*đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Lương Tẫn dẫn Lục Phù ra cửa muốn đi tìm Tống Lăng. Thầm nghĩ, nhị ca hắn sĩ diện không chịu đi tìm, hắn là đệ đệ đành phải đi tìm giúp a.

Kinh thành to lớn như vậy, muốn tìm một người lại không phải chuyện dễ dàng.

Hai người tìm từ trưa tới xế chiều, một bóng người cũng không thấy.

Hai người mệt mỏi cả buổi, liền quyết định tới Thái Bạch Lâu ngồi nghỉ, thuận tiện ăn luôn cơm chiều.

Lục Phù hỏi Lương Tẫn: “Ngươi nói, nương nương khả năng rời đi kinh thành chưa?”

Lương Tẫn cầm chén rượu trên tay, lắc đầu, “sẽ không, buổi sáng ta đã hỏi Triệu thị vệ, hắn cũng không thấy nhóm ba người nào đi ra khỏi thành.”

“Nếu vậy, có khi nào, hôm nay nương nương mới đi?”

“Nếu có chúng ta sẽ nhận được thông tin, ta đã nói cùng Triệu thị vệ, phàm là người khả nghi muốn ra khỏi thành, liền ngăn lại. hiện tại chưa có thông báo lại, tự nhiên còn chưa rời khỏi kinh thành.”

Lục Phù thở dài, một tay chống cằm, vẻ mặt buồn rầu, “Ta thực sự thích Vương phi nương nương, tuy rằng nàng không phải thiên kim Tạ gia, nhưng nàng vừa đáng yêu lại xinh đẹp, tính cách cũng thật tốt a.”

…….

Trương đại nương tranh thủ thời gian đi Như Ý phường, đối phương nói rõ cần trực tiếp nhìn thấy tay nghề của tú nương. Tống Lăng không có cách, đành phải theo Trương đại nương tới Như Ý phường.

một đường lo lo sợ sợ không ngừng nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ gặp Lương Chinh.

Câu nói, “Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không, cũng đừng trách ta không khách khí.” Cứ luôn ong ong trong đầu nàng, chỉ sợ gặp hắn, lại chọc hắn tức giận, tới lúc ấy, chỉ sợ hậu quả các nàng không gánh được.

May mắn là một đường an toàn đi tới nơi, cũng không gặp được Lương Chinh a.

Như Ý phường là cửa hàng thêu khá lớn tại kinh thành, chủ yếu kinh doanh xiêm y, giày, khăn tay, túi thơm…

Chưởng quầy đánh giá Tống Lăng trong chốc lát, mới hỏi, “Trước kia ngươi đã làm sao?”

Tống Lăng vội vàng gật đầu, “đã làm, đã làm, ta đã làm thật nhiều năm, chưởng quầy nếu không yên tâm, ta có thể thêu trực tiếp tại đây để ngài xem.”

Vị chưởng quầy này nhìn nàng chằm chằm, rồi sai người mang thêu giá ra.

Kiểm tra cũng đơn giản, để Tống Lăng thêu một cái khăn tay Uyên ương nghịch nước.

Cũng không đợi nàng thêu xong, chưởng quầy liền hô dừng lại, “Vậy là được rồi, ta có chút việc ngươi có thể đem về nhà làm, làm tốt rồi mang lại đây, ấn theo kiện tính tiền, một chiếc khăn tay bốn văn tiền, một đôi giày tám văn tiền, túi tiền và túi thơm thì năm văn, ân, còn vấn đề gì không?”

Tống Lăng nghe vậy, lắc đầu, “không có, không có vấn đề.”

Giá cả tuy không cao, nhưng vẫn hơn ở Ích Châu.

Tống Lăng rất cao hứng, liền nhận một ít vải dệt vào rổ kim chỉ, cùng Trương đại nương rời khỏi phường thêu.

Hai người cao hứng trở lại Trương gia.

Đối diện Như Ý phường, là tửu lâu lớn nhất kinh thành, Thái Bạch Lâu.

Lương Tẫn ngồi bên cửa sổ, vừa uống vừa, tầm mắt lơ đãng nhìn xuống đường lớn.

thật là Đạp phá thiết hài vô mịch xử!

Tức khắc thấy được Tống Lăng, đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt đứng bật dậy.

Lục Phù đang ăn cơm cũng bị dọa sợ ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Lương Tẫn mặt tươi cười, kéo tay nàng, “đi! đi tìm tẩu tử!”

Lương Tẫn và Lục Phù lặng lẽ theo sau Tống Lăng, đi qua ba con phố, tới một cái hẻm nhỏ tại thành Nam.

Tận mắt thấy Tống Lăng đi vào cửa cùng một phụ nhân, hai người nhìn nhau. một lúc sau, Lương Tẫn cười một tiếng, “Đúng là có thể trốn, cư nhiên lại tới thành Nam.”

Hai người từ đoạn ngoặt ngõ nhỏ đi ra, bước tới cửa nhà Tống Lăng vừa đi vào.

Trong viện.

Tử Diên thấy Tống Lăng mang về một cái rổ, bên trong có các loại vải dệt nhiều màu sắc và kim chỉ, đôi mắt sáng ngời, kinh hỉ nói, “A Lăng, ngươi thông qua khảo nghiệm?!”

Tống Lăng cười gật đầu, “Kỳ thật ta cũng không làm gì, vừa thêu một con Uyên ương thôi, vị chưởng quầy kia liền để cho ta làm.”

Nàng nói tiền công với Tử Diên, Tử Diên kích động, “Như vậy a, cũng không mất quá nhiều thời gian, là chúng ta có thể tích cóp đủ lộ phí hồi Ích Châu!”

Tử Diên rất muốn trở về quê hương, về Tạ gia, thân nhân của nàng, các bằng hữu của nàng, đều là ở Ích Châu, nghĩ tới đây, chỉ hận không mọc cánh bay trở về ngay.

Đương nhiên, cũng là suy nghĩ của nàng, trên thực tế, cần phải nỗ lực làm việc, tích cóp lộ phí đi đường a.

Tống Lăng nói làm liền làm ngay, đặt rổ lên bàn, ngồi xuống ghế, bắt tay xe chỉ luồn kim.

đang muốn thêu tiếp chiếc khăn lúc nãy, ngoài cửa truyền tới âm thanh gõ cửa.

Trương đại nương cười nói, “Khẳng định Tiểu Thạch đã về, hắn vừa đi chợ bán thịt lợn rừng, lúc này không sai biệt lắm.”

Vừa nói, vừa đi ra mở cửa.

Mở cửa, cũng không phải Trương Thạch, một vị công tử anh tuấn và một cô nương mặc áo màu xanh rất xinh đẹp.

Trương đại nương thấy không phải người quen, theo bản năng hỏi, “Các ngươi….tìm ai?”

Lương Tẫn mặt mày mỉm cười, tầm mắt dừng trên người Tống Lăng, nàng đang cúi đầu thêu đồ trong viện, “Tìm tẩu tử của ta.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, lại truyền tới lỗ tai Tống Lăng.

Tay cầm châm bỗng run lên, thanh âm này…Tứ đệ? Nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai người, không phải Lương Tẫn và Lục Phù đây sao?

Tống Lăng vội đứng lên, bước tới cửa, “Tứ…Tứ đệ, Lục Phù, các ngươi, sao lại đến đây?”

Nàng có chút lo lắng, đôi tay không tự giác nắm chặt.

Lương Tẫn cười cười, “Ta tới đón ngươi về nhà a.”

Tống Lăng: “……”

một lát sau.

Tống Lăng và Lương Tẫn ngồi đối diện trên bàn vuông.

Tống Lăng nghe Lương Tẫn nói xong, liền lắc đầu, “Ta không thể trở về, ta đã đáp ứng Vương gia rồi.”

Lương Tẫn thấy Tống Lăng kiên trì, không muốn trở về cùng hắn, tức khắc sốt ruột, “Nhị tẩu, nhị ca chỉ nóng tính nhất thời, ngươi không thể coi là thật, cứ như vậy mà đi sao?”

Tống Lăng nói: “Vốn dĩ ta không nên lưu lại nơi đó, ngươi biết, ta không phải tiểu thư Tạ gia.”

“Nhưng……”

“Tứ đệ, ngươi đừng nói nữa. Vương gia không cho phép ta lại xuất hiện trước mặt hắn, cho nên, ngươi làm ơn, về sau ngàn vạn lần đừng nói đã gặp qua ta, chờ ta tích cóp đủ lộ phí về nhà, ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại làm bẩn mắt hắn.”

Lương Tẫn: “……”

Tống Lăng nói một hồi, Lương Tẫn cũng không còn gì để thuyết phục nàng.

Nhị ca của hắn, nói chuyện quả thực đã tự tuyệt đường lui a.

hắn còn đang suy nghĩ, nên xử lý thế nào, liền thấy cửa bỗng nhiên bị mở ra, một nam nhân dáng người cường tráng đang vô cùng cao hứng đi vào.

Lương Tẫn hơi nhíu mày, muốn hỏi thân phận người này, còn chưa kịp hỏi, đã thấy mặt kẻ kia kích động chạy tới.

“A Lăng, xem, ta mua cái gì cho ngươi!” Trương Thạch hung phấn chạy lại, lập tức ngồi xuống cạnh Tống Lăng, bộ dáng như hiến vật quý lấy ra từ trong tay áo một chiếc châm bạc, trên mặt châm khắc một đóa hoa, ở giữa khảm một viên trân châu.

“Đẹp sao?” Trương Thạch vui vẻ hỏi.

Tống Lăng gật đầu, “Đẹp.”

“Ta mang lên cho ngươi.” Trương Thạch càng vui vẻ.

Tống Lăng nghe vậy, sợ tới mức trợn trừng con ngươi, “không được, không được! Đồ vật quý giá như vậy, ta không thể nhận.”

Chiếc châm này là thuần bạc mà tạo thành, trên mặt còn khảm một viên trân châu, vừa thấy liền biết không rẻ, Tống Lăng nào dám lấy.

Huống chi, dù là đồ vật bình thường, nàng cũng không thể tùy tiện nhận đồ vật nam nhân đưa.

Trương Thạch lập tức nói, “Đừn a, ta đặc biệt đi mua cho ngươi, ta nghe A Khê nói, sắp tới là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, đây chính là quà sinh nhật ta tặng ngươi!”

nói, cũng mặc kệ nàng không đồng ý, mạnh mẽ cắm lên đầu nàng.

Tống Lăng hốt hoảng, theo bản năng gỡ xuống, Trương Thạch lập tức kéo cổ tay nàng, “Đừng nhúc nhích, rất đẹp!”

nói, còn hỏi Lương Tẫn bên cạnh, “Rất đẹp, đúng không?”

Lương Tẫn: “……”

Trương Thạch hỏi xong, mới nhớ tới, hắn không biết kẻ này là ai, vừa rồi kích động quá, hoàn toàn bỏ qua a.

Lúc này, mới phát hiện liền hỏi, “Hai người là ai? Sao lại ở nhà ta?”

Lương Tẫn: “……”

Lục Phù: “……”

……..

Buổi tối.

Lương Tẫn tới Vương phủ, Lương Chinh đang xử lý quân vụ trong thư phòng.

Vừa vào, liền thấy người kia đang rất nghiêm túc, sách một tiếng, “Ngươi dùng bận rộn tới để làm nội tâm mình tê liệt?”

Lương Chinh cũng không ngẩng đầu, “Có chuyện thì nói, không có gì thì ra ngoài.”

Lương Tẫn thở dài, kéo ghế dựa trước bàn ra, ngồi xuống, thuận tay xách ấm trà lên, tự rót cho mình một cốc, nhấp một ngụm, lúc lâu sau, mới mở miệng, “Nhị ca, ta vừa thấy nhị tẩu.”

Lương Chinh đang viết chữ, đột nhiên dừng lại một chút, mực nước cũng vì vậy mà thấm ướt tờ giấy.

Lương Tẫn lại tiếp tục nói, “Nhị tẩu không có lộ phí về nhà, liền lưu lại kinh thành, nhận việc thêu tại tú trang kiếm bạc.”

Lương Chinh nghe vậy, không nhịn được nhíu mi.

Lương Tẫn quay đầu, nhìn nhị ca nhà mình, khóe miệng gợi lên một tia ý cười nhạo, “Ngươi đoán, nhị tẩu đang ở đâu?”

Lương Chinh lạnh lẽo nói, “Có liên quan gì tới ta.”

nói xong, lại tiếp tục xử lý quân vụ trong tay.

Lương Tẫn tiếp tục nói: “hiện tại, Nhị tẩu đang ở trong nhà Trương đại nương bán đậu hủ tại thành Nam, trong nhà Trương kia có một đứa con trai, thân thể cao lớn, cũng coi như đoan chính, quan trọng nhất là, hắn có ý tứ với tẩu tử, vừa rồi, còn mua một chiếc châm bạc đặc biệt đẹp cho tẩu tử a.”

Lương Chinh nghe vậy, tay cầm bút lông không tự giác tăng lực, sắc mặt thật không dễ nhìn.

Lương Tẫn liếc mắt nhìn Lương Chinh, lại tiếp tục nói, “Ta cũng không nói quá, Nhị ca a, nữ nhân giống như tẩu tử, cái kiểu lớn lên vừa đẹp, tính cách lại tốt, lại ngoan ngoãn hiền huệ, thực sự rất câu người a. Ngươi đừng trách đệ đệ ta không nhắc nhở ngươi, nhi tử của vị Trương đại nương kia, dù sao cũng ở chung nhà, nếu cướp tức phụ của ngươi đi, thật sự quá dễ dàng. Đến lúc đó, lại thành của người khác, ngươi cũng đừng hối hận a!”

Lương Chinh: “……”

Lương Tẫn uống trà xong, đứng lên, chầm chậm nhàn nhã đi ra ngoài.

đi tới cửa, dường như nghĩ ra điều gì, liền ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng Lương Chinh, “Đúng rồi, còn có bốn ngày nữa, chính là sinh nhật mười tám tuổi của tẩu tử, Trương Thạch chính là tặng quà cho nhân gia a.”

“……”

Chương sau kịch tính ghê gớm, hẹn các nàng cuối tuần nhé^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện