày hôm sau, trên trời bỗng nhiên nổi lên cơn mưa, lén lút kéo theo từng luồng gió, những hố lõm dưới mặt đất cũng tích thành vũng nước lớn nhỏ.

Ở xa xa tất cả núi rừng cây cối đều vùi lấp vào trong hơi nước xám tối, vạn vật vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, nổi lên khí hàn ẩm ướt.

Khi hạt mưa băng giá rơi xuống mái nhà màu đen thì bỗng nhiên bị một lực vô hình hất văng ra, ngay cả một nhánh cây cổ thụ bên cạnh căn nhà cũng không đụng vào được.

Dưới hiên nhà, nữ tử tóc bạc khoanh tay mà đứng, nghiêng người dựa vào cột hành lang.

Nàng vẫn luôn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, nơi đáy mắt lại trầm tĩnh vô sóng, mãi đến khi tiếng két mở cửa vang lên mới xẹt qua chút biến hóa nho nhỏ.

Mà người nàng vẫn luôn chờ rốt cuộc đã đi ra, bước chân người nọ trầm ổn, tựa như tâm tình lúc này.

Bạch Chúc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ trao đổi một ánh mắt nàng liền hiểu được quyết định của đối phương.

"Người quyết định muốn đến nơi nào chưa?" Giọng nói của nàng lãnh đạm không nghe được tâm tình: "Mặc dù sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng không hối hận sao?"
"Ta không còn lựa chọn nào khác" Phàn Thiện bình tĩnh trả lời: "Ta nhất định phải đến bên cạnh nàng, cùng nàng đối mặt"
Kết giới đỡ gió mưa trên trời bỗng nhiên nới lỏng, một giọt mưa vạch ra một tầng kết giới, rơi xuống bên chân nàng, rồi bắn ngược lên.

Bạch Chúc nhắm chặt mắt, một lát sau mới quay người lại nhìn người phía sau, nhàn nhạt hỏi: "Còn ta thì sao?"
Nghe vậy, nét mặt lạnh lùng của Phàn Thiện lại lộ ra một chút phức tạp, nàng lắc đầu: "Ta không muốn ngươi lại đặt chân đến nơi đó"
Thấy đối phương lạnh lùng nhíu mày, Phàn Thiện lại bổ sung một câu: "Với lại ta có chuyện cần ngươi đi làm".

Nàng đi tới trước mặt Bạch Chúc, lấy trong tay áo ra một phong thư: "Đợi lát nữa ngươi dẫn theo Vũ An rời khỏi nơi này, thay ta đem phong thư này giao cho một người"
Bạch Chúc thả lỏng mày ra một chút, nhận lấy phong thư, nhưng Phàn Thiện vẫn chưa rút tay lại.

Ngón tay của nàng nhẹ nhàng nâng lên, chạm vào ấn đường của Bạch Chúc, một đốm sáng lập tức biến mất nhập vào bên trong ý thức của đối phương.


"Hiện tại, cũng nên cho bọn họ một lời công đạo rồi"
Bạch Chúc không nói gì, lẳng lặng nhìn Phàn Thiện.

Hồi lâu sau mới nói: "Ta hiểu rồi".

Rồi nàng lặng lẽ xoay người, đi vài bước rồi dừng lại, nhàn nhạt để lại một câu: "Khi trở về phải đủ lông đủ tóc không vết thương cho ta"
Trong một khắc thân ảnh biến mất, một cơn mưa to tầm tã lại ập xuống.

Trong ma giới, hôm nay lại là trời quang.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên đỉnh màu xanh của đèn lưu ly, phủ kín dưới sàn đá trước điện.

Bồn hoa bên cạnh bàn cẩm thạch phản xạ lại ánh sáng kim sắc, một đoàn tuyết trắng như tượng đang nằm sấp trên bàn phơi nắng, hồng y mỹ nhân ngồi bên cạnh đưa tay nhéo mặt nó, một tay còn lại thì giúp nó vuốt lông.

Một lát sau mỹ nhân liền có chút bất an, nổi lên ý xấu trêu chọc thân thể tròn vo mềm mại của tiểu bạch miêu, cười nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi bị Phàn Thiện nhà ngươi nuôi mập rồi, nhìn thân hình này đi, thật giống cơm nắm"
Vừa dứt lời, đoàn cầu trắng liền run hai lỗ tai, nghiêm nghị trừng mắt liếc đến: "Ngươi mới mập"
"Vậy sao?" Doãn Bạc Yến mang theo nụ cười xấu xa áp gần đến, híp đôi mắt phượng tinh tế nhìn một vòng, giả vờ kinh ngạc: "Ai nha, nếu không phải mập, chẳng lẽ là...!hoài thai rồi sao!?"
Trên mặt Câu Nguyệt đỏ lên, lập tức phản bác: "Sao có thể, đêm trước hai ta chỉ vừa mới..." Đang nói giữa chừng thì dừng lại, nàng xù lông lên dùng đuôi đánh vào mặt đối phương, xấu hổ giận dữ nói: "Cái tên quạ đen nhà ngươi"
"À há, thẹn quá hóa giận à ~" Doãn Bạc Yến che miệng, vẻ mặt chế nhạo: "Nhưng mà ngươi cũng không chịu cố gắng gì hết, đêm trước mới cùng Phàn Thiện..."
Câu Nguyệt vung móng vuốt lền dùng sức cào lên mu bàn tay Doãn Bạc Yến.

Tuy chỉ là một kích gãi ngứa, nhưng bộ dáng dùng sức vung móng vuốt thịt này thật sự quá có sức sát thương, chọc cho Doãn mỹ nhân cười khanh khách không ngừng, thiếu chút nữa đã không dừng lại được.

Những hắc giáp vệ binh nghiêm túc oai hùng canh giữ ở xa xa cũng không khỏi ghé mắt, yên lặng ghi nhớ thêm ấn tượng về quạ sơn thiếu chủ ở trong lòng.

Lúc này bên cạnh hai người truyền đến âm thanh mềm mại đáng yêu: "Ồ, cũng thật nhàn nhã nhỉ"
Hai người đang đùa giỡn thì quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mỹ phụ nhân quyến rũ chạy tới trước mặt.


Ánh mắt Doãn Bạc Yến rất nhanh đảo qua khuôn ngực đẫy đà của người này, ngay sau đó liền thay đổi vẻ mặt, đứng dậy nhào vào trong lòng đối phương, vừa dụi vừa nũng nịu: "Tấn di ~ lâu rồi không gặp, người vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, ta đều phải gọi người Tấn tỷ tỷ rồi ~"
Ngược lại mỹ phụ nhân vô cùng hưởng thụ, sờ đầu Doãn Bạc Yến: "Vẫn là Yến nhi ngoan nhất ~"
Tiểu bạch miêu nằm trên bàn buồn nôn một trận, nhịn không được phát ra tiếng "Hứ" khó phát hiện.

Ánh mắt sắc như đao của mỹ phụ nhân lập tức phóng qua: "Ngươi vừa mới giễu cợt cái gì? Còn nữa, trưng vẻ mặt đó ra làm gì, còn hận ta làm ra sự việc này à?"
Câu Nguyệt: "..." Không có khí phách vung đuôi một cái, miễn cưỡng trả lời: "Ta nào dám"
Lúc này Tấn di mới hừ một tiếng, kéo Doãn Bạc Yến cùng ngồi xuống, sau đó thuận tay đem tiểu bạch miêu ôm vào trong lòng, bắt đầu kể lể: "Ngươi đó, tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận rồi mau đi tìm cha ngươi đi, bỏ nhà đi hại hắn lo lắng, lúc về còn làm hắn tức giận như thế.

Ngươi có biết từ hôn trước mặt mọi người như vậy đã đổ hết mặt mũi Ma Tôn của hắn không"
"Ai kêu ông ấy không để ý tới mong muốn của ta mà đi sắp đặt hôn nhân này, ta không muốn đi gặp ông ấy..." Lúc nói ra lời này, thật ra Câu Nguyệt mềm lòng một chút, nhưng rất nhanh đã dời đi sự chú ý, bởi vì trong hơi thở của nàng tràn ngập hương khí yêu mị khiến nàng muốn xoa mùi.

Đây là hương vị chỉ có trên người Tấn di, mùi hoa thơm ngào ngạt, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đổi, bỗng nhiên Câu Nguyệt lại có chút không quen.

Nàng nhịn không được nhớ lại hương thảo toát ra trên người Phàn Thiện, còn có sợi tóc bên cần cổ tuyết trắng của Phàn Thiện phất lên sườn mặt của nàng, làm nàng thấy ngưa ngứa.

Tiểu bạch miêu đem hai móng vuốt nhỏ gác lên hai đóa hoa mẫu đơn màu tím trước ngực mỹ phụ nhân, nàng do dự hồi lâu mới đặt đầu tựa lên đó.

Nhìn lướt qua vai mỹ phụ nhân, nàng có thể thấy một góc đình mái đầu ngựa (*), bên ngoài mái hiên là bầu trời xanh thẫm đặc biệt chỉ có ở Ma giới, tô điểm thêm những đám mây trắng, hơn nữa còn có những tia nắng sáng rọi qua khe hở của những nhánh cây.

(*) Đây là kiến trúc an huy, tường đầu ngựa, mình cũng không biết giải thích thế nào, các bạn search ảnh sẽ rõ hơn.

Cũng không biết phía Phàn Thiện là thời tiết gì, phải chăng cũng trời quang nắng sáng thế này.

Câu Nguyệt yếu ớt thở dài, lần thất thần này lại sinh ra một bụng buồn bã, mà ngay sau đó suy nghĩ cũng không chịu sự khống chế của nàng nữa.


Những chuyện đã xảy ra đang quay về hiện lên trong đầu nàng từng cảnh từng cảnh một, từ lúc hai người quen cho đến khi đã quen thuộc, cuối cùng là yêu nhau, đến bên nhau.

Hóa ra con đường này lại trải qua nhiều chuyện như vậy, chính mình còn nhớ rất rõ ràng.

Đôi mắt nàng đau xót, rầu rĩ cúi gằm đầu xuống.

Tấn di vừa đưa tay bóc hạt dưa trên bàn, thấy không thích hợp chen vào nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, sao oán khí nặng như bị phu ruồng bỏ như vậy, ngươi lại là người sắp xuất giá rồi đó"
Câu Nguyệt nổi giận: "Ta không thèm gả cho tên điên kia!"
"Phốc!" Doãn Bạc Yến nhịn không được phun hạt dưa bật cười, mỹ phụ nhân nghe tiếng liếc mắt nhìn qua, lập tức nàng dừng lại, bày ra vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục lắng nghe.

Tấn di đem ánh mắt chuyển về trên người Câu Nguyệt: "Ta chỉ không rõ, những thanh niên các ngươi nghĩ cái gì, nữ nhân kia có chỗ nào tốt, Ma Táp vương tử thanh xà tộc lại là thanh niên tài tuấn khó có được, tương lai có thể kế thừa vương vị thì không nói, hắn lớn lên ngọc thụ lâm phong, hơn nữa cũng si tình với ngươi mà! Trăm năm trước hắn gặp qua ngươi thì đã nhớ mãi không quên, nói không phải ngươi thì không cưới!"
Tấn di trưng bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bắt đầu vừa cắn hạt dưa vừa ca ngợi hậu bối vừa gặp trước đó không lâu: "Ma Táp này thật sự không giống với những công tử vương tộc khác, hắn trầm ổn, tao nhã có lễ độ, tài đức vẹn toàn, hơn nữa không trêu ghẹo hoa nguyệt, quả thật không có gì có thể soi mói.

Hôm trước hắn..."
"Tấn di" Trong lúc đang nói hăng say, bạch miêu trong lòng bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt.

Tấn di cúi đầu thì ngoài ý muốn thấy bộ dáng mệt mỏi đau xót của đối phương.

"Thật ra...!lúc trước khi ta đào hôn trốn xuống nhân gian đã từng bị thương, thiếu chút nữa đã chết ở ven đường" Câu Nguyệt đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tấn di, dừng một chút nàng tiếp tục nói: "Là Phàn Thiện đã cứu một mạng của ta"
Lúc này ngược lại là mỹ phụ nhân hít một hơi khí lạnh, vứt hạt dưa sang một bên, đem mèo trong lòng thả lại trên bàn, nhíu mày nói: "Còn có chuyện thế sao? Là ai làm, hả? Là ai làm ngươi bị thương!?".

Chuyên trang đọc truyện || TrumTruye n.

n et ||
"Ta đều đã quên hình dạng của tên kia, bất quá là tên ma tu thèm muốn nội đan của mà thôi, lúc đó hắn cũng bị ta đánh trọng thương nên không có lấy được cái gì" Sau khi thành công dẫn dắt ném đề tài Ma Táp sang một bên, trong lòng tiểu bạch miêu mừng thầm, vẫy vẫy lỗ tai nói: "Ta vốn không muốn nói tới chuyện này"
Tấn di rũ mi trầm ngầm một chút, hỏi: "Vậy ngươi là vì báo ân nên mới..."
"Không phải" Câu Nguyệt liếc nàng một cái, hất cao cằm nói: "Lúc đó Phàn Thiện tự nàng kiên định giữ ta ở lại bên cạnh ~"
"..." Cảm giác ngọt ngạo ngượng ngùng lại kiêu ngạo buồn nôn này là sao.

Ánh mắt Tấn di lóe lên: "Nói như vậy, nàng ta có ý đồ khác sao?"
Câu Nguyệt vội vã lắc đầu: "Vốn dĩ ta cũng nghĩ nàng có ý đồ khác, nhưng thực tế lại không phải vậy.


Nàng vẫn giúp người khác, bất luận là yêu ma ngộ nhập lạc lối hay là người phàm trần cùng đường bí lối, nàng đã gặp đều ra tay giúp đỡ.

Mà giữ lại ta...!đều là vì muốn tinh lọc ma khí bạo động trong cơ thể ta mà thôi"
Tấn di: "..." Trên đời này thật sự còn người thuần khiết như thế sao.

Tấn di nhịn không được hỏi: "Vậy Phàn Thiện giữ ngươi lại bên cạnh như thế thật sự không động tâm tư khác à?"
"Không có.

Nàng đối với ta vẫn luôn không nóng không lạnh, có thể lúc đó trong mắt nàng ta không khác những yêu ma lạc lối khác" Bạch miêu trước mặt bỗng nhiên ngượng ngùng, nàng cúi mặt xuống, âm thanh cũng nhỏ dần: "Nhưng sau khi phát hiện ra điều này, ta lại thấy không vui nổi"
"Lúc trước ở Ma giới có ai mà không tới đây nịnh bợ lấy lòng ta, còn nàng thì lạnh như băng không biết thưởng thức.

Cho nên khi đó ta chán ghét nàng, dù cho ta biết tính tình của nàng vốn luôn nhạt nhẽo như vậy, nàng cũng không hề nhằm vào ta" Nói đến đây, trong lòng không hiểu sao buồn một chút.

"Sau này, ta thường theo nàng cùng nhau xuống núi.

Cùng nhau ngao du các nơi ngắm phong cảnh, đi giúp đỡ những người tới núi Thần ẩn xin giúp đỡ, sau đó dần dần quen thuộc với một nơi khác hoàn toàn Ma giới, cảm nhận được nhân tình nóng lạnh, thăng trầm, cũng hiểu rõ rất nhiều đạo lý"
Tiểu bạch miêu nhẹ nhàng chậm rãi lắc lư cái đuôi, rồi chậm rãi rơi vào hồi ức.

Mỹ phụ nhân ở đối diện lại đang vì câu "Giúp đỡ người khác" của nàng mà ngây người.

Tấn di cảm thấy mình sắp không nhớ được dáng vẻ làm mưa làm gió ức hiếp người khác trước đây của con mèo này nữa rồi.

Lúc này nàng lại nghe đối phương nhẹ giọng hỏi: "Người còn nhớ lúc trước ta thường xuyên gặp ác mộng không?"
Tấn di nghe xong, trong đầu lập tức hiện ra bộ dạng Câu Nguyệt cuộn mình đau đớn cau mày nằm trên giường, dù có gọi thế nào cũng không tỉnh.

Nàng tức giận nói: "Đương nhiên ta nhớ, mỗi lần ngươi rơi vào ác mộng đều không tỉnh lại, cha ngươi cùng mấy lão nhân gia chúng ta đều sốt ruột muốn chết.

Ai...!Nhưng đó là tâm bệnh của ngươi, làm gì cũng trị không hết"
Câu Nguyệt ngẩng mặt nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nhưng có một ngày, Phàn Thiện lại đi vào ác mộng đó, cứu ta ra ngoài".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện