Tô Văn nhận ra được quỷ bị mình phạt đến đây, hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Càn rỡ, thấy Diêm Vương đại nhân còn không hành lễ?"
Quỷ tướng quân bị lực lượng quỷ thần áp chế, lúc này đều quỳ xuống giống với quỷ sai trấn thủ khác, đồng thanh nói: "Gặp qua Diêm Vương đại nhân."
Tiểu Tê Vô ngồi ở trên người Đế Thính, dùng lễ nghi mà Mạnh bà bà dạy mình, ngọt ngào nói: "Đứng lên đi."
Nói xong, lại bổ xung thêm một câu: "Các ngươi khổ cực rồi."
Quỷ tướng quân đứng lên, lúc này Đế Thính đã đưa Tiểu Diêm Vương xuống đất, ở loại trường hợp này ba quỷ thần khác cũng chỉ canh giữ bên cạnh Tiểu Diêm Vương. Tiểu Diêm Vương đi cẩn thận từng bước, không quá ổn định, trong tay còn cầm một cái...
Những năm nay quỷ tướng quân có quen biết với những quỷ đến từ các thời đại khác, nhận ra đây chính là bình sữa.
Ừ? Bình sữa? Hắn ta có chút kinh ngạc.
Nghĩ là một chuyện, chính mắt nhìn thấy là một chuyện khác, Diêm Vương thật sự đang uống sữa!
Lúc này Tiểu Tê Vô đã đi đến trước mặt của hắn ta, thấy quần áo trên người hắn ta, nghi ngờ nói: "Ngươi không phải là quỷ sai."
Quỷ tướng quân cúi đầu: "Là bị phạt đến trông coi cửa U Minh ạ."
Tiểu Tê Vô chớp mắt hỏi: "Quỷ lâu năm cũng phạm sai lầm sao?"
Quỷ tướng quân suy nghĩ đến những lời mình nói lúc trước, có chút không mở miệng được.
Trái lại là Tô Văn hừ lạnh một tiếng, quỷ tướng quân run lên.
Tiểu Tê Vô nhận ra hắn ta đang sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, biết sai mà sửa là rất tốt, ngươi tên là gì?"
Quỷ tướng quân bị hỏi như thế thì ngẩn người ra.
Tô Văn lật Sổ Sinh Tử, đơn giản nói thay: "Từ Minh, sinh năm 619 dương lịch, người của triều Đường, khi còn sống làm Hộ quốc tướng quân."
Tiểu Tê Vô không hiểu những cái này là có ý gì, bé không biết được mấy chữ.
Tô Văn thấy ánh mắt mờ mịt của bé, cũng chậm chạp ý thức được điểm này, vì vậy, giao Sổ Sinh Tử cho bé.
Sổ Sinh Tử đến tay, tiểu Tê Vô chạm vào cái tên đó, đời người của Từ Minh lập tức tràn vào trong đầu của bé.
Đây là lần đầu tiên bé cầm Sổ Sinh Tử nhìn thấy được hình ảnh như vậy, bị chấn cho đứng tại chỗ không kịp phản ứng.
Bé là Diêm Vương do linh khí sinh ra, tự mang sứ mệnh, trông coi sống chết, năng lực chịu đựng khẳng định cao hơn quỷ thần tầm thường, nhưng lúc này đây vẫn là lần đầu tiên bé thấy những hình ảnh rung động như vậy.
Ở một bên Mạnh Bà kêu một tiếng: "Đại nhân?
Tiểu Tê Vô lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn quỷ trước mặt, nhìn áo giáp cũ nát ngàn năm trên người hắn ta.
Sau một lúc lâu, bé ôm chặt bình sữa, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, ngươi rất lợi hại."
Cơ thể Từ Minh thoát chốc cứng đờ, hắn ta không thể tin nhìn bé gái cao không đến eo của mình.
Đây là ngàn năm qua, người đầu tiên nghiêm túc gọi hắn ta là tướng quân, không có giễu cợt, không có âm dương quái khí, mà ở chỗ Tiểu Diêm Vương mới nhìn thấy, hắn ta lấy được cảm giác trong sạch vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quỷ tướng quân bị lực lượng quỷ thần áp chế, lúc này đều quỳ xuống giống với quỷ sai trấn thủ khác, đồng thanh nói: "Gặp qua Diêm Vương đại nhân."
Tiểu Tê Vô ngồi ở trên người Đế Thính, dùng lễ nghi mà Mạnh bà bà dạy mình, ngọt ngào nói: "Đứng lên đi."
Nói xong, lại bổ xung thêm một câu: "Các ngươi khổ cực rồi."
Quỷ tướng quân đứng lên, lúc này Đế Thính đã đưa Tiểu Diêm Vương xuống đất, ở loại trường hợp này ba quỷ thần khác cũng chỉ canh giữ bên cạnh Tiểu Diêm Vương. Tiểu Diêm Vương đi cẩn thận từng bước, không quá ổn định, trong tay còn cầm một cái...
Những năm nay quỷ tướng quân có quen biết với những quỷ đến từ các thời đại khác, nhận ra đây chính là bình sữa.
Ừ? Bình sữa? Hắn ta có chút kinh ngạc.
Nghĩ là một chuyện, chính mắt nhìn thấy là một chuyện khác, Diêm Vương thật sự đang uống sữa!
Lúc này Tiểu Tê Vô đã đi đến trước mặt của hắn ta, thấy quần áo trên người hắn ta, nghi ngờ nói: "Ngươi không phải là quỷ sai."
Quỷ tướng quân cúi đầu: "Là bị phạt đến trông coi cửa U Minh ạ."
Tiểu Tê Vô chớp mắt hỏi: "Quỷ lâu năm cũng phạm sai lầm sao?"
Quỷ tướng quân suy nghĩ đến những lời mình nói lúc trước, có chút không mở miệng được.
Trái lại là Tô Văn hừ lạnh một tiếng, quỷ tướng quân run lên.
Tiểu Tê Vô nhận ra hắn ta đang sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, biết sai mà sửa là rất tốt, ngươi tên là gì?"
Quỷ tướng quân bị hỏi như thế thì ngẩn người ra.
Tô Văn lật Sổ Sinh Tử, đơn giản nói thay: "Từ Minh, sinh năm 619 dương lịch, người của triều Đường, khi còn sống làm Hộ quốc tướng quân."
Tiểu Tê Vô không hiểu những cái này là có ý gì, bé không biết được mấy chữ.
Tô Văn thấy ánh mắt mờ mịt của bé, cũng chậm chạp ý thức được điểm này, vì vậy, giao Sổ Sinh Tử cho bé.
Sổ Sinh Tử đến tay, tiểu Tê Vô chạm vào cái tên đó, đời người của Từ Minh lập tức tràn vào trong đầu của bé.
Đây là lần đầu tiên bé cầm Sổ Sinh Tử nhìn thấy được hình ảnh như vậy, bị chấn cho đứng tại chỗ không kịp phản ứng.
Bé là Diêm Vương do linh khí sinh ra, tự mang sứ mệnh, trông coi sống chết, năng lực chịu đựng khẳng định cao hơn quỷ thần tầm thường, nhưng lúc này đây vẫn là lần đầu tiên bé thấy những hình ảnh rung động như vậy.
Ở một bên Mạnh Bà kêu một tiếng: "Đại nhân?
Tiểu Tê Vô lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn quỷ trước mặt, nhìn áo giáp cũ nát ngàn năm trên người hắn ta.
Sau một lúc lâu, bé ôm chặt bình sữa, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, ngươi rất lợi hại."
Cơ thể Từ Minh thoát chốc cứng đờ, hắn ta không thể tin nhìn bé gái cao không đến eo của mình.
Đây là ngàn năm qua, người đầu tiên nghiêm túc gọi hắn ta là tướng quân, không có giễu cợt, không có âm dương quái khí, mà ở chỗ Tiểu Diêm Vương mới nhìn thấy, hắn ta lấy được cảm giác trong sạch vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Danh sách chương