Vương Thanh đột nhiên dùng sức đẩy Phùng Kiến Vũ úp sấp vào mặt tường phía trước, nhanh chóng mang ca vát đang trói chặt ở tay cậu bỏ ra. Vương Thanh để Phùng Kiến Vũ quỳ gối ở trên giường, mang hai chân cậu tách rộng ra một chút, rồi để cậu ngồi lên đùi hắn. Tư thế này khiến cho Phùng Kiến Vũ không thể nào dãy dụa được, mặt nhỏ bị áp sát vào mặt tường phía trước, hai tay vị Vương Thanh nắm chặt đè ở trên tường không tài nào nhúc nhích nổi, Tiểu Thanh Thanh ở phía sau thuận lợi tiến vào nơi sâu nhất động nhỏ của cậu, Phùng Kiến Vũ đau đến toát mồ hôi hột gấp gáp ô ô thở dốc. Vương Thanh bắt đầu di chuyển, mỗi lần chuyển động liền khiến cho cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó không ngừng phát ra tiếng kêu kích tình. Vương Thanh cúi đầu ghé sát vào vành tai Phùng Kiến Vũ gặm cắn:
"Tôi ngày mai cần phải rời đi giải quyết một số chuyện, em muốn ở tại chỗ này đợi tôi về, hay là muốn ghé qua chỗ tiến sĩ Most?"
Phùng Kiến Vũ muốn quay đầu lại phía sau nhưng mới chỉ vừa có ý định đã bị Vương Thanh dùng sức cắn thật mạnh vào vành tai mềm mỏng kia, Phùng Kiến Vũ ngay lập tức rùng mình rụt cổ lại khó thích nghi:
"Ưm... đợi ngài ở chỗ này... không cần mang em đến chỗ tiến sĩ Most"
Vương Thanh từ phía dưới húc mạnh vào trong Phùng Kiến Vũ, khiến cho tiếng va chạm của da thịt hai người cũng phát ra thật rõ ràng:
"Bởi vì tôi lo lắng em trong lúc tôi không ở đây sẽ có người đến ức hiếp em, cho nên tôi mới muốn mang em để ở chỗ tiến sĩ Most đến khi tôi trở về, chứ không phải vì tôi ghét bỏ em có hiểu không?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, cậu thật sự không muốn quay lại nơi đó nữa, nếu như chỉ đơn giản là giam cầm trong một căn phòng bốn bức tường thì cậu sẽ không hoảng sợ đến thế, đằng này tiến sĩ Most thật sự có chút không bình thường lúc nào cũng đem cậu trở thành chuột bạch thí nghiệm mà tiêm vào người cậu những thứ thuốc không rõ thành phần công dụng gì đó:
"Không... em không muốn đến chỗ tiến sĩ Most. Ngài để em ở chỗ này, đến khi ngài trở về... đến khi ngài trở về rồi, ngài nhất định sẽ vui vẻ..."
Vương Thanh hửm một tiếng, mang ngón tay chai sạn kia tiến vào trong miệng của Phùng Kiến Vũ, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại trơn trượt của cậu thỏa sức trêu đùa:
"Là thế sao? Vậy em làm gì để tôi vui vẻ đây?"
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh trêu chọc không ngừng như vậy, khiến cho nước miếng trong suốt cũng từ bên khóe miệng chảy xuống, một màn này nhìn dâm mỹ vô cùng khiến cho Vương Thanh liền nóng hết cả lên, bắt đầu dùng sức hơn nữa ra vào mãnh liệt ở bên dưới Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ theo từng đợt luật động của Vương Thanh mà cả người chao đảo lắc lư, hô hấp phập phồng khó khăn nói:
"Vậy... ưm... ngài muốn như thế nào mới vui vẻ?"
Vương Thanh dùng sức kẹp chặt lấy đầu lưỡi của Phùng Kiến Vũ:
"Tôi muốn mới mẻ"
Phùng Kiến Vũ bị đau hơi hơi né tránh nhưng không được, chỉ còn biết cách gật đầu đáp ứng Vương Thanh:
"Vậy khi ngài trở về rồi, ngài nhất định sẽ cảm thấy mới mẻ"
Vương Thanh mang tay rút khỏi miệng Phùng Kiến Vũ, chuyển hướng xuống nắn bóp hai điểm nhỏ ửng hồng cương cứng kia của cậu:
"Nếu không đủ mới mẻ thì sao đây?"
