Cẩn Sơ viết dòng chữ cuối cùng: “Sau đó con chim trắng bị đập thảm luôn.” Thảm trạng đó không biết nên miêu tả thế nào, viết nhiều từ quá đến nỗi cậu thấy mệt mỏi, tóm lại chính là bị đè xuống mà đánh, đánh thật sự rất thảm, cực thảm luôn.

Diệp Duệ Thăng đọc câu chuyện này, cũng không biết nên đồng cảm với chú chim công, hay là con chim trắng kia.

Anh biết được chuyện xưa của Cẩn Sơ, thấy hai con chim này quả thực giống như con người, nhưng lại nghĩ đến con mèo bự kia, anh cũng thấy bình thường. Hình như sinh vật trên hành tinh đấy đều là như thế này ha? “Sau thì sao?” Anh hỏi.

Cẩn Sơ tiếp tục viết hồi đáp: “Chim trắng tỉnh táo lại thì vô cùng hối hận, đi xin lỗi với cái đầu bị đánh trọc cả lông, nhưng chim công như thế nào cũng không chịu tha thứ cho nó. Chim trắng có một người bạn thân là một con chim gõ kiến lớn, bởi vì từng xem bệnh cho nhiều cây đại thụ, kinh nghiệm phong phú, cũng coi như là nửa bác sĩ, giúp chim trắng tìm nguyên nhân, phát hiện vấn đề hẳn là ở chỗ ăn nhầm cỏ.”

Cẩn Sơ hồi tưởng lại, kỷ niệm lại ùa về, tiếp tục cúi đầu hối hả viết chữ trên màn hình.

Chim trắng cao hứng lắm, thế là nói với chim công là do ăn nhầm cỏ mới nói hươu nói vượn vậy, nhưng chim công vẫn là không chịu tha thứ. Vẫn là “điểu duyên” của chim trắng rất tốt, phát động rất nhiều loài chim và động vật khác giúp nó nói giúp cho. Những người bạn đó cũng là rất đủ ý tứ, vì muốn giúp bạn mình mà không tiếc xả thân, thế là cả tập thể đi ăn loại cỏ kia muốn cho chim công nhìn thấy được kết quả, sau đó......

Ai, hình ảnh quả thực loạn thành một nùi. Đầu tiên là đem những lời bình thường vốn giữ kín trong lòng đi nói ra hết. Ví dụ như: bảo bối à, rất lâu trước đây em không tìm được mấy con sâu béo dự trữ là do anh ăn vụng đấy; lần đó mày rơi xuống nước là do tao đá mày xuống; vợ à anh cảm thấy em quá béo đó, có phải em nên giảm béo rồi không, vân vân.... Sau đó đám lông lá này lập tức làm lộ tẩy bí mật lẫn nhau, tiếp theo lại thăng cấp lên thành ẩu đả, cả đám đánh đến mày chết tao sống.

Đương nhiên, cũng có loại tương đối ôn hòa. Thừa nhận sai lầm xin lỗi nhau, còn có tâm sự cùng nhau, càng đừng nói, còn có cả mấy con thành công nắm tay nhau thành một đôi nữa!

Rốt cuộc khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, chim trắng, chim công, còn có chim gõ kiến đều trợn tròn mắt. Chúng nó khống không được tình hình, cuối cùng vẫn chạy tới tìm Cẩn Sơ. Cẩn Sơ ra tay ném một đám xuống sông đi tẩy não, lúc này mới áp chế xuống được.

Vì thế mọi người cũng biết, đó không phải là nói hươu nói vượn, mà là cỏ ăn vào sẽ nói lời thật lòng.

Chim trắng còn xấu hổ hơn nữa.

Nhưng náo loạn lớn đến vậy, chim công cũng không cứng rắn nữa, cho chim trắng một cơ hội, nói với chim trắng nếu ăn cỏ kia cũng có thể khen nó xoè đuôi ra đẹp, thì liền tha thứ cho nó!

Chim trắng thật cao hứng ăn vào, rất là tự tin, khiến cho mọi người cũng rất tin tưởng nó.

Sau đó nó mở miệng: “Lúc ngươi xoè đuôi thật là vô cùng xinh đẹp cạc cạc cạc, so với ta còn đẹp hơn nhiều cạc cạc cạc, ta đặc biệt thích nhìn ngươi đấy cạc cạc cạc, lông đuôi đẹp như vậy không xoè ra thì rất đáng tiếc đó nha cạc cạc cạc......”

Chim công nghe được cũng ngượng ngùng, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn nó một cách ái muội, nhưng lời nói của con chim ngu kia lại chuyển sang một hướng khác, “Hơn nữa khi xoè đuôi ra phía sau lưng không thấy nặng sao? Ngươi xem cái đuôi của ngươi, còn phải dài hơn thân thể của ngươi, thật sự không cảm thấy nặng hả? Mông thật sự không bị kéo đau à? Ngươi bay không được chính là bởi vì cái đuôi quá nặng, quá dài đúng không? Còn có nữa, cái đuôi dài vậy, lúc đi đại tiện sẽ không dính vào ư? Hoặc khi làm chuyện ‘ấy ấy’ chẳng lẽ lại không thấy tiện? Cạc cạc cạc, cạc cạc cạc, cạc cạc cạc cạc cạc......”

Chim công: “......”

Chúng loài động vật: “......”

Cẩn Sơ: “......”

Lần đó chim trắng lại bị đánh, đánh còn thảm hại hơn trước. Nhưng lần này không phải chim công động thủ, mà là bởi vì nó làm trò cười cho thiên hạ, bị đá rơi xuống nước, kết quả chính nó lại còn không biết bị cả đàn thú đánh.

Kỳ thật Cẩn Sơ cũng rất muốn đi đập nó mấy cái, nhưng nó đã thảm vậy rồi, chính mình lại tát một cái sợ đập hỏng nó thật, cũng không tham dự náo nhiệt nữa.

Nhưng cậu nếu biết không lâu sau đó, Tiểu Lục Lục luôn luôn xoè đuôi tự thưởng thức cũng để cho người khác thưởng thức, chính là con chim công ấy, sẽ không bao giờ chịu xoè đuôi và không muốn ra ngoài chơi nữa, đánh chết con chim ngu kia cũng không quá đáng, đúng không?

Cẩn Sơ vẫn rất thích xem dáng vẻ Tiểu Lục Lục xoè chiếc đuôi đẹp đẽ ra lắm, đặc biệt là lúc mà nó run rẩy, giống như có vô số ánh sáng trên lông đuôi lóng lánh, thật là mỹ lệ cực kỳ.

Ai, đau lòng thay Tiểu Lục Lục.

Cậu cũng từng tìm nó nói chuyện, nhưng nó không muốn ra khỏi nhà. Cẩn Sơ cũng không khuyên giải mà lay chuyển được trái tim của chim công, gãi gãi đầu, không có cách.

Diệp Duệ Thăng đọc câu chuyện này, muốn nhịn cười, lại không nhịn được, tò mò tiếp tục truy vấn: “Sau sao nữa?”

Anh phát hiện không chỉ có Cẩn Sơ, những động vật bên cạnh cậu ấy cũng vô cùng đáng yêu.

Anh chưa từng thấy con chim ấy và các con vật khác, bỗng nhiên lòng cũng tràn ngập tò mò với hảo cảm.

“Chim trắng không phải đã bị trọc đầu sao? Sau đó lại bị đánh đập mạnh một trận, đứng cũng không đứng được phải bò đi. Sau đó nó lại dưỡng thương, lông chim trên đầu cũng mọc ra, nhưng lại tự mình nhổ hết lông, dài một chút thì nhổ một chút, cứ thế cứ thế, vĩnh viễn là một cái đầu trọc. Hơn nữa mỗi ngày đều mang cái đầu trọc thảm thê này chạy tới xin lỗi, nhưng lần này đã vô dụng thật rồi.”

Nó còn chạy tới hỏi Cẩn Sơ thử, làm sao để khiến cái đuôi nó cũng mọc lông thật dài ra. Cẩn Sơ nào có biện pháp gì? Đừng nói, cậu chỉ là một đóa hoa, không phải chim, nếu cậu là chim, cậu cũng không có cách nào khiến lông chim mọc dài ra được. Lông chim trên mông chim trắng, trời sinh cũng chỉ dài như vậy. Nếu mà dài hơn hoặc ngắn hơn, đối với nó mà nói, đó thật sự rất ảnh hưởng đến việc bay lượn.

Chim trắng uể oải cực kỳ, kêu “cạc cạc” với cậu: “Lão Hoa Hoa ngươi sao lại cũng không ngăn cản ta?”

Cẩn Sơ ném cái nhìn xem thường cho nó: “Ai biết ngươi sẽ nói những lời đó, đầu óc ngươi đâu rồi?” Có phải vì muốn mình giảm bớt trọng lượng cho dễ bay lượn, đầu óc nó cũng giảm nhỏ xuống không?

“Ta nào biết sẽ nói những lời đó. Mấy vấn đề đó, ta, ta chỉ lén lút nghĩ trong đầu mà thôi. Mà nghĩ lại, ta cũng thật sự rất tò mò!”

Con chim ngu này ở chỗ cậu “cạc cạc cạc” khóc than thật lâu, cuối cùng bị cậu đá đi cho rồi. Đến hiện tại, vẫn còn một đỉnh đầu trọc lóc, tìm khắp nơi xem có thể khiến cái đuôi dài ra được không, sau đó mỗi ngày đi xin lỗi, cũng mỗi ngày bị sập cửa vào mặt.

Nhưng sau việc này, dị thú trên Tiểu Hoa Tinh liền có thêm một hoạt động giải trí, có đôi khi chơi đánh đố linh tinh, cách chơi là ai thua phải ăn một mảnh cỏ này. Không lâu sau đó, nhóm dị thú này cũng làm trò cười cho thiên hạ rất nhiều lần, không khỏi khiến Cẩn Sơ nhớ tới một câu truyền thừa trong trí nhớ rằng: “Thiểu năng trí tuệ càng nhiều càng sung sướng.”

Trong mắt Cẩn Sơ, liền đặt tên cho cỏ đó là “Lời Thật Lòng Quá Đáng Sợ”.

Cẩn Sơ vừa kể chuyện xưa xong, còn than thở vài tiếng, đang muốn tiếp tục viết chữ, bên cạnh có một cái bóng hiện ra.

Cẩn Sơ trở nên căng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Giáo viên giải phẫu NPC cầm một cái mô hình chân vô cùng sinh động, rất giống thật, lột lớp da ra, cắt đứt cơ bắp, lộ ra cấu tạo tầng tầng lớp lớp, xương trắng hếu cũng chém một nhát thấy được cả mặt cắt. Giáo viên cúi đầu nhìn cậu, nhếch miệng, lộ ra tám chiếc răng nhỏ trắng sáng lấp lánh.

......

Cẩn Sơ bị cả lớp chú ý, rồi bị mời ra phòng học, thời gian năm phút đồng hồ. Đây cũng là vì muốn mọi người coi trọng kỷ luật trong lớp học.

Mặt Cẩn Sơ nóng hết lên, may mắn duy nhất chính là hôm nay vẫn đang thay bộ mặt, không ai nhận ra cậu, ngày mai đổi mặt khác, vẫn là một đóa hoa xinh tươi.

Cẩn Sơ khóc không ra nước mắt mà tiếp tục bấm bấm trên quang não: “Tôi! Bị! Giáo! Viên! Bắt! Gặp!! Bị phạt đứng! Khóc khóc......”

Đầu bên kia Diệp Duệ Thăng khụ một tiếng, hơi chột dạ sờ sờ cái mũi. Dù sao quấy rầy người ta học tập chính là anh, loại chuyện này anh cũng phá lệ làm lần đầu.

Hơn nữa anh cũng nhớ ra, anh còn có chính sự phải làm. Thật là kỳ lạ, trước giờ anh thường rất nghiêm túc, cực kỳ chuyên chú làm công việc, bản thân rất ít khi phân tâm vào chuyện khác, sao giờ lại chìm đắm nghe chuyện xưa vậy.

Đang muốn hồi âm nói lời an ủi và xin lỗi, bên Cẩn Sơ đã “tinh tinh” phát tới một đống chữ: “Tóm lại loại cỏ đấy rất thần kỳ, hình như lời trong lòng đều sẽ nói ra hết, không biết có tác dụng với con người không, hay có ích lợi gì. Anh nên dùng cẩn thận một chút đi, cái khác tôi cũng không biết.” Lúc trước cậu mang cỏ này theo, cũng chỉ là tùy tay cầm luôn, vì dù sao cũng là đặc thổ sản, không ngờ tới thật sự sẽ có tác dụng.

“Được rồi, không nói nữa, chút nữa tôi phải học thật tốt mới được!” Viết xong những lời này, Cẩn Sơ đem quang não đóng lại, đứng thẳng tắp.

Diệp Duệ Thăng nhìn dòng chữ này, tưởng tượng thấy thiếu niên ấy lúc này hẳn đang phồng má trừng mắt nắm chặt tay, vẻ mặt vẫn nghiêm trang kiên định, kỳ thật nội tâm rất sinh động các thứ.

Ngẫm lại...... đáng yêu quá đi.

Có chút muốn lập tức qua đó nhìn cậu ấy.

Anh nhìn khung thoại mới vừa viết hai chữ “sờ sờ”, thật không suy nghĩ lại viết ra hai chữ này. Anh âm thầm thở dài một tiếng, xoá đi, viết lại: “Cố gắng học tập, lần sau mời cậu đi ăn đồ ăn ngon.”

Bồi thường tổn thương bị phạt đứng.

Sau đó anh cũng đóng khung thoại theo, biểu cảm trên mặt lập tức nghiêm nghị, liên hệ với phủ Tổng đốc, kêu người đem đồ đưa đến đây.

Khu Thứ Nhất và Khu Thứ Chín cùng múi giờ, cũng không cách nhau quá xa, phi hành khí rất nhanh liền bay đến.

Mang theo cỏ “Lời Thật Lòng Quá Đáng Sợ” cùng tới, còn có bác sĩ tư nhân lúc trước của Diệp Duệ Thăng - Noan.

“Trung tướng đại nhân thân yêu, nghe nói anh phải dùng đến loại cỏ thần kỳ này, tôi liền theo đến đây, anh chắc sẽ không đuổi tôi đi đâu nhỉ.”

Sau khi Diệp Duệ Thăng lấy được vài thứ đó của Cẩn Sơ, cũng không phải đem bỏ xó, anh lấy ra một số thứ cho rằng cũng có thể để người khác biết đến, giao cho Noan đi nghiên cứu.

Diệp Duệ Thăng hỏi: “Không phải anh không nghiên cứu ra cái gì sao?”

“Lúc này mới được bao nhiêu ngày rồi? Trung tướng đại nhân phải cho cấp dưới nhiều thời gian làm việc hơn chứ, hơn nữa chính tôi nghiên cứu ra một loại có thể giúp vết thương khép miệng lại nhanh hơn. Lần này loại cỏ này thật kỳ lạ, tôi còn chẳng được chạm vào nữa đây.”

“Tới thì cũng tới rồi, vừa vặn sau đó hẳn là anh cũng được dùng thôi.”

Cỏ “Lời Thật Lòng Quá Đáng Sợ” được đặt ở trong một cái hộp ngăn cách tia bức xạ và không khí, tổng cộng có ba cây. Thoạt nhìn có màu vàng nâu còn hơi khô, quả thực như rau dại đào ở hai đầu bờ ruộng rồi đem phơi khô.

Nhưng Diệp Duệ Thăng không dám coi khinh ba cây cỏ này. Cẩn Sơ kể chuyện trước kia, những động vật đó đều ăn cả cây, nhưng Cẩn Sơ đã nói những động vật đó hình thể tuy không lớn bằng con mèo bự, nhưng cũng lớn bằng một phần năm đến một phần ba như thế.

Vậy thì cũng khá lớn.

Vì lý do an toàn, anh chỉ cắt một mảnh lá nhỏ bằng móng tay, hoà với nước một lát, tạo thành một màu nâu nhàn nhạt, sau đó đi vào nhà giam xác định tên nào là tên cầm đầu trong đám tù binh bị giam giữ nghiêm ngặt, cho những người khác lui xuống, cũng không nhiều lời, rót nước cỏ đó xuống họng hắn ta.

Sau đó hai người, anh và Noan, liền ngồi chờ.

“Á á, bọn mày cho tao uống cái gì vậy? Bất cứ cái gì cũng không có tác dụng đâu.” Người nọ ban đầu còn cười lạnh, rất nhanh liền thay đổi biểu tình, dáng vẻ hơi hoảng hốt mê loạn, sau đó mở miệng nói: “Ai da, tao đói quá rồi, đói chết tao rồi! Cái thằng Hoàng Đại Hà còn nói gì mà không thành công thì xả thân, kết quả bỏ chúng ta mà chạy! Mẹ cái XX! Uổng công tao tin nó nhiều vậy, còn gọi nó là đại ca lâu năm như thế!”

Hoàng Đại Hà chính là tên đầu đinh đã chạy thoát, mà rất khéo, kẻ này lại là tâm phúc của Hoàng Đại Hà, cũng là kẻ duy nhất trong các tù binh biết nội tình thật.

Diệp Duệ Thăng và Noan liếc nhau, hiệu quả của loại cỏ này cũng quá nhanh quá rõ ràng.

Diệp Duệ Thăng không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu thẩm vấn. Không ngờ quá trình rất thuận lợi, hỏi cái gì thì đối phương phải trả lời cái đó, hơn nữa đã nói thì nói rất nhiều. Nếu không ngăn lại hoặc là dẫn dắt hắn, hắn có thể dùng một tư thế tán gẫu với bạn cả một ngày một đêm, hơn nữa thật sự đều là lời trong lòng, là nói sự thật, độ chân thành miễn bàn.

Nhưng hắn càng nói càng nhiều, biểu cảm của hai người nghe cũng dần dần thay đổi. Đặc biệt là Diệp Duệ Thăng ngồi phía xa, tay phải chậm rãi nắm chặt, ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy.

。。。。。。。。

“Kiều Kiều quay lại rồi đây, ớ hớ hớ....”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện