Quỷ minh tinh nhất thời đỏ mặt: "Ngài, ngài cũng rất đẹp, còn... ừ đẹp hơn những người mà ta gặp lúc trước!"

Tiểu Tê Vô tò mò hỏi: "Bổn vương có thể giống ngươi, được rất nhiều người thích không?"

Quỷ minh tinh bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, nếu không phải không đắc tộii nổi, quỷ này thật sự muốn xông lên xoa đầu của tiểu Diêm Vương.

Quỷ này gật đầu nói: "Tất nhiên, ngài còn đáng yêu hơn những đứa trẻ trong chương trình giải trí! Nếu là ngài, khẳng định nhân dân cả nước đều sẽ thích ngài!"

Đứa trẻ trong chương trình giải trí? Lại là kiến thức mới, nếu được yêu thích, đó chính là công đức.

Tiểu Tê Vô yên lặng nhớ trong lòng.

Mà Khổng Lẫm tiếp xúc nhiều với Nhân gian, lúc này giống như đang chìm vào suy nghĩ, y chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt ngây thơ và tò mò của tiểu Diêm Vương.

Muốn nhanh chóng đạt được tín ngưỡng công đức của Nhân giới, thật ra còn có một loại phương pháp.

---

Ba ngày sau, điện Diêm Vương.



Tô Văn nhíu mày, nhìn về phía Khổng Lẫm: "Đi Nhân giới? Ngươi điên rồi sao?"

Khổng Lẫm lắc đầu một cái, nhìn tiểu Diêm Vương đang ngồi đàng hoàng trên ghế Diêm Vương: "Ngươi cảm thấy, bây giờ phương pháp nào càng nhanh hơn càng trực quan hơn so với cái này?"

Tô Văn không đồng ý: "Ngài ấy là Diêm Vương, sao có thể đi Nhân giới được?"

"Vì sao không thể?" Khổng Lẫm nói: "Lúc trước có Thập Điện Diêm Vương, bao gồm Bắc Âm đại đế của chúng ta, không phải cũng đi Nhân giới sao, huống chi bây giờ Diêm Vương đại nhân chỉ có thể ở điện Diêm Vương không làm được gì cả, đi Nhân giới, không chỉ có thể học được thứ của Nhân giới, còn có thể có được công đức."

Y chậm rãi mói: "Hay là nói, ngươi muốn để cho đại nhân học tập mấy thứ mà ngàn năm trước để lại?"

Cấm Văn yên lặng hồi lâu: "Ta cảm thấy lời của Khổng Lẫm có chút đạo lý, tốc độ phát triển bây giờ của Nhân giới, là sự cần thiết của chúng ta, trật tự của chúng ta quá loạn."

Tô Văn cảm thấy buồn cười: "Một đứa bé, học phát triển gì chứ."

"Tất nhiên là không phải như vậy." Khổng Lẫm lắc đầu: "Cho nên cần có một quỷ thần đi với ngài ấy."

Tô Văn: "Ai?"

Cấm Văn và Khổng Lẫm đồng loạt nghiêng đầu qua, im lặng nhìn chằm chằm hắn.



Tiểu Diêm Vương không hiểu, cho nên cũng đi theo, mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Văn.

Tô Văn: "..."

"?"

Đối mặt với hai lớn một nhỏ, sau lưng Tô Văn nổi cả da gà: "... Ta?"

Hắn bị chọc cho tức giận đến bậc cười: "Đùa cái gì thế."

"Không phải là đùa giỡn."

Khổng Lâm vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy, bày trên bàn gỗ, phía trên viết từng dòng lợi và hại một cách rõ ràng.

Tiểu Tê Vô che đầu vào xem một chút, nhưng phát hiện mình không đọc được chữ nào, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn biết được chữ thứ nhất, thứ hai, thứ ba, bé có chút mờ mịt hỏi Cấm Văn ở bên cạnh: 'Mạnh bà bà, phía trên viết cái gì vậy?"

Nơi này không có người ngoài, Cấm Văn ôm bé, dịu dàng nói: 'Không có gì, hôm nay đại nhân có mệt không? Ta mang đại nhân đi ngủ một giấc."

Mạnh Bà vừa nói như vậy, Tiểu Tê Vô đúng là có chút mệt nhóc, nhưng bé loáng thoáng biết được, mình có liên quan đến thứ giết trên giấu, xoa mắt nói: "Nhưng... Nhưng ta không cần xem cái này sao?"

Cấm Văn: "Không cần, đây là chuyện của Phán Quan và Thành Hoàng, chờ bọn họ nói xong, chúng ta lại đến."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện