Lương Chinh vừa nghe được, tâm tình phá lệ vui vẻ.

Lương Tẫn nghe, lại không nghĩ ngợi nhiều, chuyển tầm mắt sang nhìn Lương Chinh, “Nhị ca, về sau nhị tẩu có xuống bếp, ngươi gọi ta một tiếng, ta cùng ngươi trở về Vương phủ.”

Tức thì, sắc mặt Lương Chinh đen kịt, lạnh lẽo liếc hắn một cái, “Trong phủ ngươi không có đầu bếp sao?”

Lương Tẫn: “……….”

…………

Ăn xong cơm chiều, Lương Tẫn một người cô đơn chuẩn bị hồi phủ.

Xuất phát từ lễ nghi, nàng muốn tiễn hắn ra phủ, còn chưa kịp đi, Lương Chinh đã giữ tay nàng, “Vương phủ này, A Tẫn so với ngươi còn dành đường hơn, không cần đưa.”

Khi nói chuyện, Lương Tẫn đã thảnh thơi bước tới cửa tiền viện rồi.

Tống Lăng thấy vậy, cũng không cố gắng, quay đầu liền hỏi hắn, “Vương gia, ngươi muốn tới thư phòng sao? Ta không quấy rầy ngươi.”

Nàng hỏi vậy, vì Lương Chinh có thói quen, sau khi trở về từ quân doanh, sẽ ăn cơm chiều rồi tới thư phòng.

Tống Lăng chờ hắn tới thư phòng, nàng liền trở về hậu hoa viên đi dạo, vừa ngắm cảnh, lại có thể tiêu thực.

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, xác thực hắn dự định đi thư phòng.

“Ta đây….”

“Ngươi đi cùng ta.”

Tống Lăng ngốc lăng, giật mình nhìn hắn.

Lương Chinh lại thấy đôi mắt to tròn, trố ra nhìn hắn, “Ngày mai là sinh nhật Phụ hoàng, ngươi khôngmuốn chuẩn bị gì sao?”

Lương Chinh vừa dứt lời, Tống Lăng mới nhớ tới sự tình đánh đàn mừng thọ lúc trước, sợ tới mức há to miệng.

không nói thêm gì, hắn liền dắt tay nàng quay lại thư phòng.

Đầu Tống Lăng to hơn rồi, nàng thật không hiểu hắn muốn làm gì, không lẽ muốn nàng học bây giờ sao? Vừa vào thư phòng, Lương Chinh kéo ngăn tủ ra, lấy một cây sáo, nàng thấy đầu đau, mắt cũng choáng váng. trên đời này, đúng là, không có gì không thể xảy ra….

Tống Lăng là nàng dâu mới của thiên gia, lại là tài nữ nổi tiếng trong thiên hạ, trong ngày sinh thần của Bệ hạ, tất nhiên nàng không tránh được phải biểu diễn tài nghệ gì đó.

Tống Lăng vì sự tình này, đã cố ý làm tay mình bị thương, hiện tại vết thương chưa khỏi, nên sẽ tránh được đánh đàn rồi.

Huống chi, cho dù nàng không bị thương, cũng không có khả năng học dễ dàng như vậy.

Vì thế, Lương Chinh lấy sáo ra, muốn dạy nàng thổi một khúc đơn giản.

………. Sau khoảng một canh giờ.

Trong thư phòng truyền tới từng trận, từng trận ma âm.

Bên ngoài, bọn hạ nhân đều không nhịn được bịt kín lỗ tai lại.

Thầm nghĩ, Vương phi nương nương không phải là tài nữ hay sao??? Sao lại có thể thổi ra khúc?(tạm gọi là khúc) nhạc khó nghe như vậy chứ?

Mà người đang trực tiếp bị tra tấn lúc này là Lương Chinh, hắn vẫn ngồi đoan chính trên ghế, chăm chú nhìn người con gái đang phồng quai hàm dùng sức thổi sáo.

Chính là, không thể chịu nổi mà, bất đắc dĩ, vỗ vỗ xuống bàn, mở miệng: “A Uyển, dừng lại.”

Tống Lăng thổi đến miệng đầu đau, nghe được đặc xá, liền dừng lại ngay. Sờ sờ quan hàm nhức mỏi của mình, nhìn hắn tự giác nhỏ giọng, “Ngươi đều thấy đó, ta không làm được.”

Căn bản nàng không có thiên phú nghệ thuật đi.

Lương Chinh đau đầu thở dài, “Ta đánh giá ngươi quá cao rồi.”

Tống Lăng: “………”

“Được rồi, không thổi sáo, ngày mai ta tìm người tới, dạy ngươi khiêu vũ.”

Tống Lăng vừa nghe, mặt nhỏ tức khắc nhăn lại, cầm lấy cây sáo chạy tới trước mặt hắn, “Cái này học, cái kia học? Có thể không học được không?”

Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, “không phải ta bắt ngươi học, mà là, nếu phụ hoàng hỏi, không lẽ ngươi nói ngươi không thể? Từ tài nữ thành bao cỏ, nếu bị định tội khi quân, ngươi tính sao?”

“Ta học, ta học!”

Bốn chữ ‘tội khi quân’ đối với nàng, chính là một bùa chú đòi mạng.

Từ khi bước vào kinh thành, một khắc vào Vương phủ, bốn chữ kia vẫn luôn xoay vòng trong đầu nàng, hết sức đáng sợ.

……

Ngày hôm sau, Tống Lăng tỉnh lại thì Lương Chinh đã ra cửa.

Tử Diên tới hầu hạ nàng rửa mặt, “Vương gia có thỉnh một vị vũ sư, người đang ở bên ngoài, Vương gia phân phó lại người này sẽ dạy ngươi múa.”

Tống Lăng ngồi bên mép giường, vẻ mặt lo âu, “Ta học không được a.”

“Ngươi còn chưa học, sao biết lại không được?”

Tống Lăng, “Hai chân này của ta, là đôi chân xuống ruộng làm đất, nơi nào để khiêu vũ chứ.”

“cô nãi nãi của ta, ngươi nhỏ giọng chút đi.” Bên ngoài còn có vũ sư mà Lương Chinh mời về đâu, Tử Diên sợ người ta nghe thấy, vội vàng dùng sức bưng kín miệng nàng, cảnh giác nhìn bên ngoài.

Sau một lúc lâu, mới buông Tống Lăng ra, đứng dậy ra ngoài cửa, tới khi cảm thấy an tâm mới quay lại. Tử Diên nghiêm túc dặn dò nàng, “Nương nương, sự tình ngươi không phải tài nữ, dù Vương gia đã tin, nhưng ngươi hiện tại là Tạ tiểu thư, không phải là cô nương nơi thôn dã nữa, ngàn vạn lần đừng lộ tẩy a.”

Tử Diên nói vậy, Tống Lăng bỗng nhớ nhà. Chờ thêm mấy ngày nữa, qua ngày trừ tịch, nàng liền nóichuyện cùng Lương Chinh, để nàng về nhà một chuyến. thật mong được thấy phụ thân và đệ đệ!

một ngày này, Tống Lăng theo vũ sư học múa, số lần té ngã do dẫm lên váy không đếm nổi, cuối cùng cũng có chút kết quả, khiến vị vũ sư này cũng không đành lòng nhìn.

Lương Chinh về phủ thì trời đã khuya.

Ánh nến chiếu bóng Tống Lăng trên cửa sổ, nàng đang tập trung xoay quanh, chốc lát lại vặn eo luyện múa.

Lương Chinh nhướng mày, đi tới đẩy cửa ra, liền thấy nàng đang cầm lụa hồng trong tay múa mang.

Ban ngày, nàng luyện tập cùng vũ sư là Mai tỷ tỷ. Nguyên bản là tập ở trong sân, nhưng thật sự nhảy quá khó coi, đến bọn hạ nhân đều phải che miệng cười trộm nàng. Quá mất mặt, ngượng ngùng nàng đành chạy về phòng mình tập.

Lúc này thấy Lương Chinh trở về, động tác không kịp thu. Dây lụa trong tay giấu cũng giấu không được.

Lương Chinh cười nhướng mày, “Cất cái gì?”

hắn nói, đi tới bàn trà, cầm cái ly trên khay, ngồi nghiêng hỏi nàng, “Hôm nay học thế nào rồi?”

Tống Lăng túm dây lụa trong tay, đầu rũ thấp, nhỏ giọng, “Chẳng ra gì.”

Lương Chinh nâng chung trà, giọng trầm thấp, “Nhảy cho ta coi nào.”

Tống Lăng thẹn thùng, không muốn nhảy.

Lương Chinh cười cười, ‘’Có một mình ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”

Tống Lăng cắn môi hồng, vô cùng nghiêm túc, “Kia….vậy, không cho ngươi cười ta?”

Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “không cười ngươi.”

Dù nói như vậy, nhưng lúc Tống Lăng nhảy dựng lên, hắn thiếu chút nữa không kìm được.

Thường ngày nhìn quen dáng điệu khiêu vũ duyên dáng, đây là lần đầu hắn thấy có người múa vụng về như vậy.

Tống Lăng nhảy, tay áo phất lên, nhưng lụa trong tay lại không theo ý nàng, ném không lên, hoặc được một nửa thì rớt xuống. Động tác đều không liền mạch, nhìn, nhìn lại, thật giống một con gấu nhỏ.

sự thật là, Tống Lăng nhảy cũng khá tốt, chỉ là trước mặt Lương Chinh, nàng vừa thẹn thùng, lại vừa khẩn trương, nên quên mất động tác thôi =.=!!

Vừa ngẩng đầu, thấy nụ cười quen thuộc đó, lại càng hoảng hơn, bước chân càng loạn nhịp. một bước sai, vạn dặm sai, chân không cẩn thận dẫm vào váy rồi. Thầm kêu không ổn, mặt biến sắc, chân tay lại không phản ứng kịp, người đã thẳng tắp ngã xuống.

Mà ngã xuống, chính là ngã vào lòng hắn aaaaaaaaaa!

Chỉ trong chớp mắt, cả người nàng đều bổ nhào lên trên người hắn, nhanh tay chống lên vai hắn. thật là hù chết nàng!

Lương Chinh thuận thế ôm lấy eo thon, hai người khoảng cách thật gần, đều cảm nhận được hô hấp ấm áp của nhau.

Hai người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi, chỉ cách một chút, một chút thôi.

Tống Lăng nhìn hắn không chớp mắt, cả người cứng đồ, khẩn trương quá, cảm giác như không thể hô hấp được!!!

Lương Chinh dời tầm mắt xuống cái miệng anh đào nhỏ xinh đẹp.

Môi nàng phấn hồng, thật giống một nụ hoa sắp nở. Hô hấp không tự giác cũng ngừng lại.

Tống Lăng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, có chút sợ hãi không tên. Nàng thật muốn đứng dậy, nhưng đôi tay của hắn, đột nhiên nắm thật chặt.

Trong lòng nhảy dựng lên, lần nữa nhìn hắn, lông mi run rẩy, thanh âm đứt quãng, “Vương…Vương gia….ngươi thả ta xuống, đi…”

Lời vừa dứt, cảm giác hơi thở hắn càng nóng rực.

hắn dựa gần nàng hơn, vầng trán hai người đụng vào nhau. Tống Lăng đều thấy trái tim đập ‘phanh phanh’ cực nhanh, thật như có thể nhảy ra cổ họng vậy. Lương Chinh cười khẽ, tiếng nói thật trầm, “Sợ hãi ư?”

Hô hấp cũng thật gần, Tống Lăng mặt đỏ bừng, muốn lui về phía sau thật khó.

Thấy nàng không đáp, hắn khẽ nâng mắt, lặp lại, “Sợ hãi sao?”

Lông mi Tống Lăng run không ngừng đôi tay chống trên bả vai hắn, “Vương…Vương gia, ngươi, ngươi có đói bụng không, ta giúp ngươi…giúp ngươi làm bữa ăn khuya…a….”

Tống Lăng sợ hãi, mà nàng cũng thật không rõ mình đang sợ cái gì.

Lương Chinh thấy trêu người đủ rồi, liền nhẹ buông tay. Người trong lòng liền gấp gáp thối lui. hắn cười nhẹ, “không có tiền đồ.”

………..

Tống Lăng cũng thấy mình không có tiền đồ thực, chỉ là nàng quá khẩn trương. Lúc hắn gần nàng, nàng chỉ thấy trái tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trực giác mách bảo nàng nên chạy ngay a.

Dù đã thoát khỏi ma chưởng của ai kia, nhưng mặt Tống Lăng vẫn còn đỏ bừng, lại không dám nhìn hắn, nhẹ vuốt tóc, nhỏ giọng hỏi: “ Ngươi đói bụng không, có muốn ta đi làm đồ ăn khuya cho ngươi?”

Lương Chinh ngước mắt, nhìn bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng, khóe miệng không tự giác hơi hơi cong lên.

hắn đứng dậy, cười trầm thấp, “Bỏ đi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai là sinh thần phụ hoàng, chúng ta tiến cung sớm chút.”

nói xong, liền xoay người, đi vào trong phòng, xốc rèm phòng ngủ đi vào trong trước.

Tống Lăng nghe hắn nhắc tới sự tình ngày mai, mới thu hồi sự ngượng ngùng của mình, hồi phục tinh thần. Nàng lại vội vội vàng vàng theo vào, “Nhưng ta còn học chưa xong, làm sao bây giờ??”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện