Ngày hôm sau rồi lại không vào học.

“Thái tử bị bệnh?” Lạc Kiêu nhíu nhíu mày, tiến lên một bước hỏi Đại cung nữ đến đây truyềnlời, “Chuyện khi nào vậy?”

“Canh giờ chuẩn xác nô tỳ cũng không rõ lắm,” Đại cung nữ Mặc Lan cúi đầu nói, “Tối hôm qua Thái tử không để người canh giữ ngoài phòng, chờ đến sáng nay nô tỳ cùng Mặc Liễu chuẩn bị đưa đồ dùng rửa mặt chải đầu vào tẩm điện của Thái tử, lúc này mới phát hiện tình huống Tháitử có chút không ổn.”

Trong lòng Lạc Kiêu mãnh liệt trầm xuống, hắn nhìn Đại cung nữ phía trước trên mặt lộ vẻ lo âu nhàn nhạt, suy tư một lát, sau đó mới quay đầu, dứt khoát phân phó hai tiểu thái giám ở trong Thiên Điện: “Không lâu nữa Nghiêm thái phó sẽ đến, ngươi tạm thời ở bên ngoài chờ, nghênh đón Thái phó.”

Hai tiểu thái giám nghe vậy, vội vàng gật đầu vâng dạ: “Nô tài rõ.”

“Đi đi.” Lạc Kiêu  gật đầu, thấy hai tiểu thái giám kia chia nhau xách đèn lồng ra khỏi phòng, sau đó mới đến trước mặt Đại cung nữ, nói: “Ở phía trước dẫn đường, ta hiện tại qua nhìn Điệnhạ.”

“Nô tỳ rõ.” Mặc Lan đáp, cũng vội vàng xách đèn lồng, dẫn Lạc Kiêu đi về phía tẩm điện của Văn Nhân Cửu.

Thanh Lan Điện của Thái tử lúc này đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, gian ngoài là một đám thái giam cung nữ trông coi, chỉ thỉnh thoảng có thể xuyên qua ngọn đèn dầu nhìn thấy bóng người chớp động trong điện. Lạc Kiêu không đợi những cung nữ thái giám kia thông báo, trực tiếp bước lên bậc thềm, đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng chỉ có Trương Hữu Đức cùng một Đại cung nữ tên là Mặc Liễu trông coi, thấyhắn vào, hai người liền vội vàng đứng lên hành lễ với hắn: “Thế tử.”

Lạc Kiêu khoát khoát tay với hai người, đi vài bước đến bên giường, nhìn thấy Văn Nhân Cửu lúc này nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, trên trán phủ một cái khăn ướt, gò má vẫn luôn tái nhợt hiện ra ửng đỏ không bình thường, hít vào thở ra so với lúc thường cũng lộ ra vài phần dồn dập.

Mấp máy môi, Lạc Kiêu quay đầu hỏi Trương Hữu Đức: “Thái y đã tới chưa?”

Trương Hữu Đức tiến lên nửa bước, trả lời: “Đã phái người ra ngoài cung mời. Chỉ có điều phủ đệ của Tiền thái y cách Đông Cung một khoảng khá xa, nhìn tình huống, ước chừng còn phải chờ thêm một lát.”

“Nhưng cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp.” Lạc Kiêu gật đầu, ngồi lên giường đưatay kiểm tra trán của Văn Nhân Cửu. Trong lòng bàn tay, nhiệt độ phỏng người khiến hắn hơinhíu mày. Thu tay về, một phen suy xét, đứng dậy phân phó với Mặc Lan: “Ta nhớ trong hầm băng của Điện hạ vẫn còn chút băng tồn, hai người các ngươi cầm đối bài*, lập tức đến chỗ hầm băng lấy một ít về.”

(*对牌 dùng các loại gỗ, trúc chế thành, trên ghi dãy số, chia làm hai nửa, là một loại tín vật, dạng như thẻ bài chứng minh thân phận.)

Mặc Lan cùng Mặc Liễu ngừng lại một chút, mặt lộ vẻ khó xử, hiển nhiên là bộ dạng muốn nói lại thôi, Lạc Kiêu nhìn thấy lên tiếng hỏi: “Sao lại không đi? Nhưng là có chuyện gì khó xử?”

“Thế tử gia,” Mặc Liễu ngước mắt nhìn Lạc Kiêu, rồi sau đó thấp giọng nói: “Hầm băng dĩnhiên nô tỳ đã sớm đi qua, chỉ có điều…”

“Thế tử mới đến Đông Cung, có lẽ là không biết.” Mặc Lan thấy Mặc Liễu nói không ra, liền mởmiệng nói giúp, “Hầm băng này tuy rằng của Đông Cung, nhưng Vương ma ma trông coi chỗ đórồi lại là người của Hoàng hậu.”

Ý ngoài câu chữ Lạc Kiêu nhưng đã rõ ràng.

“Đừng nói ma ma là thuộc hạ của Hoàng hậu, chính là người của Hoàng đế, nô tài suy cho cùng vẫn là nô tài, lại có thể thế nào, còn có thể vượt qua chủ tử là Thái tử đây?” Giọng Lạc Kiêu bỗngnhiên trầm xuống, cười lạnh một cái, nói, “Nô tài trèo lên đầu chủ nhân, thế gian liền không có đạo lý này. Trương công công, ngươi ở chỗ này trông chừng Điện hạ, Mặc Lan cùng Mặc Liễu đitrước dẫn đường, ta lại muốn đích thân nhìn xem, Vương ma ma này rốt cuộc là người nào!”

Lúc Mặc Lan cùng Mặc Liễu dẫn Lạc Kiêu đến chỗ Vương ma ma kia, Vương ma ma đang khiển trách một cung nữ, thấy Lạc Kiêu đến, trên mặt vội vàng nặn ra nụ cười, tiến lên phía trước hỏi: “Thế tử gia như thế nào lại tới đây?”

Ánh mắt Lạc Kiêu đảo qua Vương ma ma, ném qua đối bài trong tay: “Hiện tại thân thể Điệnhạ không được khỏe, ta cố ý tới đây lấy chút băng hạ nhiệt cho Điện hạ, mong Vương ma matạo điều kiện.”

Vương ma ma nhận đối bài, nhìn Mặc Lan cùng Mặc Liễu đứng sau Lạc Kiêu, liền hiểu đây là hai nha đầu đi cáo trạng Bình Tân Thế Tử, nhất thời nụ cười trên mặt miễn cưỡng một chút, miệng nhưng vẫn nói: “Thế tử nói lời này, nếu trong hầm băng có băng, lúc trước nôtỳ cũng sẽ không cản trở nha đầu Mặc Liễu. Chỉ có điều hiện tại hầm băng chính là không còn băng nữa rồi, dù Thế tử có đến, nô tỳ đây cũng không có biện pháp a.”

Lạc Kiêu thản nhiên nói: “Ta nhớ trước đó vài ngày, băng vẫn có, như thế nào thời gian chưa đến một tháng, liền thành tình huống như vậy rồi?” Cười như không cười, “Đừng nói Vương ma ma ngươi lén lút dùng toàn bộ băng đi?”

“Thật không dám!” Vương ma ma bị lời này nói đến giật nảy mình, vội vàng nói: “Nửa thángtrước, phía bắc kia tiến cống vài gốc băng liên (*冰莲), hoa này mùi thơm nức mũi, Thái phi thấy quả thật yêu thích không buông tay. Chỉ có điều băng liên không phải nơi cực hàn không thể sống, Hoàng hậu nương nương không đành lòng Thái phi thương tâm, liền cố ý tới đây lấy băng… Thế tử minh giám, nô tỳ thật sự oan uổng a!”

“Hoàng hậu?” Lạc Kiêu âm trầm lặp lại, sau đó nhẹ nhàng nói, “Xem ra Vương ma ma là già rồi, hồ đồ rồi. Rõ ràng ngây người ở bên Điện hạ thời gian dài như thế, vẫn như cũ không nhớ đượcchủ tử của mình rốt cuộc là ai.”

Sắc mặt Vương ma ma nhất thời biến đổi, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, mặt trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi lạnh: “Nô tỳ… nô tỳ…”

“Tôi tớ không nhớ được chủ tử mình là ai, ở lại Đông Cung cũng không còn tác dụng,” Ánh mắt Lạc Kiêu chậm rãi quét qua trong sân, sau đó quay lưng lại, cười cười, nhàn nhã nói: “Kéongười ra ngoài, trượng tễ*.”

(*Đánh bằng thanh gỗ cho đến chết.)

Vương ma ma co quắp ngã xuống đất, nhất thời đúng là ngây dại. Thẳng đến hai cánh tay đều bị người kéo, bà mới giống như điên mà giãy giụa kêu gào: “Các ngươi ai dám động đến ta! Ai dám động đến ta! Ta nhưng là người của Thái hậu, các người ai dám động đến một cọng tóc của ta?!”

Lời này vừa nói ra, thái giám hai bên hai mặt nhìn nhau, động tác trên tay quả nhiên ngừng lại. Vương ma ma thấy thế, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng chưa chờ bà đứng dậy, Lạc Kiêu lại đột nhiên cúi người, đưa tay bóp cổ bà, sau đó mới từng chút từng chút nhấc người lên: “Người của Hoàng hậu? Vương ma ma đừng quên, nơi này là Đông Cung không phải Tê Phượng Điện, trong Đông Cung cũng không có cái gì Hoàng hậu.”

Giọng điệu nhẹ nhàng mà hòa hoãn, chẳng qua là đôi mắt kia rồi lại có một loại sát phạt máu tanh khiến người ta khiếp sợ.

Mặt Vương ma ma đỏ bầm, bà liều mạng giãy giụa, chỉ hàm hồ phun ra mấy chữ: “Ta muốn… gặp… gặp Thái tử… ngươi…. ngươi không thể…. giết ta…”

“Lời này ngược lại thú vị, ta đến nay chưa từng nghe nói quý tộc xử trí một điêu nô ăn cây táo ràocây sung còn phải để ý cái gì  ‘có thể cùng không thể’. Lạc Kiêu cười khẽ, sau đó trên tay dùnglực ném người qua bên cạnh, nhìn hai tên thái giám, ánh mắt trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Kéo điêu nô này ra ngoài, trượng tễ!”

Tiểu thái giám bị ánh mắt đầy máu tanh của Lạc Kiêu dọa cho khẽ run rẩy, lập tức không dám nhìn nữa, vội cúi đầu vâng dạ, sau đó nắm cánh tay của Vương ma ma đang nằm rạp dưới đất không ngừng ho khan, liền kéo ra bên ngoài.

“Các ngươi… khụ, các ngươi không thể giết ta… khụ khụ khụ… Ta là…. Hoàng hậu….. cácngươi…. chết tiệt, chết tiệt!” Vương ma ma vẫn còn đứt quãng mắng chửi, chẳng qua giọng điệu tràn ngập sợ hãi một chút uy hiếp cũng không có. Cả người nằm sấp dưới đất, cứ như vậy bị lôi ra ngoài.

Lạc Kiêu nhàn nhạt nhìn vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng trên mặt Vương ma ma, cũng im lặng, chỉ là hai mắt rồi lại trầm xuống.

Tuy nói Lạc Kiêu người này là công tử đỉnh đỉnh tôn quý của Hầu phủ, nhưng bình thườngtính tình cũng không ương ngạnh tàn ác, ở chung với người khác phần lớn là lạnh nhạthiền hòa. Nhưng trải qua một trận này, toàn bộ Đông Cung —— thậm chí cả quý tộc, sợ là không còn người nào dám coi thường hắn.

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vương ma ma, trên mặt Mặc Lan lộ ra vẻ vui mừng, Mặc Liễu nhưng không khỏi có chút bận tâm: “Vương ma ma là người Thái hậu để bên cạnh Thái tử, hôm nay Thế tử xúc động như vậy, chỉ sợ đắc tội đến Hoànghậu.”

Lạc Kiêu nhàn nhạt nhìn Mặc Liễu: “Chẳng lẽ hôm nay ta không làm gì, mặc cho điêu nô kia lừa gạt, vậy Hoàng hậu liền có thể thích ta?”

Dĩ nhiên không thể.

Từ lúc Lạc Kiêu gật đầu, đồng ý làm thư đồng của Thái tử, trong mắt mọi người, hắn người này liền đóng lên con dấu Thái tử. Ở trong mắt Hoàng hậu, so sánh Lạc Kiêu với cái đinh trong mắt cái gai trong thịt còn chưa đủ, sao có khả năng thích hắn.

Mặc Liễu cùng Mặc Lan nhìn Lạc Kiêu, lại nhất thời không còn lời gì để nói.

Vuốt vuốt tay áo, Lạc Kiêu cười nhạt với hai người, “Chuyện Điện hạ không tiện ra mặt, ta liền thay Điện hạ đi làm. Giết gà dọa khỉ, hôm nay đánh chết Vương ma ma, cũng khiến cho đám người không có mắt trong Đông Cung rõ ràng một chút, Điện hạ dù thế nào, cũng là chủ tử của bọn họ. Trong Đông Cung không cần những thứ phế vật ăn cây táo rào cây sung, lang tâm cẩu phế.”

Khóe mắt quét qua, ánh mắt dừng lại trên người cung nữ lúc trước bị Vương ma ma trách mắng: “Ngươi tên gì?”

Tiểu cung nữ co rúm, sau đó mới do dự nói: “Hợp… Hợp Hương.”

“Hợp Hương.” Lạc Kiêu  gật đầu, “Biết chìa khóa Vương ma ma để chỗ nào không?”

Hợp Hương len lén nâng đầu, miệng đáp: “Biết rõ, để trong cái hộp ở đầu giường.”

“Tốt lắm. Mặc Liễu, Mặc Lan, hai người các ngươi cùng nàng đi lấy chìa khóa a.” Lạc Kiêu xoayngười, cười một cái với Mặc Liễu cùng Mặc Lan nói, “Động tác nhanh lên, Điện hạ bên kianhưng đang chờ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện