Edit: 1900
Tạ phủ, thành Ích Châu.
"Tống cô nương đã ngủ chưa?" Tống Lăng đang ngẩn người trên giường, ngoài cửa là thanh âm của Tạ phu nhân.
Nàng lấy lại tinh thần đáp, "Tới a."
Bước ra mở cửa, là Tạ phu nhân và Tạ tiểu thư.
Tạ Uyển rất cảm kích Tống Lăng, lần này gặp lại kích động sung sướng, "A Lăng."
Trong mắt nàng ấy là nước mắt đong đầy.
Tống Lăng cong môi cười, hạ người đứng sang, "Tạ phu nhân, Tạ tiểu thư, mau vào đi."
Vừa vào trong phòng, Tạ Uyển đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tống Lăng.
Tống Lăng giật mình, khom người dìu nàng lên, "Tạ tiểu thư, ngươi đây là làm gì vậy, mau đứng dậy đi."
Vừa nói vừa nâng nàng ấy.
Tạ Uyển lại không chịu, mắt đỏ hoe, nhìn nàng nói: "A Lăng, ngươi vì ta mà hy sinh lớn như vậy, ta thật không biết làm sao để cảm tạ ngươi, tương lai ngươi có cần đến ta, dù xông pha khói lửa, ta cũng sẽ không từ chối!"
Tống Lăng lắc đầu, vội vàng nâng Tạ Uyển, "Tạ tiểu thư, ngươi đừng nói vậy, ta cũng không phải không là vô tư, các ngươi chịu cứu giúp phụ thân ta, ta làm chút chuyện vì ngươi là điều nên làm."
"Tống cô nương, ngươi yên tâm đi, Ta gia chúng ta thiếu ngươi một ân tình lớn như vậy, phụ thân và đệ đệ của ngươi, chúng ta nhất định chiếu cố thật tốt."
"Tạ ơn ngài, Tạ phu nhân."
Tạ phu nhân xoa nước mắt, quay đầu ra ngoài, kêu: "Tử Diên, mau tới, gặp qua tiểu thư."
Dứt lời, một nha hoàn váy áo màu tím bước vào, hướng về phía Tống Lăng uốn gối hành lễ, "Nô tỳ Tử Diên, gặp qua tiểu thư."
Tống Lăng giật mình, nàng sợ hãi khoát tay đáp, "Đừng gọi tiểu thư, gọi ta Tống Lăng, hoặc là a Lăng đều được."
Tạ phu nhân cười, giữ chặt tay nàng, nói: "Tống cô nương chớ khẩn trương, đây là Tử Diên, từ nhỏ đã đi theo Uyển nhi, lớn lên rất thông minh lanh lợi, về sau sẽ đi theo ngươi."
Tống Lăng nghe vậy, vội vàng lắc đầu, "Ta không cần nha hoàn."
Tạ phu nhân lại cười nói: "Sao có thể không cần? Ngươi là xuất giá, không mang nha hoàn hồi môn sao được? Lại nói, có Tử Diên bên người, ngươi đến kinh thành có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Đúng vậy a Lăng, liền để Tử Diên đi theo ngươi đi." Tạ Uyển cũng khuyên.
Nếu là Tạ gia an bài, Tống Lăng lại không tiện cự tuyệt nữa.
Tạ phu nhân đưa bộ giá y đến, để Tử Diên cất rồi nói chuyện cùng nàng, nghiêm túc dặn dò, "Tống cô nương, đến kinh thành, vạn sự cẩn trọng, ngàn vạn không thể để lộ thân phận."
Tống Lăng gật gật đầu, "Ta biết, Tạ phu nhân, ngài yên tâm, ta sẽ không để các ngươi bị liên lụy."
Tạ phu nhân nhìn nàng, trong lòng vui mừng. thật là một nha đầu thông minh, mộtcâu liền thông suốt.
"Vậy được, ta cũng không nhiều lời, ngươi nghỉ sớm một chút, ngày mai sẽ có người vương phủ tới đón tân nương tử."
Sáng sớm hôm sau, Tống Lăng được Tử Diên chải đầu, thay trang phục, là Tạ phu nhân mua y phục cho nàng. Bên ngoài là bộ áo choàng màu trắng, bên trong là váy áo màu hồng nhạt, người đẹp vì lụa, quả thực có hương vị đại gia khuê tú.
Tống Lăng đã quen mặc vải thô áo gai, lần đầu được mặc tơ lụa, có chút không quen.
Tử Diên lại thắt dây áo choàng, thấy nàng còn không tự nhiên, cười, "Tiểu thư khôngcần như vậy, về sau, châu báu trang sức, tơ lụa là cuồn cuộn không dứt a."
Vừa nghe lời này, nàng chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Giả chung quy là giả, còn không có gả, nhưng thật sự là chột dạ a.
trên đường đến kinh thành, Tống Lăng cùng Tử Diên ngồi trong xe ngựa của vương phủ, phía trước có người cưỡi ngựa mở đương.
một đoàn xe đi dòng giã bảy ngày, cũng sắp đến kinh thành.
Càng gần kinh thành, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ nói với Tử Diên, Tử Diên lại nắm tay nàng, thận trọng đáp, "Tiểu thư, người ghi nhớ những gì nô ỳ đã nói, từ nay trở đi, người là Tạ Uyển, là thiên kim đại tiểu thư, không thể chột dạ, càng không được sợ hãi. Ngươi nhất định phải ghi nhớ, từ giờ trở đi, trên dưới họ Tạ hơn trăm mạng người đều trên đầu ngươi, mỗi tiến nói cử động, đều liên qua đến sinh tử của tất cả chúng ta."
Tử Diên nói đến mười phần dọa người, Tống Lăng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bờ mội run lên, "Nhưng,.. vạn nhất, có một ngày bị phát hiện..."
"Vậy liền trước khi bị phát hiện, để An Nam vương thích ngươi." Tử Diên đè thấp thanh âm đáp.
Trước đó, Tạ phu nhân có dặn dò Tử Diên. Chờ Tống Lăng gả vào vương phủ, nhất định nghĩ trăm ngàn kế để vương gia thương nàng. Dừ sao, giả chung quy là giả, vạn nhất có một ngày bị bại lộ, tất cả mọi người sống không được, nếu lại Tống Lăng được vương gia yêu thương, tự nhiên tất cả đều vui vẻ.
Tống Lăng cả kinh, hai mắt mở to, "Cái này...khả năng sao?"
Tử Diên gật đầu, thần thần bí bí nói: "Vậy phải xem bản lĩnh của tiểu thư."
Lễ thành thân được chuẩn bị rất gấp gáp, mà đường từ Ích Châu đến kinh thành lại rất xa xôi, một đường chạy không ngừng rốt cuộc cũng đến được trước ngày lễ mộtđêm.
Tống Lăng cùng với Tử Diên và hạ nhân của Tạ phủ được an bài ở Túy Tiên Lâu. Toàn bộ lầu các đều được vương phủ bao trọn vẹn, lại có thị vệ bảo vệ an toàn đủ ba tầng lầu từ ngoài vào trong.
Túy Tiên Lâu là tửu lâu xa hoa nhất kinh thành, hơn nữa lại có thị vệ của phủ An Nam Vương canh gác, lão bản và nhóm tửu nhị đều sôi nổi tò mò, rốt cuộc người được đón vào ở là thần thánh phương nào lại có bậc đãi ngộ này a!
Lại có người mặt mày đắc ý mà nói: "Các ngươi không biết ư? Vị ở trong này, chính là An Nam Vương pi tương lai, mà ngày mai, chính là ngày đại hỉ của An Nam Vương!" nói xong, lại ra bộ hiểu biết rất nhiều, mọi người xung quanh lại nháo nhác hỏi hỏi đáp đáp.
Mà Tống Lăng của chúng ta, nàng còn đang thấp thỏm, khẩn trương đến không thể chợp mắt đâu.
Ngày mai nàng thành hôn, sau này, chỉ sợ bộ bộ kinh tâm, bộ bộ sinh tử a! Nếu thậtbị phát hiện, vạch trần thân phận, sẽ không chỉ mình nàng chịu đại tội, càng là liên lụy toàn bộ hơn trăm nhân khẩu Tạ phủ.
Nghĩ đến đó, Tống Lăng càng thấy áp lực, đến thở cũng thấy thật khó khăn.
Lúc trước chỉ luôn luôn nghĩ làm sao để cứu được phụ thân, không hề suy xét nhiều như vậy. hiện tại, nàng chỉ sợ hãi thôi. Có câu "leo lên lưng cọp khó, mà leo xuống càng khó hơn". Chỉ mong thời gian cứ mãi ở thời khắc này.
Chỉ là, điều gì nên xảy ra, vẫn sẽ đến!
Sớm hôm sau, Tử Diên vừa vào cửa đã thấy thấy thần sắc tiều tụy của Tống Lăng, kinh hô mà kêu lên, "Trời! Tiểu thư, ngươi, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?"
Tống Lăng cũng là ngẩn người, theo bản năng sờ soạng khuôn mặt nhỏ xinh, "Có, có sao?"
"Có! Vành mắt thâm đến đen luôn rồi, Ngươi không có ngủ sao?"
Tống Lăng: "..."
"Ai da, Tử Diên cô nương mau trang điểm cho tiểu thư đi, chốc lát nữa sẽ có người đến đón dâu, đại hỉ vẫn là đừng chậm trễ nha?"
âm thanh vừa dứt, rốt cuộc Tống Lăng cũng phát hiện vài vị ma ma đi theo sau Tử Diên mặc y phục đỏ rực rỡ, đặc biệt vui mừng. Đều là các vị ma ma cao tuổi tâm phúc của Tạ phu nhân, được coi như lão ma ma hồi môn, cùng nàng xuất giá.
Tống Lăng bị kéo kéo lại vào ghế ngồi trang điểm, có thêm vài nha hoàn đồng thời hầu hạ rửa mặt, thay hỉ phục, trang điểm. Nàng đều cảm giác mình như một con rối, được người bố trí, cũng không biết theo ai.
Mà những vị ma ma này có thể cũng biết nàng không phải là Tạ đại tiểu thư thật sự, nên đối xử cũng không quá khách khí đi, thời điểm chải đầu, kéo đến nỗi da đầu cũng phát đau. Tống Lăng cũng mong nàng là đa nghi, có thể do sợ chậm trễ giờ lành mới hầu hạ thô lỗ chút đi.
Nhớ lại trước kia, Thu Nhi tỷ tỷ ở trong thôn nàng, lúc tỷ ấy xuất giá được mẫu thân ôn nhu chải đầu, Nhất sơ đến ngọn, Nhị sơ bạc đầu cử án tề mi, Tam sơ con cháu đầy nhà...
Khoảng khắc dịu dàng ấy, khiến đôi mắt nàng có chút đỏ. Nàng là một cô nương, tuy rằng nghĩ muốn không lấy phu quân vì phụ thân và đệ đệ, kỳ thật, mỗi lần các tỷ muội ở trong thôn gả chồng, nàng thật sự rất hâm mộ. Có thể được người thích, được người yêu thương, có thể cùng người mình thích bạch đầu giai lão, là một việc vô cùng hạnh phúc a? hiện tại, nàng rốt cuộc cũng là gả chồng, nhưng lại là thay người gả. không dám để phụ thân và đệ đệ biết, cũng không có người đưa nàng xuất giá, chải đầu cho nàng... Nàng hơi hơi cúi đầu, trong lòng không chỉ có chút khổ sở. Rồi lại tự giễu cười bản thân mình, mình có tư cách gì chứ? Đường là nàng chọn, chỉ cần phụ thân trị khỏi bệnh, mọi thứ nàng làm đều đáng giá.
"Tử Diên cô nương, hảo sao? Kiệu đón dâu của Vương phủ đã tới rồi!" một nha hoàn đưa tin chạy vào, mặt sốt ruột hỏi.
"Hảo, tốt! Lập tức liền xong!" Tử Diên cầm vội khăn voan trên bàn, vội vàng phủ lên đầu Tống Lăng.
Tống Lăng bị trùm khăn hỉ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy có hai người hai bên nâng nàng dậy.
Cúi đầu nhìn đường, lo lắng đến lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
"Tiểu thư, ngẩng đầu." Ma ma bên cạnh nhắc nhẹ.
Nàng hơi ngẩn người, vội ngẩng đầu, ngực ưỡn lưng thẳng tắp, bước từng bước nhỏ, cố gắng thể hiện tư thái của một tiểu thư khuê các.
Bước tới cửa, âm thanh càng lớn, quả thực là tàn hại đôi tai người nghe mà.
Nàng rất muốn đi nhanh một chút, chỉ là hai ma ma đồng thời buông lỏng tay, đồng thanh lớn tiếng hô, "Nô tài thỉnh an Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Phía dưới cổng, Lương Chinh một thân hỉ phục, cưỡi một con cực phẩm hãn huyết bảo mã. Ngũ quan như điêu khắc, anh tuấn phi phàm. Dù là ngày đại hỉ của chính mình, khuôn mặt vẫn cứ lãnh đạm không có chút biểu cảm nào. Nếu không phải mặc hỉ phục, chắc đây là một vị soái ca đi ngang qua thôi.
Toàn bộ người bên cạnh Tống Lăng đều quỳ xuống, một mình nàng đứng giữa, thấy mình thật ngốc, theo bản năng nắm chặt tay, không biết nên làm gì.
Lương Chinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn nữ nhân một thân hồng y, đầu đội khăn hỉ, ánh mắt nặng nè mà trong trẻo, nhìn không thấy một chút tình cảm nào, thật đáng thương cho vị tân nương tử đang ngơ ngác bên kia!
hắn chậm chạp không xuống ngựa, hỉ nương bên cạnh đành phải nhỏ giọng nhắc nhở, "Vương gia, giờ lành mau tới, ngài mau mời tân nương tử lên kiệu hoa đi."
Lương Chinh lấy lại tinh thần, Ừ một tiếng, từ trên ngựa bước xuống, đi đến trước mặt Tống Lăng.
Người đã đến phía trước, nàng không chịu nổi áp lực, kinh hoàng trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đang quỳ, có phải hay không mình cũng phải quỳ?
Nghĩ vậy, đầu gối khụy xuống, quỳ xuống cái người trước mặt chưa từng nói câu nào.
Lương Chinh: "..."
Lương Tẫn cách đó không xa, thấy vậy cũng nhịn không được mà bật cười.
Nhị tẩu của hắn, thật sự có ý tứ! Trong ngày tân hôn, lại quỳ chính trượng phu của mình? Đây là chuyện gì vậy chứ?
hắn thật sự không tưởng tưởng được, lại không thể cười to trong trường hợp này, bị nghẹn đến mức bả vai đều run bần bật.
Lục Phù ở bên cạnh không ưa nổi bộ dáng này, "Tứ gia, ngài là điên rồi sao?"
Lương Tẫn: "...."
Tống Lăng đội nhiên quỳ xuống, Lương Chinh cũng thấy choáng váng.
A! Tân nương tử này, nàng ngốc sao? Lần đầu gặp mặt liền hành lễ lớn như vậy cho hắn ư?
"Sai rồi, sai rồi tiểu thư!" Tử Diên bên cạnh thấy vậy, gấp đến mức không biết làm sao giờ. Có ai vừa gả chồng, chưa thấy mặt trượng phu đã quỳ, đây là đạo lý gì a!
Tống Lăng lại càng ngốc, "A? Cái gì a?"
Nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trên mặt đất, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia ý cười, duỗi tay đêm Tống Lăng nâng dậy, thấp giọng bên tai nàng, "Chúng ta là phu thê, không cần hành đại lễ như vậy."
âm thanh của nam tử trầm thấp lại từ tính, ấm áp từ bàn tay truyền đến tận đầu quả tim nàng, hai tai chợt đỏ bừng.
Lương Chinh quét mắt một lượt, lạnh giọng mở miệng, "Đều đứng lên đi."
"Tạ vương gia!"
"Vương gia, giờ lành sắp tới, thỉnh Vương phi nương nương lên kiệu hoa!" Hỉ nương cười tủm tỉm nói. Lương Chinh lại ừ một tiếng, nắm tay nàng đưa lên kiệu hoa.
Tống Lăng lại kinh hoàng, quả tim đều đập thình thịch thình thịch, mãi đến tận khi bái đường xong, lại đưa vào động phòng. Xung quanh không có người kia, mới bình ổn chút.
Tống Lăng ra lệnh nhóm hỉ nương ra ngoài, chỉ để lại Tử Diên trong phòng.
Nàng nắm chặt tay Từ Diên, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Tử Diên, ta sợ quá!"
Tử Diên nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ, không ai phát hiện, An Nam Vương thật sự quá anh tuấn, ngươi khẳng định sẽ thích hắn."
Tống Lăng lắc đầu, "Ta sợ."
"Đừng sợ, chút nữa Vương gia tới, sẽ cùng ngươi uống rượu giao bôi, động phòng hoa chúc."
Động, đông phòng?
Tống Lăng nghĩ đến, hai áng mây hồng hiện trên đôi má trắng mượt, chỉ cảm thấy cả người đều như trên lửa.
Lại thấp thỏm hơn một canh giờ, bên ngoài mới truyền tới âm thanh, "Vương gia giá lâm."
Tống Lăng lại kinh hãi, cầm tay Tử Diên, "Tử Diên, ta sợ!"
Tử Diên lại kích động, vội nói, "Đừng sợ, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi mà!"
Nàng lại nhỏ giọng bên tai, nói nhanh, "Nhớ trước đó ta đã nói, nghĩ cách làm Vương gia mau thích ngươi."
Tống Lăng đầu óc như đình chỉ, tim lại đập quá nhanh, vội gật đầu.
Thích nàng? Như thế nào mới có thích nàng?
Lời vừa dứt, cửa phòng bị người đẩy ra.
Lương Chinh từ ánh trăng đi tới, Tử Diên thấy hắn vội hành lễ, "Vương gia cát tường."
Lương Chinh lại không để ý, ngữ khí đạm mạc, "đi xuống."
Tử Diên sửng sốt, sau đó vội đáp, "Vâng, thưa Vương gia."
đi ra đến cửa phòng, nhịn không được liếc nhìn Tống Lăng một cái, trong lòng hơi chút lo lắng. Tống cô nương này có thể làm Vương gia thích nàng không? Vừa thấp thỏm vừa đóng kín cửa, chỉ mong mọi điều đều tốt đẹp thôi!
Trong phòng an tĩnh, chỉ còn lại đôi phu thê Tống Lăng, Lương Chinh.
Tạ phủ, thành Ích Châu.
"Tống cô nương đã ngủ chưa?" Tống Lăng đang ngẩn người trên giường, ngoài cửa là thanh âm của Tạ phu nhân.
Nàng lấy lại tinh thần đáp, "Tới a."
Bước ra mở cửa, là Tạ phu nhân và Tạ tiểu thư.
Tạ Uyển rất cảm kích Tống Lăng, lần này gặp lại kích động sung sướng, "A Lăng."
Trong mắt nàng ấy là nước mắt đong đầy.
Tống Lăng cong môi cười, hạ người đứng sang, "Tạ phu nhân, Tạ tiểu thư, mau vào đi."
Vừa vào trong phòng, Tạ Uyển đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tống Lăng.
Tống Lăng giật mình, khom người dìu nàng lên, "Tạ tiểu thư, ngươi đây là làm gì vậy, mau đứng dậy đi."
Vừa nói vừa nâng nàng ấy.
Tạ Uyển lại không chịu, mắt đỏ hoe, nhìn nàng nói: "A Lăng, ngươi vì ta mà hy sinh lớn như vậy, ta thật không biết làm sao để cảm tạ ngươi, tương lai ngươi có cần đến ta, dù xông pha khói lửa, ta cũng sẽ không từ chối!"
Tống Lăng lắc đầu, vội vàng nâng Tạ Uyển, "Tạ tiểu thư, ngươi đừng nói vậy, ta cũng không phải không là vô tư, các ngươi chịu cứu giúp phụ thân ta, ta làm chút chuyện vì ngươi là điều nên làm."
"Tống cô nương, ngươi yên tâm đi, Ta gia chúng ta thiếu ngươi một ân tình lớn như vậy, phụ thân và đệ đệ của ngươi, chúng ta nhất định chiếu cố thật tốt."
"Tạ ơn ngài, Tạ phu nhân."
Tạ phu nhân xoa nước mắt, quay đầu ra ngoài, kêu: "Tử Diên, mau tới, gặp qua tiểu thư."
Dứt lời, một nha hoàn váy áo màu tím bước vào, hướng về phía Tống Lăng uốn gối hành lễ, "Nô tỳ Tử Diên, gặp qua tiểu thư."
Tống Lăng giật mình, nàng sợ hãi khoát tay đáp, "Đừng gọi tiểu thư, gọi ta Tống Lăng, hoặc là a Lăng đều được."
Tạ phu nhân cười, giữ chặt tay nàng, nói: "Tống cô nương chớ khẩn trương, đây là Tử Diên, từ nhỏ đã đi theo Uyển nhi, lớn lên rất thông minh lanh lợi, về sau sẽ đi theo ngươi."
Tống Lăng nghe vậy, vội vàng lắc đầu, "Ta không cần nha hoàn."
Tạ phu nhân lại cười nói: "Sao có thể không cần? Ngươi là xuất giá, không mang nha hoàn hồi môn sao được? Lại nói, có Tử Diên bên người, ngươi đến kinh thành có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Đúng vậy a Lăng, liền để Tử Diên đi theo ngươi đi." Tạ Uyển cũng khuyên.
Nếu là Tạ gia an bài, Tống Lăng lại không tiện cự tuyệt nữa.
Tạ phu nhân đưa bộ giá y đến, để Tử Diên cất rồi nói chuyện cùng nàng, nghiêm túc dặn dò, "Tống cô nương, đến kinh thành, vạn sự cẩn trọng, ngàn vạn không thể để lộ thân phận."
Tống Lăng gật gật đầu, "Ta biết, Tạ phu nhân, ngài yên tâm, ta sẽ không để các ngươi bị liên lụy."
Tạ phu nhân nhìn nàng, trong lòng vui mừng. thật là một nha đầu thông minh, mộtcâu liền thông suốt.
"Vậy được, ta cũng không nhiều lời, ngươi nghỉ sớm một chút, ngày mai sẽ có người vương phủ tới đón tân nương tử."
Sáng sớm hôm sau, Tống Lăng được Tử Diên chải đầu, thay trang phục, là Tạ phu nhân mua y phục cho nàng. Bên ngoài là bộ áo choàng màu trắng, bên trong là váy áo màu hồng nhạt, người đẹp vì lụa, quả thực có hương vị đại gia khuê tú.
Tống Lăng đã quen mặc vải thô áo gai, lần đầu được mặc tơ lụa, có chút không quen.
Tử Diên lại thắt dây áo choàng, thấy nàng còn không tự nhiên, cười, "Tiểu thư khôngcần như vậy, về sau, châu báu trang sức, tơ lụa là cuồn cuộn không dứt a."
Vừa nghe lời này, nàng chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Giả chung quy là giả, còn không có gả, nhưng thật sự là chột dạ a.
trên đường đến kinh thành, Tống Lăng cùng Tử Diên ngồi trong xe ngựa của vương phủ, phía trước có người cưỡi ngựa mở đương.
một đoàn xe đi dòng giã bảy ngày, cũng sắp đến kinh thành.
Càng gần kinh thành, nàng càng sợ hãi, lặng lẽ nói với Tử Diên, Tử Diên lại nắm tay nàng, thận trọng đáp, "Tiểu thư, người ghi nhớ những gì nô ỳ đã nói, từ nay trở đi, người là Tạ Uyển, là thiên kim đại tiểu thư, không thể chột dạ, càng không được sợ hãi. Ngươi nhất định phải ghi nhớ, từ giờ trở đi, trên dưới họ Tạ hơn trăm mạng người đều trên đầu ngươi, mỗi tiến nói cử động, đều liên qua đến sinh tử của tất cả chúng ta."
Tử Diên nói đến mười phần dọa người, Tống Lăng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bờ mội run lên, "Nhưng,.. vạn nhất, có một ngày bị phát hiện..."
"Vậy liền trước khi bị phát hiện, để An Nam vương thích ngươi." Tử Diên đè thấp thanh âm đáp.
Trước đó, Tạ phu nhân có dặn dò Tử Diên. Chờ Tống Lăng gả vào vương phủ, nhất định nghĩ trăm ngàn kế để vương gia thương nàng. Dừ sao, giả chung quy là giả, vạn nhất có một ngày bị bại lộ, tất cả mọi người sống không được, nếu lại Tống Lăng được vương gia yêu thương, tự nhiên tất cả đều vui vẻ.
Tống Lăng cả kinh, hai mắt mở to, "Cái này...khả năng sao?"
Tử Diên gật đầu, thần thần bí bí nói: "Vậy phải xem bản lĩnh của tiểu thư."
Lễ thành thân được chuẩn bị rất gấp gáp, mà đường từ Ích Châu đến kinh thành lại rất xa xôi, một đường chạy không ngừng rốt cuộc cũng đến được trước ngày lễ mộtđêm.
Tống Lăng cùng với Tử Diên và hạ nhân của Tạ phủ được an bài ở Túy Tiên Lâu. Toàn bộ lầu các đều được vương phủ bao trọn vẹn, lại có thị vệ bảo vệ an toàn đủ ba tầng lầu từ ngoài vào trong.
Túy Tiên Lâu là tửu lâu xa hoa nhất kinh thành, hơn nữa lại có thị vệ của phủ An Nam Vương canh gác, lão bản và nhóm tửu nhị đều sôi nổi tò mò, rốt cuộc người được đón vào ở là thần thánh phương nào lại có bậc đãi ngộ này a!
Lại có người mặt mày đắc ý mà nói: "Các ngươi không biết ư? Vị ở trong này, chính là An Nam Vương pi tương lai, mà ngày mai, chính là ngày đại hỉ của An Nam Vương!" nói xong, lại ra bộ hiểu biết rất nhiều, mọi người xung quanh lại nháo nhác hỏi hỏi đáp đáp.
Mà Tống Lăng của chúng ta, nàng còn đang thấp thỏm, khẩn trương đến không thể chợp mắt đâu.
Ngày mai nàng thành hôn, sau này, chỉ sợ bộ bộ kinh tâm, bộ bộ sinh tử a! Nếu thậtbị phát hiện, vạch trần thân phận, sẽ không chỉ mình nàng chịu đại tội, càng là liên lụy toàn bộ hơn trăm nhân khẩu Tạ phủ.
Nghĩ đến đó, Tống Lăng càng thấy áp lực, đến thở cũng thấy thật khó khăn.
Lúc trước chỉ luôn luôn nghĩ làm sao để cứu được phụ thân, không hề suy xét nhiều như vậy. hiện tại, nàng chỉ sợ hãi thôi. Có câu "leo lên lưng cọp khó, mà leo xuống càng khó hơn". Chỉ mong thời gian cứ mãi ở thời khắc này.
Chỉ là, điều gì nên xảy ra, vẫn sẽ đến!
Sớm hôm sau, Tử Diên vừa vào cửa đã thấy thấy thần sắc tiều tụy của Tống Lăng, kinh hô mà kêu lên, "Trời! Tiểu thư, ngươi, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?"
Tống Lăng cũng là ngẩn người, theo bản năng sờ soạng khuôn mặt nhỏ xinh, "Có, có sao?"
"Có! Vành mắt thâm đến đen luôn rồi, Ngươi không có ngủ sao?"
Tống Lăng: "..."
"Ai da, Tử Diên cô nương mau trang điểm cho tiểu thư đi, chốc lát nữa sẽ có người đến đón dâu, đại hỉ vẫn là đừng chậm trễ nha?"
âm thanh vừa dứt, rốt cuộc Tống Lăng cũng phát hiện vài vị ma ma đi theo sau Tử Diên mặc y phục đỏ rực rỡ, đặc biệt vui mừng. Đều là các vị ma ma cao tuổi tâm phúc của Tạ phu nhân, được coi như lão ma ma hồi môn, cùng nàng xuất giá.
Tống Lăng bị kéo kéo lại vào ghế ngồi trang điểm, có thêm vài nha hoàn đồng thời hầu hạ rửa mặt, thay hỉ phục, trang điểm. Nàng đều cảm giác mình như một con rối, được người bố trí, cũng không biết theo ai.
Mà những vị ma ma này có thể cũng biết nàng không phải là Tạ đại tiểu thư thật sự, nên đối xử cũng không quá khách khí đi, thời điểm chải đầu, kéo đến nỗi da đầu cũng phát đau. Tống Lăng cũng mong nàng là đa nghi, có thể do sợ chậm trễ giờ lành mới hầu hạ thô lỗ chút đi.
Nhớ lại trước kia, Thu Nhi tỷ tỷ ở trong thôn nàng, lúc tỷ ấy xuất giá được mẫu thân ôn nhu chải đầu, Nhất sơ đến ngọn, Nhị sơ bạc đầu cử án tề mi, Tam sơ con cháu đầy nhà...
Khoảng khắc dịu dàng ấy, khiến đôi mắt nàng có chút đỏ. Nàng là một cô nương, tuy rằng nghĩ muốn không lấy phu quân vì phụ thân và đệ đệ, kỳ thật, mỗi lần các tỷ muội ở trong thôn gả chồng, nàng thật sự rất hâm mộ. Có thể được người thích, được người yêu thương, có thể cùng người mình thích bạch đầu giai lão, là một việc vô cùng hạnh phúc a? hiện tại, nàng rốt cuộc cũng là gả chồng, nhưng lại là thay người gả. không dám để phụ thân và đệ đệ biết, cũng không có người đưa nàng xuất giá, chải đầu cho nàng... Nàng hơi hơi cúi đầu, trong lòng không chỉ có chút khổ sở. Rồi lại tự giễu cười bản thân mình, mình có tư cách gì chứ? Đường là nàng chọn, chỉ cần phụ thân trị khỏi bệnh, mọi thứ nàng làm đều đáng giá.
"Tử Diên cô nương, hảo sao? Kiệu đón dâu của Vương phủ đã tới rồi!" một nha hoàn đưa tin chạy vào, mặt sốt ruột hỏi.
"Hảo, tốt! Lập tức liền xong!" Tử Diên cầm vội khăn voan trên bàn, vội vàng phủ lên đầu Tống Lăng.
Tống Lăng bị trùm khăn hỉ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy có hai người hai bên nâng nàng dậy.
Cúi đầu nhìn đường, lo lắng đến lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
"Tiểu thư, ngẩng đầu." Ma ma bên cạnh nhắc nhẹ.
Nàng hơi ngẩn người, vội ngẩng đầu, ngực ưỡn lưng thẳng tắp, bước từng bước nhỏ, cố gắng thể hiện tư thái của một tiểu thư khuê các.
Bước tới cửa, âm thanh càng lớn, quả thực là tàn hại đôi tai người nghe mà.
Nàng rất muốn đi nhanh một chút, chỉ là hai ma ma đồng thời buông lỏng tay, đồng thanh lớn tiếng hô, "Nô tài thỉnh an Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Phía dưới cổng, Lương Chinh một thân hỉ phục, cưỡi một con cực phẩm hãn huyết bảo mã. Ngũ quan như điêu khắc, anh tuấn phi phàm. Dù là ngày đại hỉ của chính mình, khuôn mặt vẫn cứ lãnh đạm không có chút biểu cảm nào. Nếu không phải mặc hỉ phục, chắc đây là một vị soái ca đi ngang qua thôi.
Toàn bộ người bên cạnh Tống Lăng đều quỳ xuống, một mình nàng đứng giữa, thấy mình thật ngốc, theo bản năng nắm chặt tay, không biết nên làm gì.
Lương Chinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn nữ nhân một thân hồng y, đầu đội khăn hỉ, ánh mắt nặng nè mà trong trẻo, nhìn không thấy một chút tình cảm nào, thật đáng thương cho vị tân nương tử đang ngơ ngác bên kia!
hắn chậm chạp không xuống ngựa, hỉ nương bên cạnh đành phải nhỏ giọng nhắc nhở, "Vương gia, giờ lành mau tới, ngài mau mời tân nương tử lên kiệu hoa đi."
Lương Chinh lấy lại tinh thần, Ừ một tiếng, từ trên ngựa bước xuống, đi đến trước mặt Tống Lăng.
Người đã đến phía trước, nàng không chịu nổi áp lực, kinh hoàng trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đang quỳ, có phải hay không mình cũng phải quỳ?
Nghĩ vậy, đầu gối khụy xuống, quỳ xuống cái người trước mặt chưa từng nói câu nào.
Lương Chinh: "..."
Lương Tẫn cách đó không xa, thấy vậy cũng nhịn không được mà bật cười.
Nhị tẩu của hắn, thật sự có ý tứ! Trong ngày tân hôn, lại quỳ chính trượng phu của mình? Đây là chuyện gì vậy chứ?
hắn thật sự không tưởng tưởng được, lại không thể cười to trong trường hợp này, bị nghẹn đến mức bả vai đều run bần bật.
Lục Phù ở bên cạnh không ưa nổi bộ dáng này, "Tứ gia, ngài là điên rồi sao?"
Lương Tẫn: "...."
Tống Lăng đội nhiên quỳ xuống, Lương Chinh cũng thấy choáng váng.
A! Tân nương tử này, nàng ngốc sao? Lần đầu gặp mặt liền hành lễ lớn như vậy cho hắn ư?
"Sai rồi, sai rồi tiểu thư!" Tử Diên bên cạnh thấy vậy, gấp đến mức không biết làm sao giờ. Có ai vừa gả chồng, chưa thấy mặt trượng phu đã quỳ, đây là đạo lý gì a!
Tống Lăng lại càng ngốc, "A? Cái gì a?"
Nhìn tiểu nha đầu đang quỳ trên mặt đất, trong mắt hắn bỗng hiện lên một tia ý cười, duỗi tay đêm Tống Lăng nâng dậy, thấp giọng bên tai nàng, "Chúng ta là phu thê, không cần hành đại lễ như vậy."
âm thanh của nam tử trầm thấp lại từ tính, ấm áp từ bàn tay truyền đến tận đầu quả tim nàng, hai tai chợt đỏ bừng.
Lương Chinh quét mắt một lượt, lạnh giọng mở miệng, "Đều đứng lên đi."
"Tạ vương gia!"
"Vương gia, giờ lành sắp tới, thỉnh Vương phi nương nương lên kiệu hoa!" Hỉ nương cười tủm tỉm nói. Lương Chinh lại ừ một tiếng, nắm tay nàng đưa lên kiệu hoa.
Tống Lăng lại kinh hoàng, quả tim đều đập thình thịch thình thịch, mãi đến tận khi bái đường xong, lại đưa vào động phòng. Xung quanh không có người kia, mới bình ổn chút.
Tống Lăng ra lệnh nhóm hỉ nương ra ngoài, chỉ để lại Tử Diên trong phòng.
Nàng nắm chặt tay Từ Diên, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Tử Diên, ta sợ quá!"
Tử Diên nhẹ giọng trấn an, "Đừng sợ, không ai phát hiện, An Nam Vương thật sự quá anh tuấn, ngươi khẳng định sẽ thích hắn."
Tống Lăng lắc đầu, "Ta sợ."
"Đừng sợ, chút nữa Vương gia tới, sẽ cùng ngươi uống rượu giao bôi, động phòng hoa chúc."
Động, đông phòng?
Tống Lăng nghĩ đến, hai áng mây hồng hiện trên đôi má trắng mượt, chỉ cảm thấy cả người đều như trên lửa.
Lại thấp thỏm hơn một canh giờ, bên ngoài mới truyền tới âm thanh, "Vương gia giá lâm."
Tống Lăng lại kinh hãi, cầm tay Tử Diên, "Tử Diên, ta sợ!"
Tử Diên lại kích động, vội nói, "Đừng sợ, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi mà!"
Nàng lại nhỏ giọng bên tai, nói nhanh, "Nhớ trước đó ta đã nói, nghĩ cách làm Vương gia mau thích ngươi."
Tống Lăng đầu óc như đình chỉ, tim lại đập quá nhanh, vội gật đầu.
Thích nàng? Như thế nào mới có thích nàng?
Lời vừa dứt, cửa phòng bị người đẩy ra.
Lương Chinh từ ánh trăng đi tới, Tử Diên thấy hắn vội hành lễ, "Vương gia cát tường."
Lương Chinh lại không để ý, ngữ khí đạm mạc, "đi xuống."
Tử Diên sửng sốt, sau đó vội đáp, "Vâng, thưa Vương gia."
đi ra đến cửa phòng, nhịn không được liếc nhìn Tống Lăng một cái, trong lòng hơi chút lo lắng. Tống cô nương này có thể làm Vương gia thích nàng không? Vừa thấp thỏm vừa đóng kín cửa, chỉ mong mọi điều đều tốt đẹp thôi!
Trong phòng an tĩnh, chỉ còn lại đôi phu thê Tống Lăng, Lương Chinh.
Danh sách chương