- Đủ rồi, dừng lại đi.
Sau tiếng nói, một người nam nhân trung niên xuất hiện trên không trung. Cả người hắn được bao phủ bởi vô số ma khí, đang chậm rãi bước tới.
- Nơi này là địa bàn cuối cùng của Ma Tộc, các người mau rời đi thôi, để chúng ta được yên ổn đi.
Thiên Tà nhìn hắn một chút sau đó gật đầu, lôi kéo hai nữ quay lưng rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng ba người, Ma thụ không cam tâm, nói:
- Tại sao không giết bọn chúng, chúng đã biết nơi ở của chúng ta.
Người nam nhân trung niên từ từ biến mất, một thanh âm truyền tới trong tai Ma thụ.
- Không phải không muốn giết, mà là giết không nổi. Ngươi không nhìn ra sao.
Một bên khác, Lãnh Dao nghi ngờ hỏi:
- Người đó là Ma Tộc sao? Không phải đã bị diệt sạch rồi sao?
- Nếu như bọn chúng dễ dàng bị diệt như vậy thì vài vạn năm trước đã bị diệt rồi.
Thiên Tà rời khỏi cũng không phải là sợ hãi, chẳng qua hắn không muốn dây dưa với bọn Ma Tộc đó. Bọn chúng tồn tại như ánh sáng và bóng đêm, gần như không thể diệt sạch sẽ. Mỗi lần nghĩ đã diệt sạch bọn chúng, vài chục năm sau chúng sẽ lại xuất hiện ở một nơi nào đó. Như hình với bóng, chúng đã không động chạm đến mình thì tốt nhất mình cũng không nên đi trêu chọc chúng.
Lãnh Dao suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Có lên thông báo truyện này cho những người khác không? Để bọn họ tiêu diệt chúng.
- Mặc kệ đi, bọn họ muốn bình yên thì cũng mặc kệ họ đi.
Huyền Nguyệt nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Về thành trì kia đi. Gần mười ngày rồi, đám đệ tử kia cũng sắp ra.
Ba bóng người nhanh chóng lao ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong. Vài bước nữa là tới cổng thành trì thì một thanh âm truyền tới khiến cho bọn họ nhíu mày.
- Oh... Kia không phải là Lãnh Dao phản đồ của Thiên Ma điện sao.
- Phản đồ gì chứ... Người ta tự phế tu vi để gia nhập Băng Nguyệt cung mà. Ha... ha...
Thiên Tà nhìn về phía thanh âm thì xuất hiện trước mắt họ là hai tên thanh niên mặc quần áo màu xanh đang cười nhạo nhìn bọn họ. Một tên cầm kiếm, một tên cầm khiên chắn, tu vi đều là Kết đan sơ kỳ
Lãnh Dao khuôn mặt hiện lên sự tức giận.
- Người của Huyền Thiên tông đều thích nhạo báng người khác như vậy sao?
Tên thanh niên cầm kiếm cười, nói:
- Phản đồ... Ah không, Lãnh Dao sư muội bái nhập Băng Nguyệt cung mấy tháng rồi, đến giờ vẫn khỏe chứ. Oh tên mặt trắng nhỏ này là trưởng lão gì đó của Băng Nguyệt cung sao?
- Không nghĩ tới sư muội phế bỏ tu vi vì tên mặt trắng này, không lẽ Thiên Ma điện không có ai thỏa mãn được sư muội.
Nói xong, hai tên cùng cười vang, không chút nào để ý đến Lãnh Dao khuôn mặt đang bừng bừng sát khí. Tên thanh niên cầm khiên chắn tiếp tục nói:
- Lãnh Dao sư muội đừng nghe sư đệ ta nói bậy. Dù sao Lãnh Dao sư muội cũng là một trong thập đại mỹ nữ của Thiên Nam đại lục, làm sao có thể vừa ý tên mặt trắng kia chứ. Sư huynh nghĩ như vậy, không bằng sư muội theo chúng ta về Huyền Thiên tông đi. Sư huynh đảm bảo sư muội mỗi ngày dục tiên dục tử ah.
Huyền Nguyệt thấy Lãnh Dao bị họ nói như vậy, cũng đã nổi giận, cả người run run chỉ tay vào hai tên thanh niên, nói:
- Các người... Các người sao dám nói Lãnh Dao muội muội như vậy.
Hai tên thanh niên nhìn sang Huyền Nguyệt, ánh mắt lập tức tỏa sáng, nói:
- oh, lại thêm một vị mỹ nữ nữa, tên mặt trắng này diễm phúc không ít. Tiểu muội muội kia cũng cùng theo Lãnh Dao sư muội về Huyền Thiên tông với chúng ta đi. Đảm bảo hai người thỏa mãn.
- Trưởng lão của Băng Nguyệt cung yếu ớt như vậy, dùng tay làm cho hai người thỏa mãn ah. Ha...H.
Tiếng cười bỗng dưng im bặt, Lãnh Dao đã rút kiếm chém xuống, tên thanh niên cầm khiên chắn vội vàng giơ lên, che trước người. Chỉ thấy ""Oanh "" một tiếng, khủng bố kiếm ảnh lao thẳng vào trên mặt khiên chắn. Dưới chân bụi đất bắn tung toé, bụi đất tản ra, một vết nứt dài gần ba mét chia đôi mặt đất phía sau hai người. Hai tên thanh niên ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì thấy khiên chắn của mình bị một vết kiếm chém suýt chút nữa vỡ làm đôi, cả hai hít sâu một hơi, ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ, đồng thời còn là đau lòng.
Cái khiên này hắn đã dùng hai năm, phẩm cấp Hoàng khí ah, trải qua bao nhiêu trận chiến đấu vẫn không có chút trầy sước gì, hôm nay ngăn cản một kiếm mà gần như vỡ đôi. Món Hoàng khí này trở thành đồ bỏ.
Cũng nghĩ tới không phải Lãnh Dao đã phế bỏ tu vi sao. Làm thế nào bây giờ lại chém ra một kiếm khủng bố như vậy. Nếu không có khiên chắn này bây giờ mình không phải bị chém thành hai nửa.
- Lãnh Dao sư muội, sư huynh chỉ là nói đùa, sư muội đừng cho là thật.
- Đúng vậy ah, sư muội đừng tin thật.
Lãnh Dao khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, nói:
- Hai lựa chọn, Tự sát hoặc ta ra tay.
Hai tên thanh niên thấy vậy, giận dữ chỉ vào Thiên Tà, nói:
- Đừng hiếp người quá đáng, còn Ngươi là trưởng lão không quản được đệ tử của cung mình sao, hay Băng Nguyệt cung các người muốn khai chiến với Huyền Thiên tông chúng ta.
Thiên Tà nghe xong, mỉm cười, nói:
- Huyền Thiên tông sao, hai người là đệ tử của Huyền Thiên tông?
Hai tên thanh niên thấy vậy, vênh mặt ngẩng cao đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng ta chính là đệ tử nội môn của Huyền Thiên tông, các ngươi tốt nhất không nên động đến chúng ta, nếu không Băng Nguyệt cung sẽ bị Huyền Thiên tông báo thù đẫm máu.
Thiên Tà cười quay sang phía Huyền Nguyệt, nói:
- Huyền Thiên tông quá kinh khủng nha, ta sợ không dám nhúc nhích rồi, Huyền Nguyệt ah lên trợ giúp Lãnh Dao một tay, xử lý bọn chúng đi.
Hai tên đệ tử Huyền Thiên tông nghe xong biến sắc, vội vàng xoay người bỏ chạy. Hai thân ảnh áo trắng lóe lên đuổi theo, vài phút sau vang lên hai tiếng hét thảm thiết.
Tìm một tửu lâu nghỉ ngơi, vào trong phòng, Thiên Tà ôm lấy Lãnh Dao, nói:
- Làm sao,để ý đến những lời bọn chúng vừa nói.
Lãnh Dao tựa vào ngực hắn, lắc đầu.
- Nàng hối hận sao?
- Không có, từ lúc Dao nhi quyết định làm thị nữ của Công tử thì cả đời này cũng không bao giờ hối hận.
- Vậy bây giờ lên làm việc thị nữ phải làm thôi.
Thiên Tà nói xong kéo Lãnh Dao xuống giường, mặc kệ Huyền Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng ngồi bên cạnh, đưa tay cởi bỏ quần áo của Lãnh Dao. Phút chốc, căn phòng vang lên những tiếng rên rỉ của nữ nhân, thở dốc của nam nhân, cùng những tiếng va chạm ""BẠCH...BẠCH "".
Sau tiếng nói, một người nam nhân trung niên xuất hiện trên không trung. Cả người hắn được bao phủ bởi vô số ma khí, đang chậm rãi bước tới.
- Nơi này là địa bàn cuối cùng của Ma Tộc, các người mau rời đi thôi, để chúng ta được yên ổn đi.
Thiên Tà nhìn hắn một chút sau đó gật đầu, lôi kéo hai nữ quay lưng rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng ba người, Ma thụ không cam tâm, nói:
- Tại sao không giết bọn chúng, chúng đã biết nơi ở của chúng ta.
Người nam nhân trung niên từ từ biến mất, một thanh âm truyền tới trong tai Ma thụ.
- Không phải không muốn giết, mà là giết không nổi. Ngươi không nhìn ra sao.
Một bên khác, Lãnh Dao nghi ngờ hỏi:
- Người đó là Ma Tộc sao? Không phải đã bị diệt sạch rồi sao?
- Nếu như bọn chúng dễ dàng bị diệt như vậy thì vài vạn năm trước đã bị diệt rồi.
Thiên Tà rời khỏi cũng không phải là sợ hãi, chẳng qua hắn không muốn dây dưa với bọn Ma Tộc đó. Bọn chúng tồn tại như ánh sáng và bóng đêm, gần như không thể diệt sạch sẽ. Mỗi lần nghĩ đã diệt sạch bọn chúng, vài chục năm sau chúng sẽ lại xuất hiện ở một nơi nào đó. Như hình với bóng, chúng đã không động chạm đến mình thì tốt nhất mình cũng không nên đi trêu chọc chúng.
Lãnh Dao suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Có lên thông báo truyện này cho những người khác không? Để bọn họ tiêu diệt chúng.
- Mặc kệ đi, bọn họ muốn bình yên thì cũng mặc kệ họ đi.
Huyền Nguyệt nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Về thành trì kia đi. Gần mười ngày rồi, đám đệ tử kia cũng sắp ra.
Ba bóng người nhanh chóng lao ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong. Vài bước nữa là tới cổng thành trì thì một thanh âm truyền tới khiến cho bọn họ nhíu mày.
- Oh... Kia không phải là Lãnh Dao phản đồ của Thiên Ma điện sao.
- Phản đồ gì chứ... Người ta tự phế tu vi để gia nhập Băng Nguyệt cung mà. Ha... ha...
Thiên Tà nhìn về phía thanh âm thì xuất hiện trước mắt họ là hai tên thanh niên mặc quần áo màu xanh đang cười nhạo nhìn bọn họ. Một tên cầm kiếm, một tên cầm khiên chắn, tu vi đều là Kết đan sơ kỳ
Lãnh Dao khuôn mặt hiện lên sự tức giận.
- Người của Huyền Thiên tông đều thích nhạo báng người khác như vậy sao?
Tên thanh niên cầm kiếm cười, nói:
- Phản đồ... Ah không, Lãnh Dao sư muội bái nhập Băng Nguyệt cung mấy tháng rồi, đến giờ vẫn khỏe chứ. Oh tên mặt trắng nhỏ này là trưởng lão gì đó của Băng Nguyệt cung sao?
- Không nghĩ tới sư muội phế bỏ tu vi vì tên mặt trắng này, không lẽ Thiên Ma điện không có ai thỏa mãn được sư muội.
Nói xong, hai tên cùng cười vang, không chút nào để ý đến Lãnh Dao khuôn mặt đang bừng bừng sát khí. Tên thanh niên cầm khiên chắn tiếp tục nói:
- Lãnh Dao sư muội đừng nghe sư đệ ta nói bậy. Dù sao Lãnh Dao sư muội cũng là một trong thập đại mỹ nữ của Thiên Nam đại lục, làm sao có thể vừa ý tên mặt trắng kia chứ. Sư huynh nghĩ như vậy, không bằng sư muội theo chúng ta về Huyền Thiên tông đi. Sư huynh đảm bảo sư muội mỗi ngày dục tiên dục tử ah.
Huyền Nguyệt thấy Lãnh Dao bị họ nói như vậy, cũng đã nổi giận, cả người run run chỉ tay vào hai tên thanh niên, nói:
- Các người... Các người sao dám nói Lãnh Dao muội muội như vậy.
Hai tên thanh niên nhìn sang Huyền Nguyệt, ánh mắt lập tức tỏa sáng, nói:
- oh, lại thêm một vị mỹ nữ nữa, tên mặt trắng này diễm phúc không ít. Tiểu muội muội kia cũng cùng theo Lãnh Dao sư muội về Huyền Thiên tông với chúng ta đi. Đảm bảo hai người thỏa mãn.
- Trưởng lão của Băng Nguyệt cung yếu ớt như vậy, dùng tay làm cho hai người thỏa mãn ah. Ha...H.
Tiếng cười bỗng dưng im bặt, Lãnh Dao đã rút kiếm chém xuống, tên thanh niên cầm khiên chắn vội vàng giơ lên, che trước người. Chỉ thấy ""Oanh "" một tiếng, khủng bố kiếm ảnh lao thẳng vào trên mặt khiên chắn. Dưới chân bụi đất bắn tung toé, bụi đất tản ra, một vết nứt dài gần ba mét chia đôi mặt đất phía sau hai người. Hai tên thanh niên ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì thấy khiên chắn của mình bị một vết kiếm chém suýt chút nữa vỡ làm đôi, cả hai hít sâu một hơi, ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ, đồng thời còn là đau lòng.
Cái khiên này hắn đã dùng hai năm, phẩm cấp Hoàng khí ah, trải qua bao nhiêu trận chiến đấu vẫn không có chút trầy sước gì, hôm nay ngăn cản một kiếm mà gần như vỡ đôi. Món Hoàng khí này trở thành đồ bỏ.
Cũng nghĩ tới không phải Lãnh Dao đã phế bỏ tu vi sao. Làm thế nào bây giờ lại chém ra một kiếm khủng bố như vậy. Nếu không có khiên chắn này bây giờ mình không phải bị chém thành hai nửa.
- Lãnh Dao sư muội, sư huynh chỉ là nói đùa, sư muội đừng cho là thật.
- Đúng vậy ah, sư muội đừng tin thật.
Lãnh Dao khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, nói:
- Hai lựa chọn, Tự sát hoặc ta ra tay.
Hai tên thanh niên thấy vậy, giận dữ chỉ vào Thiên Tà, nói:
- Đừng hiếp người quá đáng, còn Ngươi là trưởng lão không quản được đệ tử của cung mình sao, hay Băng Nguyệt cung các người muốn khai chiến với Huyền Thiên tông chúng ta.
Thiên Tà nghe xong, mỉm cười, nói:
- Huyền Thiên tông sao, hai người là đệ tử của Huyền Thiên tông?
Hai tên thanh niên thấy vậy, vênh mặt ngẩng cao đầu, nói:
- Đúng vậy, chúng ta chính là đệ tử nội môn của Huyền Thiên tông, các ngươi tốt nhất không nên động đến chúng ta, nếu không Băng Nguyệt cung sẽ bị Huyền Thiên tông báo thù đẫm máu.
Thiên Tà cười quay sang phía Huyền Nguyệt, nói:
- Huyền Thiên tông quá kinh khủng nha, ta sợ không dám nhúc nhích rồi, Huyền Nguyệt ah lên trợ giúp Lãnh Dao một tay, xử lý bọn chúng đi.
Hai tên đệ tử Huyền Thiên tông nghe xong biến sắc, vội vàng xoay người bỏ chạy. Hai thân ảnh áo trắng lóe lên đuổi theo, vài phút sau vang lên hai tiếng hét thảm thiết.
Tìm một tửu lâu nghỉ ngơi, vào trong phòng, Thiên Tà ôm lấy Lãnh Dao, nói:
- Làm sao,để ý đến những lời bọn chúng vừa nói.
Lãnh Dao tựa vào ngực hắn, lắc đầu.
- Nàng hối hận sao?
- Không có, từ lúc Dao nhi quyết định làm thị nữ của Công tử thì cả đời này cũng không bao giờ hối hận.
- Vậy bây giờ lên làm việc thị nữ phải làm thôi.
Thiên Tà nói xong kéo Lãnh Dao xuống giường, mặc kệ Huyền Nguyệt khuôn mặt đỏ bừng ngồi bên cạnh, đưa tay cởi bỏ quần áo của Lãnh Dao. Phút chốc, căn phòng vang lên những tiếng rên rỉ của nữ nhân, thở dốc của nam nhân, cùng những tiếng va chạm ""BẠCH...BẠCH "".
Danh sách chương