Từ ngày biết tin trong bụng mình có thêm một đứa nhỏ nữa, Phùng Kiến Vũ ngày ngày càng cẩn thận hơn, lúc nào cũng vô cùng u sầu ngồi ở một chỗ thở dài, có một nữ hầu gái nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ngồi ở trong vườn hoa sầu não như vậy liền đi đến hỏi cậu:

"Cậu sao thế?"

Phùng Kiến Vũ đưa tay lên xoa bụng mình nhìn nữ hầu gái đó nói:

"Trong bụng của tôi có thêm một đứa nhỏ nữa rồi"

Nữ hầu gái nghe vậy liền bất ngờ thốt lên:

"Có hai đứa nhỏ sao?"

Người làm vườn nghe được tiếng hét lớn kia của nữ hầu gái cũng dừng tay lại vội vã đặt xuống cây kéo cắt cỏ xuống dưới bước nhanh về phía Phùng Kiến Vũ:

"Có chuyện gì thế, cậu mang song sinh thai sao?"

Phùng Kiến Vũ buồn bã gật đầu, hai người đứng đối diện thì lại trái ngược vô cùng vui vẻ, từ khi Phùng Kiến Vũ có thai Vương Thanh cũng thay đổi tính cách rất nhiều, tuy vẫn lạnh lùng như vậy nhưng mà cũng không có khắt khe như trước kia nữa, mọi người đều biết trong nhà này ai đã làm thay đổi Vương Thanh, cho nên người nào cũng đều cảm thấy yêu quý Phùng Kiến Vũ:

"Cậu vì sao lại không vui như thế? Có thêm một đứa nhỏ nữa là chuyện tốt mà"

Phùng Kiến Vũ im lặng một chút mới nói:

"Bụng của tôi nhỏ như vậy, hai đứa nhỏ ở bên trong có khi nào sẽ ngạt mất hay không"

Nữ hầu gái nọ chợt cười phá lên, Phùng Kiến Vũ nhíu mày nhìn cô ấy:

"Cô vì sao lại cười?"

Nữ hầu gái kia cố gắng nhịn cười, thật ra thì mọi người khi ở trước Phùng Kiến Vũ không bao giờ có cảm giác chủ tớ cả, cho dù bọn họ có vô tình làm sai chuyện gì đó Phùng Kiến Vũ cũng không hề trách phạt, hơn nữa cũng chẳng mang chuyện đó ra kể với Vương Thanh:

"Sẽ không có chuyện đó đâu, chị của tôi ở dưới quê một lúc liền mang thai ba đứa, đến khi sinh đều bình bình an an, cậu cứ yên tâm đi"

Phùng Kiến Vũ hai mắt mở lớn:

"Thật sao?"

Nữ hầu gái kia gật đầu, thật ra thì chị cô còn chưa có lấy chồng chứ nói gì là có đứa nhỏ, nhưng bởi vì cô muốn cho Phùng Kiến Vũ vui vẻ lên một chút cho nên mới nói dối như vậy, dù sao thì đây cũng coi như là lời nói dối có ý tốt, nếu như Phùng Kiến Vũ sau này biết được cũng sẽ không trách cô.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái bụng lớn của Phùng Kiến Vũ đã to vượt mặt, bước đi cũng vô cùng chậm chạp không còn nhanh nhẹn nữa, chân mấy ngày nay cũng đều rất mỏi, lúc từ chỗ tiến sĩ Most trở về còn không thể đi được nữa, Vương Thanh liền trực tiếp bế lấy cậu đi ra xe. Phùng Kiến Vũ có điểm gấp gáp luống cuống:

"Sẽ nặng lắm đó"

Vương Thanh vẫn im lặng vững chãi bước đi, Phùng Kiến Vũ cũng mặc kệ Vương Thanh không nói nữa, khi ngồi vào trong xe rồi hắn còn cẩn thận giúp cậu hạ ghế xuống thấp một chút để ngồi cho thoải mái, Phùng Kiến Vũ đưa tay lên xoa bụng hơi nhíu mày một chút, hai đứa nhỏ trong bụng đang đạp rất mạnh khiến cho cậu cũng hơi đau. Vương Thanh lạnh mặt quay sang, Phùng Kiến Vũ liền nhanh chóng nở nụ cười làm như cơn đau vừa rồi hoàn toàn không có, cậu sợ Vương Thanh sẽ vì vậy mà tức giận với hai đứa nhỏ trong bụng cậu nữa:

"Còn 20 ngày nữa sẽ sinh rồi, rất nhanh thôi ngài sẽ nhìn thấy đứa nhỏ, em thật nôn nóng muốn nhìn thấy chúng"

Vương Thanh lái xe lạnh lùng nói:

"Tôi không có hứng thú"

Phùng Kiến Vũ đã quen nghe thấy lời nói này của Vương Thanh rồi nhưng bao giờ khi nghe thấy hắn nói lời đó cũng đều lo lắng, nhất là bây giờ ngày sinh chuẩn bị đến, đứa nhỏ rất nhanh có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cậu không muốn khi nó nhận biết được mọi thứ, Vương Thanh sẽ vẫn giữ thái độ dửng dưng với nó như vậy:

"Ngài đừng như vậy mà, đó là đứa nhỏ của chúng ta, hai đứa nhỏ sinh ra sẽ rất giống ngài đấy, ngài không thích nhìn thấy có hai đứa nhỏ giống y hết ngài sao?"

Vương Thanh đáp:

"Không thích"

Phùng Kiến Vũ thở dài buồn bã nhỏ giọng nỉ non:

"Ngài đừng như vậy mà..."

Vương Thanh liếc nhìn Phùng Kiến Vũ, càng đến ngày cận kề sinh đẻ Vương Thanh lại càng cảm thấy lo lắng bất an hơn, hắn rất sợ Phùng Kiến Vũ cũng như mẹ của hắn mà rời xa khỏi hắn vĩnh viễn, nếu như là thế hắn thà không cần có đứa nhỏ còn hơn:

"Nếu như em không sao tôi mới có thể cảm thấy thoải mái"

Phùng Kiến Vũ đưa tay xoa xoa bụng của mình:

"Em thì làm sao có chuyện gì được chứ, đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương"

Vương Thanh không nói gì, Phùng Kiến Vũ thì liên miệng khe khẽ hỏi:

"Ngài đã nghĩ ra tên để đặt cho đứa nhỏ hay chưa?"

Vương Thanh lạnh lùng:

"Không muốn nghĩ, em tùy tiện đặt đi"

Phùng Kiến Vũ lại thở dài nỉ non:

"Ngài đừng như vậy mà..."

Tiến sĩ Most nói nếu như để cho tâm trạng của Phùng Kiến Vũ xấu đi thì khi đến ngày sinh rất có thể bất lợi, chính vì vậy mà Vương Thanh cũng hết cách đành nói một câu thế này:

"Được rồi, để tối về nhà tôi sẽ nghĩ"

Phùng Kiến Vũ nghe thấy thế liền mỉm cười ngọt ngào, hai mắt rõ ràng là vui vẻ lắm, ngoan ngoãn gật đầu ân một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện