Trở lại trạm biên phòng, mười mấy người mới đầm mình trong nước đã cóng lạnh đến bước đi cũng không xong, môi trắng bệch, tay run lẩy bẩy, bọn họ thay quần áo khác, vây quanh lò sưởi lớn hong người, nửa ngày mới lấy lại sức lực.
Đáng tiếc bọn họ nghỉ ngơi không được bao lâu, ăn bữa cơm đã phải xuất phát luôn, người của trạm biên phòng nhận được tin tức, báo cáo đã phát hiện tung tích của bốn kẻ chạy trốn, bốn tên kia rất có thể đã hội hợp với những nhóm khác, giờ bọn họ đuổi theo xem ra có hy vọng một lưới bắt hết.
Bọn họ theo dấu chân ngựa để lại lùng sục cả ngày, đám người kia cũng không vội vàng tháo chạy vào trong nội địa, ngược lại còn lượn vòng vèo gần khu vực xung quanh biên giới, thậm chí rất có thể còn tính toán trở lại thôn làng này, bọn họ đoán không sai, bốn tên này sẽ dẫn đến thêm càng nhiều người hơn.
Buổi chiều hôm sau, bọn họ gặp lại đội của Lão Sa. Trao đổi tin tức mới biết, nhóm người kia vì muốn tránh né truy lùng, đã chạy sâu vào trong núi lớn, số người còn lại khả năng không hề ít.
Lão Sa khàn giọng: “Làng gần nhất chung quanh cách chúng ta khoảng 4, 5 km, đám người kia chắc chắn từng ẩn náu ở nơi đó, trong thôn có nội gián của bọn chúng, chúng tôi vào thôn xem một vòng, nhưng nhân dân chỗ đó vô cùng hung hãn, chúng ta không thể xông vào giữa ban ngày ban mặt, phải chờ đêm xuống rồi lẻn vào mới được.”
Ban ngày, bọn họ đi vòng qua một thôn gần đó, đánh giá địa hình toàn thôn một lần, cả ngày nay tuyết rơi, buổi tối họ nhất định có thể lần theo dấu vết để lại xung quanh mỗi căn nhà kia, nhận định nhà nào đang giấu người bên trong….
Sau khi điều tra xong, bọn họ rút về trên núi nghỉ ngơi.
Hoắc Kiều ngó đồng hồ đeo tay một cái, “Dành thời gian ngủ một giấc đi, tối hôm nay chúng ta phải tìm được đám người kia.”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Kiều….càng ngắm càng cảm thấy…..thật dễ nhìn.
Hoắc Kiều chú ý tới ánh nhìn của cậu, quét mắt trông xuống, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Bạch Tân Vũ nói: “Nhìn đội phó đẹp trai.”
Hoắc Kiều nhấc chân đá đá bắp đùi cậu, cười nói: “Biết nịnh đấy.”
Bạch Tân Vũ nhìn về phía Du Phong Thành, Du Phong Thành đang cúi đầu lau súng, nghe vậy cũng ngẩng lên, nhìn về phía Hoắc Kiều cười cười, nụ cười kia cứ như ánh mặt trời, trong lòng Bạch Tân Vũ không biết là tư vị gì, ở trước mặt người khác Du Phong Thành tựa như một con sói nghiêm túc, ở trước mặt cậu lại là báo săn [1] phách lối, đến trước mặt Hoắc Kiều, nhiều nhất cũng chỉ tính là con cún Labrador [2] trung thành, Bạch Tân Vũ biết báo săn mới là hình ảnh chân chính của Du Phong Thành, cậu có nên vì thấy Du Phong Thành không che giấu thói hư tật xấu trước mặt mình mà vui vẻ không ta? Bạch Tân Vũ giả bộ vu vơ mà hỏi Du Phong Thành, “Đội phó nuôi cậu lớn đấy à?”
Du Phong Thành tỏ vẻ ngạc nhiên, “Hắn lớn hơn tôi có bảy tuổi, làm sao nuôi tôi được.”
“Ý của tôi là, có phải khi còn bé cậu thường đi theo anh ta hay không, như tôi hay bám càng anh trai mình ấy, anh trai tôi hơn tôi cũng chỉ có 5,6 tuổi, từ nhỏ anh ấy đã dẫn tôi đi chơi.”
Du Phong Thành gật đầu, “Có một khoảng thời gian sức khỏe bà ngoại tôi không ổn, cậu tôi ở nhà tôi khá nhiều năm, bởi vì hắn kém mẹ tôi tận 19 tuổi, nên dường như mẹ tôi cũng coi hắn là con trai mình luôn.”
Bạch Tân Vũ hứng chí nói: “Thế thì không khác anh trai tôi là mấy, sau khi dì tôi qua đời, anh ấy cũng hay đến nhà tôi ở, tôi rất hiểu vì sao cậu sùng bái đội phó như vậy á, tôi cũng tôn sùng anh trai mình lắm, khi còn bé cái gì cũng học anh ấy, cũng hy vọng mình lớn lên có thể giống như vậy.” Nói đến đây Bạch Tân Vũ quả thực nhẹ lòng đến lạ, nếu đối chiếu với cảm tình của cậu dành cho Giản Tùy Anh, loại ước ao sâu tự đáy lòng, mọc rễ nảy mầm từ khi còn nhỏ của Du Phong Thành với Hoắc Kiều cũng không quá khó hiểu.
Du Phong Thành lãng đáp đáp lại một tiếng “Ừ.”
Bạch Tân Vũ lại hỏi: “Anh ta đi bộ đội suốt nhiều năm như vậy, cũng chưa quen bạn gái à? Anh trai tôi bây giờ cũng chơi đến phát chán rồi, quyết định sẽ ở bên cạnh người kia.”
Du Phong Thành nhíu mày, “Sao anh lại đột nhiên sốt sắng thăm hỏi cậu của tôi thế, hắn không giống anh trai anh, thời gian của hắn đều dâng hiến cho Đảng và tổ quốc, anh trai anh….” Du Phong Thành nhẹ rên một tiếng, không nói tiếp nữa.
Bạch Tân Vũ nghe giọng điệu này, trong lòng có một chút khó chịu, “Anh trai của tôi thì bị làm sao, thời gian của anh tôi đều dành cho gia đình và người thân đó, tuy là nuôi một đám bạch nhãn lang, nhưng mà….quốc gia hay gia đình không phải đều là gia hay sao, cậu có cái gì không phục chứ.”
“Không phải tôi không phục.” Du Phong Thành lạnh nhạt đáp.
“Vậy cậu…” Bạch Tân Vũ bắt chước giọng điệu Du Phong Thành nhẹ than một tiếng, “Có ý gì chứ?”
Du Phong Thành nhìn cậu chằm chằm, “Hôm nay anh lại thần kinh cái gì, chính anh đề cập chuyện cậu của tôi với tôi trước.”
Bạch Tân Vũ liến thoắng: “Vậy chuyện về anh ta thì không thể nói à?”
Du Phong Thành nheo mắt lại: “Đầu óc anh bị nước vào hay sao đấy, kỳ quái.”
Bạch Tân Vũ cũng cảm giác mình có hơi kỳ quái, dường như trong lòng cậu có thứ gì đó chặn lại, không thể thoải mái cho được, cậu nhướng mi mắt, “Ờ, tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ.” Nói xong nhắm mắt lại, tựa trên tảng đá mà ngủ.
Du Phong Thành nhìn Bạch Tân Vũ chăm chăm một hồi, tình cảm trong mắt có chút phức tạp.
Nằm được một lát, Bạch Tân Vũ cũng ngủ không xong, đơn giản đứng lên đi tìm nhà vệ sinh, lúc trở lại, nhìn thấy Yến Thiếu Trăn ở trong góc, nhịn không được đi tới, đá hắn một cước.
Yến Thiếu Trăn mở một con mắt, “Làm sao thế?”
“Hàn huyên với cậu ít chuyện.”
Yến Thiếu Trăn ngồi dậy, liếc Du Phong Thành ở phía xa xa, Du Phong Thành vẫn đang nghỉ ngơi, hắn cười nói: “Ngồi đi.”
Bạch Tân Vũ ngồi xếp bằng trên tuyết, đùa nghịch hòn đá ở trong tay, buồn bực hỏi: “Lời cậu nói lần trước, là có ý gì?”
“Cái gì nha? Không đầu không đuôi.” Yến Thiếu Trăn ngáp một cái.
“Chính là lúc trước khi khảo nghiệm trong phòng tối đó, ở ký túc xá cậu đã nói với tôi.” Bạch Tân Vũ thấp giọng: “Cậu nói, ánh mắt Du Phong Thành, vẫn luôn dõi theo…”
Yến Thiếu Trăn cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, “Cậu biết ánh mắt của hắn luôn đuổi theo ai rồi chứ.”
Bạch Tân Vũ hỏi ngược lại, “Cậu biết à?”
Yến Thiếu Trăn giễu cợt nói: “Chuyên ngành phụ của tôi ở Đại học là Tâm lý xã hội học, nói là chuyên ngành phụ cũng không chính xác lắm, bởi vì sau đó tôi nhàn rỗi buồn chán thế nào mà lại đi thi lấy cái bằng.”
“Để làm gì?”
“Để làm gì không quan trọng, quan trọng là….” Yến Thiếu Trăn chỉ chỉ hai mắt mình, “Tôi rất thạo quan sát người khác.”
Bạch Tân Vũ nhỏ giọng: “Vậy lúc cậu quan sát Du Phong Thành, phát hiện ra cái gì?”
“Thế cậu có phát hiện được gì chưa?”
Bạch Tân Vũ trợn trắng mắt, “Nếu tôi biết rồi còn hỏi cậu làm gì?”
Yến Thiếu Trăn nói: “Cậu đoán ra rồi, chỉ là không dám xác nhận mà thôi.”
Bạch Tân Vũ nhìn hắm chằm chằm, “Cậu đừng có nói nhảm, cậu biết tôi nghĩ cái gì đâu chứ.”
Yến Thiếu Trăn nhún nhún vai, “Nếu như cậu nhận thức được chính xác mọi việc, sẽ không tới đây hỏi tôi.”
Bạch Tân Vũ hơi giận, “Không thèm nghe cậu nói nữa, giả thần giả quỷ.” Nói xong liền muốn đi.
Yến Thiếu Trăn bắt lại tay Bạch Tân Vũ, lôi cậu trở về, nghiêng người ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tân Vũ, chúng ta là bằng hữu, nên tôi mới muốn nhắc nhở cậu, có một số việc đừng quá nghiêm túc.”
Bạch Tân Vũ cau mày hỏi: “Có ý gì?”
Yến Thiếu Trăn cười: “Về sau cậu sẽ hiểu thôi.” Ánh mắt hắn phiêu đãng về phía sau lưng Bạch Tân Vũ, trông thấy Du Phong Thành mặt đầy sát khí đang bước tới chỗ bọn họ.
Bạch Tân Vũ vẫn còn chưa hoàn hồn từ sau câu nói kia, đột nhiên thân thể nhẹ bẫng, bị người xách từ dưới đất lên, cậu quay lại, Du Phong Thành đang trông xuống cậu từ trên cao, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đi nhà vệ sinh cũng mất nửa ngày, có cần tôi chữa chứng thận hư cho anh không hả?”
Bạch Tân Vũ ngẩn ra một hồi.
Yến Thiếu Trăn hướng Du Phong Thành cười nói, “Cậu ta sớm xong rồi, chúng tôi ngồi tán dóc chút đỉnh thôi, cậu cũng đến tâm sự cùng đi?”
Du Phong Thành liếc xéo hắn, “Không cần, anh ấy phải nghỉ ngơi.” Nói xong liền kéo Bạch Tân Vũ đi mất.
Yến Thiếu Trăn nhìn theo bóng lưng hai người, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành lôi ra xa khỏi chỗ vừa rồi, Du Phong Thành ấn cậu vào trong tuyết, “Ngủ đi, nếu anh còn nhiều sức lực đến thế thì đi lau súng cho tôi.”
Bạch Tân Vũ đẩy đống súng ra, “Không thích.”
Du Phong Thành ôm ghì bờ vai cậu, môi dán lỗ tai cậu, khẽ hỏi: “Vừa rồi hai người nói cái gì đấy?”
“Ngồi chém gió.”
“Ngồi chém gió cái gì?”
“Ngồi chém gió thì còn nói cái gì ra hồn, quên rồi.”
Du Phong Thành nheo mắt lại, “Anh không gạt tôi đấy chứ?”
Bạch Tân Vũ không nhịn được vặc lại: “Bây giờ sinh hoạt của tôi đơn sơ thế này, có cái gì mà phải gạt cậu?” Cậu càng nghĩ đến mấy câu của Yến Thiếu Trăn càng thấy khó chịu, tên đó âm dương quái khí như vậy là có ý gì?
Du Phong Thành len lén bấm eo cậu một cái.
Bạch Tân Vũ thấp giọng kêu lên một tiếng, cắn răng nói: “Cậu làm cái gì đấy!”
Du Phong Thành hừ lạnh: “Ngứa tay.”
Bạch Tân Vũ dựng ngón giữa với hắn.
Du Phong Thành chộp lấy tay cậu, nhét vào trong túi mình, thấp giọng nói: “Ngủ đi, không cho phép đi tìm hắn ta nữa.”
Bạch Tân Vũ ngó bộ dáng bá đạo của hắn, có chút buồn cười, hỏi nhỏ: “Lại ghen à?”
Du Phong Thành nhéo nhéo lòng bàn tay cậu.
Bạch Tân Vũ kề sát vào hắn, nhắm hai mắt lại. Chính cậu cũng không có tư cách gì mà hạch sách Du Phong Thành, cậu nghi thần nghi quỷ như thế, cũng là đang ghen á!…..Rõ là thú vị, trước nay cậu tranh đoạt nữ nhân, đều là vì mặt mũi, bây giờ thứ cậu quan tâm lại chỉ có chuyện Du Phong Thành đến tột cùng là đang dõi theo người nào. Cho dù là xuất phát từ tâm tư gì, ánh mắt Du Phong Thành luôn thường không hướng về phía cậu, nếu quả thật như vậy, cậu phải cảm thấy như thế nào đây…..
Trời tối, bọn họ bắt đầu hành động. Nhà cửa trong thôn đều cách nhau rất xa, hơn nữa sau khi mặt trời lặn thì lạnh vô cùng, mọi người thường không ai đi ra ngoài, cho nên bọn họ cắt cử vài người lặng yên không một tiếng động lẻn vào làng, truy tìm dấu vết để lại của nhóm phần tử khủng bố.
Lùng sục hơn hai giờ, Lão Sa thông báo đã tìm được manh mối cho bọn họ qua vô tuyến điện, hắn phát hiện xung quanh một gia đình mới mổ thịt dê, một ít vết chân, cùng với lác đác tơ nhện, dấu chân ngựa, đoán rằng chỗ này trong hai ngày gần đây có thể đã đón rất nhiều khách.
Hoắc Kiều nói: “Nghĩ biện pháp đưa chủ nhà ra ngoài.”
“Đã hiểu.” Lão Sa nói xong rồi bặt vô thanh âm.
Nửa giờ sau, hắn dẫn đến một ông lão hơn năm chục tuổi, ông lão kia hốc mắt hãm sâu, gầy như que củi, trong mắt ngập tràn địch ý cùng sợ hãi.
Lão Sa bảo một binh sĩ người Duy Ngô Nhĩ qua hỏi chuyện, rất nhanh đã hỏi ra, nhóm người kia đúng là đã ở nhà lão hai ngày, cho lão một ít vàng, mang đi một chút thức ăn.
Hoắc Kiều nói: “Hỏi ông ấy nhóm người kia đi đâu.”
Chiến hữu người Duy Ngô Nhĩ lại xả ra một tràng, có một đoạn thời gian Bạch Tân Vũ học qua tiếng Duy Ngô Nhĩ, nhưng giờ nghe vẫn thấy ù ù cạc cạc.
“Ông ấy nói không biết.”
” Lão nói láo.” Hoắc Kiều chỉ vào lão, “Các cậu học qua phân tích tâm lý rồi chứ, nhìn biểu cảm và ánh mắt đi.”
Bạch Tân Vũ nhìn một chút, ông lão này không được học hành, đương nhiên không biết cách ẩn giấu tâm tình của mình, ánh mắt né tránh, lông mi run rẩy, điển hình là đang nói dối.
Lão Sa thấp giọng: “Núi Côn Lôn lớn như thế, không có người dẫn đường làm sao dám tùy tiện vào núi, nhóm người kia nhất định đã trốn vào trong đó, rất có thể chính lão đã dẫn đường, tiếp tục hỏi.”
Chiến hữu người dân tộc Duy Ngô Nhĩ tiếp tục ép hỏi, đối với một ông lão đã sáu, bảy chục tuổi đầu, bọn họ cũng không tiện tra tấn, cuối cùng Hoắc Kiều lột áo của lão ra, trói lên tảng đá, sau đó làm bộ muốn quay bước đi.
Lúc đó trời đang âm 20 độ, nếu thật sự trói ở chỗ đó, không bao lâu thì người cũng ngủm mất toi, rốt cục lão cũng sợ, kêu la sẽ khai thật.
Nhóm người kia quả thật đang trốn ở trên núi, chờ bọn họ đi rồi mới rút xuống.
Hoắc Kiều yêu cầu ông lão dẫn đường, lão bất đắc dĩ mang bọn họ lên núi.
Trên núi tuyết rơi càng ngày càng dày, đường cũng càng ngày càng khó đi, một bước giẫm vào trong tuyết, còn phải cố sức rút ra, bọn họ đều lo lắng ông lão kia có chịu được hay không, kết quả lão hiển nhiên đã quá quen với điều kiện như vậy, một chút cũng không hoảng loạn.
Hành quân hơn một giờ, bọn họ đi tới giữa hai ngọn núi, ở giữa có một khe hẹp để đi qua, hai bên là sơn động cùng vách đá mang hình thù quái gở, địa hình phức tạp như vậy thực sự rất thích hợp để đánh du kích, bọn họ lập tức đề cao cảnh giác.
Ông lão đó đến đây thì dừng, nói những kẻ kia đang ở xung quanh thôi, cụ thể là chỗ nào lão cũng không rõ ràng lắm, lão còn nói nguyên bản lão bảo họ 3 ngày sau lão sẽ tới đón, bây giờ chưa đến hạn, cũng không thể chắc chắn có người ở chỗ này hay không.
Không tìm được tung tích của chúng, Hoắc Kiều vẫn chưa thể thả lão đi, “Chúng ta chia làm hai đội lên núi thám thính, nếu có tình huống khẩn cấp hãy bắn pháo.”
Bọn họ lụi vào trong tuyết, theo hai hướng bò lên núi, độ cao ở nơi này so với mặt nước biển vượt qua 5000 mét, không khí vừa khô vừa loãng, mọi người đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Bạch Tân Vũ há hốc mồm thở dốc, rót vào bụng một ngụm gió tuyết, càng bò lên cao gió càng lớn, thổi cho cậu không mở mắt ra nổi, nơi đây tầm nhìn hạn hẹp như vậy, nếu gặp phải địch nhân, thật sự không biết là tốt hay xấu.
Đang nghĩ ngợi, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét: “Nằm xuống!”
Mọi người không chút suy nghĩ, theo bản năng vùi vào trong tuyết, ngay sau đó tiếng súng nổ truyền đến bên tai. Bạch Tân Vũ liên tục lăn vài vòng, trốn được sau một tảng đá, nhanh chóng giơ súng lên, hô: “Tình huống ra sao!”
Lão Sa gấp rút nói: “Phát hiện tung tích kẻ địch.”
Hoắc Kiều mắng: “Mẹ kiếp, bão tuyết lớn như thế, trời tối như thế, có quỷ mới thấy được thằng nào là địch thằng nào là ta, mọi người nhìn rõ mới được nổ súng!” bởi vì đường truyền trong vô tuyến điện không ổn định, giọng nói của hắn kéo theo tạp âm huyên náo, vô cùng chói tai.
Bạch Tân Vũ ngó Du Phong Thành bên cạnh, “Cậu nhìn thấy người không?”
“Nhìn được bóng, không xác định là ai.” Du Phong Thành nhíu mày.
Bọn họ chờ đợi chỉ thị tiếp theo từ Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều rất nhanh nói: “Đội 1 bên trái, đội 2 cánh phải, đội 3 yểm hộ, nhớ kỹ, thấy rõ mới có thể nổ súng, đừng ngộ thương người một nhà.”
“Rõ!”
Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ ôm súng, lẩm nhẩm hai tiếng, chợt hướng hai bên phóng đi, dưới bóng đêm đen kịt, miễn cưỡng mới bắt được vài bóng người trên vách đá đang chớp động, giơ nòng súng về phía bọn họ, đội 3 liều mạng bắn yểm hộ, bọn họ và đội 2 dựa vào áp lực của làn tử đạn mà xông về phía trước, ép nhóm người kia phải liên tiếp lùi về sau.
Hoắc Kiều cươi lạnh: “Các anh em, lần này không thể để cho chúng chạy, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, giết sạch!”
Một đám người gào thét vọt tới, tuy nhìn qua cứ như đấu đá lung tung, kỳ thực mỗi người đều đang cẩn thận vừa tiến vừa né đạn, rống to một chút gì đó chỉ để hù dọa kẻ địch mà thôi.
Viên đạn rít qua bên người họ mang đến giá rét thấu xương, ở nơi gió tuyết đan xen này, không hề có sao đêm, mấy chục người liều mạng mà diễn một màn truy kích trên Tuyết Sơn.
Kẻ địch bị bọn họ liên tục đẩy lùi về phía sau, rất nhanh đã tan rã. Những người này tuy đã được huấn luyện, nhưng huấn luyện loại đó là không thể so sánh được với quân chính quy, những bộ đội đặc chủng được sàng lọc từ hàng ngàn hàng vạn tinh anh đương nhiên phải khác một trời một vực, chúng chạy tứ tán trên núi, dễ dàng bị họ hạ gục từng người một.
Hoắc Kiều hô lớn: “Đừng cho chúng thoát, hai người các cậu sang mặt phía Đông chặn lại, nhanh! Tiểu ngư, dẫn theo Tiểu đội trưởng cùng Công chúa đến mặt phía Bắc, không cho bất kỳ kẻ nào chuồn mất!”
“Rõ!”
Du Phong Thành xung phong đi trước, Bạch Tân Vũ cùng Trần Tĩnh theo sát phía sau, ba người giống như đàn sói trong đêm tối, thần tốc di chuyển giữa gió tuyết thuần trắng, truy kích con mồi chạy trối chết ở phía trước. Ngay lúc đó tuyết đã sâu đến đầu gối, để có thể giữ vững tốc độ chạy trốn trong tuyết dày như thế, yêu cầu đối với thể lực phải vô cùng hà khắc, bọn họ đã đuổi theo hai ngày, trên thân thể đều mang thêm phụ trong cực kỳ nặng nề, đó chính là kết quả của một thời gian dài khiêu chiến cực hạn, ở thời điểm mấu chốt, bọn họ vẫn như cũ có thể bộc phát sức chiến đấu kinh người, cắn xé con mồi không thả.
Rất nhanh, năm kẻ trốn chạy cách bọn họ ngày càng gần, Bạch Tân Vũ vừa chạy vừa giơ súng lên, đoàng một tiếng, không bắn trúng, nhưng lại khiến năm kẻ kia sợ đến mức tốc độ cũng chậm lại thêm vài phần.
Ba người liên tiếp nổ súng ở sau lưng, rốt cục bắn trúng một tên, bốn tên còn lại nhác thấy có người đã bị thương, càng thêm luống cuống, không chạy tiếp mà nấp vào sau một tảng đá gần đó, nổ súng về phía bọn họ.
Ba người nhanh chóng tìm chỗ núp, hai bên đấu súng, tình hình chiến đấu trong chốc lát ở thế giằng co.
Du Phong Thành thấp giọng nói: “Hai người yểm hộ tôi, bọn chúng bắn trả thưa thớt như vậy, chắc chắn sẽ hết đạn nhanh thôi.”
Bạch Tân Vũ cùng Trần Tĩnh dùng sức gật đầu.
Du Phong Thành để lộ thân thể, đoàng đoàng thả hai phát súng, đánh cho đối phương không dám trồi lên, hắn chợt xông ra ngoài, Bạch Tân Vũ xạ kích về phía tảng đá nơi đám người đó ẩn thân, yểm trợ cho Du Phong Thành một đường xông về phía trước, rất nhanh khoảng cách đến những kẻ đó chỉ còn lại không đến 4 mét.
Du Phong Thành một phát súng tiêu diệt một tên, đồng thời kéo lựu đạn ra tháo chốt, ném về phía đó, rồi tự bổ nhào xuống mặt đất.
Lựu đạn ầm ầm nổ vang, toàn bộ ngọn núi dường như cũng run rẩy theo.
Kẻ còn sót lại cuối cùng mới vừa nhắm vào Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ đã hét lên một tiếng, một viên đạn vút qua gió tuyết, ghim vào thân thể người kia.
Tất thảy đều bình tĩnh trở lại.
Du Phong Thành bò dậy từ dưới đất, vỗ vỗ tuyết trên người xuống.
Bạch Tân Vũ cùng Trần Tĩnh chạy tới, “Phong Thành, không sao chứ?”
Du Phong Thành lắc đầu.
Ba người bước đến kiểm tra một chút, chỉ còn một kẻ đang hấp hối, nhưng mắt đã mù hẳn. Bạch Tân Vũ nhìn địch nhân bị bắn xuyên qua phổi, giãy giụa chờ chết trong tuyết, trong lòng không rõ là cảm giác gì, cậu chỉ thấy bản thân đã trở nên máu lạnh, trải qua khảo nghiệm tâm lý, rồi tự tay giết người, cậu biết mình thực sự đã trở thành bộ đội đặc chủng. Một kẻ luôn tỉnh táo, lạnh lùng, trên chiến trường không vì bất cứ sự tình không cần thiết nào mà gây ảnh hưởng đến đồng đội của mình.
Bọn họ tập trung về căn cứ, chỉ thấy một người đang nằm trong tuyết, thân dưới đã bị máu nhuộm thấu, Hoắc Kiều đang băng bó cho cậu ta.
Chạy tới mới thấy, đó là tân binh nhỏ tuổi nhất trong đám, mới có 19 tuổi, chân trái bị đạn lạc bắn trúng, tình huống vô cùng không khả quan. Hoắc Kiều gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, sau khi băng bó xong, quan sát mọi người, “Tôi có một nhiệm vụ cực kỳ nặng nề cho các cậu, chính là đem cậu ta xuống núi, cậu ta đang mất máu, không kiên trì được lâu nữa, mọi người phải bằng cách nhanh nhất liên lạc với bộ đội biên phòng tới cứu cậu ta, ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này?”
Một vòng người trầm mặc vài giây, cuối cùng Lão Sa nói: “Cho tôi ba người.”
Hoắc Kiều nói: “Tốt, cậu chọn đi.”
Lão Sa chọn 3 người nhanh nhẹn nhất, đều là đàn anh, hắn nhấc cậu lính kia đặt ở trên lưng, “Cậu có nghe thấy tôi nói không, nhất định phải chịu đựng, biết không?”
Cậu lính kia yếu ớt đáp: “Nhất định….nhất định chịu đựng…”
Lão Sa hít sâu một hơi, “Đi!” Nói xong, cõng người rất nhanh chạy xuống núi, ba người kia theo sát phía sau.
Những người khác tiếp tục quét sạch đám phần tử khủng bố trốn ở trong núi, trận càn này kéo dài suốt đêm, bình minh ngày tiếp theo, ông lão nhận ra được 31 tên, đã bị tiêu diệt toàn bộ, còn có 4 tên bị bắt sống.
Các chiến sĩ một đêm không ngủ, mệt mỏi rã rời chịu hết thấu, bọn họ trói những người đó dẫn xuống núi, đang lúc trời đông giá rét mà đi bộ qua núi Côn Lôn mất nửa ngày, rốt cục cũng đến điểm hội họp với bộ đội biên phòng, kéo về nơi đóng quân.
Trở lại nơi đóng quân, bọn họ mới hay tin cậu lính Lão Sa cõng về đã được giải phẫu, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chân hắn bị tổn thương như thế chí ít mấy tháng chưa thể xuống giường, nếu như tình trạng khôi phục không tốt, rất có thể sẽ không còn khả năng ở lại Báo Tuyết đại đội nữa.
Đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ của cậu lính kia, cậu ta là thành viên của Báo Tuyết đại đội mới chưa được hai tháng, dường như hiện thực vẫn luôn tàn khốc như vậy.
Lúc ngồi sưởi ấm tại nơi đóng quân của bộ đội biên phòng, cả đám im lặng thật lâu không ai nói chuyện, tuy nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, nhưng thành công vẫn để lại thương vong, khiến người ta vẫn không thể nào nhanh chóng vượt qua, nhất là lần này lại có nhiều tân binh tham gia, đối với đám lính mới mà nói, lần đầu tiên luôn kèm theo rất nhiều hoang mang cùng nghi ngờ, trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ chưa thể điều hòa được loại tâm trạng này.
Ba ngày sau, bọn họ lên máy bay rời khỏi núi Côn Lôn. Bạch Tân Vũ nhìn xuống một dải Tuyết Sơn, còn ảo tưởng mình có thể thấy được nơi đóng quân trước kia, có lẽ do nơi đóng quân của bọn họ ở Tuyết Sơn quá nhỏ bé, khiến cậu không tìm được nơi gửi gắm chút tưởng niệm đối với đồng đội cũ của mình. Cậu lính mới bị thương kia, không khỏi làm cậu liên tưởng đến chính mình, nếu có một ngày cậu cũng trọng thương, thậm chí là chết…..Cậu cũng không phải chưa từng nghĩ đến kết cục như vậy, mỗi người gia nhập Báo Tuyết đại đội, đều đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, chỉ là, khi cậu liều mạng xung phong trong mưa bom bão đạn, lần đầu tiên cậu cảm giác tử thần cách mình gần đến như vậy, cậu không biết nếu cậu bị trúng đạn, hay Du Phong Thành trúng đạn, cậu sẽ như thế nào.
Trước khi xuống khỏi máy bay, Hoắc Kiều biểu tình bất đắc dĩ nói: “Cả ngày nay miệng các cậu bị vá lên đấy à? Lần này chúng ta quét sạch hơn một trăm người, nhưng không mất đến một người, chỉ có một số bị thương, đã là kết quả vô cùng tốt rồi, cho nên tôi ghét nhất là dẫn theo đám lính mới, mấy lần trước cũng lắm chuyện y hệt thế này.”
Mọi người lặng thinh không nói.
Hoắc Kiều dựa vào cabin, khẽ cười một tiếng, “Không liên quan, lần sau có kinh nghiệm thì sẽ ổn hơn thôi, xong đợt này, vài ngày tới lại có nhiệm vụ.”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, lẳng lặng quan sát hắn.
Khóe miệng Hoắc Kiều khẽ nhếch, “Đây chính là cuộc sống trong Báo Tuyết đại đội, hoan nghênh lãnh hội.”
ΨΨΨ
Hết chương 76
Chú thích:
[1] Báo săn:
[2] Labrador:
=]]]
Danh sách chương