Phùng Kiến Vũ bị kích thích tê dại, thần trí sớm đã không còn tỉnh táo như lúc đầu nữa, cầu hơi ngẩng đầu về phía sau dùng ánh mắt mê loạn nhìn Vương Thanh như muốn câu dẫn hắn:
"Vậy đến lúc đó... tùy ngài xử phạt... ưm"
Vương Thanh nhếch môi, ngón tay thon dài di chuyển từ chóp mũi chạy dọc xuống yết hầu, đi qua vùng bụng mềm mại chạm đến Tiểu Vũ Vũ rồi dừng lại ở đó:
"Em như thế này lại muốn tôi trừng phạt em, thử hỏi tôi làm sao lỡ đây?"
Phùng Kiến Vũ càng ngày càng bạo gan hơn, nếu như là lúc trước Vương Thanh nói như vậy với cậu, cậu nhất định sẽ im lặng khẽ vui vẻ trong lòng, nhưng lúc này cậu liền nắm lấy cổ tay Vương Thanh giữ chặt ở vị trí hắn đang để kia, nhỏ giọng thuyết phục:
"Vậy ngài dịu dàng với em, ngài đừng nóng nảy với em, ân?"
Vương Thanh bật cười ha ha:
"Xem này, từ khi nào thì em lại đòi hỏi nhiều như thế đây?"
Phùng Kiến Vũ nắm lấy bàn tay của Vương Thanh đưa lên phía trước mặt mình, cậu cúi đầu ngậm lấy ngón tay trỏ của hắn vào trong miệng khẽ mút nhẹ mơn trớn:
"Dịu dàng với em, đừng tức giận... ưm... nha?"
Vương Thanh lại đưa tay tiến sâu hơn vào trong khoang miệng của Phùng Kiến Vũ, cảm giác như ngón tay kia đã chạm vào cuống họng của cậu, khiến cho cậu phải khó thở mở lớn miệng ngưng lại mọi động tác:
"Tôi sẽ thưởng phạt phân minh, em làm tốt ắt sẽ có thưởng, nếu như phạm lỗi tôi vẫn sẽ phạt như bình thường"
Phùng Kiến Vũ gật đầu hỏi:
"Nếu như em luôn làm tốt thì ngài sẽ luôn đối với em thật dịu dàng sao?"
Vương Thanh cúi đầu hôn lên miệng Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trong khoang miệng cậu càn quét liên hồi, khiến cho thần trí của Phùng Kiến Vũ trong nhất thời cũng mất đi ý thức không còn tỉnh táo nữa, cứ như vậy mà vô thức đáp lại Vương Thanh. Vương Thanh lúc tách môi ra khỏi Phùng Kiến Vũ còn hài lòng hôn nhẹ khóe miệng cậu một cái rồi đáp:
"Em nói xem, nếu em lúc nào cũng như thế này thì tôi còn lý do gì để tức giận với em sao?".
"Tôi ngày mai cần phải rời đi giải quyết một số chuyện, em muốn ở tại chỗ này đợi tôi về, hay là muốn ghé qua chỗ tiến sĩ Most?"
Phùng Kiến Vũ muốn quay đầu lại phía sau nhưng mới chỉ vừa có ý định đã bị Vương Thanh dùng sức cắn thật mạnh vào vành tai mềm mỏng kia, Phùng Kiến Vũ ngay lập tức rùng mình rụt cổ lại khó thích nghi:
"Ưm... đợi ngài ở chỗ này... không cần mang em đến chỗ tiến sĩ Most"
Vương Thanh từ phía dưới húc mạnh vào trong Phùng Kiến Vũ, khiến cho tiếng va chạm của da thịt hai người cũng phát ra thật rõ ràng:
"Bởi vì tôi lo lắng em trong lúc tôi không ở đây sẽ có người đến ức hiếp em, cho nên tôi mới muốn mang em để ở chỗ tiến sĩ Most đến khi tôi trở về, chứ không phải vì tôi ghét bỏ em có hiểu không?"
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, cậu thật sự không muốn quay lại nơi đó nữa, nếu như chỉ đơn giản là giam cầm trong một căn phòng bốn bức tường thì cậu sẽ không hoảng sợ đến thế, đằng này tiến sĩ Most thật sự có chút không bình thường lúc nào cũng đem cậu trở thành chuột bạch thí nghiệm mà tiêm vào người cậu những thứ thuốc không rõ thành phần công dụng gì đó:
"Không... em không muốn đến chỗ tiến sĩ Most. Ngài để em ở chỗ này, đến khi ngài trở về... đến khi ngài trở về rồi, ngài nhất định sẽ vui vẻ..."
Vương Thanh hửm một tiếng, mang ngón tay chai sạn kia tiến vào trong miệng của Phùng Kiến Vũ, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy chiếc lưỡi mềm mại trơn trượt của cậu thỏa sức trêu đùa:
"Là thế sao? Vậy em làm gì để tôi vui vẻ đây?"
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh trêu chọc không ngừng như vậy, khiến cho nước miếng trong suốt cũng từ bên khóe miệng chảy xuống, một màn này nhìn dâm mỹ vô cùng khiến cho Vương Thanh liền nóng hết cả lên, bắt đầu dùng sức hơn nữa ra vào mãnh liệt ở bên dưới Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ theo từng đợt luật động của Vương Thanh mà cả người chao đảo lắc lư, hô hấp phập phồng khó khăn nói:
"Vậy... ưm... ngài muốn như thế nào mới vui vẻ?"
Vương Thanh dùng sức kẹp chặt lấy đầu lưỡi của Phùng Kiến Vũ:
"Tôi muốn mới mẻ"
Phùng Kiến Vũ bị đau hơi hơi né tránh nhưng không được, chỉ còn biết cách gật đầu đáp ứng Vương Thanh:
"Vậy khi ngài trở về rồi, ngài nhất định sẽ cảm thấy mới mẻ"
Vương Thanh mang tay rút khỏi miệng Phùng Kiến Vũ, chuyển hướng xuống nắn bóp hai điểm nhỏ ửng hồng cương cứng kia của cậu:
"Nếu không đủ mới mẻ thì sao đây?"
Phùng Kiến Vũ bị kích thích tê dại, thần trí sớm đã không còn tỉnh táo như lúc đầu nữa, cầu hơi ngẩng đầu về phía sau dùng ánh mắt mê loạn nhìn Vương Thanh như muốn câu dẫn hắn:
"Vậy đến lúc đó... tùy ngài xử phạt... ưm"
Vương Thanh nhếch môi, ngón tay thon dài di chuyển từ chóp mũi chạy dọc xuống yết hầu, đi qua vùng bụng mềm mại chạm đến Tiểu Vũ Vũ rồi dừng lại ở đó:
"Em như thế này lại muốn tôi trừng phạt em, thử hỏi tôi làm sao lỡ đây?"
Phùng Kiến Vũ càng ngày càng bạo gan hơn, nếu như là lúc trước Vương Thanh nói như vậy với cậu, cậu nhất định sẽ im lặng khẽ vui vẻ trong lòng, nhưng lúc này cậu liền nắm lấy cổ tay Vương Thanh giữ chặt ở vị trí hắn đang để kia, nhỏ giọng thuyết phục:
"Vậy ngài dịu dàng với em, ngài đừng nóng nảy với em, ân?"
Vương Thanh bật cười ha ha:
"Xem này, từ khi nào thì em lại đòi hỏi nhiều như thế đây?"
Phùng Kiến Vũ nắm lấy bàn tay của Vương Thanh đưa lên phía trước mặt mình, cậu cúi đầu ngậm lấy ngón tay trỏ của hắn vào trong miệng khẽ mút nhẹ mơn trớn:
"Dịu dàng với em, đừng tức giận... ưm... nha?"
Vương Thanh lại đưa tay tiến sâu hơn vào trong khoang miệng của Phùng Kiến Vũ, cảm giác như ngón tay kia đã chạm vào cuống họng của cậu, khiến cho cậu phải khó thở mở lớn miệng ngưng lại mọi động tác:
"Tôi sẽ thưởng phạt phân minh, em làm tốt ắt sẽ có thưởng, nếu như phạm lỗi tôi vẫn sẽ phạt như bình thường"
Phùng Kiến Vũ gật đầu hỏi:
"Nếu như em luôn làm tốt thì ngài sẽ luôn đối với em thật dịu dàng sao?"
Vương Thanh cúi đầu hôn lên miệng Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi nhanh chóng luồn vào trong khoang miệng cậu càn quét liên hồi, khiến cho thần trí của Phùng Kiến Vũ trong nhất thời cũng mất đi ý thức không còn tỉnh táo nữa, cứ như vậy mà vô thức đáp lại Vương Thanh. Vương Thanh lúc tách môi ra khỏi Phùng Kiến Vũ còn hài lòng hôn nhẹ khóe miệng cậu một cái rồi đáp:
"Em nói xem, nếu em lúc nào cũng như thế này thì tôi còn lý do gì để tức giận với em sao?".
Danh sách chương