Sau khi bọn họ đến căn cứ, tiến hành đổi sang đồ chống lạnh, bổ sung trang bị, rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Sáng sớm Bạch Tân Vũ ăn hơi nhiều, không quá đói, bới hai muỗng đã đứng dậy đi vệ sinh, vừa mới ra khỏi WC, đã thấy Du Phong Thành tựa vào bức tường ngay ngoài cửa, rõ ràng là đang chờ cậu. Cậu ngẩn người, đè nén bất an, hai tay đặt lên ngực ngó Du Phong Thành, khí thế không chịu thua mà hỏi, “Tìm tôi hả?”
Du Phong Thành sắc mặt nặng nề, nhìn cậu chằm chằm, “Chúng ta nói chuyện.”
Bạch Tân Vũ hất cằm, “Cậu phải xin lỗi anh trai tôi trước.”
Du Phong Thành hơi nheo mắt lại.
Bạch Tân Vũ hừ lạnh: “Cậu không xin lỗi thì cũng đừng nói gì nữa.”
Du Phong Thành nói: “Tôi không nên nói anh của anh như vậy, chuyện này tôi sai rồi.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ trở nên có chút hòa hoãn, “Từ nay về sau tôi cũng sẽ không bao giờ so sánh anh trai tôi với đội phó nữa, thực ra cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ muốn so sánh, khi nói chuyện tôi hay nhắc đến người nhà, nếu tôi khen mẹ của bạn tôi đẹp như mẹ tôi vậy, hắn cũng sẽ không cãi lại rằng mẹ của tôi không thể so sánh được với mẹ hắn.”
Du Phong Thành nhìn cậu thật sâu, “Tôi chỉ không thích anh suốt ngày treo anh trai ở trên mép.”
“Tôi treo anh ấy trên mép thì làm sao, anh ấy là anh của tôi.”
Mày kiếm của Du Phong Thành cau lại, “Chỉ là không thích thôi.”
“Vậy cậu suốt ngày treo cậu mình bên mép, tôi có nói câu không thích nào chưa?”
Du Phong Thành mấp máy môi, “Không giống nhau.”
“Sao không giống nhau?” Bạch Tân Vũ trợn mắt, “Bởi vì tình cảm của hai ta dành cho họ không giống, cậu đối với chính cậu của mình….”
Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Anh lại nói bậy bạ cái gì?”
Bạch Tân Vũ hung hăng đá một cái lên tường, “Tôi có nói bậy hay không trong lòng cậu là rõ nhất!”
Du Phong Thành lãnh mạo nhìn cậu chằm chằm, “Sao tôi có thể thích chính cậu của mình được?”
Bạch Tân Vũ khẽ run, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy giọng điệu này của Du Phong Thành, nghe vào tai không phải là phản vấn, mà là nghi vấn, trái tim cậu khẽ run, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có thể không?”
Du Phong Thành nhìn cậu, “Không thể.”
Hầu kết Bạch Tân Vũ run rẩy, “”Không thể” và “Không thích” khác nhau nhiều đấy, cậu có gan thì nói rõ ràng ra.”
Cơ mặt Du Phong Thành có chút vặn vẹo, hắn cắn răng: “Đến cùng anh muốn thế nào đây?”
“Tôi muốn thế nào ấy à?” Bạch Tân Vũ bật cười, “Tôi con mẹ nó muốn nghe được một lời rõ ràng từ phía cậu, khó đến vậy à? Hai chúng ta không phải đang yêu nhau hay sao? Hay chỉ có mình tôi là nghĩ vậy thôi, cậu, hoặc là trong mắt trong lòng chỉ có một mình tôi, hoặc là cút xa được chừng nào tốt chừng ấy, tôi không biết cậu thích cái gì mà cữu cữu hay là thúc thúc, tôi muốn một lời nói thật! Du Phong Thành, chúng ta bên nhau lâu như vậy, đến cùng thì cậu có nghiêm túc với tôi hay không?”
Cánh môi Du Phong Thành hơi hơi lay động, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Tân Vũ không hề chớp, tình cảm trong đôi mắt đó dường như đang vô cùng hỗn loạn.
Viền mắt Bạch Tân Vũ có chút nóng lên, cậu run rẩy chỉ vào Du Phong Thành, nói giọng khàn khàn: “Chỉ một câu này nói thật ra đi, cậu có thích Hoắc Kiều hay không, có hay không, con mẹ nó một trong hai chữ này thôi.”
Du Phong Thành há miệng, cổ họng dường như bị kẹt lại, không sao phát ra được âm thanh nào.
Trong chớp mắt đó trái tim Bạch Tân Vũ đều nguội lạnh, Du Phong Thành không nói lời nào, không phải tương đương với thừa nhận rồi ư, có ai khi phủ nhận bản thân thích chính người nhà của mình còn phải do dự chứ? Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, chân mềm nhũn, cậu siết chặt tay, xoay người muốn đi.
Du Phong Thành đấm vào tường đến “rầm” một tiếng, khàn giọng nói: “Tôi không biết.”
Bạch Tân Vũ lòng đau đến không thở nổi, cậu quay đầu lại, vành mắt đỏ bừng lên, “Du Phong Thành, thao cả lò nhà cậu!”
Du Phong Thành gầm nhẹ: “Tôi thực sự không biết!”
Bạch Tân Vũ hít mũi một cái, xoay người đi. Trong miệng nếm được chút vị mặn của nước mắt, cậu cắn răng, hận rằng thịt mình nhai không phải là của Du Phong Thành, con bà nhà nó chứ, đách cần biết con bà nó là ai chứ, Du Phong Thành sao cậu không đi chết luôn đi!!
Du Phong Thành dõi theo bóng lưng Bạch Tân Vũ, nắm đấm siết chặt, móng tay gần như lõm vào da thịt.
Sau khi cơm nước xong, mọi người an vị trên xe tiến đến biên cảnh. Hoắc Kiều đã hạ sốt, tuy vẫn còn ho, nhưng cũng không có ai ngăn cản được hắn.
Bọn họ phân ra làm ba đội ngồi trên xe việt dã, Bạch Tân Vũ tùy tiện lên một chiếc, sau khi lên xe mới phát hiện Du Phong Thành cũng đang ngồi ở bên trong, nhưng bây giờ xuống xe thì có vẻ quá kiểu cách, cậu ho nhẹ một tiếng, cẩu thả đặt mông xuống, sau khi an vị rồi, lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Trần Tĩnh cùng Yến Thiếu Trăn, trò chuyện trong chốc lát, toàn bộ mọi người đều bắt đầu ngủ bù.
Căn cứ vào ảnh cảm nhiệt được vệ tinh quân dụng định vị mấy giờ trước, đám lính đánh thuê kia có vẻ đã vượt biên, dựa theo lộ trình trong kế hoạch của bọn họ, họ có thể đến được điểm mai phục trước đám người kia khoảng 6 giờ, tại đó quăng lưới bắt hết cả nhúm, nhưng dù đã dự toán thời gian dư dả như vậy để đề phòng tình huống khẩn cấp, mọi người lại không ngờ được ông trời sẽ theo chân bọn họ đùa giỡn một trận.
Bạch Tân Vũ đang mơ màng, đột nhiên cảm giác xe chợt dừng lại, cậu nghe tài xế chửi lớn một tiếng. Toàn bộ người ngồi trên xe đều tỉnh dậy, nhìn ra ngoài, con đường bọn họ đang đi bị tuyết lấp kín, thậm chí hỏi đấy có còn là đường hay không cũng không có cách nào xác nhận được.
Bọn họ xuống xe, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống theo, nơi này hiển nhiên vừa mới có một vụ tuyết lở, con đường duy nhất giữa hai ngọn núi đã hoàn toàn bị chôn lấp, đây cũng là con đường duy nhất để vào núi, nhưng xe đi đến đây đã triệt để vô dụng.
Lão Sa tức giận đến lớn tiếng chửi má nó, “Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, sao đột nhiên lại có tuyết lở!”
Hoắc Kiều trầm giọng: “Mấy ngày nay tuyết hầu như không ngừng rơi, chắc là do lớp tuyết quá nặng.”
“Bỏ xe….” Lão Sa thở dài, “Hiện tại chỉ có thể hy vọng bọn chúng vẫn vượt biên theo đường cũ, nếu như tốc độ nhanh, chúng ta vẫn có thể đuổi đến trước mặt chúng.”
Hoắc Kiều kêu lên, “A Tứ, xem lại bản đồ vệ tinh một lần nữa.”
A Tứ ôm thiết bị định vị thực hiện nghiệp vụ, nửa ngày sau mới thấy hắn nói: “Đội phó, tín hiệu trên núi không tốt, bây giờ không thể kết nối được.”
Hoắc Kiều cắn răng, “Toàn đội bỏ xe, cố gắng giảm bớt phụ trọng.”
Mọi người sàng lọc lại trang bị một lần, bọn họ đều biết, lần này sẽ phải hộc tốc chạy qua một đoạn đường dài, cứ coi như đám người kia không thay đổi lộ trình, nếu họ muốn chạy đến điểm đã tính toán trước thì cũng cần dốc hết sức lực, mấy ngày nay tuyết không ngừng rơi, trực thăng cơ bản không dám bay, giờ ô tô cũng vô dụng, vào thời điểm quyết định, đành phải dựa vào hai cái chân vậy.
A Tứ đột nhiên kêu lên: “Có tín hiệu! Lộ trình của chúng không thay đổi nhiều so với phân tích của chúng ta.”
“Tốt, cứ cách nửa giờ ta lại định vị chúng một lần.”
21 người chuẩn bị xuất phát.
Lúc này bão tuyết đã yếu đi, nhưng thời tiết tồi tệ liên tục mấy ngày qua đã làm tuyết đọng đến tận đầu gối, mỗi một bước dẫm lên tuyết phải hao tốn sức lực gấp nhiều lần đi trên mặt đất, hơn nữa toàn bộ Tuyết Sơn không có bất kỳ vật tham chiếu nào, khắp nơi đều là một mảnh mênh mông trắng xóa, chỉ cần sơ ý một chút đã có thể lạc đường.
A Tứ cứ mỗi nửa tiếng lại định vị một lần, nhưng ở trên núi tín hiệu cứ khi có khi không, sau hai giờ, đoàn lính đánh thuê đột nhiên thay đổi lộ trình, mặc dù không lệch khỏi quỹ đạo đã định, nhưng đã triệt để kéo dài khoảng cách với bọn họ.
Hoắc Kiều hét lớn: “Mọi người tăng tốc!”
Trải qua hơn hai giờ chạy bộ không ngừng nghỉ, rất nhiều người đã thấy mỏi mệt rã rời, càng ngày gió lạnh càng lớn, trên mặt đất là lớp tuyết thật dày, nhưng dù nhiệt độ bên ngoài tàn khốc đến thế, cũng không hẳn là thứ đang giày vò các chiến sĩ trẻ tuổi, thứ khiến người ta cảm thấy áp lực lại chính là con đường dường như mênh mông không điểm cuối này, ngoại trừ tuyết vẫn chỉ có tuyết, trời và đất dường như hòa tan vào nhau.
Bạch Tân Vũ không khỏi nghĩ ngợi, nếu bọn họ chết ở chỗ này, có lẽ cả đời sẽ không có ai phát hiện ra!
Bọn họ không ngừng điều chỉnh lộ trình, không ngừng chạy tới, sau 4, 5 tiếng, thể lực của rất nhiều người đã bắt đầu theo không kịp, để tiết kiệm thời gian, trên đường bọn họ chỉ nghỉ chân có hai lần, cộng lại không đến 20 phút, trên thân thể mỗi người đều phủ một tầng tuyết trắng, nhìn từ phía xa tựa như đã hòa thành một thể với Tuyết Sơn.
Bạch Tân Vũ cảm thấy thân thể dường như sắp không còn là của mình nữa rồi, nhiều lần huấn luyện trong quá khứ, cậu đã từng trải qua cảm giác này, đối với “mệt”, cậu chia làm bốn giai đoạn, giai đoạn thứ nhất, tương đối mệt mỏi, nhưng tràn ngập lòng tin, giai đoạn thứ hai, mệt muốn chết rồi, nhưng có thể dựa vào ý chí để kiên trì, giai đoạn thứ ba, mệt đến mắt trợn trắng, nhưng sống chết vẫn cắn được một hơi thở, còn có thể tiếp tục đi về phía trước, giai đoạn thứ tư, bước thêm một bước nữa dường như sẽ chết ắc, bây giờ cậu đang ở giai đoạn ba, căn cứ vào kinh nghiệm bản thân, cậu còn cách giai đoạn bốn không xa nữa. Nhưng cậu không thể tiến nhập giai đoạn thứ tư vì….đây không phải là tuyển chọn, cũng không phải huấn luyện, đây là nhiệm vụ thật sự, bọn họ đang truy kích một đám lính đánh thuê mang theo vi-rút, nếu như thất bại, sẽ có hàng ngàn hàng vạn người dân bị tổn hại nặng nề, hơn nữa, nếu ngay lúc này cậu không đi nổi nữa, Báo Tuyết đại đội sẽ không vì một mình cậu mà hủy bỏ nhiệm vụ, cậu sẽ kẹt lại nơi Tuyết Sơn hoang tàn vắng vẻ này, như vậy kết cục chỉ có một chữ “chết.”
Phần lớn mọi người trong Báo Tuyết đại đội đều hiểu đạo lý này, cho nên không ai dám dừng lại, không thể dừng lại.
Kết quả định vị lại được truyền đến, cho thấy đám người kia đã hoàn toàn đi lệch khỏi lộ trình bọn họ dự đoán, giờ cách bọn họ đến hơn 70 cây số.
Bạch Tân Vũ chạy chạy, đột nhiên cảm giác cổ họng ngứa ngáy, cậu dùng lực ho khan một tiếng, một ngụm đờm trào lên, nhổ ra mặt đất lại phát hiện toàn là màu đỏ, trong lòng cậu kinh sợ, thân thể có chút run rẩy, Tuyết Sơn ở độ cao 5000 m so với mặt nước biển, nhiệt độ thấp đến âm 30 độ, quãng đường chạy bộ đoạt mệnh dài hơn 5 giờ, cậu biết mình sắp tới cực hạn rồi, một ngụm máu kia, không phải trào ra từ phổi, thì cũng là do mô cổ họng bị tổn thương vì đông cứng, cậu hy vọng là do cái sau, vì cái trước có thể lấy mạng của cậu, còn cái sau….tối đa là bị câm.
Du Phong Thành bắt lấy tay Bạch Tân Vũ, “Anh làm sao vậy?”
Bạch Tân Vũ đẩy hắn ra, “Chảy máu chân răng.”
“Có cái rắm. “Du Phong Thành tóm lấy cổ áo cậu, gào thét qua luồng bão tuyết, “Đến cùng là bị làm sao?”
Bạch Tân Vũ cũng quát: “Không chết được!” Cậu rống hơi quá sức, cảm giác cổ họng đau như bị dao xắt, xong đời, có phải cậu cứ như vậy rồi bị câm luôn không.
Hoắc Kiều chạy tới, liếc nhìn đống đờm máu trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Hé miệng ra tôi xem một chút.”
Bạch Tân Vũ há miệng, rót vào một bụng gió.
Hoắc Kiều bấm đèn pin, chiếu vào cổ họng cậu nhìn một lúc, thở phào nhẹ nhõm: “Rách niêm mạc, không có việc gì.” Hắn vỗ vỗ lưng Bạch Tân Vũ, “Cố gắng chịu đựng, mỗi một phần hi sinh của cậu đều đáng để tự hào, chúng ta giờ không thể ngừng lại, phải đuổi theo bọn chúng.”
Bạch Tân Vũ cắn răng, dùng sức gật đầu.
21 người liều mạng chạy về phía trước, rất nhiều người đã lảo đảo, hai bắp đùi sắp không còn cảm giác, bọn họ đều là những bộ đội đặc chủng được huấn luyện theo phương thức không giống người thường, thậm chí vì để giảm bớt phụ trọng, đồ đạc đều đã ném hết ở trên đường, nhưng cường độ như vậy vẫn khiến thể lực bỏ ra nhiều hơn thu lại. Đội ngũ ngày càng kéo giãn, người thể lực tốt còn có thể chạy, còn người thể lực kém, dường như là vừa đi vừa bò, nhưng không ai dám dừng lại, không chỉ là vì nhiệm vụ, nếu lạc đội ở chỗ này, thực sự giống như chết mà không có chỗ chôn.
Đột nhiên, gió thổi ra từ trong khe núi mang theo mùi mỡ lợn, dưới ảnh hưởng của bão tuyết, mùi vị vô cùng nhạt, nhưng không thể trốn nổi mũi của bọn họ.
Hoắc Kiều thở hổn hển nói: “Đồ ăn của từng người trong số chúng đều được đun nóng, đây là mùi mỡ lợn sau khi đã hâm nóng lên. Bọn chúng đã từng nghỉ chân ở xung quanh đây.”
Yến Thiếu Trăn nói: “Chúng ta cách không xa nữa.”
“Không sai, mọi người cố chịu đựng.”
Lão Sa run giọng: “Đội phó.. cho nghỉ năm phút đi! Rất nhiều người không trụ được nữa.”
Hoắc Kiều quay đầu nhìn đám binh sĩ đang tập tễnh, trong lòng đau xót, hắn nói, “Nghỉ ngơi năm phút.” Nói xong hắn đặt mông ngồi trên tuyết, há miệng thở phì phò.
Mọi người cũng ngồi xuống tại chỗ.
A Tứ tiếp tục loay hoay với thiết bị định vị, hắn lắc đầu thở dài, “Đã sắp 3 giờ chưa có tín hiệu.”
A Trọc nói: “Không sao, chúng ta sắp đuổi tới bọn chúng rồi, mũi của bộ đội đặc chủng đều thính như chó, chỉ cần có mùi là ổn.”
Kim Điêu nắm chặt súng, “Tôi nhất định phải giết cho bọn chúng không chừa manh giáp….khặc khặc khặc….”
“Đừng nói chuyện, chuyên tâm nghỉ ngơi đi.”
Bạch Tân Vũ uống một hớp nước, súc miệng, lúc nhổ ra, tất cả đều là màu máu.
Trần Tĩnh dùng bao tay thật dày ôm đầu cậu, “Tân Vũ, cậu nhìn tôi, cậu còn chịu được không?”
Bạch Tân Vũ cười khổ: “Không được cũng phải đi.” Cậu không muốn chết, cậu còn muốn ngăn cản đám người kia, không chịu được, cũng phải đi.
Vừa hết năm phút đồng hồ, Hoắc Kiều đứng lên hô: “Xuất phát!”
Mọi người cắn chặt răng, không kêu một tiếng, bò dậy từ dưới đất.
Chỉ nghe Kim Điêu ở phía sau đội ngũ kêu lên: “Anh Triệu, đi thôi.”
Bọn họ ai mà chẳng muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
“Anh Triệu, đi nào, không đi là không theo kịp nữa.” Kim Điêu lại kêu một tiếng.
Tất cả mọi người đã đi xa hơn 20 mét, đột nhiên nghe thấy Kim Điêu tê tâm liệt phế mà rống to một tiếng, “Anh Triệu!!!!”
Trái tim của đoàn người trầm xuống, nhanh chóng chạy trở về.
Kim Điêu quỳ trên mặt đất ôm anh Triệu khóc rống, tiếng khóc kia nghe vào khiến lòng người cũng muốn tan nát.
Chạy đến bên cạnh anh Triệu, họ chỉ thấy con ngươi của hắn tan rã, lỗ mũi nhỏ máu, nội tạng trong phổi nhỏ vụn phun ra từ trong mũi, không biết từ lúc nào, người đã….
Lão Sa uỳnh một tiếng quỳ trên mặt đất, trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ như dã thú. Hắn và anh Triệu đi vào từ cùng một đoàn, tình cảm thâm hậu, ai có thể nghĩ tới một bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến sẽ tươi sống chạy đến chết, thậm chí còn chưa trăn trối được nửa câu!
Không ai có thể tiếp nhận được chuyện một người còn đang sống sờ sờ chỉ trong mấy phút đã qua đời, bi kịch này ập đến quá đột ngột, toàn bộ đội ngũ đều sắp phát điên, bi thương rống lên một tiếng vang vọng cả sơn cốc.
Hai chân Bạch Tân Vũ như nhũn ra ngã ngồi dưới đất, muốn khóc cũng khóc không được, nghĩ đến vị anh cả người Sơn Đông thật thà chất phác luôn săn sóc cho bọn họ nhiều thứ, nói ra thì có bao nhiêu tức cười, đó là một người còn đang sống sờ sờ, mấy giờ trước còn cùng họ ăn cơm, kể chuyện con mình mới vừa lên tiểu học, thi sát hạch được 99 điểm….chết, cứ như vậy mà chết…..
Thân thể Hoắc Kiều không ngừng run rẩy, nước mắt từ trên mặt lăn xuống, liền đông thành giọt băng.
Đau đớn nặng nề bao trùm lấy mọi người, ở trong Tuyết Sơn cô độc mà tuyệt vong này, không có gì có thể phá hủy lí trí con người hơn so với cái chết của đồng đội, trong lòng mỗi người đều tràn ngập bi phẫn cùng sợ hãi.
Hoắc Kiều dẫn đầu, khôi phục bình tĩnh đầu tiên, “Đem anh Triệu chôn ở chỗ này, sau khi nhiệm vụ kết thúc chúng ta trở về tìm hắn.”
Mọi người lặng thinh không nói, trong lòng mỗi người đều biết, trở về tìm một người chết trong Tuyết Sơn, cứ như mò kim đáy bể.
Bởi vì đất lạnh dưới mặt tuyết căn bản không thể đào nổi, hơn nữa bọn họ phải đuổi kịp thời gian, chỉ có thể qua loa vùi anh Triệu vào trong tuyết, đặt thẳng ba lô của hắn bên cạnh tạm coi là phần mộ.
Lão Sa ngậm nước mắt và rút ra một cây bút, tay run rẩy muốn viết tên anh Triệu ở phía trên.
Hoắc Kiều đột ngột bắt lấy tay hắn, nức nở nói: “Không thể viết tên, chúng ta bây giờ còn chưa biết mình có đang ở Trung Quốc hay không, nếu như đang ở trong lãnh thổ nước khác, anh Triệu xuất hiện ở đây sẽ gây phiền toái.”
Từng hột nước mắt lăn dài trên mặt Lão Sa. Có lẽ đây chính là phần mộ duy nhất của anh Triệu, mà thậm chí lại là phần mộ không thể viết lên tên của hắn. Lão Sa khóc: “Người anh em, không viết tên, không viết quê quán, cậu có tìm được đường về nhà không?”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người nước mắt rơi xuống như mưa.
Cuối cùng, Lão Sa tay run run, đề lên mặt tuyết 5 chữ lớn: Trung xương trấn biên thùy.
Phần mộ trang nghiêm mà yếu ớt, ở nơi gió tuyết chất chồng này, sợ rằng chỉ một giờ sau sẽ biến mất, bọn họ còn có thể tìm được di thể của anh Triệu ư? Sẽ có người nào hay biết, mai táng ở chỗ này, là một dũng sĩ của nhân dân cộng hòa.
20 người hướng về phía anh Triệu hành lễ một cái thật dài, cuối cùng mắt ngấn lệ mà rời đi.
Sự uy hiếp của cái chết cùng bi thương khi mất đi chiến hữa cũng không hề làm suy yếu ý chí của bọn họ, ngược lại còn khơi dậy trong lòng họ một niềm tin cứng như sắt thép, bọn họ lần theo dấu vết kẻ địch lưu lại, liều mạng truy kích, cuối cùng cũng phát hiện vết chân của chúng, chứng minh bọn họ và địch nhân chỉ chênh lệch một giờ không hơn.
Hoắc Kiều lần nữa kêu nghỉ ngơi, lúc này đây, mỗi người đều kéo tay chiến hữu bên cạnh mình, phảng phất như vậy thì có thể đảm bảo rằng họ còn sống, còn ở lại bên cạnh mình.
Giọng nói bi thương mà trầm lặng của Hoắc Kiều vang lên trong gió: “Năm đó quân tình nguyện kiên cường đánh trả 3 năm, bách chiến ương bướng, mệt chết mấy trăm người, cuối cùng còn đến trước đế quốc Mỹ nửa giờ….chúng ta kháng Nhật chống Mỹ, lúc nào vũ khí cùng trang bị cũng kém nhất, nhưng vẫn có thể giành được thắng lợi cuối cùng, bởi vì tấm lưng quân nhân của Trung Hoa Dân Quốc được làm bằng thép, chưa chết không gãy.”
Bạch Tân Vũ siết chặt tay, trái tim như bị đánh xuống một đòn nghiêm trọng. Nếu như nói trước đây cậu tới Báo Tuyết đại đội, nguyên nhân rất lớn là vì Du Phong Thành, vậy bây giờ cậu có thể khẳng định chắc chắn, dù không có Du Phong Thành, cậu cũng không hối hận. Có thể cả đời này vì quốc gia mà chiến đấu, vì lý tưởng mà chiến đấu, là vinh quang lớn nhất trong một đời làm trai của cậu, cậu từ một tên con nhà giàu hay xì mũi coi thường tinh thần hy sinh, lớn lên thành một quân nhân sống chết đều không màng, quá trình biến hóa này là đoạn thời gian quý giá nhất trong cuộc đời Bạch Tân Vũ, cho dù cậu có bình an sống sót, hay chết trận vào một ngày nào đó, cậu cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã từng là một quân nhân.
Sau năm phút nghỉ ngơi, bọn họ lại lần nữa xuất phát, mỗi người tựa hồ đều cảm giác được tấm lưng làm bằng sắt kia của chính mình, tấm lưng chống đỡ cho họ đuổi theo kẻ địch, không chết không về.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tung tích của kẻ địch càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng bọn họ cũng khóa được vị trí của địch nhân tại một cửa hang khuất gió.
Hoắc Kiều dùng ống nhòm ban đêm quan sát tình hình nơi đó, “Đối phương đang nghỉ ngơi, căn cứ vào vết chân, bọn chúng mới tới đây chưa được 20 phút, bây giờ còn chưa ngủ sâu, 20 phút sau ta sẽ bất ngờ đánh úp, tranh thủ thời gian để mọi người về nghỉ ngơi.”
Lão Sa đếm số lượng kẻ địch, “Một tiểu đội….”
“Đúng, còn có một tiểu đội khác không biết đang ở chỗ nào.”Hoắc Kiều sắc mặt nghiêm túc. “Cũng không biết có phải tiểu đội này mang theo vi-rút hay không, hay là cả hai đều mang theo.”
Lão Sa âm lãnh nói: “Chút nữa lưu lại vài kẻ còn sống, hỏi một chút sẽ biết.”
20 phút sau, tay súng bắn tỉa đã vào chỗ, đội phục kích cũng bò đến vị trí thích hợp.
Bởi trong vô tuyến điện không có tín hiệu, chỉ có thể lấy tiếng súng làm phương thức để liên lạc, Hoắc Kiều ghé vào trong sườn núi, lẩm bẩm trong miệng, mười giây sau, hắn bóp cò, đoàng một tiếng súng vang, viên đạn xuyên qua gió tuyết, bắn bể đầu một tên đang gác đêm.
Toàn bộ đội ngũ xông lên. Thấy kẻ địch trước mặt, trong thân thể mệt nhọc của bọn họ trào lên một luồng năng lượng cường đại, thống khổ đè nén trên suốt quãng đường tới đây bạo phát trong nháy mắt, giết chết kẻ địch chính là phương thức phát tiết tốt nhất!
“Giết!” Lão Sa gào thét.
Bạch Tân Vũ cắn răng, cứ hai phát súng lại đánh ngã môt tên, tỉa chết từng kẻ địch đang ngồi trong hang tránh gió. Những lính đánh thuê này quả nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh hơn so với nhóm người lần trước, phản ứng vô cùng nhanh, lẩn lẩn tránh tránh, còn có thể phản kích, nhưng bọn họ rõ ràng kém hơn một bậc so với người của Báo Tuyết. Rất nhiều lính đánh thuê Nam Phi đến Mỹ huấn luyện đều được nuôi bằng tiền của chính phủ hoặc thậm chí là cả các tổ chức phản chính phủ, tuy người Mỹ có khả năng đào tạo ra một đơn vị bộ đội đặc chủng vô cùng mạnh mẽ nổi tiếng toàn thế giới như SEAL [1], nhưng cũng không thể huấn luyện cho tất cả lính đánh thuê ngoại tịch cũng trở nên trâu bò như vậy, huống hồ hiện tại bọn họ còn nhiều người hơn đối phương.
Sau 20 phút, bọn họ không một người nào bị thương, thắng lợi áp đảo tiêu diệt 11 tên, bắt làm tù binh 2 tên.
Lão Sa rút dao găm, ngồi xổm trước mặt mấy kẻ đó, dùng tiếng Anh lạnh giọng: “Tao không kiên trì lắm đâu, tao muốn trong vòng mười giây nghe được tình hình về cái tiểu đội kia của bọn mày, bằng không tao sẽ khoét từng mảnh từng mảnh thịt của chúng mày xuống.”
Mấy tên lính đánh thuê biết rõ không sống nổi, cũng không muốn chết quá thống khổ, lập tức tiết lộ tung tích của đội ngũ kia, hơn nữa còn cho biết cả hai đội đều mang theo vi-rút.
Bọn họ lục soát từ trên người chúng ra một ống thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu tím đỏ, vừa nhìn đã thấy mùi vị tà ác bốc lên.
Hoắc Kiều đặt ống thủy tinh vào trong ba lô đeo lưng, sau đó mắt cũng không chớp mà nổ hai phát súng, “Đi thôi.”
“Đội phó.” Một cánh tay Du Phong Thành nắm lấy bờ vai hắn, tay trực tiếp áp lên trán hắn.
Hoắc Kiều sửng sốt, muốn ngăn lại cũng không kịp nữa, hất tay Du Phong Thành, lạnh lùng nói: “Đi!”
Du Phong Thành quát: “Cậu lại nóng rần lên rồi! Cháu đã sớm nói cậu không thể đến đây, cơn sốt rất có thể sẽ dễ dàng tái phát…..”
Hoắc Kiều lắc đầu, “Bây giờ nói cái này thì có tác dụng chó gì, đi!”
Trên mặt Du Phong Thành u ám, trong mắt tràn đầy tơ máu. Không sai, bây giờ nói nữa cũng vô dụng, nếu Hoắc Kiều chết ở chỗ này, hắn cũng không thể làm được gì.
Sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, sợ hãi mà quan sát Hoắc Kiều. Phát sốt trên núi cao như thế này, tỉ lệ đọng nước trong phổi sẽ rất cao, nếu như không được trị liệu kịp thời, chắc chắn chết, xung quanh bọn họ mấy trăm km đều hoang tàn vắng vẻ, Hoắc Kiều bây giờ chính là gươm treo ở trên đầu, sau khi anh Triệu qua đời, làm sao bọn họ có thể chịu đựng thêm tử vong nào nữa? Hoắc Kiều gia tăng khẩu khí: Đi!”
Sáng sớm Bạch Tân Vũ ăn hơi nhiều, không quá đói, bới hai muỗng đã đứng dậy đi vệ sinh, vừa mới ra khỏi WC, đã thấy Du Phong Thành tựa vào bức tường ngay ngoài cửa, rõ ràng là đang chờ cậu. Cậu ngẩn người, đè nén bất an, hai tay đặt lên ngực ngó Du Phong Thành, khí thế không chịu thua mà hỏi, “Tìm tôi hả?”
Du Phong Thành sắc mặt nặng nề, nhìn cậu chằm chằm, “Chúng ta nói chuyện.”
Bạch Tân Vũ hất cằm, “Cậu phải xin lỗi anh trai tôi trước.”
Du Phong Thành hơi nheo mắt lại.
Bạch Tân Vũ hừ lạnh: “Cậu không xin lỗi thì cũng đừng nói gì nữa.”
Du Phong Thành nói: “Tôi không nên nói anh của anh như vậy, chuyện này tôi sai rồi.”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ trở nên có chút hòa hoãn, “Từ nay về sau tôi cũng sẽ không bao giờ so sánh anh trai tôi với đội phó nữa, thực ra cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ muốn so sánh, khi nói chuyện tôi hay nhắc đến người nhà, nếu tôi khen mẹ của bạn tôi đẹp như mẹ tôi vậy, hắn cũng sẽ không cãi lại rằng mẹ của tôi không thể so sánh được với mẹ hắn.”
Du Phong Thành nhìn cậu thật sâu, “Tôi chỉ không thích anh suốt ngày treo anh trai ở trên mép.”
“Tôi treo anh ấy trên mép thì làm sao, anh ấy là anh của tôi.”
Mày kiếm của Du Phong Thành cau lại, “Chỉ là không thích thôi.”
“Vậy cậu suốt ngày treo cậu mình bên mép, tôi có nói câu không thích nào chưa?”
Du Phong Thành mấp máy môi, “Không giống nhau.”
“Sao không giống nhau?” Bạch Tân Vũ trợn mắt, “Bởi vì tình cảm của hai ta dành cho họ không giống, cậu đối với chính cậu của mình….”
Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Anh lại nói bậy bạ cái gì?”
Bạch Tân Vũ hung hăng đá một cái lên tường, “Tôi có nói bậy hay không trong lòng cậu là rõ nhất!”
Du Phong Thành lãnh mạo nhìn cậu chằm chằm, “Sao tôi có thể thích chính cậu của mình được?”
Bạch Tân Vũ khẽ run, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy giọng điệu này của Du Phong Thành, nghe vào tai không phải là phản vấn, mà là nghi vấn, trái tim cậu khẽ run, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có thể không?”
Du Phong Thành nhìn cậu, “Không thể.”
Hầu kết Bạch Tân Vũ run rẩy, “”Không thể” và “Không thích” khác nhau nhiều đấy, cậu có gan thì nói rõ ràng ra.”
Cơ mặt Du Phong Thành có chút vặn vẹo, hắn cắn răng: “Đến cùng anh muốn thế nào đây?”
“Tôi muốn thế nào ấy à?” Bạch Tân Vũ bật cười, “Tôi con mẹ nó muốn nghe được một lời rõ ràng từ phía cậu, khó đến vậy à? Hai chúng ta không phải đang yêu nhau hay sao? Hay chỉ có mình tôi là nghĩ vậy thôi, cậu, hoặc là trong mắt trong lòng chỉ có một mình tôi, hoặc là cút xa được chừng nào tốt chừng ấy, tôi không biết cậu thích cái gì mà cữu cữu hay là thúc thúc, tôi muốn một lời nói thật! Du Phong Thành, chúng ta bên nhau lâu như vậy, đến cùng thì cậu có nghiêm túc với tôi hay không?”
Cánh môi Du Phong Thành hơi hơi lay động, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Tân Vũ không hề chớp, tình cảm trong đôi mắt đó dường như đang vô cùng hỗn loạn.
Viền mắt Bạch Tân Vũ có chút nóng lên, cậu run rẩy chỉ vào Du Phong Thành, nói giọng khàn khàn: “Chỉ một câu này nói thật ra đi, cậu có thích Hoắc Kiều hay không, có hay không, con mẹ nó một trong hai chữ này thôi.”
Du Phong Thành há miệng, cổ họng dường như bị kẹt lại, không sao phát ra được âm thanh nào.
Trong chớp mắt đó trái tim Bạch Tân Vũ đều nguội lạnh, Du Phong Thành không nói lời nào, không phải tương đương với thừa nhận rồi ư, có ai khi phủ nhận bản thân thích chính người nhà của mình còn phải do dự chứ? Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, chân mềm nhũn, cậu siết chặt tay, xoay người muốn đi.
Du Phong Thành đấm vào tường đến “rầm” một tiếng, khàn giọng nói: “Tôi không biết.”
Bạch Tân Vũ lòng đau đến không thở nổi, cậu quay đầu lại, vành mắt đỏ bừng lên, “Du Phong Thành, thao cả lò nhà cậu!”
Du Phong Thành gầm nhẹ: “Tôi thực sự không biết!”
Bạch Tân Vũ hít mũi một cái, xoay người đi. Trong miệng nếm được chút vị mặn của nước mắt, cậu cắn răng, hận rằng thịt mình nhai không phải là của Du Phong Thành, con bà nhà nó chứ, đách cần biết con bà nó là ai chứ, Du Phong Thành sao cậu không đi chết luôn đi!!
Du Phong Thành dõi theo bóng lưng Bạch Tân Vũ, nắm đấm siết chặt, móng tay gần như lõm vào da thịt.
Sau khi cơm nước xong, mọi người an vị trên xe tiến đến biên cảnh. Hoắc Kiều đã hạ sốt, tuy vẫn còn ho, nhưng cũng không có ai ngăn cản được hắn.
Bọn họ phân ra làm ba đội ngồi trên xe việt dã, Bạch Tân Vũ tùy tiện lên một chiếc, sau khi lên xe mới phát hiện Du Phong Thành cũng đang ngồi ở bên trong, nhưng bây giờ xuống xe thì có vẻ quá kiểu cách, cậu ho nhẹ một tiếng, cẩu thả đặt mông xuống, sau khi an vị rồi, lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Trần Tĩnh cùng Yến Thiếu Trăn, trò chuyện trong chốc lát, toàn bộ mọi người đều bắt đầu ngủ bù.
Căn cứ vào ảnh cảm nhiệt được vệ tinh quân dụng định vị mấy giờ trước, đám lính đánh thuê kia có vẻ đã vượt biên, dựa theo lộ trình trong kế hoạch của bọn họ, họ có thể đến được điểm mai phục trước đám người kia khoảng 6 giờ, tại đó quăng lưới bắt hết cả nhúm, nhưng dù đã dự toán thời gian dư dả như vậy để đề phòng tình huống khẩn cấp, mọi người lại không ngờ được ông trời sẽ theo chân bọn họ đùa giỡn một trận.
Bạch Tân Vũ đang mơ màng, đột nhiên cảm giác xe chợt dừng lại, cậu nghe tài xế chửi lớn một tiếng. Toàn bộ người ngồi trên xe đều tỉnh dậy, nhìn ra ngoài, con đường bọn họ đang đi bị tuyết lấp kín, thậm chí hỏi đấy có còn là đường hay không cũng không có cách nào xác nhận được.
Bọn họ xuống xe, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống theo, nơi này hiển nhiên vừa mới có một vụ tuyết lở, con đường duy nhất giữa hai ngọn núi đã hoàn toàn bị chôn lấp, đây cũng là con đường duy nhất để vào núi, nhưng xe đi đến đây đã triệt để vô dụng.
Lão Sa tức giận đến lớn tiếng chửi má nó, “Chỗ này hoang tàn vắng vẻ, sao đột nhiên lại có tuyết lở!”
Hoắc Kiều trầm giọng: “Mấy ngày nay tuyết hầu như không ngừng rơi, chắc là do lớp tuyết quá nặng.”
“Bỏ xe….” Lão Sa thở dài, “Hiện tại chỉ có thể hy vọng bọn chúng vẫn vượt biên theo đường cũ, nếu như tốc độ nhanh, chúng ta vẫn có thể đuổi đến trước mặt chúng.”
Hoắc Kiều kêu lên, “A Tứ, xem lại bản đồ vệ tinh một lần nữa.”
A Tứ ôm thiết bị định vị thực hiện nghiệp vụ, nửa ngày sau mới thấy hắn nói: “Đội phó, tín hiệu trên núi không tốt, bây giờ không thể kết nối được.”
Hoắc Kiều cắn răng, “Toàn đội bỏ xe, cố gắng giảm bớt phụ trọng.”
Mọi người sàng lọc lại trang bị một lần, bọn họ đều biết, lần này sẽ phải hộc tốc chạy qua một đoạn đường dài, cứ coi như đám người kia không thay đổi lộ trình, nếu họ muốn chạy đến điểm đã tính toán trước thì cũng cần dốc hết sức lực, mấy ngày nay tuyết không ngừng rơi, trực thăng cơ bản không dám bay, giờ ô tô cũng vô dụng, vào thời điểm quyết định, đành phải dựa vào hai cái chân vậy.
A Tứ đột nhiên kêu lên: “Có tín hiệu! Lộ trình của chúng không thay đổi nhiều so với phân tích của chúng ta.”
“Tốt, cứ cách nửa giờ ta lại định vị chúng một lần.”
21 người chuẩn bị xuất phát.
Lúc này bão tuyết đã yếu đi, nhưng thời tiết tồi tệ liên tục mấy ngày qua đã làm tuyết đọng đến tận đầu gối, mỗi một bước dẫm lên tuyết phải hao tốn sức lực gấp nhiều lần đi trên mặt đất, hơn nữa toàn bộ Tuyết Sơn không có bất kỳ vật tham chiếu nào, khắp nơi đều là một mảnh mênh mông trắng xóa, chỉ cần sơ ý một chút đã có thể lạc đường.
A Tứ cứ mỗi nửa tiếng lại định vị một lần, nhưng ở trên núi tín hiệu cứ khi có khi không, sau hai giờ, đoàn lính đánh thuê đột nhiên thay đổi lộ trình, mặc dù không lệch khỏi quỹ đạo đã định, nhưng đã triệt để kéo dài khoảng cách với bọn họ.
Hoắc Kiều hét lớn: “Mọi người tăng tốc!”
Trải qua hơn hai giờ chạy bộ không ngừng nghỉ, rất nhiều người đã thấy mỏi mệt rã rời, càng ngày gió lạnh càng lớn, trên mặt đất là lớp tuyết thật dày, nhưng dù nhiệt độ bên ngoài tàn khốc đến thế, cũng không hẳn là thứ đang giày vò các chiến sĩ trẻ tuổi, thứ khiến người ta cảm thấy áp lực lại chính là con đường dường như mênh mông không điểm cuối này, ngoại trừ tuyết vẫn chỉ có tuyết, trời và đất dường như hòa tan vào nhau.
Bạch Tân Vũ không khỏi nghĩ ngợi, nếu bọn họ chết ở chỗ này, có lẽ cả đời sẽ không có ai phát hiện ra!
Bọn họ không ngừng điều chỉnh lộ trình, không ngừng chạy tới, sau 4, 5 tiếng, thể lực của rất nhiều người đã bắt đầu theo không kịp, để tiết kiệm thời gian, trên đường bọn họ chỉ nghỉ chân có hai lần, cộng lại không đến 20 phút, trên thân thể mỗi người đều phủ một tầng tuyết trắng, nhìn từ phía xa tựa như đã hòa thành một thể với Tuyết Sơn.
Bạch Tân Vũ cảm thấy thân thể dường như sắp không còn là của mình nữa rồi, nhiều lần huấn luyện trong quá khứ, cậu đã từng trải qua cảm giác này, đối với “mệt”, cậu chia làm bốn giai đoạn, giai đoạn thứ nhất, tương đối mệt mỏi, nhưng tràn ngập lòng tin, giai đoạn thứ hai, mệt muốn chết rồi, nhưng có thể dựa vào ý chí để kiên trì, giai đoạn thứ ba, mệt đến mắt trợn trắng, nhưng sống chết vẫn cắn được một hơi thở, còn có thể tiếp tục đi về phía trước, giai đoạn thứ tư, bước thêm một bước nữa dường như sẽ chết ắc, bây giờ cậu đang ở giai đoạn ba, căn cứ vào kinh nghiệm bản thân, cậu còn cách giai đoạn bốn không xa nữa. Nhưng cậu không thể tiến nhập giai đoạn thứ tư vì….đây không phải là tuyển chọn, cũng không phải huấn luyện, đây là nhiệm vụ thật sự, bọn họ đang truy kích một đám lính đánh thuê mang theo vi-rút, nếu như thất bại, sẽ có hàng ngàn hàng vạn người dân bị tổn hại nặng nề, hơn nữa, nếu ngay lúc này cậu không đi nổi nữa, Báo Tuyết đại đội sẽ không vì một mình cậu mà hủy bỏ nhiệm vụ, cậu sẽ kẹt lại nơi Tuyết Sơn hoang tàn vắng vẻ này, như vậy kết cục chỉ có một chữ “chết.”
Phần lớn mọi người trong Báo Tuyết đại đội đều hiểu đạo lý này, cho nên không ai dám dừng lại, không thể dừng lại.
Kết quả định vị lại được truyền đến, cho thấy đám người kia đã hoàn toàn đi lệch khỏi lộ trình bọn họ dự đoán, giờ cách bọn họ đến hơn 70 cây số.
Bạch Tân Vũ chạy chạy, đột nhiên cảm giác cổ họng ngứa ngáy, cậu dùng lực ho khan một tiếng, một ngụm đờm trào lên, nhổ ra mặt đất lại phát hiện toàn là màu đỏ, trong lòng cậu kinh sợ, thân thể có chút run rẩy, Tuyết Sơn ở độ cao 5000 m so với mặt nước biển, nhiệt độ thấp đến âm 30 độ, quãng đường chạy bộ đoạt mệnh dài hơn 5 giờ, cậu biết mình sắp tới cực hạn rồi, một ngụm máu kia, không phải trào ra từ phổi, thì cũng là do mô cổ họng bị tổn thương vì đông cứng, cậu hy vọng là do cái sau, vì cái trước có thể lấy mạng của cậu, còn cái sau….tối đa là bị câm.
Du Phong Thành bắt lấy tay Bạch Tân Vũ, “Anh làm sao vậy?”
Bạch Tân Vũ đẩy hắn ra, “Chảy máu chân răng.”
“Có cái rắm. “Du Phong Thành tóm lấy cổ áo cậu, gào thét qua luồng bão tuyết, “Đến cùng là bị làm sao?”
Bạch Tân Vũ cũng quát: “Không chết được!” Cậu rống hơi quá sức, cảm giác cổ họng đau như bị dao xắt, xong đời, có phải cậu cứ như vậy rồi bị câm luôn không.
Hoắc Kiều chạy tới, liếc nhìn đống đờm máu trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Hé miệng ra tôi xem một chút.”
Bạch Tân Vũ há miệng, rót vào một bụng gió.
Hoắc Kiều bấm đèn pin, chiếu vào cổ họng cậu nhìn một lúc, thở phào nhẹ nhõm: “Rách niêm mạc, không có việc gì.” Hắn vỗ vỗ lưng Bạch Tân Vũ, “Cố gắng chịu đựng, mỗi một phần hi sinh của cậu đều đáng để tự hào, chúng ta giờ không thể ngừng lại, phải đuổi theo bọn chúng.”
Bạch Tân Vũ cắn răng, dùng sức gật đầu.
21 người liều mạng chạy về phía trước, rất nhiều người đã lảo đảo, hai bắp đùi sắp không còn cảm giác, bọn họ đều là những bộ đội đặc chủng được huấn luyện theo phương thức không giống người thường, thậm chí vì để giảm bớt phụ trọng, đồ đạc đều đã ném hết ở trên đường, nhưng cường độ như vậy vẫn khiến thể lực bỏ ra nhiều hơn thu lại. Đội ngũ ngày càng kéo giãn, người thể lực tốt còn có thể chạy, còn người thể lực kém, dường như là vừa đi vừa bò, nhưng không ai dám dừng lại, không chỉ là vì nhiệm vụ, nếu lạc đội ở chỗ này, thực sự giống như chết mà không có chỗ chôn.
Đột nhiên, gió thổi ra từ trong khe núi mang theo mùi mỡ lợn, dưới ảnh hưởng của bão tuyết, mùi vị vô cùng nhạt, nhưng không thể trốn nổi mũi của bọn họ.
Hoắc Kiều thở hổn hển nói: “Đồ ăn của từng người trong số chúng đều được đun nóng, đây là mùi mỡ lợn sau khi đã hâm nóng lên. Bọn chúng đã từng nghỉ chân ở xung quanh đây.”
Yến Thiếu Trăn nói: “Chúng ta cách không xa nữa.”
“Không sai, mọi người cố chịu đựng.”
Lão Sa run giọng: “Đội phó.. cho nghỉ năm phút đi! Rất nhiều người không trụ được nữa.”
Hoắc Kiều quay đầu nhìn đám binh sĩ đang tập tễnh, trong lòng đau xót, hắn nói, “Nghỉ ngơi năm phút.” Nói xong hắn đặt mông ngồi trên tuyết, há miệng thở phì phò.
Mọi người cũng ngồi xuống tại chỗ.
A Tứ tiếp tục loay hoay với thiết bị định vị, hắn lắc đầu thở dài, “Đã sắp 3 giờ chưa có tín hiệu.”
A Trọc nói: “Không sao, chúng ta sắp đuổi tới bọn chúng rồi, mũi của bộ đội đặc chủng đều thính như chó, chỉ cần có mùi là ổn.”
Kim Điêu nắm chặt súng, “Tôi nhất định phải giết cho bọn chúng không chừa manh giáp….khặc khặc khặc….”
“Đừng nói chuyện, chuyên tâm nghỉ ngơi đi.”
Bạch Tân Vũ uống một hớp nước, súc miệng, lúc nhổ ra, tất cả đều là màu máu.
Trần Tĩnh dùng bao tay thật dày ôm đầu cậu, “Tân Vũ, cậu nhìn tôi, cậu còn chịu được không?”
Bạch Tân Vũ cười khổ: “Không được cũng phải đi.” Cậu không muốn chết, cậu còn muốn ngăn cản đám người kia, không chịu được, cũng phải đi.
Vừa hết năm phút đồng hồ, Hoắc Kiều đứng lên hô: “Xuất phát!”
Mọi người cắn chặt răng, không kêu một tiếng, bò dậy từ dưới đất.
Chỉ nghe Kim Điêu ở phía sau đội ngũ kêu lên: “Anh Triệu, đi thôi.”
Bọn họ ai mà chẳng muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
“Anh Triệu, đi nào, không đi là không theo kịp nữa.” Kim Điêu lại kêu một tiếng.
Tất cả mọi người đã đi xa hơn 20 mét, đột nhiên nghe thấy Kim Điêu tê tâm liệt phế mà rống to một tiếng, “Anh Triệu!!!!”
Trái tim của đoàn người trầm xuống, nhanh chóng chạy trở về.
Kim Điêu quỳ trên mặt đất ôm anh Triệu khóc rống, tiếng khóc kia nghe vào khiến lòng người cũng muốn tan nát.
Chạy đến bên cạnh anh Triệu, họ chỉ thấy con ngươi của hắn tan rã, lỗ mũi nhỏ máu, nội tạng trong phổi nhỏ vụn phun ra từ trong mũi, không biết từ lúc nào, người đã….
Lão Sa uỳnh một tiếng quỳ trên mặt đất, trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ như dã thú. Hắn và anh Triệu đi vào từ cùng một đoàn, tình cảm thâm hậu, ai có thể nghĩ tới một bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến sẽ tươi sống chạy đến chết, thậm chí còn chưa trăn trối được nửa câu!
Không ai có thể tiếp nhận được chuyện một người còn đang sống sờ sờ chỉ trong mấy phút đã qua đời, bi kịch này ập đến quá đột ngột, toàn bộ đội ngũ đều sắp phát điên, bi thương rống lên một tiếng vang vọng cả sơn cốc.
Hai chân Bạch Tân Vũ như nhũn ra ngã ngồi dưới đất, muốn khóc cũng khóc không được, nghĩ đến vị anh cả người Sơn Đông thật thà chất phác luôn săn sóc cho bọn họ nhiều thứ, nói ra thì có bao nhiêu tức cười, đó là một người còn đang sống sờ sờ, mấy giờ trước còn cùng họ ăn cơm, kể chuyện con mình mới vừa lên tiểu học, thi sát hạch được 99 điểm….chết, cứ như vậy mà chết…..
Thân thể Hoắc Kiều không ngừng run rẩy, nước mắt từ trên mặt lăn xuống, liền đông thành giọt băng.
Đau đớn nặng nề bao trùm lấy mọi người, ở trong Tuyết Sơn cô độc mà tuyệt vong này, không có gì có thể phá hủy lí trí con người hơn so với cái chết của đồng đội, trong lòng mỗi người đều tràn ngập bi phẫn cùng sợ hãi.
Hoắc Kiều dẫn đầu, khôi phục bình tĩnh đầu tiên, “Đem anh Triệu chôn ở chỗ này, sau khi nhiệm vụ kết thúc chúng ta trở về tìm hắn.”
Mọi người lặng thinh không nói, trong lòng mỗi người đều biết, trở về tìm một người chết trong Tuyết Sơn, cứ như mò kim đáy bể.
Bởi vì đất lạnh dưới mặt tuyết căn bản không thể đào nổi, hơn nữa bọn họ phải đuổi kịp thời gian, chỉ có thể qua loa vùi anh Triệu vào trong tuyết, đặt thẳng ba lô của hắn bên cạnh tạm coi là phần mộ.
Lão Sa ngậm nước mắt và rút ra một cây bút, tay run rẩy muốn viết tên anh Triệu ở phía trên.
Hoắc Kiều đột ngột bắt lấy tay hắn, nức nở nói: “Không thể viết tên, chúng ta bây giờ còn chưa biết mình có đang ở Trung Quốc hay không, nếu như đang ở trong lãnh thổ nước khác, anh Triệu xuất hiện ở đây sẽ gây phiền toái.”
Từng hột nước mắt lăn dài trên mặt Lão Sa. Có lẽ đây chính là phần mộ duy nhất của anh Triệu, mà thậm chí lại là phần mộ không thể viết lên tên của hắn. Lão Sa khóc: “Người anh em, không viết tên, không viết quê quán, cậu có tìm được đường về nhà không?”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người nước mắt rơi xuống như mưa.
Cuối cùng, Lão Sa tay run run, đề lên mặt tuyết 5 chữ lớn: Trung xương trấn biên thùy.
Phần mộ trang nghiêm mà yếu ớt, ở nơi gió tuyết chất chồng này, sợ rằng chỉ một giờ sau sẽ biến mất, bọn họ còn có thể tìm được di thể của anh Triệu ư? Sẽ có người nào hay biết, mai táng ở chỗ này, là một dũng sĩ của nhân dân cộng hòa.
20 người hướng về phía anh Triệu hành lễ một cái thật dài, cuối cùng mắt ngấn lệ mà rời đi.
Sự uy hiếp của cái chết cùng bi thương khi mất đi chiến hữa cũng không hề làm suy yếu ý chí của bọn họ, ngược lại còn khơi dậy trong lòng họ một niềm tin cứng như sắt thép, bọn họ lần theo dấu vết kẻ địch lưu lại, liều mạng truy kích, cuối cùng cũng phát hiện vết chân của chúng, chứng minh bọn họ và địch nhân chỉ chênh lệch một giờ không hơn.
Hoắc Kiều lần nữa kêu nghỉ ngơi, lúc này đây, mỗi người đều kéo tay chiến hữu bên cạnh mình, phảng phất như vậy thì có thể đảm bảo rằng họ còn sống, còn ở lại bên cạnh mình.
Giọng nói bi thương mà trầm lặng của Hoắc Kiều vang lên trong gió: “Năm đó quân tình nguyện kiên cường đánh trả 3 năm, bách chiến ương bướng, mệt chết mấy trăm người, cuối cùng còn đến trước đế quốc Mỹ nửa giờ….chúng ta kháng Nhật chống Mỹ, lúc nào vũ khí cùng trang bị cũng kém nhất, nhưng vẫn có thể giành được thắng lợi cuối cùng, bởi vì tấm lưng quân nhân của Trung Hoa Dân Quốc được làm bằng thép, chưa chết không gãy.”
Bạch Tân Vũ siết chặt tay, trái tim như bị đánh xuống một đòn nghiêm trọng. Nếu như nói trước đây cậu tới Báo Tuyết đại đội, nguyên nhân rất lớn là vì Du Phong Thành, vậy bây giờ cậu có thể khẳng định chắc chắn, dù không có Du Phong Thành, cậu cũng không hối hận. Có thể cả đời này vì quốc gia mà chiến đấu, vì lý tưởng mà chiến đấu, là vinh quang lớn nhất trong một đời làm trai của cậu, cậu từ một tên con nhà giàu hay xì mũi coi thường tinh thần hy sinh, lớn lên thành một quân nhân sống chết đều không màng, quá trình biến hóa này là đoạn thời gian quý giá nhất trong cuộc đời Bạch Tân Vũ, cho dù cậu có bình an sống sót, hay chết trận vào một ngày nào đó, cậu cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã từng là một quân nhân.
Sau năm phút nghỉ ngơi, bọn họ lại lần nữa xuất phát, mỗi người tựa hồ đều cảm giác được tấm lưng làm bằng sắt kia của chính mình, tấm lưng chống đỡ cho họ đuổi theo kẻ địch, không chết không về.
Khoảng chừng nửa giờ sau, tung tích của kẻ địch càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng bọn họ cũng khóa được vị trí của địch nhân tại một cửa hang khuất gió.
Hoắc Kiều dùng ống nhòm ban đêm quan sát tình hình nơi đó, “Đối phương đang nghỉ ngơi, căn cứ vào vết chân, bọn chúng mới tới đây chưa được 20 phút, bây giờ còn chưa ngủ sâu, 20 phút sau ta sẽ bất ngờ đánh úp, tranh thủ thời gian để mọi người về nghỉ ngơi.”
Lão Sa đếm số lượng kẻ địch, “Một tiểu đội….”
“Đúng, còn có một tiểu đội khác không biết đang ở chỗ nào.”Hoắc Kiều sắc mặt nghiêm túc. “Cũng không biết có phải tiểu đội này mang theo vi-rút hay không, hay là cả hai đều mang theo.”
Lão Sa âm lãnh nói: “Chút nữa lưu lại vài kẻ còn sống, hỏi một chút sẽ biết.”
20 phút sau, tay súng bắn tỉa đã vào chỗ, đội phục kích cũng bò đến vị trí thích hợp.
Bởi trong vô tuyến điện không có tín hiệu, chỉ có thể lấy tiếng súng làm phương thức để liên lạc, Hoắc Kiều ghé vào trong sườn núi, lẩm bẩm trong miệng, mười giây sau, hắn bóp cò, đoàng một tiếng súng vang, viên đạn xuyên qua gió tuyết, bắn bể đầu một tên đang gác đêm.
Toàn bộ đội ngũ xông lên. Thấy kẻ địch trước mặt, trong thân thể mệt nhọc của bọn họ trào lên một luồng năng lượng cường đại, thống khổ đè nén trên suốt quãng đường tới đây bạo phát trong nháy mắt, giết chết kẻ địch chính là phương thức phát tiết tốt nhất!
“Giết!” Lão Sa gào thét.
Bạch Tân Vũ cắn răng, cứ hai phát súng lại đánh ngã môt tên, tỉa chết từng kẻ địch đang ngồi trong hang tránh gió. Những lính đánh thuê này quả nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh hơn so với nhóm người lần trước, phản ứng vô cùng nhanh, lẩn lẩn tránh tránh, còn có thể phản kích, nhưng bọn họ rõ ràng kém hơn một bậc so với người của Báo Tuyết. Rất nhiều lính đánh thuê Nam Phi đến Mỹ huấn luyện đều được nuôi bằng tiền của chính phủ hoặc thậm chí là cả các tổ chức phản chính phủ, tuy người Mỹ có khả năng đào tạo ra một đơn vị bộ đội đặc chủng vô cùng mạnh mẽ nổi tiếng toàn thế giới như SEAL [1], nhưng cũng không thể huấn luyện cho tất cả lính đánh thuê ngoại tịch cũng trở nên trâu bò như vậy, huống hồ hiện tại bọn họ còn nhiều người hơn đối phương.
Sau 20 phút, bọn họ không một người nào bị thương, thắng lợi áp đảo tiêu diệt 11 tên, bắt làm tù binh 2 tên.
Lão Sa rút dao găm, ngồi xổm trước mặt mấy kẻ đó, dùng tiếng Anh lạnh giọng: “Tao không kiên trì lắm đâu, tao muốn trong vòng mười giây nghe được tình hình về cái tiểu đội kia của bọn mày, bằng không tao sẽ khoét từng mảnh từng mảnh thịt của chúng mày xuống.”
Mấy tên lính đánh thuê biết rõ không sống nổi, cũng không muốn chết quá thống khổ, lập tức tiết lộ tung tích của đội ngũ kia, hơn nữa còn cho biết cả hai đội đều mang theo vi-rút.
Bọn họ lục soát từ trên người chúng ra một ống thủy tinh, bên trong là chất lỏng màu tím đỏ, vừa nhìn đã thấy mùi vị tà ác bốc lên.
Hoắc Kiều đặt ống thủy tinh vào trong ba lô đeo lưng, sau đó mắt cũng không chớp mà nổ hai phát súng, “Đi thôi.”
“Đội phó.” Một cánh tay Du Phong Thành nắm lấy bờ vai hắn, tay trực tiếp áp lên trán hắn.
Hoắc Kiều sửng sốt, muốn ngăn lại cũng không kịp nữa, hất tay Du Phong Thành, lạnh lùng nói: “Đi!”
Du Phong Thành quát: “Cậu lại nóng rần lên rồi! Cháu đã sớm nói cậu không thể đến đây, cơn sốt rất có thể sẽ dễ dàng tái phát…..”
Hoắc Kiều lắc đầu, “Bây giờ nói cái này thì có tác dụng chó gì, đi!”
Trên mặt Du Phong Thành u ám, trong mắt tràn đầy tơ máu. Không sai, bây giờ nói nữa cũng vô dụng, nếu Hoắc Kiều chết ở chỗ này, hắn cũng không thể làm được gì.
Sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, sợ hãi mà quan sát Hoắc Kiều. Phát sốt trên núi cao như thế này, tỉ lệ đọng nước trong phổi sẽ rất cao, nếu như không được trị liệu kịp thời, chắc chắn chết, xung quanh bọn họ mấy trăm km đều hoang tàn vắng vẻ, Hoắc Kiều bây giờ chính là gươm treo ở trên đầu, sau khi anh Triệu qua đời, làm sao bọn họ có thể chịu đựng thêm tử vong nào nữa? Hoắc Kiều gia tăng khẩu khí: Đi!”
Danh sách chương