Rõ ràng đã là nữ nhân hơn ba mươi, vẫn là má hương thắng tuyết*, khuôn mặt kiều diễm như thiếu nữ. Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nhìn nàng, miễn lễ cho nàng: “Từ biệt gần mười năm, Đại Vu rồi lại vẫn như xưa, phong thái không đổi.”

(*香腮胜雪 hương tai thắng tuyết: hương tai là gò má của mỹ nữ, thắng tuyết: trắng hơn tuyết.)

Vu chức đứng lên, ngồi đối diện Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, đáp lại một cách tự nhiên: “Điện hạ cùng Thế tử so với mười năm trước, ngược lại là càng lúc càng chói mắt.” Cười nhìn bọn họ: “Thanh danh của hai người, chính là tại Miêu Cương ta cũng có thể nghe thấy a.”

Lạc Kiêu cũng xem như hiểu rõ Vu Chức người này, nên đối với lời lấy lòng của nàng cũng chỉ cười cười, không tiếp lời, rót cho người kia ly trà, hỏi thẳng: “Không biết Đại Vu lần này tới Kinh rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Nơi này không có người ngoài, Đại Vu cứ việc nói thẳng là được.”

“Ta cũng thật không dám giấu giếm.” Vu chức nhận ly trà Lạc Kiêu đưa tới, khóe môi cong lên “Từ ba năm trước, sau khi Vu tộc chịu tai họa bất ngờ, Miêu Cương vẫn luôn nằm ngoài sự khống chế của thế tục. Mười năm trước, ta dẫn theo đội quân của Điện hạ cho mượn cùng tộc nhân của Vu tộc lần nữa trở lại Miêu Cương, cũng coi như là miễn cưỡng vực dậy Miêu Cương một lần nữa, chẳng qua là —— rồi lại tuyệt đối chưa đủ.”

“Miêu Cương loạn lâu như vậy, trăm việc cần làm*, ta cũng cần văn hóa cùng che chở của Đại Càn, mới có thể khiến cho quốc gia ngàn vết thương trăm lỗ thủng** này trọng sinh niết bàn***.”

(*Nguyên văn Bách phế đãi hưng 百废待兴: rất nhiều việc cần phải làm.)

(**Nguyên văn 千疮百孔 thiên sang bách khổng: Khuyết tật khắp nơi, vấn đề nghiêm trọng. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật.)

(***Phượng hoàng trọng sinh.)

Văn Nhân Cửu lạnh lùng nói: “Miêu Cương hiện tại đã không phải Miêu Cương lúc trước, Đại Vu cho rằng, Miêu Cương hiện tại thật sự đáng giá để Đại Càn hao phí tâm lực để nâng đỡ sao?”

Vu chức nhìn thẳng vào mắt Văn Nhân Cửu, không nhanh không chậm trả lời: “Miêu Cương mặc dù bởi vì hỗn loạn của hai mươi năm trước khiến thực lực kém xa, nhưng cho dù so sánh từ phương diện nào, Miêu Cương cũng tuyệt đối không phải món gân gà ăn thì vô vị bỏ đi thì tiếc, huống chi, Đại Vu hiện tại của Miêu Cương là ta,” Vu chức cười cười, đáy mắt lóe lên tự tin, “Không cần hai mươi năm, ta sẽ khiến cho Miêu Cương sống lại một lần nữa.”

“Hơn nữa phía nam Miêu Cương còn có các nước, Miêu Cương chính là cửa ngõ duy nhất ở cực nam thông đến Đại Càn. Nếu như Miêu Cương cường thịnh, với tư cách nước phụ thuộc Đại Càn, Đại Càn dĩ nhiên cũng có thể cao chẩm vô ưu*, Điện hạ nghĩ sao?”

(*高枕无忧 theo nghĩa đen có nghĩa là kê cao gối ngủ mà không phải lo lắng. Nó thể hiện hình ảnh một người có thể ngủ trong hòa bình mà không có bất kỳ lo lắng cuộc sống nào hết.)

Lạc Kiêu dùng ánh mắt đánh giá để nhìn Vu chức phía đối diện. Lời này nói ra từ miệng của một nữ tử yếu đuối như vậy, dường như có chút không biết trời cao đất rộng, nhưng hắn rồi lại không chút nghi ngờ nữ nhân này thật sự có năng lực như vậy.

Tuy rằng bọn họ từng giúp đỡ nàng trên con đường Vu chức giành lại Miêu Cương, nhưng trong khoảng thời gian mười năm ngắn ngủi, từ hai bàn tay trắng lại có thể ngồi lên vị trí Đại vu, có thể thấy được thủ đoạn của người nữ nhân này. Nàng tỉnh táo mà kiên cường, có thủ đoạn lại thức thời biết cúi đầu với cường giả có thể cho nàng lợi ích lớn nhất. Co được giãn được, có thể nhẫn không thể nhịn, so với binh sĩ kinh tài tuyệt diễm lại không thua kém bao nhiêu.

Hắn cũng sẽ không bởi vì đối phương là nữ nhân mà xem nhẹ, hắn biết rõ Văn Nhân Cửu cũng giống như vậy.

“Lời này nghe qua rất mê người.” Văn Nhân Cửu nâng ly trà, nhẹ nhàng thổi thổi, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, che khuất khuôn mặt y, từ góc độ của Vu chức chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài hơi rũ xuống của người kia, tạo thành một loại lỗi giác dịu dàng ôn nhuận, “Chẳng qua là những chuyện đó nói trên triều là được rồi, Đại Vu đây, hẳn là còn chuyện khác đi?”

Quả nhiên là lỗi giác. Vu chức thở dài một hơi.

Từ mười năm trước, lúc thiếu niên này còn là một người triền miên giường bệnh, nàng đã biết rõ y khó đối phó. Hiện tại từ biệt mười năm, nhìn lại, tuy vẫn là bộ dạng yếu ớt, nhưng tính tình khó dây dưa kia ngược lại chỉ có tăng chứ không có giảm.

Vu chức hỏi: “Thân thể gần đây của Điện hạ vẫn ổn chứ?”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn nàng, không trả lời, Lạc Kiêu ở bên cạnh rồi lại kéo căng người, hắn cau mày ánh mắt khóa lại trên người Vu chức, thấp giọng hỏi: “Lời này là có ý gì?”

Vu chức bị khí thế của Lạc Kiêu dọa cho giật mình.

Đúng rồi, người vẫn luôn đi theo bên cạnh Văn Nhân Cửu, thoạt nhìn ôn hòa suy cho cùng chỉ là có vẻ ngoài ôn hòa vô hại mà thôi.

“Không bằng Thế tử hỏi Điện hạ một chút?” Vu chức không để cho gợn sóng dưới đáy lòng hiện lên trên mặt mình, vẫn mỉm cười như trước.

Lạc Kiêu liền quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu, Văn Nhân Cửu lại không nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói với Vu chức: “Tử cổ (*cổ con) của Kim tuyến cổ còn ở trong cơ thể ngươi, nếu như Cô chết, ngươi cũng tuyệt đối không sống được.”

Vu chức bất đắc dĩ cười cười đáp: “Chính là Điện hạ không nói, trong lòng Vu chức cũng thông suốt.” Nhìn hai người chậm rãi nói: “Lần này ta đích thân đi đến Đại Càn, cũng là vì muốn mời Thái tử điện hạ tự mình đến Miêu Cương một chuyến. Trong tộc của ta có Cửu bất vấn sự*, vu y chuyên về y thuật, có lẽ ông ấy có thể có biện pháp trị tận gốc độc trong người Điện hạ.”

(*久不问事 chả biết là j nữa, hình như tên 1 chức vị ở Miêu Cương.)

Lúc cho người đến tiễn Vu chức đi cũng đã muộn rồi, Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu dùng bữa, lại cùng đi đến thư phòng. Trong suốt thời gian đó lông mày Lạc Kiêu vẫn luôn nhíu chặt, tuy là để mắt nhìn Văn Nhân Cửu, nhưng vẫn không nói lời nào.

Văn Nhân Cửu dĩ nhiên biết rõ Lạc Kiêu vì cái gì lại có bộ dạng đó, nhưng nếu như Lạc Kiêu không chủ động mở miệng, vậy y cũng sẽ không nói lời nào, hai người ở một chỗ rõ ràng chỉ cách nhau bởi một thư án, nhưng nửa câu trao đổi cũng không có. Cả thư phòng lập tức lâm vào một loại tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông, làm cho người ngoài nhìn thấy đều có chút thở không nổi.

Thẳng đến khi Văn Nhân Cửu hạ bút trong tay, làm như không thấy Lạc Kiêu mà vòng qua hắn lấy sách trên giá, người kia rốt cuộc chịu không nổi, đưa tay nắm chặt cổ tay Văn Nhân Cửu kéo vào trong ngực, giam cầm người vào trong đất vuông một tấc* của mình.

(*方寸之地 phương thốn chi địa: nguyên chỉ vị trí của trái tim, hiện dùng để ví với vùng đất rất nhỏ.)

“Lạc Tử Thanh!” Văn Nhân Cửu giãy giãy, phát hiện cánh tay ôm y kia tựa như sắt không chút sứt mè, lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại, “Thả Cô xuống.”

“Ngươi thật sự muốn ta thả người ra sao?” Lạc Kiêu bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như ngay cả thống khố trong lời nói cũng trở nên bằng phẳng, “Nếu như đây quả thật là ý nguyện của người, ta sẽ buông ngườii ra.”

Thân thể giãy giụa của Văn Nhân Cửu bỗng nhiên an tĩnh lại, y hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Lạc Kiêu, sau đó, giống như tuyên bố: “Lạc Kiêu, ngươi đang tức giận.” Rồi sau đó, lại dường như có chút nghi hoặc, “Thế nhưng, Cô không rõ ngươi tức giận vì cái gì.”

Văn Nhân Cửu không phải hỏi Lạc Kiêu vì sao lại tức giận, y muốn biết vì cái gì. Lạc Kiêu đang giận y, y không nói cho hắn biết, hiệu lực của Kim tuyến cổ trong cơ thể y dường như bắt đầu giảm sút.

Nhưng mà y không hiểu. Y thật sự không hiểu vì cái gì Lạc Kiêu sẽ tức giận như vậy, thậm chi so với việc hắn cho là mình muốn tuyển phi lúc trước, hắn giờ khắc này nhìn qua lại càng giận đến không kiềm được.

—— Mặc dù rõ ràng nhìn hắn bình thản như thế.

Lạc Kiêu cũng nhìn Văn Nhân Cửu, hắn hơi cúi đầu, chậm rãi tới gần y, thẳng đến khi trán chạm trán, chúp mũi chạm chóp mũi, gần đến nỗi hơi thở của cả hai quấn quýt lấy nhau, hắn mới nói: “Người biết ta tức giận vì cái gì.”

Văn Nhân Cửu phủ nhận: “Cô không biết.”

“Người biết.” Lạc Kiêu rồi lại không hề nhượng bộ chút nào, hắn cũng không để cho Văn Nhân Cửu tiếp tục trốn tránh, hắn gằn từng chữ một: “Nếu như người không biết, người liền sẽ không giấu giếm ta, A Cửu, người thông minh như vậy, đừng lừa gạt mình. Kỳ thật trong lòng ngườii vẫn luôn biết rõ.”

Hắn nắm cằm Văn Nhân Cửu, bởi vì khoảng cách quá gần, môi hai người dường như tùy thời đều có thể chạm vào nhau: “A Cửu, chính ngườii nói cho ta biết câu trả lời.”

Trái tim Văn Nhân Cửu đột nhiên siết chặt. Y chưa bao giờ trốn tránh cái gì, nhưng giờ khắc này, y lại đột nhiên có suy nghĩ, muốn chạy trốn khỏi Lạc Kiêu —— Lạc Kiêu lại khiến y cảm thấy nguy hiểm, cái loại nguy hiểm có khể khiến người ta vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà y trốn không thoát. Không phải bởi vì cánh tay ôm lấy mình kia, mà là do chính mình.

Y không thể động đậy.

Nhưng mà y lại không nói gì. Dường như có nhiều thứ một khi nói ra, liền sẽ không thù hồi lại được.

Văn Nhân Cửu bỗng nhiên đưa tay kéo vạt áo của Lạc Kiêu xuống, môi y áp lên môi hắn, dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của hắn, quét sạch ngôn ngữ hắn.

Văn Nhân Cửu hôn có một loại hung ác không chút tương xứng với về ngoài của y, môi lưỡi giao hòa, dường như có thể nếm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Cả người Lạc Kiêu dần nóng lên, chẳng qua ánh mắt nhưng vẫn là tỉnh táo, hắn cúi đầu nhìn người đang hôn mình một cách kịch liệt, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ tựa như nức nở, rốt cuộc mềm lòng. Hắn nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy Văn Nhân Cửu, dường như muốn siết gãy xương cốt của y.

Hắn yêu y như vậy, yêu đến độ muốn đem y khảm vào cốt nhục của mình, yêu đến cả người đều thấy đau.

Hắn không muốn ép y. Dù cho hắn chờ y cho lại mình câu trả lời tương tự đã chờ đến trái tim đều co rút.

Rõ ràng chỉ một nụ hôn, rồi lại giống như đã trải qua một cuộc đánh cờ cùng chém giết, hai người đều có chút tinh bì lực tẫn. (*kiệt sức, mệt mỏi.). Văn Nhân Cửu tựa đầu trên người Lạc Kiêu, tầm mắt của y đặt vào khoảng không, cả người bày ra một loại trạng thái yếu thế hiếm khi thấy được.

“Lạc Kiêu.” Văn Nhân Cửu đột nhiên mở miệng gọi hắn.

“Ừ?” Lạc Kiêu ôn nhu ôm Văn Nhân Cửu, giọng nói khàn khàn mang theo chút lưu luyến.

“Nếu như ngày sau Cô chết, ngươi sẽ chết theo Cô sao?” Văn Nhân Cửu biết rõ đó không phải điều mình nên hỏi, y rõ ràng không muốn đặt chân vào giới hạn nguy hiểm kia, nhưng không biết tại sao, rồi lại nhịn không được.

Cùng một chỗ với Lạc Kiêu, y luôn cảm thấy có đôi khi mình cũng không hiểu nổi mình.

“Là tuẫn táng* sao?” (*chôn theo người chết.) Lạc Kiêu cười rộ lên.

Văn Nhân Cửu cách một lớp quần áo có thể nghe được tiếng tim đập của Lạc Kiêu, rõ ràng mà hữu lực, khiến cho lỗ tai y đều đau.

“Điện hạ muốn ta chết cùng người sao?”

Văn Nhân Cửu rất lâu sau đó mới mở miệng, y có chút mệt mỏi rồi, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo buồn ngủ: “Chỉ sợ ngươi không vào được Hoàng lăng.”

Lạc Kiêu không nói gì, chỉ hạ mắt nhìn Văn Nhân Cửu từ từ nhắm hai mắt trong ngực mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc y, không biết qua bao lâu, mới hạ xuống một nụ hôn sâu trên đỉnh đầu y.

“Ngủ đi, Điện hạ của ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện