Giọng điệu chắc chắn còn mang theo quan tâm.
Tô Văn ngẩn người, phần lớn hắn đều ở cửa U Minh, vừa đi đến đó là mấy tháng đến nửa năm, cùng tiểu Diêm Vương tiếp xúc không nhiều bằng Mạnh Bà và Thành Hoàng, cũng là lần đầu tiên nói chuyện gần như vậy với bé, lần trước gặp mặt bé còn chưa nói được rõ ràng đâu.
Tiểu Diêm Vương trước mặt lại cao thêm một chút rồi, ngửa đầu nhìn hắn với ánh măt nghiêm túc lại lo lắng.
Tô Văn chưa từng có lúc nào vừa bình tĩnh là có chút luống cuống như vậy, một lát sau, hắn mới phải ứng lại lắc đầu: “Không có.”
Tiểu Tê Vô vừa nghe đã biết hắn nói dối với mình, tất cả quỷ thần đều như vậy, bé lặng lẽ đến trước mặt Phán Quan lại giúp hắn xua tan sát khí.
Rồi sau đó nghiêng đầu suy nghĩ gì đó, tay nhỏ kéo ngón tay Phán Quan, vỗ nhè nhẹ: “Nói cho bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi…Cho ngươi…”
Bé vắt hết óc tìm từ thích hợp, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Cho ngươi khi dễ lại.”
Nghe nói như thế, ba quỷ thần đều dở khóc dở cười.
Tô Văn được một đứa trẻ bảo vệ, thật sự có chút không nói nên lời, nhưng lại không cảm thấy chán ghét, cảm giác mềm mại trên tay làm cho hắn có chút lâng lâng.
Ba vị quỷ thần đều không nói chuyện, tiểu Tê Vô muốn an ủi họ vì thế đặt bình sữa của mình lên bàn gỗ cũ, trịnh trọng nói: “Vất vả cho các ngươi, bổn vương mời các ngươi uống sữa!”
Thấy nhóm quỷ thần không nhúc nhích, tiểu Tê Vô nhón chân, nổ lực vươn tay cầm lại bình sữa đưa trước mặt bọ họ: “Bên trong còn nhiều, các ngươi cứ uống.”
Sắc mặt Tô Văn thay đổi liên tục, không biết làm cái gì mới tốt, cuối cùng một câu cũng ko nói ra chỉ nghiêm mặt nhìn Khổng Lẫm, để y nói.
Khổng Lẫm dở khóc dở cười, khom lưng nói: “Cảm ơn đại nhân, chúng ta là người lớn không cần uống sữa.”
Tiểu Tê Vô nghe vậy ngẩn người, có chút mờ mịt: “Vậy các ngươi uống cái gì?”
Từ khi có ký ức bé vẫn luôn uống sữa, hơn nữa bữa đói bữa no, lúc này cũng mơ hồ biết có sữa cũng không dễ, cho nên luôn cho rằng sữa thật trân quý, thế nên mới muốn cho mọi người uống.
Ba quỷ thần đều trầm mặc, quỷ thần không cần ăn uống gì nhưng cần tín ngưỡng công đức của nhân gian để duy trì vạn vật luân hồi ở Địa phủ.
Ở trong nghi lễ truyền thống, nhang tiền giấy coi như là đồ liên quan đến công đức, không nói đến hiện tại những thứ này đã ít đi, từ ngàn năm trước đến nay, thiếu đi Thập Điện Diêm La chỉ dựa vào tín ngưỡng của con người đối với Mạnh Bà, Phán Quan cùng Thành Hoàng không đủ duy trì mọi thứ ở Địa phủ hoạt động bình thường.
Cũng chính vì thế, hiện tại Địa phủ mới có thể một mảnh phế tàn, hỗn loạn không chịu nổi.
Vốn dĩ làm Diêm Vương nên biết việc này, nhưng hiện tại tiểu Diêm Vương còn nhỏ, ba vị quỷ thần cúi đầu nhìn hai tay đặt trên bàn gỗ cũ, cả người gần như treo trên không. Tiểu Diêm Vương vẫn như trước muốn đem sữa đưa cho cho cấp dưới, lời có trách nhiệm nặng nề này bọn họ cũng không biết phải nói như thế nào.
Tô Văn ngẩn người, phần lớn hắn đều ở cửa U Minh, vừa đi đến đó là mấy tháng đến nửa năm, cùng tiểu Diêm Vương tiếp xúc không nhiều bằng Mạnh Bà và Thành Hoàng, cũng là lần đầu tiên nói chuyện gần như vậy với bé, lần trước gặp mặt bé còn chưa nói được rõ ràng đâu.
Tiểu Diêm Vương trước mặt lại cao thêm một chút rồi, ngửa đầu nhìn hắn với ánh măt nghiêm túc lại lo lắng.
Tô Văn chưa từng có lúc nào vừa bình tĩnh là có chút luống cuống như vậy, một lát sau, hắn mới phải ứng lại lắc đầu: “Không có.”
Tiểu Tê Vô vừa nghe đã biết hắn nói dối với mình, tất cả quỷ thần đều như vậy, bé lặng lẽ đến trước mặt Phán Quan lại giúp hắn xua tan sát khí.
Rồi sau đó nghiêng đầu suy nghĩ gì đó, tay nhỏ kéo ngón tay Phán Quan, vỗ nhè nhẹ: “Nói cho bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi…Cho ngươi…”
Bé vắt hết óc tìm từ thích hợp, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Cho ngươi khi dễ lại.”
Nghe nói như thế, ba quỷ thần đều dở khóc dở cười.
Tô Văn được một đứa trẻ bảo vệ, thật sự có chút không nói nên lời, nhưng lại không cảm thấy chán ghét, cảm giác mềm mại trên tay làm cho hắn có chút lâng lâng.
Ba vị quỷ thần đều không nói chuyện, tiểu Tê Vô muốn an ủi họ vì thế đặt bình sữa của mình lên bàn gỗ cũ, trịnh trọng nói: “Vất vả cho các ngươi, bổn vương mời các ngươi uống sữa!”
Thấy nhóm quỷ thần không nhúc nhích, tiểu Tê Vô nhón chân, nổ lực vươn tay cầm lại bình sữa đưa trước mặt bọ họ: “Bên trong còn nhiều, các ngươi cứ uống.”
Sắc mặt Tô Văn thay đổi liên tục, không biết làm cái gì mới tốt, cuối cùng một câu cũng ko nói ra chỉ nghiêm mặt nhìn Khổng Lẫm, để y nói.
Khổng Lẫm dở khóc dở cười, khom lưng nói: “Cảm ơn đại nhân, chúng ta là người lớn không cần uống sữa.”
Tiểu Tê Vô nghe vậy ngẩn người, có chút mờ mịt: “Vậy các ngươi uống cái gì?”
Từ khi có ký ức bé vẫn luôn uống sữa, hơn nữa bữa đói bữa no, lúc này cũng mơ hồ biết có sữa cũng không dễ, cho nên luôn cho rằng sữa thật trân quý, thế nên mới muốn cho mọi người uống.
Ba quỷ thần đều trầm mặc, quỷ thần không cần ăn uống gì nhưng cần tín ngưỡng công đức của nhân gian để duy trì vạn vật luân hồi ở Địa phủ.
Ở trong nghi lễ truyền thống, nhang tiền giấy coi như là đồ liên quan đến công đức, không nói đến hiện tại những thứ này đã ít đi, từ ngàn năm trước đến nay, thiếu đi Thập Điện Diêm La chỉ dựa vào tín ngưỡng của con người đối với Mạnh Bà, Phán Quan cùng Thành Hoàng không đủ duy trì mọi thứ ở Địa phủ hoạt động bình thường.
Cũng chính vì thế, hiện tại Địa phủ mới có thể một mảnh phế tàn, hỗn loạn không chịu nổi.
Vốn dĩ làm Diêm Vương nên biết việc này, nhưng hiện tại tiểu Diêm Vương còn nhỏ, ba vị quỷ thần cúi đầu nhìn hai tay đặt trên bàn gỗ cũ, cả người gần như treo trên không. Tiểu Diêm Vương vẫn như trước muốn đem sữa đưa cho cho cấp dưới, lời có trách nhiệm nặng nề này bọn họ cũng không biết phải nói như thế nào.
Danh sách chương