Trên căn bản, hễ là con người thỉnh thoảng cũng hay lừa mình dối người như vậy đấy, năng lực tự an ủi của loài người thật sự là nổi bật nhất trong tất cả các loài động vật.
Thế cho nên dù bây giờ thân thể là một con Husky nhỏ, nhưng vì linh hồn vẫn trăm phần trăm là con người, nên năng lực tự an ủi của Husky Lâm U vẫn rất mạnh mẽ. Lúc bị chủ nhân mắt mù nhà mình vừa ôm vừa vò một phen, Lâm U tiểu gia vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hơi hài lòng chấp nhận thân thể bây giờ của cậu.
Mà làm chủ nhân của cậu, thu hoạch được một con Husky vui vẻ, tâm tình Mục Viêm Khiếu lúc này cũng rất tốt — dù sao thì so với con rùa trước đó, con Husky này thuận tiện nhiều mặt lắm.
À, còn về phần cường tráng... Mục đại thiếu thật tình nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vung tay lên, lại cho Mục Ngũ đi đến nhà họ Vương ‘mời’ đại thiếu gia của họ lại đây.
Vương Tiêu nhìn tên bệnh nhân ngồi trên giường bệnh cùng con chó đang gục trong lòng người nọ, dùng vẻ mặt ngu ngốc nhìn mình, vô cùng không nể mặt trề môi liếc mắt.
“Tôi nói này Mục đại! Anh có thể yên tĩnh chút được không?! Anh nhìn bộ dạng mình như vậy, nếu là một người mù thì cứ đàng hoàng làm một người mù bình thường đi! Còn nữa, rõ ràng là không nhìn thấy còn làm ra mấy chuyện sỉ nhục những người mắt sáng nữa!”
“Đừng cho rằng tôi không biết chuyện Trần gia và Trịnh gia mấy hôm trước là do anh làm, mặc dù tôi cảm thấy việc anh làm khiến người ta hả lòng hả dạ, với lại cũng tôi cũng thấy vui tai vui mắt, nhưng mà, điều này không biểu thị cho việc ông đây nguyện ý bị anh bắt cóc hết lần này tới lần khác như vậy! Mẹ nó không phải chỉ vì một con chó thôi sao?! Thứ này ngay cả nói cũng không nói được! Nhìn là thấy rất ngu rồi!!!”
Vương Tiêu nói như vậy, sắc mặt nhăn lại thành đoàn đứng lên: “Tôi nói này Mục đại, tuy nói tôi đối với động vật cũng không có nhiều lòng nhân từ, nhưng tôi cảm thấy cách anh nuôi thú cưng này hình như không đúng lắm? Nếu như tôi nói không sai... con rùa anh mang theo bên cạnh đã chết, con Husky ngu xuẩn này hẳn là con thứ tư rồi đi? Không không không, là con thú cưng thứ năm rồi?! Mục đại, mặc dù điều này có thể đả kích anh một chút, nhưng tôi phải nghiêm túc nhắc nhở anh việc này, từ bỏ đi! Anh thật sự không hợp với việc này đâu!”
Sắc mặt Mục Viêm Khiếu bỗng đen lại.
Nhưng mà Vương đại thiếu chẳng thèm để ý xem có chọc Mục Viêm Khiếu mất hứng hay không, cứ dùng một loại ánh mắt thương hại vô cùng mà nhìn Husky Lâm U, thở dài tổng kết: “Lúc trước tôi cũng biết có đàn ông khắc vợ, mấy con người đáng thương đó cứ cưới một người là chết một người, hôm nay tôi vậy mà lại nhìn thấy người khắc thú cưng, chà, anh quả thật chính là nuôi cái gì chết cái đó, người ta vì mạng người vì phần lớn không lập gia đình, mạng dù mạng thú cưng cũng không đáng giá lắm, nhưng dầu gì thì đó cũng là một mạng sống, anh vẫn nên đem nó đi phóng thích thì hơn! Cùng lắm thì tiền mua nó tôi trả, anh nói xem? Anh mua hết bao nhiêu tiền? 20 vạn trở xuống tôi có thể mua tất!”
Kết quả Vương đại thiếu không đợi được Mục đại thiếu tức giận, lại chờ được sự căm phẫn trong mắt Husky ngốc.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!
“Anh có ý gì? Anh đang nguyền rủa tôi chết quách đi sao? Tiểu gia vất vả lắm mới có một thân thể cường tráng anh liền nguyền rủa ông đây chết đi! Anh có ý gì hả?! Còn nữa! Tiểu gia bán nghệ không bán thân!!! Chỉ bằng 20 vạn đã nghĩ sẽ mua được tiểu gia, anh ngu ngốc như đứa em của mình vậy đó có biết hay không?!”
Phía trên là giọng lão đại xã hội đen.
Vương Tiêu: “...”
Con mẹ nó!!! Kế tiếp con vẹt bệnh thần kinh kia, hắn vậy mà lại vừa nhìn thấy một con Husky vừa ngốc vừa hay lải nhải còn bệnh thần kinh nữa chứ!!! Cho dù thứ này có thể nói, cũng không thể nào ngăn cản luồng hơi thở bệnh thần kinh ngu ngốc phả vào mặt!!!
“Ngu ngốc, không phải vì mày lớn lên dễ thương là có thể tha lỗi được đâu.” Chung quanh Vương Tiêu bắt đầu tản ra hắc khí: “Đừng nói tới chuyện trái tim bé nhỏ của mày còn cần tao cứu vớt, dù mày không có bệnh không gặp tai nạn đi chăng nữa, lời vừa rồi của tao là thiện ý hiếm khi mới trỗi dậy. Không cảm động rơi nước mắt quỳ xuống lạy tao là tốt lắm rồi, mày còn kêu réo với tao? Có tin hay không tao chỉ cần một dao thôi là có thể mần sạch mày rồi?”
Husky Lâm U không khỏi cảm thấy một trận nhức trứng đang dâng lên. “... “
“Tôi nuôi thú cưng làm sao là chuyện của tôi, không phiền anh quan tâm. Kêu anh tới để kiểm tra tim của Lâm Lâm, mấy thứ khác không cần anh quản. Mặt khác, chó làm sao có thể bị bệnh tim?” Trên mặt Mục Viêm Khiếu là vẻ nghiêm túc và không giải thích được, hắn nghĩ rằng, chó chẳng lẽ không phải là trừ cảm mạo ra thì sẽ không mắc mấy thứ bệnh khác hay sao? Bác sĩ thú y họ Vương với cái người không biết gì này tỏ vẻ ha ha.
“Bệnh tim thì tính là gì? Suy thận, sỏi thận, ung thư gan, bệnh bao tử, người có thể có bao nhiêu bệnh thì chó cũng có bấy nhiêu, hơn nữa muốn chữa khỏi so với người còn phiền phức hơn, nếu không phải thế thì tại sao trên đường lớn lại có nhiều chó lang thang như vậy? Có không ít con là vì bị bệnh nan y mới bị chủ nhân bỏ rơi.”
Vương Tiêu cười lạnh một tiếng: “Thế mới nói, con người quả nhiên không thể gom chung lại với động vật, bởi vì bản thân họ còn không bằng cầm thú!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Đối với một người có tư tưởng phản lại xã hội loài người hơn nữa còn ngạo kiều khi đã quá lứa lỡ thì, hắn vẫn là không nên phát biểu gì thì hơn. Mặc dù hắn đặc biệt muốn mới, câu vừa rồi chính anh ta cũng tự mắng mình luôn rồi.
“Mau trị bệnh đi.”
Vương Tiêu bất mãn hừ hừ, lúc này mới đi lên phía trước một tay nhấc phần da cổ Lâm U lên, một tay khác sờ soạn vuốt cái bụng trắng của cậu. Cái loại phương pháp sờ tới sờ lui này làm Lâm U tiểu gia vô cùng không thể chịu đựng được, cậu vừa rầm rì tức giận, vừa dùng sức mà giãy dụa: “Vô lễ! Anh đây không phải đang vô lễ với tôi sao!!! Anh vậy mà lại sờ bụng tôi! Toàn thân tôi không hề mặc quần áo!!! Sao anh có thể đùa giỡn lưu manh với một con chó chứ?! Anh quả thực là điên đến không biết sĩ diện là gì nữa rồi!!!”
“Yamete! Chủ nhân mắt mù mau tới cứu giá! Nếu còn không cản anh ta, anh ta sẽ mò tới tiểu jj của tôi luôn đó!!!”
Câu nói này của chú chó đã lập tức phá hỏng lỗ tai của tất cả mọi người ở đó.
Mục Ngũ bị nghẹn, ho tới kinh thiên động địa, mà gương mặt Mục Viêm Khiếu cũng đen lại đưa tay mò mới đuôi Lâm U, túm cậu ôm vào lòng.
“... Khụ. Anh kiểm tra rồi đi?”
Cho dù Mục Viêm Khiếu nhìn không thấy sắc mặt của bác sĩ thú y họ Vương, nhưng với không khí xung quanh cũng có thể cảm nhận cảm xúc của vị này bây giờ tuyệt đối đã thành cuồng phong bão táp luôn rồi.
Vương Tiêu cười lạnh một tiếng thật vang dội.
“Kiểm tra cái rắm! Với trạng thái tinh thần của con chó này, trai tim nhỏ kia có là gì? Tai họa lưu ngàn năm! Căn bản không cần điều trị cho nó!!!”
Lâm U núp trong ngực chủ nhân mắt mù nhà mình tỏ vẻ ủy khuất, vừa rồi cậu ăn ngay nói thật, cậu cũng không phải là một con chó thật sự!
Được rồi! Thân thể cậu là một con chó đích thực, nhưng linh hồn của cậu là một con người đó nha! Thân thể bị một người đàn ông sờ tới sờ lui còn ra thể thống gì?! Sau này tiểu gia còn phải lập gia đình, phi, cưới vợ! Sao có thể đánh mất trong sạch được chứ?!
Mục Viêm Khiếu lại vuốt vuốt đầu chó.
“Vậy anh nói những việc cần chú ý đi, tóm lại có chỗ nào cần quan tâm mới đúng, lần này dù nói thế nào tôi cũng không để nó xuất hiện việc ngoài ý muốn nào, cho dù một ngày 24 giờ tôi cũng sẽ ấp ủ nó trong lòng.”
Vương Tiêu đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh tức giận.
Mục đại thiếu than thở: “Mấy ngày rồi có ghé qua thị trường Mục thị không? Thấy Viêm Minh không?”
Trong mắt Vương Tiêu chợt lóe tinh quang: “Sao vậy? Anh muốn khoe với tôi đứa em đáng lo nhà mình đã cải tà quy chính rồi?”
Mục Viêm Khiếu bày ra vẻ xem thường: “Bây giờ mới qua được bao lâu mà lại đi kết luận là nó cải tà quy chánh rồi? Thời gian khảo nghiệm sau này của nó còn dài! Nhưng bất kể nói thế nào, ít nhất bây giờ nó không đáng lo nữa, chẳng lẽ anh không muốn làm cho cái tên kia nhà anh cũng khá lên chút à?”
Vương đại thiếu thoáng cái đã nghĩ đến đứa em đáng lo nhà mình. Co rút khóe miệng, có chút do dự nói: “Cái thằng đó dù có bị gãy chân cũng không tốt lên bao nhiêu, anh xác định có thể giúp tôi việc này hay sao?”
Mục đại thiếu mang theo hắc khí quanh thân nở nụ cười: “Em trai anh đáng lo, so với em trai tôi còn yên ổn hơn nhiều.”
Vương Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy quả đúng là như vậy, vì thế cuối cùng cũng nhìn con Husky đem đầu nhét vào lòng Mục Viêm Khiếu, chỉ lộ ra hai cái chân sau xù lông cùng cái đuôi ngu xuẩn, liếc mắt gật đầu đồng ý trao đổi này.
“Chỉ cần không để tâm trạng nó quá kích động là được, ngày thường ăn ít đồ ăn nhiều dầu mỡ, đồ ăn quá mặn, quá ngọt, rèn luyện nhiều, ít ngu xuẩn là được.”
“...” Husky Lâm U không ngu chỉ đáng yêu cảm thấy mình bị ngôn từ phản kích.
Mục Viêm Khiếu: “...” Hắn không khỏi cảm thấy IQ của bản thân hình như cũng bị khinh bỉ?
Ha ha, Mục đại thiếu quyết định, hắn nhất định sẽ thay Vương Tiêu dạy dỗ ‘thật tốt’ em trai của cậu ta.
Nói xong, Vương đại thiếu liền mắt không thấy tâm không phiền phất phất tay rời đi. Sau khi anh ta đi chừng nửa tiếng, Husky Lâm U tiểu gia không ngu chỉ dễ thương nặng nề cảm nhận được, chọc giận một bác sĩ thú y, làm một con thú, là đau đớn cỡ nào.
Giờ dùng cơm tối.
Lâm U tiểu gia trừng con mắt như hạt pha lê của mình, chìa cái móng vuốt nhỏ mập ra, chỉ vào khay thức ăn cho chó trước mặt cậu, bị kích thích đến nỗi giọng cũng run lên: “Mẹ nó ~~ ai có thể giải thích cho tôi một chút thức ăn cho chó trước mặt tôi đây là sao không?!”
Mục Ngũ đến đây đưa cơm còn chưa rời khỏi, đối với Lâm đột nhiên xuất hiện, hư hư thực thực này, vô cùng phù hợp với sự lựa chọn nuôi thú cưng của hắn, một con Husky còn nhỏ, Mục Ngũ quả thực là hận không thể tự mình ôm về nuôi. Bây giờ thấy nó nghiêng đầu, trừng hai con mắt màu lam cùng hàng lông mày đậu tằm thoạt nhìn tuyệt không hề hung ác, lòng cũng manh hóa. Con người sắt đá trong nháy mắt giọng cũng ôn nhu hẳn lên:
“Đây là thức ăn cho chó chúng tôi đặc biệt vận chuyển bằng máy bay từ xưởng đặc chế thức ăn thú cưng của Ngả Bá Đặc về! Tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, nhai kỹ sẽ thấy mùi vị rất ngon, tuyệt đối là sự lựa chọn thức ăn cao cấp cho chó con tốt nhất! Thế nào?! Thích lắm phải không!”
Husky Lâm U trừng đôi mắt cùng hàng lông mày như đậu tằm: “Ha ha.” Thích em gái anh! Nói bao nhiêu lần rồi ông đây là người không phải chó! Ăn thức ăn cho chó cái gì chứ? Em gái anh ăn thức ăn cho chó đó!!! Dù là thức ăn cho chó cao cấp nhất thì thế nào chứ? Cuối cùng vẫn là thứ ăn, cho chó!!!
Vì thế Husky Lâm U dùng hai chi trước ghét bỏ đẩy thức ăn cho chó ra xa, đoan chính ngồi chồm hổm trong lòng chủ nhân mắt mù nhà mình, đặc biệt nghiêm túc trịnh trọng nói: “Tôi muốn ăn bò beafsteak. Thịt kho tàu rút xương cũng được. Ít nhất cũng phải có một bàn thịt gà lớn. Ai nói tôi ăn thức ăn cho chó, ông nhất định sẽ dùng hàm răng bén nhọn khả ái nói cho hắn biết, ông đây cần thức ăn chân chính a!”
Trái tim pha lê của Mục Ngũ nháy mắt tan thành từng mảnh rơi đầy đất: “...”
Mục đại thiếu cảm thấy răng hơi ê: “...Vương Tiêu vừa rồi có nói, mày không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, quá mặn, quá ngọt. Vì suy nghĩ cho thân thể này, vẫn là thức ăn cho chó tốt nhất.”
Lâm Husky trong nháy mắt tức giận xù lông: “Anh nói cái gì?! Anh lặp lại xem?! Tiểu gia tôi tân tân khổ khổ sống chết canh giữ bên cạnh anh, vì anh mà thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, anh thế mà lại để ông đây ăn thức ăn cho chó?! Có còn lương tâm nữa hay không? Tôi bất chấp, tôi muốn ăn beefsteak! Tôi muốn ăn thịt kho tàu rút xương!!! Tôi muốn mâm gà lớn!!! Còn có thịt kho, tôm sú nướng, cá pecca hấp, bàn ăn kiểu mãn hán!!! Không cho ăn thì tôi bỏ nhà đi!!!”
Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, thú cưng nhà hắn lại phát điên rồi, hắn đột nhiên lại bắt đầu hoài niệm rùa con mai xanh vô cùng an ổn kia.
“...Kêu Mục Tứ đi làm món thịt bằm, trộn với cơm và hành, bắp, bưng lại đây.”
Mục đại thiếu trước mặt thú cưng nhà mình, chuyên quyền độc đoán cùng vẻ tàn bạo ác độc đều biến mất tăm, thỏa hiệp trước tiên nói chung vẫn là hắn. Bất quá, hắn vui vẻ chịu đựng là được.
Chờ Mục Ngũ đem trang mạng riêng của Mục Tứ tìm kiếm, dùng nguyên liệu cao cấp nhất, cùng đầu bếp tay nghề cao làm xong món ăn có thẩm mĩ và mùi vị hợp với Lâm U bưng lên, Mục đại thiếu nhắm hai mắt, trên vùng trán khẽ đau buốt, lại còn phân tâm nghĩ tới, sự việc thú cưng của hắn quá đặc biệt ——
Hôm nay nhớ đến tên đạo sĩ tà ma kia, rồi lại người phụ nữ mới tới đó nữa? Nữ yêu sao? Lời nói rối loạn, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên phát hiện ra, thật ra có rất nhiều chi tiết nhỏ hắn chưa từng chú ý. Có lẽ là bởi vì bản thân suy đoán ‘vẹt tinh’ quá huyễn hoặc làm cho người khác khó có thể nghiên cứu kỹ lưỡng, lúc này đào sâu thêm, suy đoán này có quá nhiều sơ hở.
Cho dù là một con vẹt đi nữa, nếu sống trong rừng sâu núi thẳm, sau khi đến xã hội loài người không thể nói chuyện ăn khớp như ‘người bình thường’ như vậy được; cho dù là một con vẹt, nó vừa mới đến xã hội loài người, cũng không nên biết sử dụng máy tính, thẻ tín dụng, máy tập thể dục cao cấp, lại chẳng bỏ qua quy tắc làm người nào.
Mục Viêm Khiếu nghĩ như thế, đau đớn truyền từ não cũng bị hắn đè xuống. Cuối cùng, Mục Viêm Khiếu nghĩ đến người trước đây từng tới đưa linh miêu, nghe nói là gia tộc săn thú ở Tần Lĩnh, nghe giọng rất giống đại thúc thổ phỉ. Theo lời Mục Nhất nói, người kia cực kì nguy hiểm, mặc dù phần lớn thời gian ông ta đều cười khúc khích, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mình và Mục Nhất, lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
Đó là người có thể lấy một địch trăm.
Người như vậy lại chỉ là một thợ săn thôi sao?
Mục Viêm Khiếu vuốt vuốt bộ lông mềm mượt, nhướng mày nghĩ, người nọ lúc rời đi, dường như đã đóng gói hết ba bàn ăn kiểu mãn hán? Khẩu vị thật giống với thú cưng nhà hắn.
Nhẹ nhàng mà cười hai tiếng, Mục Viêm Khiếu cảm thấy, cái chỗ Tần Lĩnh kia, hắn nên điều tra thật tốt. Có lẽ, sẽ có tin vui không chừng?
Thế cho nên dù bây giờ thân thể là một con Husky nhỏ, nhưng vì linh hồn vẫn trăm phần trăm là con người, nên năng lực tự an ủi của Husky Lâm U vẫn rất mạnh mẽ. Lúc bị chủ nhân mắt mù nhà mình vừa ôm vừa vò một phen, Lâm U tiểu gia vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hơi hài lòng chấp nhận thân thể bây giờ của cậu.
Mà làm chủ nhân của cậu, thu hoạch được một con Husky vui vẻ, tâm tình Mục Viêm Khiếu lúc này cũng rất tốt — dù sao thì so với con rùa trước đó, con Husky này thuận tiện nhiều mặt lắm.
À, còn về phần cường tráng... Mục đại thiếu thật tình nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vung tay lên, lại cho Mục Ngũ đi đến nhà họ Vương ‘mời’ đại thiếu gia của họ lại đây.
Vương Tiêu nhìn tên bệnh nhân ngồi trên giường bệnh cùng con chó đang gục trong lòng người nọ, dùng vẻ mặt ngu ngốc nhìn mình, vô cùng không nể mặt trề môi liếc mắt.
“Tôi nói này Mục đại! Anh có thể yên tĩnh chút được không?! Anh nhìn bộ dạng mình như vậy, nếu là một người mù thì cứ đàng hoàng làm một người mù bình thường đi! Còn nữa, rõ ràng là không nhìn thấy còn làm ra mấy chuyện sỉ nhục những người mắt sáng nữa!”
“Đừng cho rằng tôi không biết chuyện Trần gia và Trịnh gia mấy hôm trước là do anh làm, mặc dù tôi cảm thấy việc anh làm khiến người ta hả lòng hả dạ, với lại cũng tôi cũng thấy vui tai vui mắt, nhưng mà, điều này không biểu thị cho việc ông đây nguyện ý bị anh bắt cóc hết lần này tới lần khác như vậy! Mẹ nó không phải chỉ vì một con chó thôi sao?! Thứ này ngay cả nói cũng không nói được! Nhìn là thấy rất ngu rồi!!!”
Vương Tiêu nói như vậy, sắc mặt nhăn lại thành đoàn đứng lên: “Tôi nói này Mục đại, tuy nói tôi đối với động vật cũng không có nhiều lòng nhân từ, nhưng tôi cảm thấy cách anh nuôi thú cưng này hình như không đúng lắm? Nếu như tôi nói không sai... con rùa anh mang theo bên cạnh đã chết, con Husky ngu xuẩn này hẳn là con thứ tư rồi đi? Không không không, là con thú cưng thứ năm rồi?! Mục đại, mặc dù điều này có thể đả kích anh một chút, nhưng tôi phải nghiêm túc nhắc nhở anh việc này, từ bỏ đi! Anh thật sự không hợp với việc này đâu!”
Sắc mặt Mục Viêm Khiếu bỗng đen lại.
Nhưng mà Vương đại thiếu chẳng thèm để ý xem có chọc Mục Viêm Khiếu mất hứng hay không, cứ dùng một loại ánh mắt thương hại vô cùng mà nhìn Husky Lâm U, thở dài tổng kết: “Lúc trước tôi cũng biết có đàn ông khắc vợ, mấy con người đáng thương đó cứ cưới một người là chết một người, hôm nay tôi vậy mà lại nhìn thấy người khắc thú cưng, chà, anh quả thật chính là nuôi cái gì chết cái đó, người ta vì mạng người vì phần lớn không lập gia đình, mạng dù mạng thú cưng cũng không đáng giá lắm, nhưng dầu gì thì đó cũng là một mạng sống, anh vẫn nên đem nó đi phóng thích thì hơn! Cùng lắm thì tiền mua nó tôi trả, anh nói xem? Anh mua hết bao nhiêu tiền? 20 vạn trở xuống tôi có thể mua tất!”
Kết quả Vương đại thiếu không đợi được Mục đại thiếu tức giận, lại chờ được sự căm phẫn trong mắt Husky ngốc.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!
“Anh có ý gì? Anh đang nguyền rủa tôi chết quách đi sao? Tiểu gia vất vả lắm mới có một thân thể cường tráng anh liền nguyền rủa ông đây chết đi! Anh có ý gì hả?! Còn nữa! Tiểu gia bán nghệ không bán thân!!! Chỉ bằng 20 vạn đã nghĩ sẽ mua được tiểu gia, anh ngu ngốc như đứa em của mình vậy đó có biết hay không?!”
Phía trên là giọng lão đại xã hội đen.
Vương Tiêu: “...”
Con mẹ nó!!! Kế tiếp con vẹt bệnh thần kinh kia, hắn vậy mà lại vừa nhìn thấy một con Husky vừa ngốc vừa hay lải nhải còn bệnh thần kinh nữa chứ!!! Cho dù thứ này có thể nói, cũng không thể nào ngăn cản luồng hơi thở bệnh thần kinh ngu ngốc phả vào mặt!!!
“Ngu ngốc, không phải vì mày lớn lên dễ thương là có thể tha lỗi được đâu.” Chung quanh Vương Tiêu bắt đầu tản ra hắc khí: “Đừng nói tới chuyện trái tim bé nhỏ của mày còn cần tao cứu vớt, dù mày không có bệnh không gặp tai nạn đi chăng nữa, lời vừa rồi của tao là thiện ý hiếm khi mới trỗi dậy. Không cảm động rơi nước mắt quỳ xuống lạy tao là tốt lắm rồi, mày còn kêu réo với tao? Có tin hay không tao chỉ cần một dao thôi là có thể mần sạch mày rồi?”
Husky Lâm U không khỏi cảm thấy một trận nhức trứng đang dâng lên. “... “
“Tôi nuôi thú cưng làm sao là chuyện của tôi, không phiền anh quan tâm. Kêu anh tới để kiểm tra tim của Lâm Lâm, mấy thứ khác không cần anh quản. Mặt khác, chó làm sao có thể bị bệnh tim?” Trên mặt Mục Viêm Khiếu là vẻ nghiêm túc và không giải thích được, hắn nghĩ rằng, chó chẳng lẽ không phải là trừ cảm mạo ra thì sẽ không mắc mấy thứ bệnh khác hay sao? Bác sĩ thú y họ Vương với cái người không biết gì này tỏ vẻ ha ha.
“Bệnh tim thì tính là gì? Suy thận, sỏi thận, ung thư gan, bệnh bao tử, người có thể có bao nhiêu bệnh thì chó cũng có bấy nhiêu, hơn nữa muốn chữa khỏi so với người còn phiền phức hơn, nếu không phải thế thì tại sao trên đường lớn lại có nhiều chó lang thang như vậy? Có không ít con là vì bị bệnh nan y mới bị chủ nhân bỏ rơi.”
Vương Tiêu cười lạnh một tiếng: “Thế mới nói, con người quả nhiên không thể gom chung lại với động vật, bởi vì bản thân họ còn không bằng cầm thú!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Đối với một người có tư tưởng phản lại xã hội loài người hơn nữa còn ngạo kiều khi đã quá lứa lỡ thì, hắn vẫn là không nên phát biểu gì thì hơn. Mặc dù hắn đặc biệt muốn mới, câu vừa rồi chính anh ta cũng tự mắng mình luôn rồi.
“Mau trị bệnh đi.”
Vương Tiêu bất mãn hừ hừ, lúc này mới đi lên phía trước một tay nhấc phần da cổ Lâm U lên, một tay khác sờ soạn vuốt cái bụng trắng của cậu. Cái loại phương pháp sờ tới sờ lui này làm Lâm U tiểu gia vô cùng không thể chịu đựng được, cậu vừa rầm rì tức giận, vừa dùng sức mà giãy dụa: “Vô lễ! Anh đây không phải đang vô lễ với tôi sao!!! Anh vậy mà lại sờ bụng tôi! Toàn thân tôi không hề mặc quần áo!!! Sao anh có thể đùa giỡn lưu manh với một con chó chứ?! Anh quả thực là điên đến không biết sĩ diện là gì nữa rồi!!!”
“Yamete! Chủ nhân mắt mù mau tới cứu giá! Nếu còn không cản anh ta, anh ta sẽ mò tới tiểu jj của tôi luôn đó!!!”
Câu nói này của chú chó đã lập tức phá hỏng lỗ tai của tất cả mọi người ở đó.
Mục Ngũ bị nghẹn, ho tới kinh thiên động địa, mà gương mặt Mục Viêm Khiếu cũng đen lại đưa tay mò mới đuôi Lâm U, túm cậu ôm vào lòng.
“... Khụ. Anh kiểm tra rồi đi?”
Cho dù Mục Viêm Khiếu nhìn không thấy sắc mặt của bác sĩ thú y họ Vương, nhưng với không khí xung quanh cũng có thể cảm nhận cảm xúc của vị này bây giờ tuyệt đối đã thành cuồng phong bão táp luôn rồi.
Vương Tiêu cười lạnh một tiếng thật vang dội.
“Kiểm tra cái rắm! Với trạng thái tinh thần của con chó này, trai tim nhỏ kia có là gì? Tai họa lưu ngàn năm! Căn bản không cần điều trị cho nó!!!”
Lâm U núp trong ngực chủ nhân mắt mù nhà mình tỏ vẻ ủy khuất, vừa rồi cậu ăn ngay nói thật, cậu cũng không phải là một con chó thật sự!
Được rồi! Thân thể cậu là một con chó đích thực, nhưng linh hồn của cậu là một con người đó nha! Thân thể bị một người đàn ông sờ tới sờ lui còn ra thể thống gì?! Sau này tiểu gia còn phải lập gia đình, phi, cưới vợ! Sao có thể đánh mất trong sạch được chứ?!
Mục Viêm Khiếu lại vuốt vuốt đầu chó.
“Vậy anh nói những việc cần chú ý đi, tóm lại có chỗ nào cần quan tâm mới đúng, lần này dù nói thế nào tôi cũng không để nó xuất hiện việc ngoài ý muốn nào, cho dù một ngày 24 giờ tôi cũng sẽ ấp ủ nó trong lòng.”
Vương Tiêu đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh tức giận.
Mục đại thiếu than thở: “Mấy ngày rồi có ghé qua thị trường Mục thị không? Thấy Viêm Minh không?”
Trong mắt Vương Tiêu chợt lóe tinh quang: “Sao vậy? Anh muốn khoe với tôi đứa em đáng lo nhà mình đã cải tà quy chính rồi?”
Mục Viêm Khiếu bày ra vẻ xem thường: “Bây giờ mới qua được bao lâu mà lại đi kết luận là nó cải tà quy chánh rồi? Thời gian khảo nghiệm sau này của nó còn dài! Nhưng bất kể nói thế nào, ít nhất bây giờ nó không đáng lo nữa, chẳng lẽ anh không muốn làm cho cái tên kia nhà anh cũng khá lên chút à?”
Vương đại thiếu thoáng cái đã nghĩ đến đứa em đáng lo nhà mình. Co rút khóe miệng, có chút do dự nói: “Cái thằng đó dù có bị gãy chân cũng không tốt lên bao nhiêu, anh xác định có thể giúp tôi việc này hay sao?”
Mục đại thiếu mang theo hắc khí quanh thân nở nụ cười: “Em trai anh đáng lo, so với em trai tôi còn yên ổn hơn nhiều.”
Vương Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy quả đúng là như vậy, vì thế cuối cùng cũng nhìn con Husky đem đầu nhét vào lòng Mục Viêm Khiếu, chỉ lộ ra hai cái chân sau xù lông cùng cái đuôi ngu xuẩn, liếc mắt gật đầu đồng ý trao đổi này.
“Chỉ cần không để tâm trạng nó quá kích động là được, ngày thường ăn ít đồ ăn nhiều dầu mỡ, đồ ăn quá mặn, quá ngọt, rèn luyện nhiều, ít ngu xuẩn là được.”
“...” Husky Lâm U không ngu chỉ đáng yêu cảm thấy mình bị ngôn từ phản kích.
Mục Viêm Khiếu: “...” Hắn không khỏi cảm thấy IQ của bản thân hình như cũng bị khinh bỉ?
Ha ha, Mục đại thiếu quyết định, hắn nhất định sẽ thay Vương Tiêu dạy dỗ ‘thật tốt’ em trai của cậu ta.
Nói xong, Vương đại thiếu liền mắt không thấy tâm không phiền phất phất tay rời đi. Sau khi anh ta đi chừng nửa tiếng, Husky Lâm U tiểu gia không ngu chỉ dễ thương nặng nề cảm nhận được, chọc giận một bác sĩ thú y, làm một con thú, là đau đớn cỡ nào.
Giờ dùng cơm tối.
Lâm U tiểu gia trừng con mắt như hạt pha lê của mình, chìa cái móng vuốt nhỏ mập ra, chỉ vào khay thức ăn cho chó trước mặt cậu, bị kích thích đến nỗi giọng cũng run lên: “Mẹ nó ~~ ai có thể giải thích cho tôi một chút thức ăn cho chó trước mặt tôi đây là sao không?!”
Mục Ngũ đến đây đưa cơm còn chưa rời khỏi, đối với Lâm đột nhiên xuất hiện, hư hư thực thực này, vô cùng phù hợp với sự lựa chọn nuôi thú cưng của hắn, một con Husky còn nhỏ, Mục Ngũ quả thực là hận không thể tự mình ôm về nuôi. Bây giờ thấy nó nghiêng đầu, trừng hai con mắt màu lam cùng hàng lông mày đậu tằm thoạt nhìn tuyệt không hề hung ác, lòng cũng manh hóa. Con người sắt đá trong nháy mắt giọng cũng ôn nhu hẳn lên:
“Đây là thức ăn cho chó chúng tôi đặc biệt vận chuyển bằng máy bay từ xưởng đặc chế thức ăn thú cưng của Ngả Bá Đặc về! Tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, nhai kỹ sẽ thấy mùi vị rất ngon, tuyệt đối là sự lựa chọn thức ăn cao cấp cho chó con tốt nhất! Thế nào?! Thích lắm phải không!”
Husky Lâm U trừng đôi mắt cùng hàng lông mày như đậu tằm: “Ha ha.” Thích em gái anh! Nói bao nhiêu lần rồi ông đây là người không phải chó! Ăn thức ăn cho chó cái gì chứ? Em gái anh ăn thức ăn cho chó đó!!! Dù là thức ăn cho chó cao cấp nhất thì thế nào chứ? Cuối cùng vẫn là thứ ăn, cho chó!!!
Vì thế Husky Lâm U dùng hai chi trước ghét bỏ đẩy thức ăn cho chó ra xa, đoan chính ngồi chồm hổm trong lòng chủ nhân mắt mù nhà mình, đặc biệt nghiêm túc trịnh trọng nói: “Tôi muốn ăn bò beafsteak. Thịt kho tàu rút xương cũng được. Ít nhất cũng phải có một bàn thịt gà lớn. Ai nói tôi ăn thức ăn cho chó, ông nhất định sẽ dùng hàm răng bén nhọn khả ái nói cho hắn biết, ông đây cần thức ăn chân chính a!”
Trái tim pha lê của Mục Ngũ nháy mắt tan thành từng mảnh rơi đầy đất: “...”
Mục đại thiếu cảm thấy răng hơi ê: “...Vương Tiêu vừa rồi có nói, mày không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, quá mặn, quá ngọt. Vì suy nghĩ cho thân thể này, vẫn là thức ăn cho chó tốt nhất.”
Lâm Husky trong nháy mắt tức giận xù lông: “Anh nói cái gì?! Anh lặp lại xem?! Tiểu gia tôi tân tân khổ khổ sống chết canh giữ bên cạnh anh, vì anh mà thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, anh thế mà lại để ông đây ăn thức ăn cho chó?! Có còn lương tâm nữa hay không? Tôi bất chấp, tôi muốn ăn beefsteak! Tôi muốn ăn thịt kho tàu rút xương!!! Tôi muốn mâm gà lớn!!! Còn có thịt kho, tôm sú nướng, cá pecca hấp, bàn ăn kiểu mãn hán!!! Không cho ăn thì tôi bỏ nhà đi!!!”
Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, thú cưng nhà hắn lại phát điên rồi, hắn đột nhiên lại bắt đầu hoài niệm rùa con mai xanh vô cùng an ổn kia.
“...Kêu Mục Tứ đi làm món thịt bằm, trộn với cơm và hành, bắp, bưng lại đây.”
Mục đại thiếu trước mặt thú cưng nhà mình, chuyên quyền độc đoán cùng vẻ tàn bạo ác độc đều biến mất tăm, thỏa hiệp trước tiên nói chung vẫn là hắn. Bất quá, hắn vui vẻ chịu đựng là được.
Chờ Mục Ngũ đem trang mạng riêng của Mục Tứ tìm kiếm, dùng nguyên liệu cao cấp nhất, cùng đầu bếp tay nghề cao làm xong món ăn có thẩm mĩ và mùi vị hợp với Lâm U bưng lên, Mục đại thiếu nhắm hai mắt, trên vùng trán khẽ đau buốt, lại còn phân tâm nghĩ tới, sự việc thú cưng của hắn quá đặc biệt ——
Hôm nay nhớ đến tên đạo sĩ tà ma kia, rồi lại người phụ nữ mới tới đó nữa? Nữ yêu sao? Lời nói rối loạn, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên phát hiện ra, thật ra có rất nhiều chi tiết nhỏ hắn chưa từng chú ý. Có lẽ là bởi vì bản thân suy đoán ‘vẹt tinh’ quá huyễn hoặc làm cho người khác khó có thể nghiên cứu kỹ lưỡng, lúc này đào sâu thêm, suy đoán này có quá nhiều sơ hở.
Cho dù là một con vẹt đi nữa, nếu sống trong rừng sâu núi thẳm, sau khi đến xã hội loài người không thể nói chuyện ăn khớp như ‘người bình thường’ như vậy được; cho dù là một con vẹt, nó vừa mới đến xã hội loài người, cũng không nên biết sử dụng máy tính, thẻ tín dụng, máy tập thể dục cao cấp, lại chẳng bỏ qua quy tắc làm người nào.
Mục Viêm Khiếu nghĩ như thế, đau đớn truyền từ não cũng bị hắn đè xuống. Cuối cùng, Mục Viêm Khiếu nghĩ đến người trước đây từng tới đưa linh miêu, nghe nói là gia tộc săn thú ở Tần Lĩnh, nghe giọng rất giống đại thúc thổ phỉ. Theo lời Mục Nhất nói, người kia cực kì nguy hiểm, mặc dù phần lớn thời gian ông ta đều cười khúc khích, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mình và Mục Nhất, lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
Đó là người có thể lấy một địch trăm.
Người như vậy lại chỉ là một thợ săn thôi sao?
Mục Viêm Khiếu vuốt vuốt bộ lông mềm mượt, nhướng mày nghĩ, người nọ lúc rời đi, dường như đã đóng gói hết ba bàn ăn kiểu mãn hán? Khẩu vị thật giống với thú cưng nhà hắn.
Nhẹ nhàng mà cười hai tiếng, Mục Viêm Khiếu cảm thấy, cái chỗ Tần Lĩnh kia, hắn nên điều tra thật tốt. Có lẽ, sẽ có tin vui không chừng?
Danh sách chương