Cuộc làm ăn lớn sẽ minh chứng cho thực lực thật sự của một con người, vài ngày sau đó Sử Kiến Nghiệp đều suy nghĩ làm cách nào để thu hút thêm vốn đầu tư tám trăm vạn, cậu giương cao ý chí chiến đấu, mãn nguyện, mỗi ngày làm việc không ngừng.
Muốn kéo nhà đầu tư thì cần phải có quan hệ, bạn bè trước kia của Sử Kiến Nghiệp chủ yếu là giới trung lưu, chẳng mấy ai có thể có đủ thực lực.
Đột nhiên có một ngày Hành nói với cậu, cậu cùng Cư Ứng Phong ở cạnh nhau lâu rồi, có thể dẫn cậu đi nhận thức một số người.
Mặc kệ có thành công hay không cũng phải thử một lần, Hành cố ý nghỉ một ngày dẫn cậu đi tới một căn biệt thự, vào cửa liền giới thiệu với nhau, đối phương chính là một nhị thế tổ* điển hình, sản nghiệp của gia đình ở nước ngoài phát triển rất lớn, để hắn là đời thứ hai trở về gây dựng sự nghiệp rèn luyện kinh nghiệm, trong tay có tiền, nhưng vẫn chưa có quyết định đầu tư làm cái gì.
*Nhị thế tổ: chỉ những người cậy gia đình giàu có mà lên mặt, tiêu xài phung phí, có thể nói là một loại phá gia chi tử
Sử Kiến Nghiệp cùng người nọ nói không ngừng nghỉ, Hành đứng lên.
“Tôi còn có việc các cậu cứ bàn luận với nhau đi, tôi trở về trước. Bạch thiếu gia, tiểu đệ này phiền anh chiếu cố giúp.”
“Không có gì, Hành tiên sinh đi trước là được, nếu bàn luận quá muộn tôi sẽ giữ cậu ấy ở lại ăn cơm anh cứ yên tâm.”
“Tôi yên tâm, thế nhưng cũng đừng quá muộn, quá muộn, tôi yên tâm, nhưng tổng tài của chúng tôi sẽ không yên tâm đâu. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Ai cũng không nghĩ tới một cậu ấm lịch sự tao nhã thành thật như chưa từng trải qua gian khổ nào, lại chính là tội phạm lừa đảo quốc tế Chồn Bạc, cũng chính là người hiện tại cùng Sử Kiến Nghiệp bàn chuyện làm ăn. Hành cũng biết Chồn Bạc lừa tiền còn lừa sắc, đương nhiên y đều là lừa cho đối phương cam tâm tình nguyện dâng lên, nhưng hắn vẫn muốn nhắc nhở một chút.
“Chuyện này anh yên tâm, tôi có thói quan đúng giờ sẽ nghỉ ngơi nên sẽ không nói quá muộn. Xin hãy gửi lời hỏi thăm của tôi đến Cư tổng, tôi sẽ không quá phận.”
Chồn Bạc cũng dùng một cách nói khác nói cho Hành biết, hắn biết vị tiểu đệ này là ai, sẽ không mang lên giường.
Mọi chuyện thuận lợi thần kỳ, Bạch thiếu gia quyết định bỏ vốn tám trăm vạn cùng cậu hợp tác, tài chính được mở rộng, bớt cho cậu rất nhiều phiền toái.
Trịnh Hàn, Bạch thiếu gia, Sử Kiến Nghiệp ba người ôm những tâm tư khác nhau cùng hợp tác.
Ba tháng sau Chồn Bạc giao cho Cư Ứng Phong một bản báo cáo.
“Trịnh Hàn tôi đã tiếp xúc qua, tôi đối với kỹ thuật lừa đảo của y đánh giá thuộc cấp B, y lừa tiền của công ty đối phương rất tốt, nhưng tên của y dùng là tên thật cùng toàn bộ quá trình tham gia lưu lại dấu vết rất nhiều, một khi phạm tội chỉ có thể đi xa tha hương mai danh ẩn tích*. Bất quá nguyên tắc của y chỉ có thể coi là thất bại, nói thẳng ra thì y là người không có nguyên tắc, người tốt người xấu đều lừa, mỗi một người y sẽ có phương pháp lừa đảo khác nhau, nhưng nói chung người bị y lừa cũng quá ngu rồi.”
*Tha hương: đất khách quê người
*Mai danh ẩn tích: giấu họ giấu tên
“Nói tóm lại, ý tứ của mày tên này có thể dùng không?”
“Người như thế khi nguy hiểm xảy ra sẽ bán mọi người bảo toàn cho bản thân.”
“Ý của mày, người này mày không thu.”
Chồn Bạc là thủ hạ của Cư Ứng Phong phụ trách việc quản lý nhân tài lừa đảo.
“Nếu là vấn đề về kỹ xảo thì còn có thể dạy dỗ. Vấn đề về nhân phẩm tôi thấy hay là thôi đi.”
“Y lần này lại muốn làm cái gì?”
“Lừa đảo không cần nghi ngờ thêm.”
“Tao biết, tao hiện tại chỉ muốn biết y muốn lừa tới trình độ nào?”
Chồn Bạc mở máy tính xách tay tính toán một chút.
“Tiền gửi ngân hàng cùng bất động sản của y tất cả là hai trăm vạn, dựa theo những căn biệt thự ô tô cùng những thứ còn dư của y thì y có khoảng năm trăm vạn, trong đó bao gồm cả hai trăm vạn trên, có thể làm tăng gấp đôi lợi nhuận, thật đã.”
“Mày có thể lấy được?”
“Tất cả, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đương nhiên tiền của lão đại ngài tôi nào dám a.”
“Lần này cho mày lấy, cả những thứ lấy được sau này đều tính lên đầu Trịnh Hàn, nhân tiện cho mày làm thêm một chuyện, có gặp qua con nhỏ tên Điền Vân chưa?”
“Gặp qua.”
“Tao muốn mày trong lúc tiến hành mọi chuyện, đem cô ta lừa đến tay, khiến cô ta phản bội Trịnh Hàn, cùng Thỏ con chia tay.”
“Lão đại của tôi sẽ không keo kiệt đúng không?”
“Coi như mày đi công tác, mọi chuyện hoàn thành thì cho mày năm trăm vạn tiền thù lao.”
“Có thể không lên giường được không.”
“Mày làm như thế nào tao mặc kệ, chỉ cần làm được hai chuyện tao đã nói thôi.”
“Thành giao, cho tôi ba tháng, chậm nhất là ba tháng thu phục nó.”
Muốn kéo nhà đầu tư thì cần phải có quan hệ, bạn bè trước kia của Sử Kiến Nghiệp chủ yếu là giới trung lưu, chẳng mấy ai có thể có đủ thực lực.
Đột nhiên có một ngày Hành nói với cậu, cậu cùng Cư Ứng Phong ở cạnh nhau lâu rồi, có thể dẫn cậu đi nhận thức một số người.
Mặc kệ có thành công hay không cũng phải thử một lần, Hành cố ý nghỉ một ngày dẫn cậu đi tới một căn biệt thự, vào cửa liền giới thiệu với nhau, đối phương chính là một nhị thế tổ* điển hình, sản nghiệp của gia đình ở nước ngoài phát triển rất lớn, để hắn là đời thứ hai trở về gây dựng sự nghiệp rèn luyện kinh nghiệm, trong tay có tiền, nhưng vẫn chưa có quyết định đầu tư làm cái gì.
*Nhị thế tổ: chỉ những người cậy gia đình giàu có mà lên mặt, tiêu xài phung phí, có thể nói là một loại phá gia chi tử
Sử Kiến Nghiệp cùng người nọ nói không ngừng nghỉ, Hành đứng lên.
“Tôi còn có việc các cậu cứ bàn luận với nhau đi, tôi trở về trước. Bạch thiếu gia, tiểu đệ này phiền anh chiếu cố giúp.”
“Không có gì, Hành tiên sinh đi trước là được, nếu bàn luận quá muộn tôi sẽ giữ cậu ấy ở lại ăn cơm anh cứ yên tâm.”
“Tôi yên tâm, thế nhưng cũng đừng quá muộn, quá muộn, tôi yên tâm, nhưng tổng tài của chúng tôi sẽ không yên tâm đâu. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Ai cũng không nghĩ tới một cậu ấm lịch sự tao nhã thành thật như chưa từng trải qua gian khổ nào, lại chính là tội phạm lừa đảo quốc tế Chồn Bạc, cũng chính là người hiện tại cùng Sử Kiến Nghiệp bàn chuyện làm ăn. Hành cũng biết Chồn Bạc lừa tiền còn lừa sắc, đương nhiên y đều là lừa cho đối phương cam tâm tình nguyện dâng lên, nhưng hắn vẫn muốn nhắc nhở một chút.
“Chuyện này anh yên tâm, tôi có thói quan đúng giờ sẽ nghỉ ngơi nên sẽ không nói quá muộn. Xin hãy gửi lời hỏi thăm của tôi đến Cư tổng, tôi sẽ không quá phận.”
Chồn Bạc cũng dùng một cách nói khác nói cho Hành biết, hắn biết vị tiểu đệ này là ai, sẽ không mang lên giường.
Mọi chuyện thuận lợi thần kỳ, Bạch thiếu gia quyết định bỏ vốn tám trăm vạn cùng cậu hợp tác, tài chính được mở rộng, bớt cho cậu rất nhiều phiền toái.
Trịnh Hàn, Bạch thiếu gia, Sử Kiến Nghiệp ba người ôm những tâm tư khác nhau cùng hợp tác.
Ba tháng sau Chồn Bạc giao cho Cư Ứng Phong một bản báo cáo.
“Trịnh Hàn tôi đã tiếp xúc qua, tôi đối với kỹ thuật lừa đảo của y đánh giá thuộc cấp B, y lừa tiền của công ty đối phương rất tốt, nhưng tên của y dùng là tên thật cùng toàn bộ quá trình tham gia lưu lại dấu vết rất nhiều, một khi phạm tội chỉ có thể đi xa tha hương mai danh ẩn tích*. Bất quá nguyên tắc của y chỉ có thể coi là thất bại, nói thẳng ra thì y là người không có nguyên tắc, người tốt người xấu đều lừa, mỗi một người y sẽ có phương pháp lừa đảo khác nhau, nhưng nói chung người bị y lừa cũng quá ngu rồi.”
*Tha hương: đất khách quê người
*Mai danh ẩn tích: giấu họ giấu tên
“Nói tóm lại, ý tứ của mày tên này có thể dùng không?”
“Người như thế khi nguy hiểm xảy ra sẽ bán mọi người bảo toàn cho bản thân.”
“Ý của mày, người này mày không thu.”
Chồn Bạc là thủ hạ của Cư Ứng Phong phụ trách việc quản lý nhân tài lừa đảo.
“Nếu là vấn đề về kỹ xảo thì còn có thể dạy dỗ. Vấn đề về nhân phẩm tôi thấy hay là thôi đi.”
“Y lần này lại muốn làm cái gì?”
“Lừa đảo không cần nghi ngờ thêm.”
“Tao biết, tao hiện tại chỉ muốn biết y muốn lừa tới trình độ nào?”
Chồn Bạc mở máy tính xách tay tính toán một chút.
“Tiền gửi ngân hàng cùng bất động sản của y tất cả là hai trăm vạn, dựa theo những căn biệt thự ô tô cùng những thứ còn dư của y thì y có khoảng năm trăm vạn, trong đó bao gồm cả hai trăm vạn trên, có thể làm tăng gấp đôi lợi nhuận, thật đã.”
“Mày có thể lấy được?”
“Tất cả, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, đương nhiên tiền của lão đại ngài tôi nào dám a.”
“Lần này cho mày lấy, cả những thứ lấy được sau này đều tính lên đầu Trịnh Hàn, nhân tiện cho mày làm thêm một chuyện, có gặp qua con nhỏ tên Điền Vân chưa?”
“Gặp qua.”
“Tao muốn mày trong lúc tiến hành mọi chuyện, đem cô ta lừa đến tay, khiến cô ta phản bội Trịnh Hàn, cùng Thỏ con chia tay.”
“Lão đại của tôi sẽ không keo kiệt đúng không?”
“Coi như mày đi công tác, mọi chuyện hoàn thành thì cho mày năm trăm vạn tiền thù lao.”
“Có thể không lên giường được không.”
“Mày làm như thế nào tao mặc kệ, chỉ cần làm được hai chuyện tao đã nói thôi.”
“Thành giao, cho tôi ba tháng, chậm nhất là ba tháng thu phục nó.”
Danh sách chương