Trên đường trở về, ba người đang bay song song với nhau thì hai vị phú bà rất ăn ý vọt lên chắn trước mặt Chính Nam.

Tú Anh phú bà hừ lạnh nói: “Này Không thần sứ, chuyện thu hộ pháp anh có muốn giải thích một chút không?” 

Gia Như phú bà cũng bẻ tay răng rắc, một bộ nữ hán tử muốn động thủ rồi.

Chính Nam cười khổ: “Có cái gì mà phải giải thích, chỉ là thủ đoạn nhỏ để triệt để khống chế Thanh Vân Tông thôi. Đầu tiên là dùng tuổi thọ và cơ hội đột phá tiếp để đổi lấy sinh tử của Lam Chiến, sau đó dùng nó và người cha đã mất của Lam Phụng để đả động cô ấy phát Đơn phương Chủ - Nô huyết thệ, như vậy toàn bộ cao tầng Thanh Vân Tông đều trong tay chúng ta, sẽ không lo tin tức lộ ra ngoài. Đã hài lòng chưa?”

Hai vị phú bà nhìn nhau, hành động trông có vẻ sốc nổi này của hắn, hóa ra tất cả đều đã được nằm trong tính toán của một kế hoạch khác lớn hơn a.

Gia Như phú bà vẫn không buông tha: “Như vậy cũng không có nghĩa là anh có thể nhận một cô gái làm nô tỳ mà không bàn bạc trước với… tụi em. Hừ, ai biết được có việc nô tỳ làm, không có việc… thì chuyện gì xảy ra.”

Chính Nam bất đắc dĩ lắc đầu, bay vòng qua hai người. Hắn biết tiểu thư tính khí của hai cô lên tới rồi, có nói gì cũng là mình sai, thà không nói.

Hai vị phú bà liếc nhau, hừ lạnh một cái rồi cùng nhau bay theo hắn. Vừa mới đứng chung chiến tuyến nhiếc mắng Chính Nam, bây giờ lập tức trở mặt không quen.

Hai cô đều không biết người đối diện là ai.

Gia Như phú bà thì cảm thấy người này tu vi cao hơn mình, lại thân thiết với Chính Nam mà bản tính của hắn coi như cô không hiểu 10 cũng nhận ra 8, không xinh đẹp chắc chắn hắn sẽ không thân đại sắc phôi, sắp tới mình phải trở về học viện, sợ rằng một mình hắn ở nhà sẽ bị hồ ly tinh này câu dẫn mất.

Tú Anh phú bà càng ghen tuông hơn, Chính Nam nửa đêm hẹn cô gái này ra ngoài dạo chơi, ngắm trăng, đếm sao, rõ ràng là quan hệ không cạn. Thậm chí nếu tối nay cô không xuất hiện, trai đơn gái chiếc giữa nơi đồng không mông quạnh, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Mang theo tâm sự và lo lắng, hai cô gái vọt theo Chính Nam rồi bay song song hắn, ba người không ai nói lời nào cho tới ngoài Hà thành 10 km.

Chính Nam truyền âm cho Tú Anh phú bà: “Tú Anh, cô tách ra trước đi, đừng để lộ danh tính.” - Hắn chưa muốn mọi người biết nhau là ai, nếu không chuyện hôm nay “so chiêu” còn phải xảy ra nhiều.

Tú Anh phú bà cũng không càn quấy mà gật đầu nói ra miệng: “Tôi có việc phải đi trước, gặp lại hai người sau. Không thần sứ, chuyện của anh tôi sẽ để ý, câu trả lời sẽ có cho anh trong ít ngày tới. Tạm biệt nhé~.”

Cuối câu cô còn cố ý nũng nịu một tiếng, chọc ngoáy Gia Như phú bà.

Chính Nam bên kia mặt đen thui, Tú Anh phú bà trước khi đi còn thả lại một câu đầy ẩn ý, để hắn lại bị Gia Như phú bà “kìm kẹp thịt”: “Anh có chuyện gì không nói cho em biết sao? Tại sao phải nhờ cô ta đi làm?”

Chính Nam thề thốt: “Chuyện của tổ chức, không phải chuyện riêng. Em đừng nhéo nữa, đau chết anh rồi!”

Gia Như phú bà buông lỏng tay nhưng giọng vẫn đầy nghi ngờ: “Thật vậy sao? Việc gì giọng phải lẳng lơ như vậy a. Đúng là hồ ly tinh, hừ!” - Cô vẫn còn hậm hực chuyện “đánh” không lại người ta. 

Chính Nam rất thức thời ngậm miệng không nói, càng nói càng có cớ cho bình giấm này đổ thêm ra.



Về tới Lý gia, Chính Nam tạm biệt Gia Như phú bà rồi về phòng mình, khóe mắt hắn liếc qua phòng luyện đan, ánh trăng bên đó như có thứ gì đó dẫn dắt đang hướng về một nơi cụ thể tụ tập lại.

“Đã có thể tự mình hấp thu nguyệt quang khôi phục sao, có lẽ nên đẩy nhanh tiến độ rồi a.” - Chính Nam lắc đầu cảm thán. 

Tối nay Chính Nam quyết định không ngủ mà cố gắng luyện khí, trang bị thêm cho bản thân và mọi người. Hắn cảm giác được đã sắp đến lúc ngửa bài với Ngô gia rồi, khả năng một trận chiến là không tránh khỏi cho nên phải tăng cường thực lực phe mình lên.

Sau mấy tiếng luyện khí vong ngã, Chính Nam mới vươn vai một cái, nói thầm: “Quả nhiên làm việc chăm chú thời gian trôi qua nhanh nhất a.” - Nói, hắn nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi qua cùng Gia Như phú bà tập luyện.

Thế nhưng mà vừa mở cửa phòng ra, Chính Nam đã nhìn thấy đứng trước cửa phòng là một thân hình nhỏ nhắn, mái tóc búi hai sừng, má lúm đồng tiền đang cười híp mắt đứng đó nhìn hắn.

Trải qua giây lát sững sờ, Chính Nam cúi người xuống bế thốc cô bé trước mặt lên, không chút kiêng kỵ hôn vào trán cô bé rồi niềm nở nói: “Gia Nguyệt, em tới lâu chưa, sao không gọi anh?”

Gia Nguyệt phú bà bị Chính Nam bất thình lình cử động làm cho đỏ cả mắt, rất nhanh cô lại cười ngọt ngào, nũng nịu: “Em tới nãy giờ rồi, gõ cửa mấy lần mà không thấy anh mở cửa. Em đang định xông vào đây~”

Chính Nam cười haha, xoa đầu cô nói: “Vừa hay anh chuẩn bị đi làm đồ ăn sáng, em có muốn đi cùng không?”

Gia Nguyệt phú bà hai mắt híp thành hình vòng cung hưởng thụ hắn xoa đầu, gật gù nói: “Đi đi, thật lâu rồi không ăn đồ của anh làm.”

“Tiêu hao 7 điểm nghề, tăng nghề [ Đầu Bếp ] lên cấp 5 thành công.”

Chính Nam đặt Gia Nguyệt phú bà xuống đất rồi dắt tay cô bé tới nhà bếp. Hắn quyết định hôm nay sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô bé, thậm chí không tiếc điểm nâng một nghề khá gân gà như [ Đầu Bếp ] lên tới max khả năng.

Nhà bếp Chính Nam lâu lâu cũng tới, nhưng ký ức lần đầu gặp Gia Nguyệt phú bà vẫn chưa vao giờ thay thế được.

Không phải sao, bị đánh hội đồng ai mà quên được! ...

Tốn cả tiếng đồng hồ làm tới cả bàn đồ ăn cả mặn và ngọt, Chính Nam mới được Gia Nguyệt phú bà “tạm tha” cho. Hắn phụ trách chuẩn bị bàn ăn, còn cô bé có trách nhiệm đi mang Gia Như phú bà và Lý Anh Tuấn tới.

Bước vào phòng ăn được bày đầy các thứ đồ ăn mới lạ và thơm phức, mặc dù đã không ít tuổi nhưng Lý Anh Tuấn vẫn là không nhịn không được nuốt mấy ngụm nước miếng. 

Hắn giơ ngón tay cái về phía Chính Nam: “Thiếu chủ, mặc dù được Gia Như không ít lần khen ngợi tài nấu ăn của cháu nhưng đây là lần đầu tiên chú được tự mình gặp qua. Riêng mùi thơm và màu sắc này đã có thể xưng “danh bất hư truyền” rồi đó a.”

Gia Như phú bà gật đầu nói: “Quả thật chưa cần ăn cũng đã bị màu sắc và mùi hương này chinh phục.”

Gia Nguyệt phú bà nói cũng không nói, cô bé đã ngồi sẵn vào vị trí của mình, một tay dao, một tay nĩa sẵn sàng đối địch.

Chính Nam cười nói: “Mọi người ngồi đi, ăn thử những món mới này. Ngoại trừ thịt là thịt yêu thú ra thì rau và gia vị toàn bộ đều được làm từ linh dược, được xử lý để không mất đi hương vị nhưng vẫn đảm bảo có lợi tối đa cho cơ thể và tu luyện.”

Lý Anh Tuấn và Gia Như phú bà liếc nhau rồi nhường ghế trung tâm cho Chính Nam, trong bữa ăn hắn chưa ăn trước món nào hai người cũng không ăn món đó, đây là sự tôn trọng cho địa vị của hắn hiện tại.

Chính Nam cũng nhận ra những chi tiết nhỏ này nhưng hắn thoải mái chấp nhận nó, dù cho thật sự là hắn không cần hai người phải như thế.

Chỉ có Gia Nguyệt phú bà là không tim không phổi, trong bữa ăn liên tục vòi vĩnh Chính Nam phải lấy cho cô cái này, đút cho cô cái khác.

Chính Nam cũng vui vẻ cười chiều chuộng cô bé làm Gia Như phú bà phụng phịu liên tục.

Bữa ăn gia đình nhỏ không khí đầm ấm làm Lý Anh Tuấn không nỡ rời đi, nhưng hắn biết mình ở đây lâu không thích hợp a. Uống thêm một ly rượu, lấy cớ còn sự vụ phải làm, hắn rời đi trước, để lại căn phòng cho người trẻ tiếp tục party.

Lý Anh Tuấn đi rồi, ba người trẻ tuổi cũng ăn uống nốt chỗ thức ăn còn lại sau đó dắt nhau ra ngoài dạo phố.

Chính Nam và Gia Như phú bà như đôi vợ chồng trẻ dắt theo con nhỏ ra ngoài dạo chơi ngày cuối tuần vậy, còn Gia Nguyệt phú bà xinh đẹp như cái búp bê sứ, cười cười nói nói thu hút sự chú ý của mọi người trên đường.

Không khó để mọi người trên phố nhận ra Lý gia Song Châu, còn Chính Nam cũng đã không ít lần xuất hiện tay trong tay bên cạnh Gia Như phú bà nên cũng đã không còn xa lạ.

Đáng nói là người dân Hà thành luôn cho rằng Chính Nam là Trần gia thiên tài, nhờ vào quan hệ của hai người mà Lý gia và Phúc Đạt có quan hệ làm ăn cực kỳ tốt, thậm chí Lý gia đã mơ hồ có uy tín vượt qua cả phủ thành chủ.

Lần trước Tú Anh phú bà viện cớ bảo vệ Chính Nam lại đưa đến cho hắn một vỏ bọc hoàn hảo, quả thật vô tình cắm liễu, liễu lại xanh!

Cũng phải nói thêm là do thái độ làm người của Lý gia, cụ thể là của Gia Như phú bà và Chính Nam rất tốt nên mới được mọi người chào đón như vậy. Hai người ra ngoài dạo phố mua sắm không ồn ào, không phi ngựa, không chen chúc, lại thường xuyên trả thêm tiền giúp những người bán hàng nên ai cũng vui vẻ khi hai người dừng lại tại cửa hàng của họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện