64.
Yến đại nhân bảy tuổi đã vào cung, vừa vào đã trở thành thiếp thân thị vệ của tiểu Hoàng đế.
Hắn theo tiểu Hoàng đế đến trường đọc sách, cũng thay tiểu Hoàng đế ngăn cản đao quang kiếm ảnh. Lòng hắn lúc nào cũng nhớ nhung tiểu Hoàng đế, bởi tiểu Hoàng đế là chủ tử của hắn, là người duy nhất hắn cần bảo vệ.
Tiểu Hoàng đế đưa cho hắn một khối ngọc bội, dựa vào hắn nói rằng: “A Hằng à, ngươi là người quan trọng nhất của ta, ngươi vĩnh viễn không được rời khỏi ta, có biết không?”
Yến đại nhân nắm chặt ngọc bội, nhớ kỹ những lời ấy.
Sau này hắn ngây người bên tiểu Hoàng đế gần hai mươi năm, ngày ngày bầu bạn trái phải, có đôi khi hắn thật sự cho rằng, mình và tiểu Hoàng đế, hai người sẽ sống nương tựa lẫn nhau mãi mãi.
Cho đến hôm tiểu Hoàng đế tuyển phi.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên trong đời Yến đại nhân sinh ra cảm giác bị vứt bỏ, người luôn được hắn bảo vệ từ nhỏ, nay lại dựa vào người khác, hắn rất đố kỵ.
Hắn nghĩ, hình như hắn động tình với tiểu Hoàng đế rồi.
65.
Cửu đệ nhỏ nhất của tiểu Hoàng đế là do Yến đại nhân nhìn mà lớn lên, hồi còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì luôn thích được hắn ôm, trưởng thành rồi lại bám mông hắn đuổi cũng không đi.
Mặc dù Yến đại nhân thấy rất phiền, nhưng lại không chán ghét, tiểu Vương gia thẳng thắn như vậy rất đáng yêu, hắn không ghét nổi, huống chi y còn có khuôn mặt rất giống người nọ.
Sau đại hôn của tiểu Hoàng đế, hắn chủ động xin đi giết giặc ở chiến trường biên cương, muốn mượn chuyện này để quên đi thứ tình cảm không nên có.
Nhưng chiến sự liên tục vài năm, tình hình còn khó khăn hơn hắn dự đoán, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.
Những ngày đó, cứ cách một tháng hắn sẽ nhận được thư của tiểu Vương gia gửi đến, chữ viết trên thư hào hùng khí thế, nhưng nội dung toàn là mấy việc vặt nhàm chán, ví dụ như con mèo nhỏ đẻ rồi, hay là chim yến mới xây một cái tổ trước cửa cung.
Vừa bắt đầu Yến đại nhân cảm thấy thật ấu trĩ, nhưng càng về sau chúng lại càng trở thành màu sắc duy nhất trên chiến trường xám đen của hắn.
Có lần hắn cửu tử nhất sinh chém giết trở về từ tiền tuyến, đọc được những dòng thư ấy, tối tăm phiền muộn nơi đáy lòng thấm thoắt tiêu tán rất nhiều, chính hắn còn không thể hiểu nổi.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Yến đại nhân liền về kinh thành, đã năm năm không gặp tiểu Vương gia, dáng vẻ non nớt năm đó đã là quá khứ, nhưng y vẫn thích gần gũi với mình.
Yến đại nhân không kháng cự giống như trước, đôi khi hắn cảm thấy tiểu Vương gia tựa như mặt trời, có một trái tim rất ấm áp, khiến cho tòa băng sơn là hắn kìm lòng không được mà muốn nhích là gần hơn, gần hơn nữa.
Đông chí đêm đó, tiểu Vương gia hỏi hắn: “Huynh thích ta không?”
Yến đại nhân ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhất thời không đáp lại được.
Hắn có thể nghe được trái tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực, nhưng hắn không biết cái đó có tính là thích không, nếu tính, vậy cảm giác hắn dành cho Hoàng thượng là gì vậy? Hắn suy nghĩ không tới, hắn chỉ biết thân thể mình vượt lên đưa ra lựa chọn trước một bước.
66.
Ngày hôm sau Yến đại nhân vào cung một chuyến, vừa khéo gặp được thiếp thân nha hoàn của tiểu Vương gia đi ra từ thư phòng của Hoàng đế, lòng hắn đột nhiên treo lên.
Hắn quỳ trước thư phòng của Hoàng đế một đêm.
Hắn xin Hoàng đế: “Đồ Hoàng thượng muốn cũng đã đạt được rồi, có thể tha cho Thụy vương điện hạ một con đường sống được không? Ta sẽ đưa y rời khỏi kinh thành này, từ nay về sau không đến gần kinh thành nửa bước.”
Âm thanh Hoàng đế lạnh băng vô tình, cùng với tiểu Hoàng đế tao nhã trong ấn tượng của hắn tựa như hai người khác nhau, gã nói: “Nếu như trẫm nhất quyết muốn lấy mạng y thì sao?”
Yến đại nhân ngẩng đầu nhìn thẳng: “Vậy thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ y.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Được, hôm nay người đối với hắn như vậy, giống như đối với trẫm năm đó sao?”
Yến đại nhân hít một hơi sâu, phun ra một chữ: “Vâng.”
Hoàng đế khó thở, ném chén trà nhỏ trên bàn xuống đất, gào thét với Yến đại nhân: “Vì sao chứ? Trẫm đối với ngươi không tốt sao! Từ nhỏ trẫm cũng không bạc đãi ngươi cái gì, còn cho ngươi làm thống lĩnh thị vệ, ngươi dựa vào cái gì mà thiên vị y?!”
Yến đại nhân thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, ngài bây giờ quý vi thiên tử, có được vạn dặm giang sơn, có giai nhân hậu cung làm bạn, tương lai còn có con cháu đầy đường.”
“Những năm này thần đã tận tâm tận lực vì Hoàng thượng, sau này thiếu đi ta, vẫn sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người dốc sức liều mạng vì ngài.”
“Thế nhưng Thụy vương điện hạ không giống ngài… Y chỉ có mình ta.”
Hoàng đế yên tĩnh một lát, sau đó không dám tin mà hỏi: “Ngươi… thích y sao?”
“… Phải.”
Khoảnh khắc đó, Yến đại nhân đã nghe được tiếng nói tận sâu trong lòng mình.
Yến đại nhân bảy tuổi đã vào cung, vừa vào đã trở thành thiếp thân thị vệ của tiểu Hoàng đế.
Hắn theo tiểu Hoàng đế đến trường đọc sách, cũng thay tiểu Hoàng đế ngăn cản đao quang kiếm ảnh. Lòng hắn lúc nào cũng nhớ nhung tiểu Hoàng đế, bởi tiểu Hoàng đế là chủ tử của hắn, là người duy nhất hắn cần bảo vệ.
Tiểu Hoàng đế đưa cho hắn một khối ngọc bội, dựa vào hắn nói rằng: “A Hằng à, ngươi là người quan trọng nhất của ta, ngươi vĩnh viễn không được rời khỏi ta, có biết không?”
Yến đại nhân nắm chặt ngọc bội, nhớ kỹ những lời ấy.
Sau này hắn ngây người bên tiểu Hoàng đế gần hai mươi năm, ngày ngày bầu bạn trái phải, có đôi khi hắn thật sự cho rằng, mình và tiểu Hoàng đế, hai người sẽ sống nương tựa lẫn nhau mãi mãi.
Cho đến hôm tiểu Hoàng đế tuyển phi.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên trong đời Yến đại nhân sinh ra cảm giác bị vứt bỏ, người luôn được hắn bảo vệ từ nhỏ, nay lại dựa vào người khác, hắn rất đố kỵ.
Hắn nghĩ, hình như hắn động tình với tiểu Hoàng đế rồi.
65.
Cửu đệ nhỏ nhất của tiểu Hoàng đế là do Yến đại nhân nhìn mà lớn lên, hồi còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì luôn thích được hắn ôm, trưởng thành rồi lại bám mông hắn đuổi cũng không đi.
Mặc dù Yến đại nhân thấy rất phiền, nhưng lại không chán ghét, tiểu Vương gia thẳng thắn như vậy rất đáng yêu, hắn không ghét nổi, huống chi y còn có khuôn mặt rất giống người nọ.
Sau đại hôn của tiểu Hoàng đế, hắn chủ động xin đi giết giặc ở chiến trường biên cương, muốn mượn chuyện này để quên đi thứ tình cảm không nên có.
Nhưng chiến sự liên tục vài năm, tình hình còn khó khăn hơn hắn dự đoán, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.
Những ngày đó, cứ cách một tháng hắn sẽ nhận được thư của tiểu Vương gia gửi đến, chữ viết trên thư hào hùng khí thế, nhưng nội dung toàn là mấy việc vặt nhàm chán, ví dụ như con mèo nhỏ đẻ rồi, hay là chim yến mới xây một cái tổ trước cửa cung.
Vừa bắt đầu Yến đại nhân cảm thấy thật ấu trĩ, nhưng càng về sau chúng lại càng trở thành màu sắc duy nhất trên chiến trường xám đen của hắn.
Có lần hắn cửu tử nhất sinh chém giết trở về từ tiền tuyến, đọc được những dòng thư ấy, tối tăm phiền muộn nơi đáy lòng thấm thoắt tiêu tán rất nhiều, chính hắn còn không thể hiểu nổi.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Yến đại nhân liền về kinh thành, đã năm năm không gặp tiểu Vương gia, dáng vẻ non nớt năm đó đã là quá khứ, nhưng y vẫn thích gần gũi với mình.
Yến đại nhân không kháng cự giống như trước, đôi khi hắn cảm thấy tiểu Vương gia tựa như mặt trời, có một trái tim rất ấm áp, khiến cho tòa băng sơn là hắn kìm lòng không được mà muốn nhích là gần hơn, gần hơn nữa.
Đông chí đêm đó, tiểu Vương gia hỏi hắn: “Huynh thích ta không?”
Yến đại nhân ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhất thời không đáp lại được.
Hắn có thể nghe được trái tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực, nhưng hắn không biết cái đó có tính là thích không, nếu tính, vậy cảm giác hắn dành cho Hoàng thượng là gì vậy? Hắn suy nghĩ không tới, hắn chỉ biết thân thể mình vượt lên đưa ra lựa chọn trước một bước.
66.
Ngày hôm sau Yến đại nhân vào cung một chuyến, vừa khéo gặp được thiếp thân nha hoàn của tiểu Vương gia đi ra từ thư phòng của Hoàng đế, lòng hắn đột nhiên treo lên.
Hắn quỳ trước thư phòng của Hoàng đế một đêm.
Hắn xin Hoàng đế: “Đồ Hoàng thượng muốn cũng đã đạt được rồi, có thể tha cho Thụy vương điện hạ một con đường sống được không? Ta sẽ đưa y rời khỏi kinh thành này, từ nay về sau không đến gần kinh thành nửa bước.”
Âm thanh Hoàng đế lạnh băng vô tình, cùng với tiểu Hoàng đế tao nhã trong ấn tượng của hắn tựa như hai người khác nhau, gã nói: “Nếu như trẫm nhất quyết muốn lấy mạng y thì sao?”
Yến đại nhân ngẩng đầu nhìn thẳng: “Vậy thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ y.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Được, hôm nay người đối với hắn như vậy, giống như đối với trẫm năm đó sao?”
Yến đại nhân hít một hơi sâu, phun ra một chữ: “Vâng.”
Hoàng đế khó thở, ném chén trà nhỏ trên bàn xuống đất, gào thét với Yến đại nhân: “Vì sao chứ? Trẫm đối với ngươi không tốt sao! Từ nhỏ trẫm cũng không bạc đãi ngươi cái gì, còn cho ngươi làm thống lĩnh thị vệ, ngươi dựa vào cái gì mà thiên vị y?!”
Yến đại nhân thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, ngài bây giờ quý vi thiên tử, có được vạn dặm giang sơn, có giai nhân hậu cung làm bạn, tương lai còn có con cháu đầy đường.”
“Những năm này thần đã tận tâm tận lực vì Hoàng thượng, sau này thiếu đi ta, vẫn sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người dốc sức liều mạng vì ngài.”
“Thế nhưng Thụy vương điện hạ không giống ngài… Y chỉ có mình ta.”
Hoàng đế yên tĩnh một lát, sau đó không dám tin mà hỏi: “Ngươi… thích y sao?”
“… Phải.”
Khoảnh khắc đó, Yến đại nhân đã nghe được tiếng nói tận sâu trong lòng mình.
Danh sách chương