Sau mấy ngày liên tiếp mưa tuyết vùi lấp cỏ cây, ánh nắng bữa nay rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Nhưng ánh nắng vẫn không làm sao rọi được vào một gian phòng tối âm âm và Lý Tầm Hoan cũng không hề thất vọng vì chuyện đó. Bởi vì hắn biết trên đời này có nhiều nơi không có ánh nắng mặt trời.

Huống chi “thất vọng” là một chuyện không bao giờ có ở con người Lý Tầm Hoan, cuộc sống đặc biệt của bao nhiêu năm tháng dày đặc đã làm cho hắn thành một thói quen như thế.

Họ Lý cũng không biết bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa sẽ xử trí mình ra sao nhưng không bao giờ hắn để tâm nghĩ đến.

Trong khi ấy, bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa vì bận đưa Tâm Mi đại sư đến gặp Tần Hiếu Nghĩa cho nên đem giam Lý Tầm Hoan vào một cái kho chứa củi ẩm ướt tối om và Long Tiêu Vân vẫn ngậm miệng làm thinh.

Lý Tầm Hoan không cảm thấy gì phải trách móc Long Tiêu Vân cả, bởi vì hắn biết họ Long mang một nỗi khổ trong lòng, vả lại Long Tiêu Vân tự nhiên là bất lực trước vấn đề hiện tại.

Hiện tại, điều mà Lý Tầm Hoan mong mỏi và để tâm hơn hết là làm sao cho Tiểu Phi đừng ở lại, vì sự việc vừa rồi, hắn biết Tiểu Phi chỉ được có thính giác bén nhậy, tay chân lẹ làng, kiếm pháp sử dụng cực kỳ thần tốc nhưng về mặt võ công thì lại mang nhiều nhược điểm lạ lùng. Nếu gặp cường địch như Điền Thất, Tâm Mi đại sư thì nhát kiếm của gã thiếu niên này khó lòng đạt kết quả. Mà một kiếm tung ra không kết quả thì bao nhiêu kiếm tiếp theo sẽ không còn thích ứng.

Phải ba năm nữa, Tiểu Phi mới có thể khắc phục được nhược điểm đó của hắn và lúc đó có lẽ hắn mới sẽ là vô địch trong thiên hạ.

Vì lẽ đó, Lý Tầm Hoan muốn Tiểu Phi cần phải an lành cho đến ba năm sau.

Mặt đất ẩm thấp, hơi lạnh bốc lên cắt xoi da thịt, Lý Tầm Hoan lại gập mình ho sặc sụa. Hắn cảm thấy bây giờ mà có một chén rượu ngon thì hay quá.

Nhưng bây giờ thì đến cả một chén rượu cũng trở thành một xa vọng không thể có. Sự cơ cực có thể khóc lên được, nhưng Lý Tầm Hoan thì lại cười. Hắn cảm thấy những thay đổi trên đời này quả có nhiều thú vị. Nơi này vốn là nhà họ Lý. Tất cả những gì cũng thuộc về hắn, thế mà bây giờ lại bị người ta giam vào gian nhà chứa củi y như một con chó, một con chó đói.

Cánh cửa sịch mở.

Lý Tầm Hoan biết liền là không phải là Triệu Chính Nghĩa. Vì mùi rượu hắt vào.

Một bàn tay nho nhỏ đưa một chén rượu đẩy vào kẹt cửa.

Bàn tay nhỏ xíu với cánh tay áo mầu hồng sậm.

Lý Tầm Hoan nhếch môi :

- Thiếu Vân đấy à? Bàn tay bưng chén rượu rụt ra, Hồng Hài Nhi bước vào kê lỗ mũi sát chén rượu hít hít và cười hỉ hỉ :

- Tôi biết Lý đại thúc đang nghĩ đến rượu phải không?

Lý Tầm Hoan cười :

- Vì thế nên hiền diệt đem rượu vào?

Hồng Hài Nhi gật đầy đem lý rượu sát vào mặt Lý Tầm Hoan.

Họ Lý định hé môi nhưng cậu bé rụt tay về háy háy mắt :

- Lý thúc đoán được đây là thứ rượu gì thì tôi sẽ để cho uống?

Lý Tầm Hoan cười lim dim đôi mắt :

- Nó là “Trúc Diệp Thanh”, một thứ rượu cất lâu năm, thứ rượu mà ta hằng thích uống. Nếu cả mùi rượu ấy mà ta vẫn không còn nhận biết thì quả là ta không phải là con người muốn sống nữa.

Hồng Hài Nhi cười :

- Thảo nào người ta chẳng nói Lý thám hoa là chuyên gia về rượu và phụ nữ, nhưng nếu Lý thúc thúc uống thì phải trả lời tôi một câu.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Chuyện gì?

Hồng Hài Nhi cười hì hì, đôi mắt như xói vào mặt Lý Tầm Hoan :

- Tôi hỏi Lý thúc thúc, mẹ tôi và Lý thúc thúc có quan hệ gì với nhau? Có phải mẹ tôi yêu Lý đại thúc không?

Lý Tầm Hoan tái mặt :

- Tại sao hiền diệt lại hỏi như thế? Hiền diệt có biết đó là chuyện không nên?

Hồng Hài Nhi trợn tròn đôi mắt :

- Sao lại không nên? Chuyện của mẹ, con có quyền biết chứ?

Lý Tầm Hoan cau mặt :

- Hiền diệt có biết lịnh đường hết sức yêu thương hiền diệt không? Tại sao hiền diệt dám nghi ngờ chuyện quấy cho người như thế?

Hồng Hài Nhi cười nhạt :

- Ông thám hoa, ông đừng có qua mặt tôi. Hừ, không ai có thể qua mặt tôi được cả...

Hắn nghiến răng nói tiếp :

- Mẹ tôi vừa nghe đến chuyện ông là lập tức đóng cửa phòng khóc lén một mình. Hừ, lúc tôi bị ông làm cho gần chết, mẹ tôi cũng chưa có dáng cách thương tâm như thế ấy. Tôi hỏi ông tại làm sao thế chứ?

Chợt như bị ai bấm nát tim gan, Lý Tầm Hoan nặng nhọc thở dài :

- Tôi cho hiền diệt biết, hiền diệt có thể hoài nghi chính mẹ mình. Mẹ hiền diệt không có chỗ nào để người ta có thể hoài nghi được cả. Hiền diệt đem rượu về đi.

Hồng Hài Nhi hỉnh hỉnh mũi :

- Rượu tôi mang đến cho ông mà, sao lại mang về?

Cậu bé vụt tạt mạnh chén rượu vào mặt Lý Tầm Hoan.

Nước rượu bắn ra chảy ướt cả ngực áo, Lý Tầm Hoan không nháy mắt, cũng không ngó Hồng Hài Nhi, đã không bộc lộ chút gì khó chịu mà giọng lại hết sức dịu dàng :

- Quả thật là trẻ con, đi về đi.

Hồng Hài Nhi quắc mắt :

- Ta không phải là trẻ con. Ngươi làm gì ta chứ?

Hắn rút một ngọn đao nhỏ dứ dứ vào mặt Lý Tầm Hoan và hét lớn :

- Nhìn rõ chưa? Ngọn dao của ngươi đây. Mẹ ta nói rằng nếu ngươi có ngọn dao của ngươi trong tay thì sẽ là lá bùa hộ mệnh, ta thử xem bây giờ nó còn hộ mạng cho ngươi được hay không?

Lý Tầm Hoan gật gù :

- Đúng, võ khí là vật để giết người, chứ không phải để bảo vệ người.

Hồng Hài Nhi nghiến răng :

- Ngươi làm cho ta tàn phế suốt đời, bây giờ ta cũng làm cho ngươi như thế. Ngươi...

Ngay lúc đó, ngoài cửa chợt có tiếng kêu :

- Thiếu Vân, có phải con ở trong đó không?

Giọng nói hết sức dịu dàng đặc biệt, nhưng Lý Tầm Hoan và Hồng Hài Nhi nghe qua cũng biến sắc.

Hồng Hài Nhi lật đật cất ngọn dao vào áo và trở lại bộ mặt tươi tắn ngây thơ của đứa trẻ lên mười :

- Mẹ, con ở đây nè, con mang rượu đến cho Lý đại thúc.

Lâm Thi Âm hiện ra giữa cửa, mặt nàng ửng đỏ trong trạng thái vừa đau buồn vừa phẫn nộ.

Nhưng khi Hồng Hài Nhi chạy lại sà vào lòng thì ánh mắt nàng chợt dịu như bóng mát :

- Lý đại thúc bây giờ không muốn uống rượu đâu, con thì bây giờ cũng nên đi ngủ. Đi đi!

Hồng Hài Nhi nói :

- Lý đại thúc nhất định là bị họ nghi oan, thế thì tại sao mình lại không cứu?

Lâm Thi Âm gắt :

- Con nít không được vấy chuyện người lớn, đi ngủ đi.

Hồng Hài Nhi quay đầu lại tươi cười với Lý Tầm Hoan :

- Lý đại thúc, cháu đi nhé. Ngày mai cháu lại mang rượu đến.

Nhìn vào khuôn mặt trẻ con của đứa bé, Lý Tầm Hoan chợt nghe lòng bàn tay rịn ướt mồ hôi.

Lâm Thi Âm buồn bã thở dài :

- Tôi rất lo, sợ nó căm hận thúc thúc, nhưng bây giờ thì tôi đã yên lòng. Có lúc nó cũng hay làm bậy, nhưng căn bản vẫn không phải là một đứa trẻ hư.

Lý Tầm Hoan chỉ còn biết gượng cười.

Nghe giọng nói chứa chan tình yêu thương con của nàng, hắn còn biết nói làm sao được nữa?

Hắn đã từng biết “yêu thương” là mù quáng. Nhất là sự yêu thương đó của một người mẹ đối với con.

Lâm Thi Âm không nhìn Lý Tầm Hoan. Thật lâu, nàng mới nói :

- Dẫu gì thúc thúc từ trước vốn là một con người thủ tín, thế sao bây giờ lại biến đổi đi như thế?

Lý Tầm Hoan cảm nghe như cổ mình bị nghẹn không nói ra lời.

Giọng của Lâm Thi Âm lại trở nên nghiêm khắc :

- Thúc thúc đã hứa với ta là không tìm đến Lâm Tiên Nhi, thế tại sao lại bắt gặp thúc thúc nơi ở của nàng?

Lý Tầm Hoan vụt cười. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể cười được như thế. Hắn nhìn thẳng xuống mũi chân của mình và nói :

- Tôi nhớ hình như gian nhà này dựng lên hồi mười năm về trước mà, có phải không nhỉ?

Câu hỏi không đầu không đuôi của Lý Tầm Hoan làm cho Lâm Thi Âm ngơ ngẩn.

Và Lý Tầm Hoan điềm nhiên nói tiếp :

- Nhưng bây giờ thì cái nhà này đã quá cũ rồi, mái ngói nhiều nơi bị đổ, cửa sổ nhiều nơi bị mục... đủ thấy mười mấy năm qua không phải là ngắn, thời gian đã làm cho nhà cửa đổ nát, huống chi một con người?

Lâm Thi Âm nắm chặt hai tay run giọng :

- Ngươi... không lẽ thúc thúc ngày nay biến thành một kẻ lừa dối rồi à?

Lý Tầm Hoan nhếch môi :

- Tôi vốn là một con người lừa dối từ xưa chứ đâu phải bây giờ? Có điều là kinh nghiệm lừa dối ngày nay có lẽ phong phú hơn thôi.

Lâm Thi Âm cắn môi quay phắt trở ra.

Lý Tầm Hoan lại cười.

Mục đích của hắn đã đạt được.

Hắn muốn cho nàng tức giận, hắn muốn cho nàng đi mau ra khỏi chỗ này.

Hắn không muốn vì hắn mà người khác bị liên lụy. Nhất là đối với nàng.

Hắn phải thật ác, phải làm cho mọi người bị đau khổ vì thất vọng đối với con người của hắn, phải làm cho nhưng người quan tâm đến hắn đều thất vọng... Vì chính những người đó là những người mà hắn rất quan tâm.

Làm cho những kẻ ấy bị tổn thương là chính hắn làm cho lòng hắn tổn thương. Hắn tuy cười, nhưng lòng hắn đang tan nát.

Lý Tầm Hoan nhắm mắt cố không cho nước mắt trào ra. Cho đến lúc hắn mở mắt thì Lâm Thi Âm đã đến ngay nơi cửa và nàng chăm chắm nhìn hắn.

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Tại sao... đại tẩu không đi?

Lâm Thi Âm nói :

- Tôi muốn hỏi rõ một chuyện, thúc thúc có phải thật... là Mai Hoa Đạo không?

Lý Tầm Hoan vụt cười thật lớn :

- Có phải là Mai Hoa Đạo thật hay không? Đại tẩu hỏi tôi có phải là Mai Hoa Đạo hay không à?

Lâm Thi Âm run giọng :

- Tuy tôi không tin thúc thúc là Mai Hoa Đạo nhưng tôi muốn chính tai nghe thúc thúc nói.

Lý Tầm Hoan càng cười lớn hơn nữa :

- Đã không tin như thế thì còn nói làm gì? Tôi lại là một kẻ chuyên môn lừa dối thì đại tẩu hỏi có ích chi? Đã có thể lừa đại tẩu một lần, thì trăm lần, ngàn lần tôi cũng sẽ lừa dối nữa.

Da mặt Lâm Thi Âm càng lúc càng xanh, tay chân nàng càng lúc càng run rẩy.

Thật lâu, nàng chợt dậm chân :

- Tôi thả thúc thúc đi, bất luận thúc thúc có phải là Mai Hoa Đạo hay không tôi cũng thả ra. Chỉ mong từ rầy về sau thúc thúc đừng trở về đây nữa, đừng bao giờ trở về đây nữa.

Lý Tầm Hoan quát lớn :

- Đứng lại! Tại sao lại hành động như thế? Đại tẩu tưởng tôi sẽ chạy trốn như một con chó vậy à? Đại tẩu xem tôi là một con người như thế nào chứ?

Lâm Thi Âm không thèm nghe, cứ bước lại giải huyệt cho Lý Tầm Hoan.

Ngay lúc đó chợt có tiếng kêu lên :

- Lâm Thi Âm, nàng làm gì thế?

Long Tiêu Vân đứng sững ngay giữa cửa.

Lâm Thi Âm quay phắt lại, giọng nàng hơi gắt :

- Tôi làm gì Long ca không biết sao?

Long Tiêu Vân biến sắc ngập ngừng :

- Nhưng mà...

Lâm Thi Âm lớn tiếng :

- Nhưng cái chi? Chuyện này đáng lý anh làm mới đúng. Chẳng lẽ anh quên cả ân tình của hắn đối với chúng ta sao? Anh bằng lòng để cho hắn bị chúng giết à?

Tay nàng hơi run và giọng nàng dữ dằn hơn nữa :

- Anh không dám làm thì để tôi làm. Anh muốn cản tôi nữa sao?

Hai bàn tay Long Tiêu Vân nắm chặt và vụt đám vào ngực mình thình thịch :

- Quả thật tôi không dám... Tôi không đủ cam đảm... Tôi là kẻ hèn nhát. Nhưng... nhưng Thi Âm hãy biết cho tôi, hãy nghĩ lại, nếu chúng ta làm thế rồi họ sẽ đối với chúng ta ra sao đây.

Lâm Thi Âm nhìn sững Long Tiêu Vân, y như từ trước tới giờ nàng chưa từng gặp người nào như thế. Nàng trố mắt thụt lùi :

- Tiêu Vân, anh cũng đã thay đổi rồi. Trước kia anh đâu phải con người như thế.

Long Tiêu Vân nói như khóc :

- Phải, tôi có lẽ đã quá thay đổi. Bởi bây giờ không phải như trước nữa, bởi vì hiện giờ tôi đã có vợ con. Bất cứ một việc gì tôi cũng phải nghĩ đến vợ con trước hết. Tôi không muốn cho vợ con phải...

Long Tiêu Vân nói chưa dứt câu thì Lâm Thi Âm đã ôm mặt khóc rống lên.

Con, trên đời này chắc không có gì làm cho người mẹ phải đau xót hơn nữa. Đối với người mẹ, con là tất cả.

Long Tiêu Vân quỳ trước mặt Lý Tầm Hoan, nước mắt hắn choàm ngoàm :

- Hiền đệ, tôi đã không phải với hiền đệ. Xin hiền đệ hãy tha thứ cho tôi.

Lý Tầm Hoan khẽ cau mày :

- Tha thứ cho đại ca? Tôi thật không hiểu đại ca muốn nói gì? Tôi đã nói với đại ca rằng, chuyện này không liên can gì đến đại ca cả. Nếu tôi muốn đi thì tự nhiên đã có cách, chứ đâu có đợi đến chuyện cứu trợ.

Lý Tầm Hoan cứ nhìn xuống mũi chân mình mà nói, hắn không dám ngẩng đầu lên. Hắn biết, chỉ cần nhìn lên là sẽ không cầm được nữa.

Long Tiêu Vân nói :

- Hiền đệ, sự chịu đựng khổ sở của hiền đệ, anh thấy biết tất cả nhưng anh bảo đảm rằng họ không bao giờ giết em đâu. Em gặp Tâm Hồ đại sư thì kể như an ổn.

Lý Tầm Hoan cau mày :

- Tâm Hồ đại sư? Họ định đưa tôi về Thiếu Lâm tự sao?

Long Tiêu Vân gật đầu :

- Tần Trọng tuy là học trò cưng của Tâm Hồ đậi sư, nhưng Tâm Hồ đại sư nhất định không bao giờ làm chuyện oan uổng cho kẻ khác. Huống chi, nơi đó còn có cả Bá Nhiễu Sanh tiền bối.

Lý Tầm Hoan lặng thinh, vì hắn đã thấy bọn Điền Thất tới.

Điền Thất vừa đến là Lâm Thi Âm cũng lấy lại bình tĩnh.

Nàng khẽ gật đầu chào lão và chầm chậm lui ra.

Bước được vài bước, Lâm Thi Âm chợt dừng lại :

- Vân nhi đi ra.

Hồng Hài Nhi nấp sau bức tường, chạy ra cười mơn :

- Mẹ, con không thấy cho nên... cho nên...

Lâm Thi Âm nghiêm giọng :

- Cho nên con mới đi gọi họ đến đó có phải không?

Hồng Hài Nhi cười chạy lại, nhưng chợt thấy mặt mẹ sa sầm, cậu ta hốt hoảng cúi đầu. Lâm Thi Âm im lặng nhìn con. Đứa con banh da xẻ thịt của nàng. Nó là xương là máu của nàng, nó là sinh mạng của nàng.

Nàng chợt rơi nước mắt.

Thật lâu, nàng ngước mặt thở dài, lẩm bẩm một mình :

- Tại làm sao cừu hận so với ân tình lại khó quên như thế?

* * * * *

Muốn quên ân nghĩa của người tương đối dễ, nhưng nếu muốn quên thù hận thì quả là khó khăn.

Và có lẽ vì thế mà trên đời này sầu khổ nhiều hơn hoan lạc.

Thiết Giáp Kim Cương nắm chặt đôi tay, đi qua đi lại trong ngôi miếu cổ. Đống lửa tuy đã tàn rồi nhưng hắn không buồn cho thêm củi.

Tiểu Phi ngồi lặn im trong góc vách.

Không biết như thế đã bao nhiêu vòng, Thiết Giáp Kim Cương nói bằng một giọng hằn học :

- Tôi đã nói từ trước, cho dù thiếu hiệp có giết được Mai Hoa Đạo thì cái đám gọi là “đại hiệp” ấy cũng không bao giờ chịu nhận như thế. Một miếng thịt quá ngon thì làm sao bầy chó đói bỏ qua cho được.

Tiểu Phi nói :

- Anh đã khuyên tôi, nhưng vì thế buộc tôi phải ra đi.

Thiết Giáp Kim Cương thở ra :

- Cũng may là có đi như thế, chứ nếu không thì có lẽ suốt đời thiếu hiệp không làm sao thấy rõ bộ mặt thật của cái đám gọi là “đại hiệp” ấy vả...

Hăn vụt xoay mình nhìn thẳng vào mặt Tiểu Phi :

- Nhưng thiếu hiệp quả không thấy thiếu gia của tôi à?

Tiểu Phi lắc đầu :

- Không?

Thiết Giáp Kim Cương nhìn đăm đăm vào đống lửa thì thầm :

- Không hiểu bây giờ thiếu gia tôi sẽ ra sao?

Tiểu Phi nói :

- Hắn không bao giờ để cho người khác bận tâm được đâu?

Thiết Giáp Kim Cương cười tự tin :

- Đúng, cho dù cái đám “đại hiệp” ấy xem thiếu gia tôi như một cái gai trong mắt, nhưng nhất định không bao giờ bọn chúng dám đựng đến móng tay của thiếu gia tôi đâu.

Tiểu Phi lim dim đôi mắt làm thinh.

Đi thêm vài vòng nữa, Thiết Giáp Kim Cương đứng lại dòm ra ngoài cửa :

- Trời đã sáng rồi, tôi phải đi thôi.

Tiểu Phi gật đầu :

- Ừ...

Thiết Giáp Kim Cương nói :

- Nếu có gặp thiếu gia tôi xin thiếu hiệp nói dùm rằng bao giờ thanh toán xong, Thiết Giáp Kim Cương này sẽ sớm đi tìm...

Tiểu Phi gật đầu :

- Ừ...

Thiết Giáp Kim Cương vòng tay :

- Thế thì tôi xin cáo biệt.

Giọng nói đầy lưu luyến nhưng Thiết Giáp Kim Cương vẫn đi thẳng một nước không quay đầu lại.

Tiểu Phi cũng lặng thinh, cũng không hề ngẩng mặt, nhưng đôi mắt lạnh băng băng chợt hơi ươn ướt.

Có thể xem ân nghĩa nặng hơn cừu hận, trên đời này phỏng có được mấy người.

Tiểu Phi nhắm mắt lại y như lim dim nhưng khóe mắt ứa một giọt nước mắt, mới nhìn qua phảng phất như giọt xương đọng lại trên mặt đá hoa cương.

Hắn không chịu nói việc Lý Tầm Hoan ngộ nạn, không muốn Thiết Giáp Kim Cương vì họ Lý mà liều mình. Hắn quyết tâm một mình sống chết để đi cứu Lý Tầm Hoan.

Vì nghĩa khí trong tình bạn, mạng sống của mình có đáng kể nào đâu.

Không khí trong ngôi miếu cổ mỗi lúc như một nặng thêm, đống lửa cũng đã lần lần tắt hẳn. Hơi lạnh từ trên ụp xuống, từ dưới xông lên làm cho nề đá kết đọng một lớp băng dầy. Bằng một chiếc áp mỏng dính vào da, Tiểu Phi ngồi trên nền đá ấy mà cảm chừng như ngồi trên đống lửa.

Một thứ lửa không bao giờ dập tắt.

Chính nhờ có một số người nhen được trong lòng có một thứ lửa như thế, cho nên nhân gian mới khỏi bị chìm hẳn vào hắc ám và nhiệt huyết của kẻ làm trai sẽ không bao giờ bị cô đơn.

Không biết thời gian qua được bao lâu, ánh nắng ban mai chợt ngả một bóng dài trước mặt Tiểu Phi. Chiếc bóng của một người.

Không cần quay lại mà không nhướng mất, Tiểu Phi hỏi một cách tự nhiên :

- Lâm cô nương đấy à? Có tin tức rồi chứ?

Qua thật, gã thiếu niên này chắc có một cảm giác bén nhạy như dã thú, người ngoài xửa, người có chiếc bóng ngả dài khi nãy quả là Lâm Tiên Nhi.

Khuôn mặt diễm lệ của nàng đã ửng hồng, hơi thở của nàng dồn dập, nàng vừa khẽ cười vừa nói :

- Vâng, có tin.

Tiểu Phi gặng lại :

- Tin tức tốt đấy chứ?

Giọng hỏi của hắn y như là trên đời này hắn chưa từng nghe được một tin tức tốt bao giờ.

Lâm Tiên Nhi nói :

- Bây giờ tuy hắn chưa thoát thân được, nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm lắm về tính mạng.

Tiểu Phi trố mắt gặng lại :

- Sao?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Bởi vì bọn Điền Thất chỉ tuân theo ý định của Tâm Mi đại sư mà ông này lại quyết định đưa hắn về Thiếu Lâm tự. Vị chưởng môn phái Thiếu Lâm là Tâm Hồ đại sư từ xưa đến nay vốn được tiếng là quang minh chính trực và nghe đâu lại còn có “Bình Giang” Bá Nhiễu Sanh cũng có tại nơi đó, hai người này nếu không thể làm tỏ rõ nỗi oan của hắn thì trên đời này chắc không còn ai làm được nữa.

Tiểu Phi nói :

- Bá Nhiễu Sanh? Hắn là một con người như thế nào?

Lâm Tiên Nhi cười :

- Người ấy là một bậc tri giả số một trong giang hồ, không một chuyện gì mà ông ta không biết và cứ theo người ta nói thì ông này có thể biết rõ Mai Hoa Đạo nữa. Biết, có nghĩa là biết được sự thật giả ấy.

Trầm ngâm một lúc, Tiểu Phi vùng mở mắt nhìn sững Lâm Tiên Nhi :

- Cô có biết trên đời này hạng người đáng chán hơn hết là ai không?

Y như là không dám tiếp xúc với nhãn quang bén ngót của gã thiếu niên, Lâm Tiên Nhi vội đảo mắt qua hướng khác và trả lời :

- Có phải là bọn ngụy quân tử như đám người của Triệu Chính Nghĩa không?

Tiểu Phi nói :

- Hạng ngụy quân tử cũng đáng chán nhưng cái bọn thông thái thì lại càng đáng chán hơn.

Lâm Tiên Nhi cau mật :

- Thông thái? Công tử muốn nói hạng người như Bá Nhiễu Sanh ấy à?

Tiểu Phi gật đầu :

- Đúng, chỉ có hạng người ấy tự cho là thông thái, tự cho là siêu quần, cho rằng chuyện gì mình cũng hiểu cũng thông cả, họ cho rằng bằng một câu nói của họ có thể quyết định sinh mạng của con người. Nhưng thực ra thì trình độ thông hiểu của họ được bao nhiêu?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Nhưng ai cũng bảo rằng...

Tiểu Phi cười nhạt :

- Cũng chính về người khác cứ bảo rằng chuyện gì họ cũng thông hiểu đó, mà làm cho họ tự dối mình và dối luôn cả người khác, cố tạo cho mình một cách thông thái hão.

Lâm Tiên Nhi nhướng mắt :

- Công tử không tín nhiệm Bá Nhiễu Sanh à?

Tiểu Phi nhếch môi khinh khỉnh :

- Tôi thà chịu tin một kẻ mà người gọi là kẻ không thông thái.

Lâm Tiên Nhi nở nụ cười thật đẹp :

- Công tử nói quả có phần hữu lý, giá mà được thường thường cùng công tử nói chuyện, nhất định tôi sẽ trở thành một kẻ thông minh.

Cau nói của nàng quả là một câu xã giao đúng phép, bất cứ muốn tranh thủ cảm tình của ai, điều tốt hơn hết là khen người ấy, nhưng nguyên tắc đó không có kết quả đối với gã thiếu niên Tiểu Phi này.

Y như là không nghe thấy, Tiểu Phi dừng bước lại dòm ra cửa và hỏi bằng một giọng trầm trầm :

- Bọn họ chuẩn bị bao giờ mới đi?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Sáng sớm ngày mai.

Tiểu Phi cau mặt :

- Sao lại phải đến sáng mái.

Lâm Tiên Nhi nói :

- Bởi vì tối nay, họ còn thết tiệc khoản đãi Tâm Mi đại sư.

Tiểu Phi vụt quay phát lại, ánh mắt rực lên :

- Ngoài việc đó ra, không có nguyên nhân nào khác nữa?

Tiểu Phi nói tiếp :

- Tâm Mi đại sư quyết không vì một bữa ăn mà phải ở lại một ngày.

Lâm Tiên Nhi chớp mắt :

- Tuy không vì một bữa ăn mà Tâm Mi đại sư ở lại nhưng ông ta không thể không ở được, bởi vì hôm nay còn có một vị khách đặc biệt.

Tiểu Phi nhướng mắt :

- Ai?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Thiết Dịch tiên sinh?

Tiểu Phi cau mặt :

- Thiết Dịch tiên sinh? Người ấy là ai?

Lâm Tiên Nhi mở tròn đôi mắt như là quá dỗi ngạc nhiên :

- Thiết Dịch tiên sinh mà công tử lại không biết à?

Tiểu Phi cười nhẹ :

- Tại làm sao tôi nhất định phải biết hắn chứ?

Lâm Tiên Nhi thở phì một cái thật dài :

- Bởi vì trong giang hồ hiện nay kẻ thành danh như Thiết Dịch tiên sinh đâu có được mấy người?

Tiểu Phi cười khịt trong mũi nhưng làm thinh không nói.

Lâm Tiên Nhi nói tiếp :

- Cứ theo người ta nói thì người ấy võ công cao lắm, có lẽ không dưới đương kim thất đại chưởng môn.

Tiểu Phi lạnh lùng :

- Những kẻ cao thành danh trong chốn võ lâm tôi cũng gặp qua không ít.

Như không thấy ý nghĩa mỉa mai trong câu nói của Tiểu Phi, Lâm Tiên Nhi cứ nói theo sự hiểu biết của mình :

- Nghe nói vị Thiết Dịch tiên sinh này không như những cao thủ khác, nghe đâu ông ta không phải hạng hư danh. Vì trong ống “Thiết Dịch” của ông ta còn có mười ba mũi “Nhiếp Hồn đinh”, những mũi đinh ấy chuyên đánh vào huyệt đạo của đối phương. Ông ta là một danh sư điểm huyệt trong võ lâm hiện tại.

Lâm Tiên Nhi một mặt nói một mặt chú ý sự biến đổi trên gương mặt của Tiểu Phi. Nhưng một lần nữa, nàng thất vọng.

Vẻ mặt Tiểu Phi không lộ chút gì sợ sệt mà hắn lại cười :

-Té ra bọn họ tìm cái tên Thiết Dịch tiên sinh ấy đến là cốt để đối phó với tôi.

Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt :

- Tâm Mi đại sư từ trước đến nay vốn nổi tiếng là người làm việc cẩn thận, ông ta sợ...

Tiểu Phi liền theo :

- Ông ta sợ tôi đến cứu Lý Tầm Hoan cho nên mới tìm Thiết Dịch tiên sinh đến làm kẻ bảo vệ.

Lâm Tiên Nhi nói :

- Cho dù họ không tìm thì có lẽ Thiết Dịch tiên sinh cũng vẫn đến.

Tiểu Phi gặng lại :

- Tại sao vậy?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Bởi vì ái thiếp của ông ta là nàng Như ý đã bị chết về tay Mai Hoa Đạo.

Tiểu Phi vuốt cán kiếm và hỏi một cách như là lơ đãng :

- Hắn đến bao giờ?

Lâm Tiên Nhi nói :

- In như là ông ta hẹn sẽ đến cho kịp vào bữa cơm tối.

Tiểu Phi gật gù :

- Như vậy có lẽ ăn cơm tối xong là họ sẽ lên đường.

Lâm Tiên Nhi nói trong dáng cách suy nghĩ :

- Có lẽ...

Tiểu Phi gật gù :

- Có lẽ chúng không bao giờ đi cả.

Lâm Tiên Nhi hơi ngạc nhiên :

- Họ sẽ không bao giờ đi? Tại sao thế?

Tiểu Phi nói như gằn từng tiếng :

- Nếu vợ tôi mà chết vào tay một kẻ nào thì không bao giờ tôi lại để cho kẻ ấy an nhiên đi đến Thiếu Lâm tự.

Lâm Tiên Nhi hơi cau mặt :

- Nghĩa là công tử sợ Thiết Dịch tiên sinh sẽ hạ độc thủ với Lý thám hoa?

Tiểu Phi chỉ gật đầu chứ không nói.

Lâm Tiên Nhi sững sờ một lúc lâu rồi nàng vụt thở ra :

- Đúng, điều ấy rất có thể. Thiết Dịch tiên sinh từ trước đến nay chưa từng chịu nợ một ai, nếu ông ta xuống tay thì dù muốn. Tâm Mi đại sư cũng không thể cản.

Tiểu Phi hỏi :

- Cô nương đã nói hết chuyện chưa?

Lâm Tiên Nhi chớp mắt :

- Công tử muốn cứu Lý Tầm Hoan trước giờ Thiết Dịch tiên sinh đến?

Và không đợi Tiểu Phi trả lời, nàng nói tiếp :

- Tôi biết võ công của công tử rất cao, nhưng bọn Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa cũng không phải kẻ yếu, Tâm Mi đại sư là đệ nhị cao thủ Thiếu Lâm, nội công chân lực của họ đều đã mức không thể xem thường.

Tiểu Phi lạnh lùng nhìn nàng nhưng không nói một tiếng nào.

Lâm Tiên Nhi lại thở ra :

- Hưng Vân trang bây giờ có thể nói là nơi tập trung cao thủ, nếu công tử muốn hành động giữa ban ngày thì thực là... thực là...

Tiểu Phi khẽ nhếch môi nói :

- Thật là quá điên, có phải không?

Lâm Tiên Nhi cúi đầu không dám nhìn ngay mặt hắn.

Tiểu Phi bật cười :

- Mỗi một con người đều có thể tình cờ phát điên một lần, đó cũng không phải chuyện không tốt.

Lâm Tiên Nhi cứ cúi đầu vân vê tà áo, thật lâu ánh mắt nàng vụt rực lên :

- Tôi hiểu, tôi đã hiểu ý công tử.

Tiểu Phi nhìn vào mắt nàng và lẳng lặng làm thinh.

Lâm Tiên Nhi nói tiếp :

- Không ai có thể nghĩ rằng công tử dám ra tay giữa ban ngày, do đó sự phòng thủ của họ nhất định sẽ không cẩn mật. Huống chi đêm rồi họ quá bận trộn, mệt nhọc cho nên bây giờ có lẽ họ đang dúi đầu ngủ ly bì.

Tiểu Phi thản nhiên đến lạnh lùng :

- Cô đã nói quá nhiều rồi đấy.

Lâm Tiên Nhi nhếch môi cười nhưng nàng lại thở ra :

- Được rồi, tôi sẽ không nói nữa, nhưng... nhưng công tử nên cố mà cẩn thận, đừng bao giờ quên rằng nơi đây còn có một người đang mang của công tử một món nợ trên vai, món nợ của một người...

* * * * *

Mặt trời mùa đông y như là đi hơi lẹ, mới giữa trưa thoắt đã muốn xế chiều.

Trên nóc của một dãy nhà trong Hưng Vân trang, Tiểu Phi nằm im suốt một tiếng đồng hồ.

Y như một con mèo rình ngoài hang chuột, từ đầu đến chân im rơ như xác chết chỉ có đôi mắt là rừng rực long lanh.

Gió đùa tuyết phớt ngoài da như dao cắt, nhưng Tiểu Phi vẫn không cảm thấy một chút gì lạnh lẽo.

Dạo mới lên mười tuổi, vì phải bắt một con chồn mà hắn phải vùi mình xuống đống tuyết suốt hai giờ liền, hắn nhẫn nại và đang đói không bắt được con chồn, hắn có thể vì đói mà chết.

Vì mạng sống của chính mình, sự nhẫn nại đó không đáng kể là khó khắn. Nhưng nếu vì mạng sống của người khác mà phải chịu đựng như thế thì quả là một chuyện không phải dễ. Trong trường hợp dó, trường hợp của Tiểu Phi hiện tại, không phải ai cũng có thể làm được.

Cửa lớn trước Hưng Vân trang vẫn y như những ngày nào. Cửa vẫn mở hoát nhưng vẫn lặng trang, không xe ngựa, mà cũng không một bóng người. Tiểu Phi vẫn nằm bất dộng. Lớn lên và sống giữa miền hoang dã, đã làm cho hắn có một cảnh giác như dã thú, bất cứ mỗi cử động nào trước đó, đã đều được nhìn thật kỹ thật lâu.

Càng đợi thật lâu, càng nhìn thật kĩ thì càng ít bị sơ xuất. Hắn biết ít nhất là trong hoàn cảnh này, một sơ xuất dù nhỏ đến đâu cũng là cái sơ xuất sinh mạng của một đời người.

Nhưng không lâu nữa, đã có bóng người : một gã đàn ông mặt rỗ khệnh khạng đi ra.

Hắn là thuộc hạ của Hưng Vân trang, nhưng là hạng môn hạ đầu dọc chứ không phải là “ác ké”.

Vì đám nô dịch tầm thường không thể có được dáng điệu “sẵn sàng nạt bộ” như co người của gã.

Và cũng bằng vào dáng “Luồn trên đạp dưới đó” Tiểu Phi nhận ra gã mặt rỗ này có hơi men.

Tiểu Phi nhận định đúng tất cả. Chỉ có điều hắn không biết rõ địa vị của gã mặt rỗ này, không biết hắn là tổng quản gia Lâm tổng quản.

Có lẽ gặp lúc nhàn rỗi, Lâm tổng quản định đến một quán rượu nào đó để... khoe khoang bật dóc, nhưng quẹo qua một góc nhà, lão ta đứng sững lại như trời trồng : ngay sát yết hầu của lão bị một mũi kiếm dí sát vào da.

Như có tiết kiệm từng tiếng nói, Tiểu Phi rít khe khẽ :

- Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, không trả lời ta giết, trả lời sai ta giết. Biết chưa?

Lâm tổng quản không dám gật đầu vì sợ mũi kiếm phạm vào da, lão định thốt lên một tiếng “vâng” nhưng lưỡi đã líu lại trở thành ú ớ.

Tiểu Phi nói từng tiếng một :

- Ta hỏi, Lý Tầm Hoan có phải còn ở trong này không?

Run run cặp môi dầy thật lâu, Lâm tổng quản xì ra tiếng :

- Phải...

Tiểu Phi hỏi tiếp :

- Ở đâu?

Lâm tổng quản hơi run :

- Ở... kho chứa củi.

Tiểu Phi ra lệnh :

- Dẫn ta đến đó.

Lâm tổng quản hoảng hốt :

- Làm sao... làm sao tôi... tôi đưa đi được...

Tiểu Phi gằn giọng :

- Ngươi sẽ nghĩ ra cách.

Lách mũi kiếm sướt qua sát cổ Lâm tổng quản, đâm một cái cộc vô tường, Tiểu Phi lập lại :

- Nhất định ngươi sẽ nghĩ ra cách đưa ta tới đó, phải không?

Lâm tổng quản run như thằn lằn đứt đuôi :

- Phải.

Tiểu Phi nói :

- Tốt, đi, nhớ rằng có mũi kiếm đằng sau nhé.

Đi được hai bước, Lâm tổng quản vụt dừng lại cởi áo ngoài trao cho Tiểu Phi :

- Áo... đại gia... mặc... mặc áo này...

Nhìn lại chiếc áo rách bươm của mình, Tiểu Phi suýt chút nữa đã bật cười.

Hắn nói quả không sai, cái gã mặt rỗ này nhất định sẽ tìm ra phương cách để đưa hắn đến đó.

Và phương cách quả không khó khăn gì mấy. Vì đây không phải là lần thứ nhất Lâm tổng quản đưa khách về nhà. Tự nhiên, phải mặc chiếc áo của ông ta, chiếc áo có hào nhoáng để tỏ ra đáng là một khách chính cống.

Quả nhiên, bọn gia nhân không hề chú ý, mà gia đinh nào lại dám chú ý đến Lâm tổng quản chứ?

Kho chứa củi cách nhà bếp không xa mấy, nhưng nhà bếp thì cách nhà chính và nhà khách thật xa “Quân tử bất cận trù phòng mà”. Hưng Vân trang ngày xưa chủ nhân há chẳng phải là quân tử đấy sao?

Từ một con đường nhỏ, Lâm tổng quản đưa Tiểu Phi đến kho chứa củi không một ai ngó thấy. Tiểu Phi cũng không ngờ chuyện lại có thể thành công một cách dễ dàng như thế.

Một gian nhà hơi cũ nhưng cửa đóng khinh rinh. Lâm tổng quản chỉ vào đó và nói :

- Lý đại hiệp ở trong đó đó.

Tiểu Phi trừng mắt nói bằng một giọng lạnh lùng :

- Nhất định là ngươi không dám nói dối.

Lâm tổng quản cười mơn :

- Tiểu nhân đâu dám như thế.

Tiểu Phi gật đầu :

- Tốt lắm.

Hắn chấm dứt câu nói bằng một cái gõ nhè nhẹ lên đầu Lâm tổng quản, lão quản gia mặt rỗ ngã khuỵu xuống ngất luôn.

Tiểu Phi co chân đạp tung cánh cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện