Lương Chinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của nàng, lại càng muốn trêu chọc, “Ngươi vừa nói ngươi thích ta?”
Tống Lăng chột dạ, ngẩng đầu lắp bắp hỏi, “Cái….cái gì?”
Lương Chinh nhướng mày, mỉm cười, “Ngươi vừa mới nói, phụ hoàng không thích ta cũng không sao, có ngươi thích ta là được, không phải ư?”
Tống Lăng bị hắn hỏi, ngại ngùng tới cả người đều đỏ hồng, khuôn mặt lại càng đỏ bừng xinh đẹp, “Ta không phải, không phải ý tứ kia, ta nói thích không phải là loại này thích..”
hắn lại càng buồn cười, “Nga? không phải là loại thích này? Là loại thích nào a?”
Tống Lăng: “………..”
“Ân? nói a.”
Gương mặt nàng nóng bỏng, mím môi thật chặt. Nàng vừa nói thích hắn, là nghe chuyện xưa của hắn thật đáng thương quá, nỗ lực nhiều như vậy vẫn không được phụ thân thích, cũng không phải loại tình cảm nam nữ a.
Bây giờ bị hắn hỏi vậy, mới thấy thẹn thùng ngượng ngùng, nhìn lại thì đối diện ý cười hài hước trogn mắt hắn. Buồn bực lại xấu hổ, thở phì phì trừng hắn một cái, đứng bật dậy từ đệm hương bồ.
Lương Chinh vẫn cứ nhàn nhã tự tại ngồi uống trà, tay trái chống đầu, mi mắt khẽ nâng, cười cười, “Ngươi muốn đi đâu?”
Tống Lăng nhấp môi, “Nhà xí!”
nói, liền bước nhanh ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lương Chinh nói vọng theo, “Biết nhà xí ở đâu không?”
Tống Lăng ngừng một chút, “không biết, nhưng ta sẽ hỏi a.”
nói xong, chân đã đến ngưỡng cửa, xách váy chạy ra ngoài sân.
Lương Chinh nhìn nàng xách váy, lại nghĩ tới bộ dáng ăn bánh bao lúc sáng, ngôn hành cử chỉ, thật không giống tiểu thư khuê các chút nào.
Sâu trong đôi mắt, là trầm tư suy nghĩ, chỉ là, ai cũng không biết hắn suy tư điều gì.
trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vững vàng, là một nam tử toàn thân hắc y.
Bộ dáng đoan đính, dáng đứng đĩnh đạc, hắn chắp tay hành lễ với Lương Chinh: Vương gia!”
Lương Chinh liếc hắn, ngồi thẳng lên, “Vào đi.”
Người này là thân vệ của Lương Chinh, ngày thường vẫn cùng đội ám vệ núp trong tối, chuyên phụ trách bảo hộ an toàn cho Lương Chinh.
Thanh Phong nghe hắn nói, bước vào trong phòng, tiến lại gần hơn, “Vương gia, thuộc hạ vừa phát hiện người của Thái tử ở dưới núi.”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Ta biết.”
Lương Chinh là người nào? hắn tai thính mắt tinh, mấy cái thích khách làm sao có thể tránh được đôi mắt hắn chứ? Ngay từ lúc rời khỏi vương phủ, hắn đã phát hiện rồi.
Thanh Phong lại nói, “đã giải quyết toàn bộ, Vương gia yên tâm.”
Lương Chinh gật đầu, bưng chén trà trên bàn, nhấp một ngụm. Nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nói, “Thanh Phong, ta có việc muốn ngươi tự mình làm.”
“Vâng, thỉnh Vương gia phân phó.”
Lương Chinh trầm ngâm một lát, mới nói, “Là việc của Vương phi, bổn vương muốn ngươi đi tới Ích Châu, ngươi lại gần đây…………..”
Tống Lăng tìm nhà xí, lại vừa lúc gặp mẫu thân của Lương Chinh.
Nàng vội dừng lại, cung kính hô một tiếng, “Nương.”
Ngu TÌnh cười cười, giữ tay Tống Lăng, “Ta đang muốn tìm các ngươi, cơm chay đãlàm tốt lắm, chúng ta đi đại đường ăn trưa.”
Tống Lăng vội gật đầu, “Tốt, nương, ta đi kêu Vương gia.”
“Ta ở đây.” Tống Lăng vừa dứt lời, tiếng nói của Lương Chinh đã truyền tới. Vừa quay đầu lại, nàng đã thấy hắn đang khoan thai đi tới, một thân áo dài bạch nguyệt, bộ dáng thật đẹp mắt.
Tống Lăng hô nhẹ, “Vương gia.”
Lương Chinh tiến lại gần, hơi cúi đầu, hỏi nhỏ, “Tìm được nhà xí sao?”
Tống Lăng ngẩn ra, mắt trợn tròn, đề tiếng xuống đáp, “Ngươi nói cái gì….”
Mặt đỏ hồng, theo bản năng nhìn bà bà.
*Bà bà là chỉ mẹ chồng cổ đại đó các nàng.
Làm trò trước mặt bà bà, hắn thật hư quá.
Ngu Tình thấy vậy, cười hiền lành, “Hai người các ngươi, cảm tình thật tốt, ta liền an tâm rồi. đi thôi, chúng ta đi dùng cơm trưa.”
nói, liền dẫn đầu đi trước.
Tống Lăng và Lương Chinh theo sau, nàng vẫn rũ đầu, thành thật nhìn đường.
Bỗng có bàn tay duỗi ra, nắm tay phải nàng.
Vừa ngước mắt, đã thấy hắn vô cùng tự nhiên dẫn nàng đi về phía trước.
Đôi tay lạnh lẽo được bao lại, thật ấm áp. sự ấm áp ấy, cho nàng một cảm xúc thực lạ lẫm, cũng thực gần gũi.
Nàng cúi đầu, nhìn tay hai người đang nắm chặt, lặng lẽ cong khóe môi….
Đại đường, còn gọi là nhà ăn nơi đây. Các nữ ni cô đều đang ngồi dùng bữa, mỗi bàn có khoảng ba người trở lên.
Tống Lăng thấy có nhiều người như vậy, bỗng, phản xạ có điều kiện mà lập tức rút tay lại.
Bỗng nhiên bị nàng tránh thoát, Lương Chinh hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn nàng.
Tống Lăng mặt hồng hồng, nhỏ giọng hỏi: “Có Bồ Tát nhìn kìa.”
nói xong, dè dặt nhìn mọi người xung quanh.
Lương Chinh thấy biểu hiện kính sợ của nàng, nhịn không được cười nhẹ, “Ngươi sợ cái gì? Làm chuyện gì trái lương tâm sao?”
Tống Lăng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là kinh hoảng sợ hãi.
Lương Chinh híp híp mắt, đem hết biểu hiện của nàng ghi nhớ lại.
Tống Lăng vội vàng nói, “Ta….ta không có làm chuyện trái lương tâm, ngươi đừng nóibậy.”
Lương Chinh hạ mi, không nhìn nàng, “Ta tùy tiện nói thôi, ngươi khẩn trương làm gì?”
Tống Lăng vội vàng nói, “Ta không khẩn trương.”
Lương Chinh nhìn nàng chăm chú, lại không mở miệng.
Có lẽ tại địa phương Phật môn như này, Tống Lăng nghĩ tới mình đang lừa dối Lương Chinh, nên chột dạ sợ hãi càng nhiều, đến ăn cơm cũng không có tinh thần.
Còn Lương Chinh, mỗi một biểu tình dù là nhỏ nhất của nàng, hắn đều ghi nhớ! - -----------------
Người làm chuyện trái lương tâm, quả nhiên không nên tới những nơi có Phật. Tống Lăng nhìn bốn phía đều có tượng Bồ Tát, càng cảm thấy chột dạ không thôi.
Sau khi vất vả kết thúc bữa trưa, Lương Chinh thấy Tống Lăng vẫn cứ thất thần như cũ, bèn nói: “Khó có được một lần tới đây, chúng ta tới đại điện dưng hương đi.”
“Dâng….dâng hương?”
“Um, ngươi không muốn sao?”
“Ách…..không, không có.”
Lương Chinh nhìn nàng một cái, “đi thôi.”
Dứt lời, liền tiến lên dẫn đầu đi trước.
Tống Lăng theo phía sau, trong lòng căng thẳng, bồn chồn.
Đợi tới đại điện, bốn phương tám hướng đều là pho tượng Bồ Tát, nàng đứng ngoài cửa, không dám bước vào.
Lương Chinh đã vào trong, lại không thấy tiếng bước chân của nàng, liền quay đầu lại, “Thất thần làm gì? Tiến vào.”
Tống Lăng ủ rũ, đôi tay lại nắm thật chặt, âm thầm tự cổ vũ. Hít một hơi thật sâu, mới có dũng khí bước vào trong.
Trong đại điện, có sư phụ đem tới hai nén hương, đưa cho mỗi người một nén.
Tống Lăng tiếp nhận hương, nắm thật chặt nhìn theo Lương Chinh.
Trước mặt Phật Tổ có ba chiếc đệm hương bồ.
Thấy hắn quỳ, nàng cũng quỳ theo bên cạnh.
Vừa cầm hương, nhắm mắt lại, nàng yên lặng sám hối: Phật Tổ minh giám, tiểu nữ muốn cứu phụ thân, mới to gan lớn mật giả làm Vương phi, từ đầu tới cuối, khôngcòn mục đích nào khác, mong…..mong Phật Tổ phù hộ, bí mật này có thể che dấu vĩnh viễn, hy vọng hai nhà Tạ Tống đều được bình an, không gặp sóng gió.
Cuối cùng, lại lặng lẽ cầu thêm: Nếu thực sự có người cần phụ trách vì lỗi lầm này, tiểu nữ nguyện gánh vác hậu quả một mình, mong người thương hại, đừng liên lụy người khác.
Tống Lăng không quên, mình còn có tội khi quân trên người.
Tuy nói, hiện tại Lương Chinh đối xử với nàng có chút chuyển biến, là vì hắn nghĩ nàng là thê tử của hắn. một khi bị phát hiện, nàng chỉ là kẻ nói dối lừa đảo, nàng không dám nghĩ tới, hắn sẽ xử tội nàng như thế nào nữa.
Làm lễ xong, tâm tình bỗng dưng trùng xuống, hai người sóng vai nhau về sương phòng, không nói gì với nhau nữa.
Về tới sân, Lương Chinh bỗng nhiên mở miệng, “Tới phòng của ta.”
Dứt lời, tự đi vào trước.
Tống Lăng trố mắt, lát sau mới phản ứng lại.
Vừa vào trong, liền nghe hắn lệnh, “Đóng cửa lại.”
Tống Lăng ‘nga’ một tiếng, quay đầu đóng cửa lại.
Tống Lăng ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Lương Chinh đã an tọa trên đệm hương bồ, “Có việc gì sao?”
Lương Chinh xách ấm, châm trà, thuận miệng nói, “Lấy giấy và bút mực trên bàn tới đây.”
Tống Lăng thành thật nghe lời, nhẹ nhàng lại nhanh chóng đem tới cho hắn.
Lương Chinh nhấp môi, để ấm, chén qua một bên, chừa vị trí trống cho nàng đặt đồ xuống.
“Cũng lấy kinh thư trên bàn tới đây.”
“Được.” Nàng lại vội vàng xoay người lấy đồ cho hắn.
Giấy và bút mực đều chuẩn bị thỏa đáng, Lương Chinh liền mở kinh thư ra, nghiêm túc sao chép.
Trong phòng im ắng, Tống Lăng ngồi đối diện hắn, không biết làm gì nữa.
Dáng ngồi của Lương Chinh, nàng chỉ thấy thật đẹp, thật khó nói thành lời, như mộtbức tranh vậy, thật đẹp mắt!
Tống Lăng chột dạ, ngẩng đầu lắp bắp hỏi, “Cái….cái gì?”
Lương Chinh nhướng mày, mỉm cười, “Ngươi vừa mới nói, phụ hoàng không thích ta cũng không sao, có ngươi thích ta là được, không phải ư?”
Tống Lăng bị hắn hỏi, ngại ngùng tới cả người đều đỏ hồng, khuôn mặt lại càng đỏ bừng xinh đẹp, “Ta không phải, không phải ý tứ kia, ta nói thích không phải là loại này thích..”
hắn lại càng buồn cười, “Nga? không phải là loại thích này? Là loại thích nào a?”
Tống Lăng: “………..”
“Ân? nói a.”
Gương mặt nàng nóng bỏng, mím môi thật chặt. Nàng vừa nói thích hắn, là nghe chuyện xưa của hắn thật đáng thương quá, nỗ lực nhiều như vậy vẫn không được phụ thân thích, cũng không phải loại tình cảm nam nữ a.
Bây giờ bị hắn hỏi vậy, mới thấy thẹn thùng ngượng ngùng, nhìn lại thì đối diện ý cười hài hước trogn mắt hắn. Buồn bực lại xấu hổ, thở phì phì trừng hắn một cái, đứng bật dậy từ đệm hương bồ.
Lương Chinh vẫn cứ nhàn nhã tự tại ngồi uống trà, tay trái chống đầu, mi mắt khẽ nâng, cười cười, “Ngươi muốn đi đâu?”
Tống Lăng nhấp môi, “Nhà xí!”
nói, liền bước nhanh ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lương Chinh nói vọng theo, “Biết nhà xí ở đâu không?”
Tống Lăng ngừng một chút, “không biết, nhưng ta sẽ hỏi a.”
nói xong, chân đã đến ngưỡng cửa, xách váy chạy ra ngoài sân.
Lương Chinh nhìn nàng xách váy, lại nghĩ tới bộ dáng ăn bánh bao lúc sáng, ngôn hành cử chỉ, thật không giống tiểu thư khuê các chút nào.
Sâu trong đôi mắt, là trầm tư suy nghĩ, chỉ là, ai cũng không biết hắn suy tư điều gì.
trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vững vàng, là một nam tử toàn thân hắc y.
Bộ dáng đoan đính, dáng đứng đĩnh đạc, hắn chắp tay hành lễ với Lương Chinh: Vương gia!”
Lương Chinh liếc hắn, ngồi thẳng lên, “Vào đi.”
Người này là thân vệ của Lương Chinh, ngày thường vẫn cùng đội ám vệ núp trong tối, chuyên phụ trách bảo hộ an toàn cho Lương Chinh.
Thanh Phong nghe hắn nói, bước vào trong phòng, tiến lại gần hơn, “Vương gia, thuộc hạ vừa phát hiện người của Thái tử ở dưới núi.”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Ta biết.”
Lương Chinh là người nào? hắn tai thính mắt tinh, mấy cái thích khách làm sao có thể tránh được đôi mắt hắn chứ? Ngay từ lúc rời khỏi vương phủ, hắn đã phát hiện rồi.
Thanh Phong lại nói, “đã giải quyết toàn bộ, Vương gia yên tâm.”
Lương Chinh gật đầu, bưng chén trà trên bàn, nhấp một ngụm. Nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nói, “Thanh Phong, ta có việc muốn ngươi tự mình làm.”
“Vâng, thỉnh Vương gia phân phó.”
Lương Chinh trầm ngâm một lát, mới nói, “Là việc của Vương phi, bổn vương muốn ngươi đi tới Ích Châu, ngươi lại gần đây…………..”
Tống Lăng tìm nhà xí, lại vừa lúc gặp mẫu thân của Lương Chinh.
Nàng vội dừng lại, cung kính hô một tiếng, “Nương.”
Ngu TÌnh cười cười, giữ tay Tống Lăng, “Ta đang muốn tìm các ngươi, cơm chay đãlàm tốt lắm, chúng ta đi đại đường ăn trưa.”
Tống Lăng vội gật đầu, “Tốt, nương, ta đi kêu Vương gia.”
“Ta ở đây.” Tống Lăng vừa dứt lời, tiếng nói của Lương Chinh đã truyền tới. Vừa quay đầu lại, nàng đã thấy hắn đang khoan thai đi tới, một thân áo dài bạch nguyệt, bộ dáng thật đẹp mắt.
Tống Lăng hô nhẹ, “Vương gia.”
Lương Chinh tiến lại gần, hơi cúi đầu, hỏi nhỏ, “Tìm được nhà xí sao?”
Tống Lăng ngẩn ra, mắt trợn tròn, đề tiếng xuống đáp, “Ngươi nói cái gì….”
Mặt đỏ hồng, theo bản năng nhìn bà bà.
*Bà bà là chỉ mẹ chồng cổ đại đó các nàng.
Làm trò trước mặt bà bà, hắn thật hư quá.
Ngu Tình thấy vậy, cười hiền lành, “Hai người các ngươi, cảm tình thật tốt, ta liền an tâm rồi. đi thôi, chúng ta đi dùng cơm trưa.”
nói, liền dẫn đầu đi trước.
Tống Lăng và Lương Chinh theo sau, nàng vẫn rũ đầu, thành thật nhìn đường.
Bỗng có bàn tay duỗi ra, nắm tay phải nàng.
Vừa ngước mắt, đã thấy hắn vô cùng tự nhiên dẫn nàng đi về phía trước.
Đôi tay lạnh lẽo được bao lại, thật ấm áp. sự ấm áp ấy, cho nàng một cảm xúc thực lạ lẫm, cũng thực gần gũi.
Nàng cúi đầu, nhìn tay hai người đang nắm chặt, lặng lẽ cong khóe môi….
Đại đường, còn gọi là nhà ăn nơi đây. Các nữ ni cô đều đang ngồi dùng bữa, mỗi bàn có khoảng ba người trở lên.
Tống Lăng thấy có nhiều người như vậy, bỗng, phản xạ có điều kiện mà lập tức rút tay lại.
Bỗng nhiên bị nàng tránh thoát, Lương Chinh hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn nàng.
Tống Lăng mặt hồng hồng, nhỏ giọng hỏi: “Có Bồ Tát nhìn kìa.”
nói xong, dè dặt nhìn mọi người xung quanh.
Lương Chinh thấy biểu hiện kính sợ của nàng, nhịn không được cười nhẹ, “Ngươi sợ cái gì? Làm chuyện gì trái lương tâm sao?”
Tống Lăng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là kinh hoảng sợ hãi.
Lương Chinh híp híp mắt, đem hết biểu hiện của nàng ghi nhớ lại.
Tống Lăng vội vàng nói, “Ta….ta không có làm chuyện trái lương tâm, ngươi đừng nóibậy.”
Lương Chinh hạ mi, không nhìn nàng, “Ta tùy tiện nói thôi, ngươi khẩn trương làm gì?”
Tống Lăng vội vàng nói, “Ta không khẩn trương.”
Lương Chinh nhìn nàng chăm chú, lại không mở miệng.
Có lẽ tại địa phương Phật môn như này, Tống Lăng nghĩ tới mình đang lừa dối Lương Chinh, nên chột dạ sợ hãi càng nhiều, đến ăn cơm cũng không có tinh thần.
Còn Lương Chinh, mỗi một biểu tình dù là nhỏ nhất của nàng, hắn đều ghi nhớ! - -----------------
Người làm chuyện trái lương tâm, quả nhiên không nên tới những nơi có Phật. Tống Lăng nhìn bốn phía đều có tượng Bồ Tát, càng cảm thấy chột dạ không thôi.
Sau khi vất vả kết thúc bữa trưa, Lương Chinh thấy Tống Lăng vẫn cứ thất thần như cũ, bèn nói: “Khó có được một lần tới đây, chúng ta tới đại điện dưng hương đi.”
“Dâng….dâng hương?”
“Um, ngươi không muốn sao?”
“Ách…..không, không có.”
Lương Chinh nhìn nàng một cái, “đi thôi.”
Dứt lời, liền tiến lên dẫn đầu đi trước.
Tống Lăng theo phía sau, trong lòng căng thẳng, bồn chồn.
Đợi tới đại điện, bốn phương tám hướng đều là pho tượng Bồ Tát, nàng đứng ngoài cửa, không dám bước vào.
Lương Chinh đã vào trong, lại không thấy tiếng bước chân của nàng, liền quay đầu lại, “Thất thần làm gì? Tiến vào.”
Tống Lăng ủ rũ, đôi tay lại nắm thật chặt, âm thầm tự cổ vũ. Hít một hơi thật sâu, mới có dũng khí bước vào trong.
Trong đại điện, có sư phụ đem tới hai nén hương, đưa cho mỗi người một nén.
Tống Lăng tiếp nhận hương, nắm thật chặt nhìn theo Lương Chinh.
Trước mặt Phật Tổ có ba chiếc đệm hương bồ.
Thấy hắn quỳ, nàng cũng quỳ theo bên cạnh.
Vừa cầm hương, nhắm mắt lại, nàng yên lặng sám hối: Phật Tổ minh giám, tiểu nữ muốn cứu phụ thân, mới to gan lớn mật giả làm Vương phi, từ đầu tới cuối, khôngcòn mục đích nào khác, mong…..mong Phật Tổ phù hộ, bí mật này có thể che dấu vĩnh viễn, hy vọng hai nhà Tạ Tống đều được bình an, không gặp sóng gió.
Cuối cùng, lại lặng lẽ cầu thêm: Nếu thực sự có người cần phụ trách vì lỗi lầm này, tiểu nữ nguyện gánh vác hậu quả một mình, mong người thương hại, đừng liên lụy người khác.
Tống Lăng không quên, mình còn có tội khi quân trên người.
Tuy nói, hiện tại Lương Chinh đối xử với nàng có chút chuyển biến, là vì hắn nghĩ nàng là thê tử của hắn. một khi bị phát hiện, nàng chỉ là kẻ nói dối lừa đảo, nàng không dám nghĩ tới, hắn sẽ xử tội nàng như thế nào nữa.
Làm lễ xong, tâm tình bỗng dưng trùng xuống, hai người sóng vai nhau về sương phòng, không nói gì với nhau nữa.
Về tới sân, Lương Chinh bỗng nhiên mở miệng, “Tới phòng của ta.”
Dứt lời, tự đi vào trước.
Tống Lăng trố mắt, lát sau mới phản ứng lại.
Vừa vào trong, liền nghe hắn lệnh, “Đóng cửa lại.”
Tống Lăng ‘nga’ một tiếng, quay đầu đóng cửa lại.
Tống Lăng ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Lương Chinh đã an tọa trên đệm hương bồ, “Có việc gì sao?”
Lương Chinh xách ấm, châm trà, thuận miệng nói, “Lấy giấy và bút mực trên bàn tới đây.”
Tống Lăng thành thật nghe lời, nhẹ nhàng lại nhanh chóng đem tới cho hắn.
Lương Chinh nhấp môi, để ấm, chén qua một bên, chừa vị trí trống cho nàng đặt đồ xuống.
“Cũng lấy kinh thư trên bàn tới đây.”
“Được.” Nàng lại vội vàng xoay người lấy đồ cho hắn.
Giấy và bút mực đều chuẩn bị thỏa đáng, Lương Chinh liền mở kinh thư ra, nghiêm túc sao chép.
Trong phòng im ắng, Tống Lăng ngồi đối diện hắn, không biết làm gì nữa.
Dáng ngồi của Lương Chinh, nàng chỉ thấy thật đẹp, thật khó nói thành lời, như mộtbức tranh vậy, thật đẹp mắt!
Danh sách chương