Nhìn ánh mắt bén nhọn của Giản Tùy Anh, trái tim nhỏ bé của Bạch Tân Vũ run lên, đột nhiên rất không tiền đồ mà cảm thấy… Có hơi mắc tiểu … Cậu nuốt một ngụm nước bọt, liều mạng chớp mắt với Lý Ngọc, “Anh, anh uống nhiều rồi, nhanh ngồi vững lại đi, nôn ra thì làm sao giờ. ”
Giản Tùy Anh nheo mắt lại, “Tao uống nhiều? Thằng oắt con trình gì mà đòi đo tửu lượng của anh mày?” Y nhéo cổ áo Bạch Tân Vũ dùng sức lắc qua lắc lại,”Nói! Quan hệ thế nào!”
“Quan hệ đồng đội ạ, còn có thể là quan hệ gì nữa đâu. ”
“Có cái cứt! ” Giản Tùy Anh dùng sức tóm cổ áo cậu, hung hăng dộng trán mình vào trán của Bạch Tân Vũ một cái.
Cốp một tiếng, đầu hai người đều bị đụng đến choáng váng.
Bạch Tân Vũ xác định anh cậu thật sự đã say quắc cần câu rồi, bằng không sẽ chẳng dùng đến phương thức “Giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm” mà đập cậu, khi còn bé ảnh lúc nào cũng vớ cái gì đó mà quất, không thì cũng giơ chân đạp.
Lý Ngọc ôm lấy hông Giản Tùy Anh, dùng sức tách bọn họ ra, nhấc Giản Tùy Anh sang phía bên kia xe, còn hắn thì chen vào giữa.
Giản Tùy Anh giương nanh múa vuốt muốn nhào lên, “Bạch Tân Vũ, con mẹ nó mày nói thật đi, hôm tổ chức tiệc năm mới mày uống say, mày gọi tên thằng nào hả! Có phải là ‘Phong Thành’ hay không?”
Lý Ngọc cầm lấy hai tay Giản Tùy Anh đè ở trên đùi, thấp giọng nói: “Được rồi được rồi, có chuyện gì chờ hai người tỉnh rượu rồi hẵng nói.”
“Không được, nói luôn bây giờ đi. ”
“Tỉnh rượu nói! ” Lý Ngọc tăng thêm ngữ khí, “Như anh bây giờ sẽ ảnh hưởng đến tài xế lái xe. ”
Giản Tùy Anh dừng một chút, thò đầu từ khoang sau ra khoang trước, khoát lên cánh tay của tài xế, trừng mắt với hắn, “Hở? Tôi ảnh hưởng đến anh lái xe sao? ”
Tài xế sợ hãi, bèn đáp quanh co.
Lý Ngọc lại tóm lấy y lôi về.
Bạch Tân Vũ liều mạng rúc vào góc xe, Giản Tùy Anh ló đầu qua, cậu liền nấp vào phía sau Lý Ngọc, hai người coi thân thể Lý Ngọc như cái tường, bắt đầu chơi trốn tìm trong khoang xe nhỏ hẹp, cuối cùng Giản Tùy Anh tức mình tới mức chửi má nó.
Bạch Tân Vũ cũng không muốn nói chuyện lúc anh cậu uống say hơn nữa còn đang khó ở, ngoại trừ bị đánh ra thì không còn gì khác, Lý Ngọc nói đúng, mọi người tỉnh rượu đã! Bây giờ đầu óc cậu cũng hỗn loạn, không hệ thống nổi ngôn từ, cậu chỉ sợ bản thân không khống chế được phun ra cái gì đó không nên nói, vậy ngày mai lúc cậu thức dậy chỉ còn nước mở cửa sổ nhảy lầu mất thôi.
Lý Ngọc cuối cùng cũng dỗ được Giản Tùy anh đi ngủ. Bạch Tân Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, thật lòng nói: “Cảm tạ.”
Lý Ngọc nhìn cậu một cái, nói mà không có biểu cảm gì: “Không sao, nhưng mà anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Khóe miệng Bạch Tân Vũ giật một cái.
Về đến nhà, Bạch Tân Vũ tắm rửa một lượt, bởi vì tâm sự quá nặng nề, tí thì té sấp mặt trong phòng tắm.
Sau khi ngã xuống giường, cậu định xin nghỉ phép để tránh ngày mai anh cậu tìm đến, có thể tránh ngày nào tốt ngày đó, kết quả cậu vừa ngó điện thoại, đã thấy một tin nhắn ngắn, là Du Phong Thành gửi tới, trong lòng Bạch Tân Vũ đã quá phiền muộn, ngón tay di tới di lui nửa ngày, cuối cùng vẫn xoá đi.
Cậu không hy vọng Du Phong Thành trở về học quân giáo một chút nào, hai người cách xa như vậy, thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại đã làm cho cậu khó chịu tận hai ba ngày, nếu quả thật ở chung một thành phố…..Cậu thật sự không muốn cho cái tên Du Phong Thành này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nữa, làm cách nào để ngăn cản hắn không tới làm phiền cậu đây? Bạch Tân Vũ suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy kiểu người có lòng tự tôn cao vút như Du Phong Thành, chắc cũng không chịu nổi việc bị từ chối nhiều lần đâu nhỉ! Lần sau ăn nói khó nghe một chút, cứ như anh trai cậu là chuẩn.
Nghĩ đến anh trai, Bạch Tân Vũ dùng sức đập đầu vào gối.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Anh trai cậu vốn rất thông minh, sức quan sát cũng tốt, có lẽ đã nhận ra gì đó từ trong ánh mắt và thái độ của hai người, hơn nữa hôm tiệc mừng năm mới… cậu thực sự đã gọi “Phong thành” ư? Sao một chút ấn tượng cậu cũng không có, cậu chỉ nhớ rõ mình và chiến hữu đã gọi điện thoại. Cậu ảo não ôm đầu, lăn lông lốc vài vòng trên giường, cảm giác bó tay toàn tập.
Vì sao Tết nhất lại nhiều chuyện phiền toái như vậy, còn để người ta sống yên bình qua ngày hay không hả!
Cậu liều mạng suy nghĩ phải giải thích với anh mình như thế nào, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, phàm cậu nói láo với anh cậu, mười phần thì có đến tám chín phần là sẽ bị vạch trần, coi như tạm thời lừa được ảnh, cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần, hơn nữa hẳn là cậu sẽ còn bị ăn đòn nặng hơn so với việc bị bắt quả tang tại chỗ, cậu còn muốn nói xạo sao? Cậu có thể lừa gạt được anh mình ư? Hay là cứ thừa nhận? Cậu dám thừa nhận ư? Cậu phiền não tới mức rống lên, má nó, đến cùng thì cậu nên làm cái gì bây giờ!
Rầu rĩ hết hơn nửa đêm, cuối cùng cậu không đỡ được mà buồn ngủ, không biết thiếp đi từ bao giờ.
Bạch Tân Vũ ngủ một giấc đến tận hơn 9 giờ ngày hôm sau, mẹ cậu còn tưởng cậu ngã bệnh, cố ý tới phòng của cậu nhìn vài lần, bởi vì một năm rồi hầu như ngày nào cậu cũng hơn năm giờ đã rời giường.
Sau khi ngủ dậy, chuyện đầu tiên cậu hỏi chính là anh mình có gọi điện thoại đến không, Lý Úy Chi kỳ quái lắc đầu, “Không có, sao thế? ”
Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày tiếp theo cậu cũng không tính mở máy, đối phó với anh cậu chỉ có một cách hiệu quả, đó là đừng xúi quẩy đụng vào khi ổng đang bực mình.
Đi ra ngoài chạy vài vòng, sau khi về nhà cậu bắt đầu đọc sách, đọc xong, cậu lại đi tìm hiểu giá thuê văn phòng dạo gần đây. Để chuẩn bị cho công ty bảo an, cậu phải nghĩ biện pháp khởi động tài chính, cậu ngại nhờ anh mình nhúng tay vào, bèn tự thân đi thuê phòng. Cậu vòng qua hai căn nhà trọ mà cha cậu mua hồi cậu mới có mười mấy tuổi, khi đó không tính là đắt, bây giờ đứng tên cậu, cậu có thể tùy tiện xử lý, đem phòng ở bán có thể thu được khoảng 7,8 triệu, hẳn là cũng đủ bắt đầu rồi, cậu cảm thấy thật may mắn là, lúc cậu thiếu nợ cha cậu đã đem giấy tờ bất động sản giấu đi hết, nếu không lúc đó cậu đang lâm cảnh đốn mạt, nói không chừng đã sớm bán tháo đi rồi.
Vội vàng công tác cùng học hành, cả ngày qua đi rất nhanh.
Buổi tối cơm nước xong, cậu đang định ra ngoài dắt chó đi dạo, mẹ cậu đã gọi lại, “Tân Vũ, thong thả đã!”
“Thong thả ạ, sao thế ạ? ”
Lý Úy Chi mang qua một cái hộp giữ ấm,”Con đưa cái này qua cho anh trai con, mẹ đem một ít mề vịt ra sốt, hôm qua nó gọi điện thoại bảo đột nhiên muốn ăn.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi biến, “Ách… Bây giờ, bây giờ luôn ạ? ”
“Đi luôn bây giờ đi, bỏ vào tủ lạnh còn lằng nhằng.” Lý Úy Chi vui vẻ nói: “Đã lâu không thấy nó muốn ăn, yên tâm, mẹ cũng để lại cho con rồi.”
Bạch Tân Vũ nhận mệnh mà đỡ lấy cái hộp giữ ấm, cậu biết cậu tránh không thoát.
Đến nhà Giản Tùy Anh, cậu mở điện thoại bật camera trước, thương cảm ngắm nghía bản thân cả nửa ngày trong hành lang, cuối cùng cảm thấy mình nhìn góc nào cũng đẹp trai, nhịn không được chụp lại mấy tấm.
Do dự hơn 20 phút, Bạch Tân Vũ rốt cục nơm nớp lo sợ nhấn chuông cửa.
Lý Ngọc ra mở cửa, vừa nhìn thấy cậu liền lộ ra một nụ cười nhẹ, nụ cười kia ở trong mắt Bạch Tân Vũ thấy thế nào cũng giống như: “Anh rồi cũng có ngày hôm nay.”.
Bạch Tân Vũ ho nhẹ một tiếng, “Anh của tôi có ở đây không? ”
“Một mực chờ anh suốt, sao lại không có ở đây chứ.”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, đem hộp giữ ấm giao cho hắn, “Ờ, mề vịt nấu sốt, để dành cho anh ấy.” Nói xong lấy dũng khí đi vào.
Giản Tùy Anh đang gác chân trong phòng khách nghịch điện thoại, mặc đồ đôi ở nhà với Lý Ngọc, vừa thấy cậu bước đến, liếc cậu thật lâu, hất cằm bảo cậu ngồi xuống sô pha đối diện.
Bạch Tân Vũ lộ ra nụ cười lấy lòng lượn qua, “Anh, hôm qua uống say, bây giờ còn khó chịu không? ”
“Khó chịu.” Giản Tùy Anh nhìn cậu chằm chằm, “Tao nghĩ chuyện của chú mày, khó ở đến nỗi cả ngày không nuốt trôi miếng cơm.”
Bạch Tân Vũ nháy mắt một cái, có chút mong đợi hỏi: “Chuyện ngày hôm qua anh có nhớ rõ không!? ”
Giản Tùy Anh nghiến răng: “Mày nói thử xem?” nói xong liền cởi dép ném cậu, “Mày đừng có mà hươu vượn với tao, nói, mày và Du Phong Thành xảy ra chuyện gì!”
Bạch Tân Vũ thở dài, thực ra cậu đã nghĩ, cậu cảm thấy mình không lừa được anh trai, mà cứ coi như bây giờ có lừa được y, vẫn còn phải xem thái độ của cái tên Du Phong Thành kia, cũng khó bảo đảm về sau không bị nhìn ra, còn chẳng bằng nhận phứt luôn đi, cậu cúi đầu, vừa liếc trộm Giản Tùy anh vừa nói: “Ách… Bọn em… Chính là vui đùa một chút… ”
“Vui đùa một chút? Làm gay thú vị lắm hả? ” Ánh mắt Giản Tùy Anh dường như muốn ăn thịt người.
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Anh không phải… ”
“Mẹ nó ông đây trời sinh đã thế! Tao mà cứng lên được với đàn bà, tao sẽ tìm… ” Y liếc Lý Ngọc, đem lời cứng rắn nuốt trở vào.
Lý Ngọc đang định lấy hai chén trà qua, nghe vậy hơi nheo mắt lại, nghiêng cổ quan sát y.
Giản Tùy Anh đảo mắt, tiếp tục răn dạy Bạch Tân Vũ, “Mày cũng có phải là bẩm sinh đâu, con mẹ nó từ lúc mẫu giáo mày đã biết lấy tiền tiêu vặt mua kẹo cho mấy đứa con gái xinh xẻo, bao nhiêu năm rồi tao thấy mày lêu lổng cùng đám đàn bà vất vưởng, tao cũng không cấm mày, vì tao sợ mày học theo tao, kết quả thế nào, đi bộ đội nhịn hỏng luôn rồi hả? ”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Dạ, nhịn hỏng. ”
“Mày còn dám gật đầu.” Giản Tùy Anh tức đến vung tay.
Bạch Tân Vũ theo bản năng nhảy dựng lên, suy nghĩ một lát, lại ngồi trở xuống, than thở: “Anh đánh đi.
Giản Tùy Anh chụp lấy đầu cậu, “Ai cho mày học mấy cái này! ”
Bạch Tân Vũ nắm tóc, thấp giọng nói: “Em…lúc em trở về thì không thế nữa rồi, giờ không thiếu đàn bà, anh yên tâm đi, bọn em thực sự chỉ là chơi đùa, em cũng vậy, cậu ta cũng vậy, xa nhau liền…..kết thúc rồi. ”
Giản Tùy Anh nhìn xoáy vào cậu, trầm giọng nói: “Chúng mày không nghiêm túc với nhau mà mày còn đỡ đạn cho nó? ”
Trong lòng Bạch Tân Vũ thót lên, âm lượng không tự chủ mà đẩy cao, “Chuyện này cùng việc kia không liên quan, bọn em là chiến hữu, chiến hữu là tình cảm sinh tử tương giao, nếu không phải cậu ta, em cũng sẽ đỡ đạn. ”
Mày kiếm của Giản Tùy Anh cau lại, y liếc mắt nhìn Lý Ngọc, Lý Ngọc khẽ lắc đầu một cái, ngồi xuống phía đối diện Bạch Tân Vũ.
Giản Tùy Anh nói: “Ngẩng mặt lên coi, nhìn vào mắt tao. ”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giản Tùy Anh. Cậu đã từng được huấn luyện giữ bí mật, loại huấn luyện này bao gồm cả khống chế biểu cảm khuôn mặt, không thể để kẻ địch nhìn qua biểu cảm trên mặt đã đo lường được tâm tình của bản thân, thứ hạng của cậu ở trong mục huấn luyện này cũng không kém, nếu như trước mặt cậu là kẻ địch, cậu tự tin có thể che giấu được 90% tình hình thực tế, nhưng bây giờ đối mặt cậu là người thân, là người cậu không muốn lừa dối lường gạt, cậu là người biết áy náy.
Giản Tùy Anh nghiêm túc nói: “Tao vẫn luôn không hiểu, trước đây mày ăn no lười làm, lá gan cũng không lớn, tính tình cũng không quảng đại như thế, tại sao đột nhiên lại muốn gia nhập bộ đội đặc chủng, mày nói thật, mày liều mạng đến Báo Tuyết đại đội, không phải là vì Du Phong Thành sao? ”
Bạch Tân Vũ hơi ngẩn ra, trái tim không thể ức chế điên cuồng nhảy dựng lên, nhưng cậu chỉ lộ ra một nụ cười, “Cũng không thể nói hoàn toàn không phải, quả thực cậu ta ảnh hưởng đến em rất nhiều, nhưng chắc chắn không chỉ vì cậu ta, ở trong bộ đội, cả hoàn cảnh lẫn những người xung quanh đều ảnh hưởng đến em, có thể bây giờ anh nói em biến thành như vậy là vì cậu ta, nhưng nếu nói em muốn làm bộ đội đặc chủng không phải vì cậu ta cũng đúng, lúc đó rất nhiều người đều lấy việc gia nhập Báo Tuyết là lý tưởng của họ, em khi đó cũng quyết tâm muốn làm một việc khiến mọi người bội phục, cho nên mới hăng hái nỗ lực như thế. Anh, những gì em nói là sự thật, em cùng cậu ta chỉ là chơi đùa cho đỡ chán thôi.” Bạch Tân Vũ vừa nói, trong lòng vừa cảm thấy khó chịu, cậu dùng những gì mình học trong bộ đội đặc chủng lừa gạt anh trai, coi như lừa được y, cũng chắng lấy gì làm vui vẻ.
Giản Tùy Anh nghe được cái này, biểu cảm tựa như hòa hoãn đi một chút, y nhìn Bạch Tân Vũ một hồi lâu, “Nếu như chúng mày đúng là chỉ muốn chơi đùa, quên đi, ngẩn ngơ hai năm trong quân ngũ không gặp nổi đàn bà quả thực khó nhịn, nhưng bây giờ mày đã rời khỏi quân đội, về sau sẽ không vượt qua tình cảm chiến hữu với thằng đó chứ?!”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Chắc chắn sẽ không.” Thực sự sẽ không.
Giản Tùy Anh nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ biết ông anh mình không dễ lừa đến thế, chỉ cần bây giờ buông tha cho cậu là được.
Giản Tùy Anh nói: “Đêm nay đừng về nhà, vừa lúc phải nói qua vài cái hạng mục với chú mày. ”
“Tốt. ” Bạch Tân Vũ dùng sức gật đầu, vui vẻ ra mặt, “Anh, chúng ta bàn bạc xong thì lên lầu đánh bóng bàn đi! ”
“Đi mà chơi với Lý Ngọc, thắt lưng anh mày đau.” Giản Tùy Anh đẩy một xấp tài liệu tới, “Chú mày nhìn qua một chút mảnh đất này… ”
Cái này nhìn như chuyện quá khứ đã qua không gây phiền phức gì, nhưng trong lòng Bạch Tân Vũ luôn luôn có chút lo lắng, cậu luôn cảm thấy chuyện giữa mình và Du Phong Thành bị Giản Tùy Anh biết được, đây mới chỉ là khởi đầu, giờ anh trai cậu chưa bắt được thóp, cho nên tạm thời chưa thể làm gì cậu, nhỡ đâu y biết được nhiều hơn, đảm bảo sẽ dần cho cậu thấy ông bà ông vải luôn.
Mặc dù lâu lắm không dùng cái từ kia để miêu tả Du Phong Thành, nhưng Du Phong Thành quả thật là sát tinh của cậu.
Mấy ngày nghỉ Tết sắp kết thúc, hầu như ngày nào Du Phong Thành cũng gọi điện thoại rồi nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không nhận, tin nhắn cũng không đáp, hai người hiển nhiên cũng không còn gặp lại.
Cậu không nghi ngờ năng lực làm việc của Du gia, nửa năm sau Du Phong Thành nhất định sẽ tới học viện quân sự ở Bắc Kinh, trong thời gian nửa năm, cậu muốn hoàn toàn quên đi con người này. Mặc kệ cậu đã từng thích Du Phong Thành nhiều như thế nào, phát súng kia cũng đã làm cho cậu tỉnh ngộ, đem tất cả huyễn tưởng cùng may mắn trong lòng cậu đánh cái nát bấy, cậu không có khả năng lại liều mạng lần nữa, giống như cậu đã nói, cậu không muốn lấy cuộc sống của bản thân ra làm vai phụ cho người nào cả, không giỡn, gương mặt của cậu là chuẩn nhân vật chính đó.
Qua hai ngày ở công ty, Giản Tùy Anh nói cho cậu biết Du Phong Thành và Hoắc kiều đã cùng nhau trở về Tân Cương, dường như Giản Tùy Anh muốn thăm dò phản ứng của cậu, sau khi nói xong liền theo dõi cậu.
Bạch Tân Vũ vu vơ nói: “Ah, em biết, máy bay bay sớm quá, em không đi tiễn họ được, em bảo tài xế mang theo hai túi quà, để bọn họ mang về cho các anh em.”
Giản Tùy Anh gật đầu, “Phải. ”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Anh, anh không cần nhìn em như vậy đâu, hai người bọn em thật sự không có chuyện gì. ”
“Anh mày cũng đâu có nói gì.”
Bạch Tân Vũ ngượng ngập: “Tốt tốt tốt, em phải đi luôn. ”
“Đi đi.”
Bạch Tân Vũ đi rồi, Giản Tùy anh hỏi Lý Ngọc, “Cậu tin không?”
Lý Ngọc hỏi lại, “Thế anh có tin không?”
Giản Tùy Anh sờ cằm một cái, không nói gì, biểu tình có chút âm trầm.
Lại qua một tháng nữa, rốt cục Yến Thiếu Trăn cũng về Bắc Kinh.
Ngày hắn trở về, trùng với lịch học của Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ cố ý xin nghỉ đến sân bay đón hắn, Yến Thiếu Trăn mới là chiến hữu mà cậu mong đợi, tuy hai người trong lúc đó đã từng có chút xấu hổ, nhưng mà cậu cảm thấy đã lâu như vậy rồi, xúc cảm mơ hồ gì đó hẳn đều đã phai nhạt, cho nên cậu đối mặt với Yến Thiếu Trăn rất thản nhiên.
“Thiếu Trăn!” Từ rất xa, cậu đã thấy một quân nhân anh tuấn cao lớn kéo hành lý bước tới, toàn bộ phái nữ xung quanh đều nhìn hắn chăm chăm.
“Tân Vũ!” Yến Thiếu Trăn hưng phấn mà bước nhanh tới.
Hai người ôm nhau thật chặt, tình cảm kích động trong lòng căn bản không khống chế được.
“Thiếu Trăn, trọn một năm không thấy.” Bạch Tân Vũ cười ha ha: “Nhanh cho tôi xem xem nào, có phải cậu lại đen đi nữa không.”
Yến Thiếu Trăn cởi nón lính, cặp mắt phong tình đào hoa kia cười đến cong lên, “Cậu thế mà trắng lại nhanh thật đấy, nhưng tổng thể cũng không thay đổi. ”
Bạch Tân Vũ xốc hành lý của hắn lên, “Hành lý của cậu chỉ có vậy? ”
“Đồ còn lại gửi về, chủ yếu là thư.” Yến Thiếu Trăn ôm bờ vai cậu, “Nhanh, mời tôi đi ăn cơm, đói chết tôi rồi.”
“Đi nào.”
Bạch Tân Vũ đưa Yến Thiếu Trăn tới một nhà hàng hải sản, gọi mấy món ăn cùng với một bình rượu, “Đã sớm nói muốn cùng cậu uống rượu, nói một năm rồi, cậu vừa xuống máy bay, chúng ta không uống nhiều, một chai thôi nhé. ”
Yến Thiếu Trăn lại cười: “Được.” Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tân Vũ, dường như không rời đi được.
Dần dần Bạch Tân Vũ cũng cảm thụ được ánh mắt của hắn, giễu cợt nói: “Đừng nhìn nữa, tôi biết tôi đẹp trai rồi.” Cậu rót đầy hai chén rượu, đưa cho Yến Thiếu Trăn.
Yến Thiếu Trăn tiếp lấy chén rượu, cười nói: “Không chỉ đẹp trai thôi đâu.”
Bạch Tân Vũ cười: “Nói tiếp đi, tôi thích nhất là được nghe người khác khen.”
“Tôi rất thích dáng vẻ của cậu bây giờ, mặc dù không mặc quân trang nữa, nhưng khí chất quân nhân vẫn còn đó, vừa nhìn thấy cậu, tôi đã biết là cậu sống rất tốt, giờ tôi an tâm rồi.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Đúng, rất tốt, hiện tại tôi vừa học vừa làm, gần đây bắt đầu phải viết luận văn lấy mấy cái bằng, tôi phải bắt tay chuẩn bị cho công ty bảo an, tôi đã nói với cậu đó, cậu có nhớ không!?”
“Đương nhiên là nhớ, tôi còn kể chuyện với mọi người, bọn họ đều nói đùa, nói giải ngũ liền tới tìm cậu.”
“Tôi ước gì bọn họ tới tìm tôi, chờ công ty phát đạt rồi, phải tuyển vào rất nhiều các anh em đã xuất ngũ.”
“Chúc mừng lựa chọn này của cậu.” Yến Thiếu Trăn nâng chén.
Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, hào sảng mà uống một hơi cạn sạch.
Yến Thiếu Trăn vừa rót rượu cho hai người, vừa nói: “Tân Vũ, cậu thực sự là một người… một người khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Có ý gì nha?”
“Những người ở bên cạnh cậu đều có cảm giác như vậy, tỷ như, rõ ràng cảm thấy được cậu là hạng người gì, rồi lại phát hiện thật ra cậu hoàn hảo hơn thế rất nhiều, rõ ràng cảm thấy thực lực của cậu chỉ đến trình độ này thôi, nhưng cậu lại có thể đạt được những thành tích không tưởng, cậu luôn làm ra những chuyện khiến mọi người cảm thấy mới mẻ, khiến mọi người ngạc nhiên, khiến mọi người kinh hỉ, nhất là khiến mọi người mong chờ xem cậu còn có thể làm được những chuyện gì ngoài dự đoán của họ nữa.”
Bạch Tân Vũ cười lắc đầu, “Nghe không hiểu, sao tôi lại không cảm thấy như thế, rất nhiều thứ đều là do tôi bị ép.”
“Rất nhiều người dù có ép cũng không ép nổi, nhưng cậu có thể, điều này chứng minh cho việc cậu có thực lực ẩn giấu.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Sao thế, vừa xuống máy bay đã khen tôi.”
Yến Thiếu Trăn cũng cười, “Bởi vì tôi vẫn chờ cậu hỏi tôi tại sao lại đi thích cậu, nhưng mãi cậu vẫn không hỏi, tôi không thể làm gì khác hơn là tự hỏi tự trả lời.”
Bạch Tân Vũ cười khan một trận, “Cậu còn… Cái này…”
“Tôi còn cái gì? Còn chưa quên ư? Tại sao tôi lại muốn quên, cậu cùng Du Phong Thành chia tay, so với cậu ta tôi có hơn nửa năm thời gian ở cùng với cậu, cơ hội tốt như vậy, tại sao tôi lại muốn để vuột mất.” Yến Thiếu Trăn lắc lắc rượu trong ly, uống một hơi cạn sạch, “Tân Vũ, lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt, tôi chỉ cảm thấy cậu rất thú vị, ban đầu tôi cũng giống như phần lớn những người khác, tôi không tin cậu trụ lại được, nhưng cậu lần lượt khiến tôi kinh ngạc, đợi lúc tôi có thể phản ứng lại, con mắt của tôi đã thường xuyên đuổi theo cậu, cho nên tôi mới biết cậu nhìn người nào, mới biết được người cậu dõi theo nhìn ai. Tân Vũ, cho tôi một cơ hội đi! Trong lòng tôi không có ai vượt qua được cậu, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”
Bạch Tân Vũ để chén rượu xuống, than thở: “Thiếu Trăn, tôi sớm đã nói với cậu, thực ra tôi không thích đàn ông, tôi cùng với Du Phong Thành chỉ là do hoàn cảnh đặc thù trong quân đội, giờ tôi đã trở lại xã hội bình thường, có rất nhiều phụ nữ ưu tú bên cạnh, tôi sẽ không bị đàn ông hấp dẫn nữa, Thiếu Trăn, tôi chỉ coi cậu là đồng đội, chúng ta coi nhau là đồng đội không tốt hơn sao.”
Yến Thiếu Trăn cười nhạt, “Không tốt, tôi không thấy thỏa mãn khi chỉ làm đồng đội của cậu, dù bên cạnh cậu có nhiều người hơn nữa, tôi cũng vẫn tự tin.”
Bạch Tân Vũ không muốn cùng hắn tiếp tục loại tranh luận này nữa, trong lòng cậu có chút lộn xộn, cân nhắc xem có nên xa lánh Yến Thiếu Trăn hay không, nói thật cậu không quá cam lòng, có một chiến hữu như vậy bên cạnh, có thể đi cùng cậu tới bất cứ đâu, nhưng nếu bình thường cậu vẫn ở chung một chỗ với Yến Thiếu Trăn, chẳng phải là tự tìm phiền toái ư.
Yến Thiếu Trăn tựa như nhìn thấu tâm tư của cậu, “Cậu sẽ không bởi vì chuyện này mà không để ý đến tôi nữa đấy chứ!? ”
Bạch Tân Vũ vội đáp: “Sao lại thế, đám bằng hữu trước kia của tôi chẳng có đề tài gì chung, giờ cậu trở về rồi, chúng ta còn có thể cùng nhau ôn lại cuộc sống ở Báo Tuyết đại đội, được rồi, kể cho tôi chút chuyện của bọn họ đi!”
Yến Thiếu Trăn cười nói: “Trước tiên nói một chút về tiểu đội trưởng cậu quan tâm nhất nhé! Bây giờ cậu ta ổn lắm, có năng lực, có trách nhiệm, hơn nữa đội phó thích cậu ta, trong hai nhóm bộ đội đặc chủng gần đây, cậu ta là người có hy vọng thăng tiến nhất. Cậu cũng biết rồi đấy, đội phó sắp lên chức rồi, hơn nữa gia cảnh đội phó trâu bò thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, anh ấy khen ngợi Tiểu đội trưởng nhiều như thế, sau khi lui về nhất định sẽ nâng đỡ Tiểu đội trưởng lên.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Chuyện tốt, Tiểu đội trưởng đúng là sinh ra để làm lãnh đạo, cậu ta khiến người khác tin phục mình.”
“Đúng, Trần Tĩnh có một loại năng lượng khiến người khác tin tưởng ngưỡng mộ, bộ đội đặc chủng mà, sống được càng lâu, kinh nghiệm chiến trường càng nhiều, mệnh liền thọ, chỉ cần cậu ta có thể sống sót sau ba năm rưỡi, tiền đồ bất khả hạn lượng.”
Bạch Tân Vũ nghe xong rất vui mừng, cậu vẫn luôn cảm thấy Trần Tĩnh nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp, tuy là trước đây trời xui đất khiến không thể nhập học trường quân đội, việc đó chắc chắn mãi là nỗi tiếc nuối cả đời Trần Tĩnh, thế nhưng Trần Tĩnh đi theo con đường này cũng không tệ, cậu cảm thấy Trần Tĩnh có thể trở thành là quân nhân chuyên nghiệp, có lẽ đây cũng là lý tưởng của Trần Tĩnh. Cậu cười nói: “Nói thật nếu cậu ở lại Báo Tuyết đại đội, khẳng định cũng tiền đồ vô hạn.”
Yến Thiếu Trăn cười cười, “Cũng do áp lực từ gia đình tôi quá lớn, muốn kéo tôi về Bắc Kinh, ban đầu lúc tôi được phái đến đại đội cũ, họ cũng không có ý định cho tôi ở đó quá lâu, đây cứ coi như một lần rèn luyện đi!”
Bạch Tân Vũ mặc dù không hiểu nhiều lắm về gia cảnh Yến Thiếu Trăn, nhưng chắc mẩm hắn là thế hệ con cháu của gia đình cách mạng nào đó, chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được, nhưng cậu cũng không quan tâm những thứ này, với cậu mà nói, đội phó cùng Phùng Đông Nguyên không có gì khác biệt, đều là đồng đội của cậu.
Hai người lại hàn huyên trò chuyện tình huống của những chiến hữu khác, Yến Thiếu Trăn kể rất tỉ mỉ, Bạch Tân Vũ nghe đến say sưa, thời điểm mới vào xuân còn vương chút hơi lạnh, có thể cùng cười nói ăn chút cơm, uống chút rượu với chiến hữu từ phương xa về, tâm sự chuyện xưa, là điều mà Bạch Tân Vũ chờ đợi đã lâu.
Giản Tùy Anh nheo mắt lại, “Tao uống nhiều? Thằng oắt con trình gì mà đòi đo tửu lượng của anh mày?” Y nhéo cổ áo Bạch Tân Vũ dùng sức lắc qua lắc lại,”Nói! Quan hệ thế nào!”
“Quan hệ đồng đội ạ, còn có thể là quan hệ gì nữa đâu. ”
“Có cái cứt! ” Giản Tùy Anh dùng sức tóm cổ áo cậu, hung hăng dộng trán mình vào trán của Bạch Tân Vũ một cái.
Cốp một tiếng, đầu hai người đều bị đụng đến choáng váng.
Bạch Tân Vũ xác định anh cậu thật sự đã say quắc cần câu rồi, bằng không sẽ chẳng dùng đến phương thức “Giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm” mà đập cậu, khi còn bé ảnh lúc nào cũng vớ cái gì đó mà quất, không thì cũng giơ chân đạp.
Lý Ngọc ôm lấy hông Giản Tùy Anh, dùng sức tách bọn họ ra, nhấc Giản Tùy Anh sang phía bên kia xe, còn hắn thì chen vào giữa.
Giản Tùy Anh giương nanh múa vuốt muốn nhào lên, “Bạch Tân Vũ, con mẹ nó mày nói thật đi, hôm tổ chức tiệc năm mới mày uống say, mày gọi tên thằng nào hả! Có phải là ‘Phong Thành’ hay không?”
Lý Ngọc cầm lấy hai tay Giản Tùy Anh đè ở trên đùi, thấp giọng nói: “Được rồi được rồi, có chuyện gì chờ hai người tỉnh rượu rồi hẵng nói.”
“Không được, nói luôn bây giờ đi. ”
“Tỉnh rượu nói! ” Lý Ngọc tăng thêm ngữ khí, “Như anh bây giờ sẽ ảnh hưởng đến tài xế lái xe. ”
Giản Tùy Anh dừng một chút, thò đầu từ khoang sau ra khoang trước, khoát lên cánh tay của tài xế, trừng mắt với hắn, “Hở? Tôi ảnh hưởng đến anh lái xe sao? ”
Tài xế sợ hãi, bèn đáp quanh co.
Lý Ngọc lại tóm lấy y lôi về.
Bạch Tân Vũ liều mạng rúc vào góc xe, Giản Tùy Anh ló đầu qua, cậu liền nấp vào phía sau Lý Ngọc, hai người coi thân thể Lý Ngọc như cái tường, bắt đầu chơi trốn tìm trong khoang xe nhỏ hẹp, cuối cùng Giản Tùy Anh tức mình tới mức chửi má nó.
Bạch Tân Vũ cũng không muốn nói chuyện lúc anh cậu uống say hơn nữa còn đang khó ở, ngoại trừ bị đánh ra thì không còn gì khác, Lý Ngọc nói đúng, mọi người tỉnh rượu đã! Bây giờ đầu óc cậu cũng hỗn loạn, không hệ thống nổi ngôn từ, cậu chỉ sợ bản thân không khống chế được phun ra cái gì đó không nên nói, vậy ngày mai lúc cậu thức dậy chỉ còn nước mở cửa sổ nhảy lầu mất thôi.
Lý Ngọc cuối cùng cũng dỗ được Giản Tùy anh đi ngủ. Bạch Tân Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, thật lòng nói: “Cảm tạ.”
Lý Ngọc nhìn cậu một cái, nói mà không có biểu cảm gì: “Không sao, nhưng mà anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Khóe miệng Bạch Tân Vũ giật một cái.
Về đến nhà, Bạch Tân Vũ tắm rửa một lượt, bởi vì tâm sự quá nặng nề, tí thì té sấp mặt trong phòng tắm.
Sau khi ngã xuống giường, cậu định xin nghỉ phép để tránh ngày mai anh cậu tìm đến, có thể tránh ngày nào tốt ngày đó, kết quả cậu vừa ngó điện thoại, đã thấy một tin nhắn ngắn, là Du Phong Thành gửi tới, trong lòng Bạch Tân Vũ đã quá phiền muộn, ngón tay di tới di lui nửa ngày, cuối cùng vẫn xoá đi.
Cậu không hy vọng Du Phong Thành trở về học quân giáo một chút nào, hai người cách xa như vậy, thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại đã làm cho cậu khó chịu tận hai ba ngày, nếu quả thật ở chung một thành phố…..Cậu thật sự không muốn cho cái tên Du Phong Thành này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nữa, làm cách nào để ngăn cản hắn không tới làm phiền cậu đây? Bạch Tân Vũ suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy kiểu người có lòng tự tôn cao vút như Du Phong Thành, chắc cũng không chịu nổi việc bị từ chối nhiều lần đâu nhỉ! Lần sau ăn nói khó nghe một chút, cứ như anh trai cậu là chuẩn.
Nghĩ đến anh trai, Bạch Tân Vũ dùng sức đập đầu vào gối.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Anh trai cậu vốn rất thông minh, sức quan sát cũng tốt, có lẽ đã nhận ra gì đó từ trong ánh mắt và thái độ của hai người, hơn nữa hôm tiệc mừng năm mới… cậu thực sự đã gọi “Phong thành” ư? Sao một chút ấn tượng cậu cũng không có, cậu chỉ nhớ rõ mình và chiến hữu đã gọi điện thoại. Cậu ảo não ôm đầu, lăn lông lốc vài vòng trên giường, cảm giác bó tay toàn tập.
Vì sao Tết nhất lại nhiều chuyện phiền toái như vậy, còn để người ta sống yên bình qua ngày hay không hả!
Cậu liều mạng suy nghĩ phải giải thích với anh mình như thế nào, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, phàm cậu nói láo với anh cậu, mười phần thì có đến tám chín phần là sẽ bị vạch trần, coi như tạm thời lừa được ảnh, cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần, hơn nữa hẳn là cậu sẽ còn bị ăn đòn nặng hơn so với việc bị bắt quả tang tại chỗ, cậu còn muốn nói xạo sao? Cậu có thể lừa gạt được anh mình ư? Hay là cứ thừa nhận? Cậu dám thừa nhận ư? Cậu phiền não tới mức rống lên, má nó, đến cùng thì cậu nên làm cái gì bây giờ!
Rầu rĩ hết hơn nửa đêm, cuối cùng cậu không đỡ được mà buồn ngủ, không biết thiếp đi từ bao giờ.
Bạch Tân Vũ ngủ một giấc đến tận hơn 9 giờ ngày hôm sau, mẹ cậu còn tưởng cậu ngã bệnh, cố ý tới phòng của cậu nhìn vài lần, bởi vì một năm rồi hầu như ngày nào cậu cũng hơn năm giờ đã rời giường.
Sau khi ngủ dậy, chuyện đầu tiên cậu hỏi chính là anh mình có gọi điện thoại đến không, Lý Úy Chi kỳ quái lắc đầu, “Không có, sao thế? ”
Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày tiếp theo cậu cũng không tính mở máy, đối phó với anh cậu chỉ có một cách hiệu quả, đó là đừng xúi quẩy đụng vào khi ổng đang bực mình.
Đi ra ngoài chạy vài vòng, sau khi về nhà cậu bắt đầu đọc sách, đọc xong, cậu lại đi tìm hiểu giá thuê văn phòng dạo gần đây. Để chuẩn bị cho công ty bảo an, cậu phải nghĩ biện pháp khởi động tài chính, cậu ngại nhờ anh mình nhúng tay vào, bèn tự thân đi thuê phòng. Cậu vòng qua hai căn nhà trọ mà cha cậu mua hồi cậu mới có mười mấy tuổi, khi đó không tính là đắt, bây giờ đứng tên cậu, cậu có thể tùy tiện xử lý, đem phòng ở bán có thể thu được khoảng 7,8 triệu, hẳn là cũng đủ bắt đầu rồi, cậu cảm thấy thật may mắn là, lúc cậu thiếu nợ cha cậu đã đem giấy tờ bất động sản giấu đi hết, nếu không lúc đó cậu đang lâm cảnh đốn mạt, nói không chừng đã sớm bán tháo đi rồi.
Vội vàng công tác cùng học hành, cả ngày qua đi rất nhanh.
Buổi tối cơm nước xong, cậu đang định ra ngoài dắt chó đi dạo, mẹ cậu đã gọi lại, “Tân Vũ, thong thả đã!”
“Thong thả ạ, sao thế ạ? ”
Lý Úy Chi mang qua một cái hộp giữ ấm,”Con đưa cái này qua cho anh trai con, mẹ đem một ít mề vịt ra sốt, hôm qua nó gọi điện thoại bảo đột nhiên muốn ăn.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi biến, “Ách… Bây giờ, bây giờ luôn ạ? ”
“Đi luôn bây giờ đi, bỏ vào tủ lạnh còn lằng nhằng.” Lý Úy Chi vui vẻ nói: “Đã lâu không thấy nó muốn ăn, yên tâm, mẹ cũng để lại cho con rồi.”
Bạch Tân Vũ nhận mệnh mà đỡ lấy cái hộp giữ ấm, cậu biết cậu tránh không thoát.
Đến nhà Giản Tùy Anh, cậu mở điện thoại bật camera trước, thương cảm ngắm nghía bản thân cả nửa ngày trong hành lang, cuối cùng cảm thấy mình nhìn góc nào cũng đẹp trai, nhịn không được chụp lại mấy tấm.
Do dự hơn 20 phút, Bạch Tân Vũ rốt cục nơm nớp lo sợ nhấn chuông cửa.
Lý Ngọc ra mở cửa, vừa nhìn thấy cậu liền lộ ra một nụ cười nhẹ, nụ cười kia ở trong mắt Bạch Tân Vũ thấy thế nào cũng giống như: “Anh rồi cũng có ngày hôm nay.”.
Bạch Tân Vũ ho nhẹ một tiếng, “Anh của tôi có ở đây không? ”
“Một mực chờ anh suốt, sao lại không có ở đây chứ.”
Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, đem hộp giữ ấm giao cho hắn, “Ờ, mề vịt nấu sốt, để dành cho anh ấy.” Nói xong lấy dũng khí đi vào.
Giản Tùy Anh đang gác chân trong phòng khách nghịch điện thoại, mặc đồ đôi ở nhà với Lý Ngọc, vừa thấy cậu bước đến, liếc cậu thật lâu, hất cằm bảo cậu ngồi xuống sô pha đối diện.
Bạch Tân Vũ lộ ra nụ cười lấy lòng lượn qua, “Anh, hôm qua uống say, bây giờ còn khó chịu không? ”
“Khó chịu.” Giản Tùy Anh nhìn cậu chằm chằm, “Tao nghĩ chuyện của chú mày, khó ở đến nỗi cả ngày không nuốt trôi miếng cơm.”
Bạch Tân Vũ nháy mắt một cái, có chút mong đợi hỏi: “Chuyện ngày hôm qua anh có nhớ rõ không!? ”
Giản Tùy Anh nghiến răng: “Mày nói thử xem?” nói xong liền cởi dép ném cậu, “Mày đừng có mà hươu vượn với tao, nói, mày và Du Phong Thành xảy ra chuyện gì!”
Bạch Tân Vũ thở dài, thực ra cậu đã nghĩ, cậu cảm thấy mình không lừa được anh trai, mà cứ coi như bây giờ có lừa được y, vẫn còn phải xem thái độ của cái tên Du Phong Thành kia, cũng khó bảo đảm về sau không bị nhìn ra, còn chẳng bằng nhận phứt luôn đi, cậu cúi đầu, vừa liếc trộm Giản Tùy anh vừa nói: “Ách… Bọn em… Chính là vui đùa một chút… ”
“Vui đùa một chút? Làm gay thú vị lắm hả? ” Ánh mắt Giản Tùy Anh dường như muốn ăn thịt người.
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Anh không phải… ”
“Mẹ nó ông đây trời sinh đã thế! Tao mà cứng lên được với đàn bà, tao sẽ tìm… ” Y liếc Lý Ngọc, đem lời cứng rắn nuốt trở vào.
Lý Ngọc đang định lấy hai chén trà qua, nghe vậy hơi nheo mắt lại, nghiêng cổ quan sát y.
Giản Tùy Anh đảo mắt, tiếp tục răn dạy Bạch Tân Vũ, “Mày cũng có phải là bẩm sinh đâu, con mẹ nó từ lúc mẫu giáo mày đã biết lấy tiền tiêu vặt mua kẹo cho mấy đứa con gái xinh xẻo, bao nhiêu năm rồi tao thấy mày lêu lổng cùng đám đàn bà vất vưởng, tao cũng không cấm mày, vì tao sợ mày học theo tao, kết quả thế nào, đi bộ đội nhịn hỏng luôn rồi hả? ”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Dạ, nhịn hỏng. ”
“Mày còn dám gật đầu.” Giản Tùy Anh tức đến vung tay.
Bạch Tân Vũ theo bản năng nhảy dựng lên, suy nghĩ một lát, lại ngồi trở xuống, than thở: “Anh đánh đi.
Giản Tùy Anh chụp lấy đầu cậu, “Ai cho mày học mấy cái này! ”
Bạch Tân Vũ nắm tóc, thấp giọng nói: “Em…lúc em trở về thì không thế nữa rồi, giờ không thiếu đàn bà, anh yên tâm đi, bọn em thực sự chỉ là chơi đùa, em cũng vậy, cậu ta cũng vậy, xa nhau liền…..kết thúc rồi. ”
Giản Tùy Anh nhìn xoáy vào cậu, trầm giọng nói: “Chúng mày không nghiêm túc với nhau mà mày còn đỡ đạn cho nó? ”
Trong lòng Bạch Tân Vũ thót lên, âm lượng không tự chủ mà đẩy cao, “Chuyện này cùng việc kia không liên quan, bọn em là chiến hữu, chiến hữu là tình cảm sinh tử tương giao, nếu không phải cậu ta, em cũng sẽ đỡ đạn. ”
Mày kiếm của Giản Tùy Anh cau lại, y liếc mắt nhìn Lý Ngọc, Lý Ngọc khẽ lắc đầu một cái, ngồi xuống phía đối diện Bạch Tân Vũ.
Giản Tùy Anh nói: “Ngẩng mặt lên coi, nhìn vào mắt tao. ”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giản Tùy Anh. Cậu đã từng được huấn luyện giữ bí mật, loại huấn luyện này bao gồm cả khống chế biểu cảm khuôn mặt, không thể để kẻ địch nhìn qua biểu cảm trên mặt đã đo lường được tâm tình của bản thân, thứ hạng của cậu ở trong mục huấn luyện này cũng không kém, nếu như trước mặt cậu là kẻ địch, cậu tự tin có thể che giấu được 90% tình hình thực tế, nhưng bây giờ đối mặt cậu là người thân, là người cậu không muốn lừa dối lường gạt, cậu là người biết áy náy.
Giản Tùy Anh nghiêm túc nói: “Tao vẫn luôn không hiểu, trước đây mày ăn no lười làm, lá gan cũng không lớn, tính tình cũng không quảng đại như thế, tại sao đột nhiên lại muốn gia nhập bộ đội đặc chủng, mày nói thật, mày liều mạng đến Báo Tuyết đại đội, không phải là vì Du Phong Thành sao? ”
Bạch Tân Vũ hơi ngẩn ra, trái tim không thể ức chế điên cuồng nhảy dựng lên, nhưng cậu chỉ lộ ra một nụ cười, “Cũng không thể nói hoàn toàn không phải, quả thực cậu ta ảnh hưởng đến em rất nhiều, nhưng chắc chắn không chỉ vì cậu ta, ở trong bộ đội, cả hoàn cảnh lẫn những người xung quanh đều ảnh hưởng đến em, có thể bây giờ anh nói em biến thành như vậy là vì cậu ta, nhưng nếu nói em muốn làm bộ đội đặc chủng không phải vì cậu ta cũng đúng, lúc đó rất nhiều người đều lấy việc gia nhập Báo Tuyết là lý tưởng của họ, em khi đó cũng quyết tâm muốn làm một việc khiến mọi người bội phục, cho nên mới hăng hái nỗ lực như thế. Anh, những gì em nói là sự thật, em cùng cậu ta chỉ là chơi đùa cho đỡ chán thôi.” Bạch Tân Vũ vừa nói, trong lòng vừa cảm thấy khó chịu, cậu dùng những gì mình học trong bộ đội đặc chủng lừa gạt anh trai, coi như lừa được y, cũng chắng lấy gì làm vui vẻ.
Giản Tùy Anh nghe được cái này, biểu cảm tựa như hòa hoãn đi một chút, y nhìn Bạch Tân Vũ một hồi lâu, “Nếu như chúng mày đúng là chỉ muốn chơi đùa, quên đi, ngẩn ngơ hai năm trong quân ngũ không gặp nổi đàn bà quả thực khó nhịn, nhưng bây giờ mày đã rời khỏi quân đội, về sau sẽ không vượt qua tình cảm chiến hữu với thằng đó chứ?!”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Chắc chắn sẽ không.” Thực sự sẽ không.
Giản Tùy Anh nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ biết ông anh mình không dễ lừa đến thế, chỉ cần bây giờ buông tha cho cậu là được.
Giản Tùy Anh nói: “Đêm nay đừng về nhà, vừa lúc phải nói qua vài cái hạng mục với chú mày. ”
“Tốt. ” Bạch Tân Vũ dùng sức gật đầu, vui vẻ ra mặt, “Anh, chúng ta bàn bạc xong thì lên lầu đánh bóng bàn đi! ”
“Đi mà chơi với Lý Ngọc, thắt lưng anh mày đau.” Giản Tùy Anh đẩy một xấp tài liệu tới, “Chú mày nhìn qua một chút mảnh đất này… ”
Cái này nhìn như chuyện quá khứ đã qua không gây phiền phức gì, nhưng trong lòng Bạch Tân Vũ luôn luôn có chút lo lắng, cậu luôn cảm thấy chuyện giữa mình và Du Phong Thành bị Giản Tùy Anh biết được, đây mới chỉ là khởi đầu, giờ anh trai cậu chưa bắt được thóp, cho nên tạm thời chưa thể làm gì cậu, nhỡ đâu y biết được nhiều hơn, đảm bảo sẽ dần cho cậu thấy ông bà ông vải luôn.
Mặc dù lâu lắm không dùng cái từ kia để miêu tả Du Phong Thành, nhưng Du Phong Thành quả thật là sát tinh của cậu.
Mấy ngày nghỉ Tết sắp kết thúc, hầu như ngày nào Du Phong Thành cũng gọi điện thoại rồi nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không nhận, tin nhắn cũng không đáp, hai người hiển nhiên cũng không còn gặp lại.
Cậu không nghi ngờ năng lực làm việc của Du gia, nửa năm sau Du Phong Thành nhất định sẽ tới học viện quân sự ở Bắc Kinh, trong thời gian nửa năm, cậu muốn hoàn toàn quên đi con người này. Mặc kệ cậu đã từng thích Du Phong Thành nhiều như thế nào, phát súng kia cũng đã làm cho cậu tỉnh ngộ, đem tất cả huyễn tưởng cùng may mắn trong lòng cậu đánh cái nát bấy, cậu không có khả năng lại liều mạng lần nữa, giống như cậu đã nói, cậu không muốn lấy cuộc sống của bản thân ra làm vai phụ cho người nào cả, không giỡn, gương mặt của cậu là chuẩn nhân vật chính đó.
Qua hai ngày ở công ty, Giản Tùy Anh nói cho cậu biết Du Phong Thành và Hoắc kiều đã cùng nhau trở về Tân Cương, dường như Giản Tùy Anh muốn thăm dò phản ứng của cậu, sau khi nói xong liền theo dõi cậu.
Bạch Tân Vũ vu vơ nói: “Ah, em biết, máy bay bay sớm quá, em không đi tiễn họ được, em bảo tài xế mang theo hai túi quà, để bọn họ mang về cho các anh em.”
Giản Tùy Anh gật đầu, “Phải. ”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Anh, anh không cần nhìn em như vậy đâu, hai người bọn em thật sự không có chuyện gì. ”
“Anh mày cũng đâu có nói gì.”
Bạch Tân Vũ ngượng ngập: “Tốt tốt tốt, em phải đi luôn. ”
“Đi đi.”
Bạch Tân Vũ đi rồi, Giản Tùy anh hỏi Lý Ngọc, “Cậu tin không?”
Lý Ngọc hỏi lại, “Thế anh có tin không?”
Giản Tùy Anh sờ cằm một cái, không nói gì, biểu tình có chút âm trầm.
Lại qua một tháng nữa, rốt cục Yến Thiếu Trăn cũng về Bắc Kinh.
Ngày hắn trở về, trùng với lịch học của Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ cố ý xin nghỉ đến sân bay đón hắn, Yến Thiếu Trăn mới là chiến hữu mà cậu mong đợi, tuy hai người trong lúc đó đã từng có chút xấu hổ, nhưng mà cậu cảm thấy đã lâu như vậy rồi, xúc cảm mơ hồ gì đó hẳn đều đã phai nhạt, cho nên cậu đối mặt với Yến Thiếu Trăn rất thản nhiên.
“Thiếu Trăn!” Từ rất xa, cậu đã thấy một quân nhân anh tuấn cao lớn kéo hành lý bước tới, toàn bộ phái nữ xung quanh đều nhìn hắn chăm chăm.
“Tân Vũ!” Yến Thiếu Trăn hưng phấn mà bước nhanh tới.
Hai người ôm nhau thật chặt, tình cảm kích động trong lòng căn bản không khống chế được.
“Thiếu Trăn, trọn một năm không thấy.” Bạch Tân Vũ cười ha ha: “Nhanh cho tôi xem xem nào, có phải cậu lại đen đi nữa không.”
Yến Thiếu Trăn cởi nón lính, cặp mắt phong tình đào hoa kia cười đến cong lên, “Cậu thế mà trắng lại nhanh thật đấy, nhưng tổng thể cũng không thay đổi. ”
Bạch Tân Vũ xốc hành lý của hắn lên, “Hành lý của cậu chỉ có vậy? ”
“Đồ còn lại gửi về, chủ yếu là thư.” Yến Thiếu Trăn ôm bờ vai cậu, “Nhanh, mời tôi đi ăn cơm, đói chết tôi rồi.”
“Đi nào.”
Bạch Tân Vũ đưa Yến Thiếu Trăn tới một nhà hàng hải sản, gọi mấy món ăn cùng với một bình rượu, “Đã sớm nói muốn cùng cậu uống rượu, nói một năm rồi, cậu vừa xuống máy bay, chúng ta không uống nhiều, một chai thôi nhé. ”
Yến Thiếu Trăn lại cười: “Được.” Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tân Vũ, dường như không rời đi được.
Dần dần Bạch Tân Vũ cũng cảm thụ được ánh mắt của hắn, giễu cợt nói: “Đừng nhìn nữa, tôi biết tôi đẹp trai rồi.” Cậu rót đầy hai chén rượu, đưa cho Yến Thiếu Trăn.
Yến Thiếu Trăn tiếp lấy chén rượu, cười nói: “Không chỉ đẹp trai thôi đâu.”
Bạch Tân Vũ cười: “Nói tiếp đi, tôi thích nhất là được nghe người khác khen.”
“Tôi rất thích dáng vẻ của cậu bây giờ, mặc dù không mặc quân trang nữa, nhưng khí chất quân nhân vẫn còn đó, vừa nhìn thấy cậu, tôi đã biết là cậu sống rất tốt, giờ tôi an tâm rồi.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Đúng, rất tốt, hiện tại tôi vừa học vừa làm, gần đây bắt đầu phải viết luận văn lấy mấy cái bằng, tôi phải bắt tay chuẩn bị cho công ty bảo an, tôi đã nói với cậu đó, cậu có nhớ không!?”
“Đương nhiên là nhớ, tôi còn kể chuyện với mọi người, bọn họ đều nói đùa, nói giải ngũ liền tới tìm cậu.”
“Tôi ước gì bọn họ tới tìm tôi, chờ công ty phát đạt rồi, phải tuyển vào rất nhiều các anh em đã xuất ngũ.”
“Chúc mừng lựa chọn này của cậu.” Yến Thiếu Trăn nâng chén.
Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, hào sảng mà uống một hơi cạn sạch.
Yến Thiếu Trăn vừa rót rượu cho hai người, vừa nói: “Tân Vũ, cậu thực sự là một người… một người khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Có ý gì nha?”
“Những người ở bên cạnh cậu đều có cảm giác như vậy, tỷ như, rõ ràng cảm thấy được cậu là hạng người gì, rồi lại phát hiện thật ra cậu hoàn hảo hơn thế rất nhiều, rõ ràng cảm thấy thực lực của cậu chỉ đến trình độ này thôi, nhưng cậu lại có thể đạt được những thành tích không tưởng, cậu luôn làm ra những chuyện khiến mọi người cảm thấy mới mẻ, khiến mọi người ngạc nhiên, khiến mọi người kinh hỉ, nhất là khiến mọi người mong chờ xem cậu còn có thể làm được những chuyện gì ngoài dự đoán của họ nữa.”
Bạch Tân Vũ cười lắc đầu, “Nghe không hiểu, sao tôi lại không cảm thấy như thế, rất nhiều thứ đều là do tôi bị ép.”
“Rất nhiều người dù có ép cũng không ép nổi, nhưng cậu có thể, điều này chứng minh cho việc cậu có thực lực ẩn giấu.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Sao thế, vừa xuống máy bay đã khen tôi.”
Yến Thiếu Trăn cũng cười, “Bởi vì tôi vẫn chờ cậu hỏi tôi tại sao lại đi thích cậu, nhưng mãi cậu vẫn không hỏi, tôi không thể làm gì khác hơn là tự hỏi tự trả lời.”
Bạch Tân Vũ cười khan một trận, “Cậu còn… Cái này…”
“Tôi còn cái gì? Còn chưa quên ư? Tại sao tôi lại muốn quên, cậu cùng Du Phong Thành chia tay, so với cậu ta tôi có hơn nửa năm thời gian ở cùng với cậu, cơ hội tốt như vậy, tại sao tôi lại muốn để vuột mất.” Yến Thiếu Trăn lắc lắc rượu trong ly, uống một hơi cạn sạch, “Tân Vũ, lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt, tôi chỉ cảm thấy cậu rất thú vị, ban đầu tôi cũng giống như phần lớn những người khác, tôi không tin cậu trụ lại được, nhưng cậu lần lượt khiến tôi kinh ngạc, đợi lúc tôi có thể phản ứng lại, con mắt của tôi đã thường xuyên đuổi theo cậu, cho nên tôi mới biết cậu nhìn người nào, mới biết được người cậu dõi theo nhìn ai. Tân Vũ, cho tôi một cơ hội đi! Trong lòng tôi không có ai vượt qua được cậu, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”
Bạch Tân Vũ để chén rượu xuống, than thở: “Thiếu Trăn, tôi sớm đã nói với cậu, thực ra tôi không thích đàn ông, tôi cùng với Du Phong Thành chỉ là do hoàn cảnh đặc thù trong quân đội, giờ tôi đã trở lại xã hội bình thường, có rất nhiều phụ nữ ưu tú bên cạnh, tôi sẽ không bị đàn ông hấp dẫn nữa, Thiếu Trăn, tôi chỉ coi cậu là đồng đội, chúng ta coi nhau là đồng đội không tốt hơn sao.”
Yến Thiếu Trăn cười nhạt, “Không tốt, tôi không thấy thỏa mãn khi chỉ làm đồng đội của cậu, dù bên cạnh cậu có nhiều người hơn nữa, tôi cũng vẫn tự tin.”
Bạch Tân Vũ không muốn cùng hắn tiếp tục loại tranh luận này nữa, trong lòng cậu có chút lộn xộn, cân nhắc xem có nên xa lánh Yến Thiếu Trăn hay không, nói thật cậu không quá cam lòng, có một chiến hữu như vậy bên cạnh, có thể đi cùng cậu tới bất cứ đâu, nhưng nếu bình thường cậu vẫn ở chung một chỗ với Yến Thiếu Trăn, chẳng phải là tự tìm phiền toái ư.
Yến Thiếu Trăn tựa như nhìn thấu tâm tư của cậu, “Cậu sẽ không bởi vì chuyện này mà không để ý đến tôi nữa đấy chứ!? ”
Bạch Tân Vũ vội đáp: “Sao lại thế, đám bằng hữu trước kia của tôi chẳng có đề tài gì chung, giờ cậu trở về rồi, chúng ta còn có thể cùng nhau ôn lại cuộc sống ở Báo Tuyết đại đội, được rồi, kể cho tôi chút chuyện của bọn họ đi!”
Yến Thiếu Trăn cười nói: “Trước tiên nói một chút về tiểu đội trưởng cậu quan tâm nhất nhé! Bây giờ cậu ta ổn lắm, có năng lực, có trách nhiệm, hơn nữa đội phó thích cậu ta, trong hai nhóm bộ đội đặc chủng gần đây, cậu ta là người có hy vọng thăng tiến nhất. Cậu cũng biết rồi đấy, đội phó sắp lên chức rồi, hơn nữa gia cảnh đội phó trâu bò thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, anh ấy khen ngợi Tiểu đội trưởng nhiều như thế, sau khi lui về nhất định sẽ nâng đỡ Tiểu đội trưởng lên.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Chuyện tốt, Tiểu đội trưởng đúng là sinh ra để làm lãnh đạo, cậu ta khiến người khác tin phục mình.”
“Đúng, Trần Tĩnh có một loại năng lượng khiến người khác tin tưởng ngưỡng mộ, bộ đội đặc chủng mà, sống được càng lâu, kinh nghiệm chiến trường càng nhiều, mệnh liền thọ, chỉ cần cậu ta có thể sống sót sau ba năm rưỡi, tiền đồ bất khả hạn lượng.”
Bạch Tân Vũ nghe xong rất vui mừng, cậu vẫn luôn cảm thấy Trần Tĩnh nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp, tuy là trước đây trời xui đất khiến không thể nhập học trường quân đội, việc đó chắc chắn mãi là nỗi tiếc nuối cả đời Trần Tĩnh, thế nhưng Trần Tĩnh đi theo con đường này cũng không tệ, cậu cảm thấy Trần Tĩnh có thể trở thành là quân nhân chuyên nghiệp, có lẽ đây cũng là lý tưởng của Trần Tĩnh. Cậu cười nói: “Nói thật nếu cậu ở lại Báo Tuyết đại đội, khẳng định cũng tiền đồ vô hạn.”
Yến Thiếu Trăn cười cười, “Cũng do áp lực từ gia đình tôi quá lớn, muốn kéo tôi về Bắc Kinh, ban đầu lúc tôi được phái đến đại đội cũ, họ cũng không có ý định cho tôi ở đó quá lâu, đây cứ coi như một lần rèn luyện đi!”
Bạch Tân Vũ mặc dù không hiểu nhiều lắm về gia cảnh Yến Thiếu Trăn, nhưng chắc mẩm hắn là thế hệ con cháu của gia đình cách mạng nào đó, chỉ cần nghe ngóng là có thể biết được, nhưng cậu cũng không quan tâm những thứ này, với cậu mà nói, đội phó cùng Phùng Đông Nguyên không có gì khác biệt, đều là đồng đội của cậu.
Hai người lại hàn huyên trò chuyện tình huống của những chiến hữu khác, Yến Thiếu Trăn kể rất tỉ mỉ, Bạch Tân Vũ nghe đến say sưa, thời điểm mới vào xuân còn vương chút hơi lạnh, có thể cùng cười nói ăn chút cơm, uống chút rượu với chiến hữu từ phương xa về, tâm sự chuyện xưa, là điều mà Bạch Tân Vũ chờ đợi đã lâu.
Danh sách chương