Bạch Tân Vũ sững sờ nói: “Chơi cái gì?”
“Đi luyện tập với tôi.”
“Mới ăn cơm trưa xong, chưa có tiêu mà luyện tập cái gì.”
“Bảo đi thì đi.” Du Phong Thành lôi cậu dậy.
Phùng Đông Nguyên đứng dậy nói, “Em đi với anh, sẵn tiện cho tiêu cơm luôn…”
“Không được”. Du Phong Thành nhìn Phùng Đông Nguyên, “Tôi kêu ảnh đi, các cậu đi theo làm cái gì.”
Phùng Đông Nguyên ngẩn người, cậu nhớ Du Phung Thành thường rất hay khách sáo với mình, sao hôm nay lại tỏ ra thái độ thù địch vậy nhỉ? Cậu nghĩ tới nghĩ lui, không biết mỉnh đã làm gì có lỗi với Du Phong Thành.
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành lôi đến thao trường, cậu bất mãn lầm bầm,”Đội trưởng nói cơm nước xong không được vận động mạnh, dễ đau dạ dày lắm.”
“Tôi đâu có bắt anh vận động mạnh.” Du Phong Thành đẩy cậu tới cái ghế đá bên cạnh,”Ngồi đi.” Vừa dứt lời đã đặt mông xuống trước.
Bạch Tân Vũ khó hiểu ngồi xuống, dáo dác nhìn chung quanh, “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì vậy.”
Du Phong Thành cũng chưa nghĩ ra vì sao, hắn chỉ không muốn cậu và Phùng Đông Nguyên dính nhau thành một cục, bèn liếc xéo Bạch Tân Vũ, “Tán dóc.”
“Tán dóc?” Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Ai thèm tán dóc với cậu.”
“Không muốn nói thì im miệng ngồi đó đi.”
“Cậu bị bệnh hả, giữa trưa không cho người ta nghỉ ngơi, bắt tôi ra đây ngồi với cậu.”
Du Phong Thành hừ một tiếng, cười nói:”Đúng đó, thì sao?”
Bạch Tân Vũ nắm tay lại thành đấm, vẫn đành không dám nhảy dựng lên với hắn, thấy người người lui tới trên bãi tập, Du Phong Thành có gan đến mấy cũng không dám giở trò với cậu, cậu bèn vỗ bàn đá, “Được, nói thì nói, vậy, tôi hỏi cậu, hồi chúng ta ở nhà anh họ tôi lúc còn bé, chúng ta đã làm cái gì? Chơi cái gì?”
Du Phong Thành hơi nheo mắt lại, “Anh lớn hơn tôi ba tuổi mà anh hỏi tôi?”
“Nhưng tôi không nhớ rõ.”
“Nếu không anh đi hỏi anh của anh đi, chắc ổng sẽ nhớ rõ.” Du Phong Thành lườm Bạch Tân Vũ, “Tôi nói rồi, anh đã dạy tôi nhiều trò hay, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Cơ hội gì? Không phải bây giờ đang rãnh sao?”
Du Phong Thành cong môi cười, “Trò chơi này không thích hợp để chơi ở đây.”
“Bày đặt giấu giấu diếm diếm, tôi nói cho cậu biết, tôi…”
“Du Phong Thành.” Lương Tiểu Mao từ đằng xa chạy tới,”Đại đội trưởng bảo anh qua.”
Du Phong Thành có phần ngạc nhiên, lập tức đứng lên đi theo.
Bạch Tân Vũ một bụng nghi ngờ, không hết nổi tò mò muốn biết trò chơi ‘điếu nhân vị khẩu’ của Du Phong Thành như thế nào, kệ thây nó, cậu được về nghỉ trưa là được rồi.
*Điếu nhân vị khẩu: làm người khác khó chịu vì thèm.
Du Phong Thành đi rồi, Lương Tiểu Mao mặt cười nhưng không cười nhìn Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Nhìn cái gì, chưa thấy người nào đẹp trai à.”
Lương Tiểu Mao “hừ” một tiếng, “Tôi chỉ tò mò, không biết anh làm cách nào mà lấy lòng được Du Phong Thành.”
“Cái gì? Con mẹ nó tôi lấy lòng cậu ta hồi nào?! Mắt cậu để trên bụng hả?” Cậu hận không thể nhảy lên tên lửa chạy xa cao bay khỏi Du Phong Thành, cớ gì lại nịnh bợ hắn? “Đừng giả bộ, ngày đầu đến quân đội anh đã ồn ào muốn tìm ảnh, bây giờ hai người còn tập luyện chung với nhau cả ngày, loại người như anh chẳng được cái gì đâu, bây giờ tìm đường lui vẫn còn kịp đấy.”
Bạch Tân Vũ mù mịt nói, “Con mẹ nó mắt cậu bị đui hả, muốn nói gì thì nói thẳng.” Bạch Tân Vũ chẳng sợ gì Lương Tiểu Mao, thứ nhất là thằng nhóc này lùn hơn cậu,thứ hai là cậu rât ghét kẻ suốt ngày nịnh nọt quấn quít lấy đội trưởng, đội trưởng cũng đâu phải là của một mình Lương Tiểu Mao, mà là của chung 3 đội.
Lương Tiểu Mao dò xét cậu từ trên xuống dưới, “Anh thật không biết hay giả bộ vậy? Bối cảnh gia đình Du Phong Thành chẳng mấy ai biết rõ, tôi còn tưởng anh tường tận lắm chứ.”
Bạch Tân Vũ “hả” một tiếng,”Tôi có phải cái gì ghê gớm lắm đâu, cậu ta có là cháu hoàng đế tôi cũng không thèm nịnh, cậu tưởng ai cũng giống cậu hả.”
Lương Tiểu Mao đanh mặt,”Cứ tưởng đâu là thanh cao, thì ra là có đống tiền dơ bẩn trong nhà, đằng nào cũng phải rửa chuồng heo thôi.”
“Cậu nói cái gì?”
Lương Tiểu Mao khoái chí nói, “Tôi nói anh sẽ phải rửa chuồng heo, không tin thì một tháng sau chờ xem.”
Bạch Tân Vũ tức giận muốn bổ nhào lên đánh hắn, nhưng cậu cảm thấy mình không đánh lại Lương Tiểu Mao, vả lại cũng không dám đánh nhau trong quân doanh, chỉ có thể chỉ mặt Lương Tiểu Mao mắng: “Rửa cái rắm, cứ chờ xem.” Sau đó dựng ngón giữa lên với Lương Tiểu Mao.
Lương Tiểu Mao khua quả đấm, được thôi sợ gì.
Bạch Tân Vũ nhịn cơn tức trong bụng, đi về ký túc xá.
Lúc đi ngang qua ký túc xá, cậu nhìn thấy một chiếc xe việt dã quân dụng đậu ở trước nhà, một người đàn ông cao to bước xuống, Hứa Sấm, Vương Thuận Uy, Trần Tĩnh và Du Phong Thành đều đứng trước nhà đón chào gã. Người đàn ông đưa lưng về phía Bạch Tân Vũ, hơn nữa lại cách rất xa, Bạch Tân Vũ cũng không nhìn rõ người ấy là ai, chỉ biết gã là một người trẻ tuổi. Vừa định trở về ký túc xá thì bất ngợt nàng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy người đàn ông kia vươn tay, xoa đầu Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng nở một nụ cười mà Bạch Tân Vũ chưa từng thấy bao giờ, sau đó người đàn ông đập tay lên vai Hứa Sấm và Du Phong Thành, cả đám người cười nói đi vào ký túc xá.
Bạch Tân Vũ đứng ở đàng xa sửng sốt cả buổi mới bàng hoàng trở lại. Trong trí nhớ của cậu, Du Phong Thành chỉ có cười rộ lên hoặc cười lạnh, hoặc là âm hiểm, hoặc là đùa cợt, nhưng nụ cười từ chân tâm thế này thì đây là lần đầu tiên Bạch Tân Vũ nhìn thấy, khiến cho Du Phong Thành trông như một chàng thiếu niên 19 tuổi thật sự. Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ, hóa ra không phải ai Du Phong Thành cũng đối xử ác liệt như với mình.
Sau khi trở lại ký túc xá, Phùng Đông Nguyên lập tức chạy đến hỏi cậu, “Nè, anh có sao không? Du Phong Thành kêu anh ra ngoài làm gì vậy?”
“Luyện tập.” Bạch Tân Vũ không yên lòng nói.
“Luyện tập thật ấy à? Sao lại về nhanh vậy?”
“Cậu ta bị đại đội trưởng gọi đi rồi.”
“Nè, Tân Vũ, mình ngủ trưa một lát đi, nếu không buổi chiều anh lại ngủ gật nữa.”
Bạch Tân Vũ nằm trên giường cũng không ngủ được, hễ nhắm mắt là lại nghĩ đến cảnh vừa rồi, người đàn ông đó là ai? Không chỉ thân thiết với đại đội trưởng, gã còn biết Du Phong Thành, gia đình Du Phong Thành là quân nhân, sĩ quan quen biết nhau chút cũng không phải lạ, nhưng đến mức thân thiết như vậy…
“Anh Tân Vũ.” Có người đứng ở cửa kêu một tiếng.
Bạch Tân Vũ bất thình lình ngồi dậy,nghe giọng nói đó cũng biết là Batoul.
Batoul đứng bên giường nhìn cậu,”Đội trưởng bảo em kêu anh đi qua.”
“Đi đâu?”
“Đi đến phòng chỉ đạo viên.”
Bạch Tân Vũ ngạc nhiên nói: “Kêu anh làm gì?”
Batoul lắc đầu, “Không biết.”
Bạch Tân Vũ xoa đầu Batoul, đi ra ngoài. Cậu đại khái có thể đoán được người đàn ông đó là ai, chỉ sợ là cậu của Du Phong Thành, nếu không cũng sẽ không phải gặp gã rồi. Cậu ngẫm nghĩ, có nên mách mọi chuyện trước mặt Du Phong Thành không? Du Phong Thành cũng có thể thu liễm chưa biết chừng.
Chưa đi đến phòng của chỉ đạo viên thì cậu đã nghe thấy tiếng cười của Hứa Sấm từ xa, lớn đến nỗi vang khắp cả ký túc xá,
Bạch Tân Vũ khó hiểu mà có chút khẩn trương, cậu ổn định lại tâm tình, bước nhanh đến căn phòng phía trước, cúi đầu chào, “Báo cáo!”
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều dời về phía cậu.
Bạch Tân Vũ liếc mắt liền thấy được người ngồi ở bên cạnh Du Phong Thành, đó là một ngưởi đàn ông trẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú giỏi giang,đôi mắt sáng ngời như chim ưng, dung mạo giống Du Phong Thành đến ba phần, cũng cao lớn khôi ngô, quân hàm của gã là một gạch ba sao, người trẻ mà có cấp bậc Thượng tá như vậy chẳng có mấy ai, Bạch Tân Vũ nhìn người đàn ông, ngược lại có chút do dự, cậu của Du Phong Thành chắc sẽ không trẻ như vậy đâu nhỉ?
Hứa Sấm nhìn cậu, “Tiểu Bạch, biết đây là ai không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu.
Hứa Sấm hừ một tiếng, “Thấy chưa, tôi đã nói thằng nhóc này không biết cậu mà.”
Người đàn ông đứng lên, mỉm cười đi đến bên cạnh Bạch Tân Vũ, đánh giá cậu một phen “ÔI,đã lớn như vậy rồi.”
Bạch Tân Vũ hơi nhíu mày, nghĩ thầm người này hơn cậu cũng chỉ có năm sáu tuổi, tại sao nói năng lại như bề trên, không hề có chút xa cách tí nào.
Người đàn ông chìa tay ra với cậu, “Bạch Tân Vũ đúng không, cậu là cậu của Phong Thành, cũng là bạn của anh con Tùy Anh, hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau, chắc là con không nhớ.”
Bạch Tân Vũ nghĩ thầm thì ra là vậy, bèn bắt tay với Hoắc Kiều, nhưng không biết vì lý do gì mà cậu cảm thấy căng thẳng.
Hoắc Kiều cười vỗ vai cậu, “Căng thẳng cái gì, Tùy Anh bảo cậu sai người chăm sóc con, cậu có việc vừa lúc đi ngang qua đây, nghĩ thấy dù sao cũng phải ghé vào thăm một tí,con và Phong Thành tuổi tác xấp xỉ nhau, ở chung với nhau cũng tốt chứ nhỉ?.”
Bạch Tân Vũ liếc nhìn Du Phong Thành, bắt gặp Du Phong Thành cũng đang mỉm cười nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia sắc bén, Bạch Tân Vũ cảm thấy nếu mình dám hó hé một câu “Không tốt”,Du Phong Thành có thể sẽ trở về ăn sạch cậu. Cậu đành ủ rũ nói: “Cũng không tệ lắm.”
Hoắc kiều nheo mắt cười, “Thời gian trôi qua nhanh quá,con có biết hồi còn bé, con cao hơn Phong Thành một cái đầu, cãi nhau làm rách cả quần áo người ta, hôm đó Du Phong Thành bị muỗi chích tời mười mấy đốt lận, khóc cả đêm không ngủ, còn bây giờ nhìn xem, Phong Thành cao hơn cả con rồi.”
Bạch Tân Vũ nghe thấy, khẽ run rẩy nói: “Có, có, có chuyện này ư, con không nhớ rõ…”
“Lúc đó các con còn nhỏ, không nhớ là phải rồi..”
Du Phong Thành mỉm cười nói: “Cậu à,con có nhớ một chút.”
Bạch Tân Vũ hoảng sợ đến mức không dám nhìn Du Phong Thành, sao cậu không có chút ấn tượng nào hết? Nhưng hồi bé cậu thường hay cậy anh “cáo mượn oai hùm”, suốt ngày bắt nạt mấy đứa bạn, làm sao nhớ rõ từng sự việc, chẳng lẽ vì vậy mà Du Phong Thành trả thù cậu ư? Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Hoắc Kiều nói: “Hai tụi con cũng coi như có duyên, ở trong quân đội phải ráng giúp đỡ nhau.”
Du Phong Thành cực kì nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm đi, lúc nào con cũng chú ý anh ta mà.”
Bạch Tân Vũ nhẫn nhịn cả buổi, vẫn đành không dám kể ra mọi chuyện, may ra có mình cậu và Hoắc Kiều thì cậu còn dám nói, nhưng trong phòng toàn là người thế này…
Hoắc Kiều nói: “À, dạo này anh con thế nào? Cậu đã không liên lạc với hắn mấy tháng nay rồi.”
Bạch Tân Vũ nhớ tới anh mình lại cảm thấy trong lòng khó chịu, bèn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Con cũng lâu rồi chưa liên lạc với ảnh, chắc cũng ổn.”
Hoắc Kiều lại thuận miệng hỏi han tình hình của cậu ở quân đội.
Lúc này thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, mọi người bắt đầu ra sân tập bắn, Hoắc Kiều phất tay,”Tối nay cậu còn ở lại ăn chùa cơm của đại đội trưởng các con, các con đi tập luyện đi Trần Tĩnh ở lại.”
Trần Tĩnh giật mình.
Lúc Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ đi ra cửa, chợt nghe Hoắc kiều nửa đùa nửa thật nói: “Trần Tĩnh, cậu nghĩ kĩ chưa, có muốn đến chỗ của tôi không?”
Hứa Sấm kêu lên: “Tên khốn nhà cậu lại đào tường nhà tôi nữa…”
“Đi luyện tập với tôi.”
“Mới ăn cơm trưa xong, chưa có tiêu mà luyện tập cái gì.”
“Bảo đi thì đi.” Du Phong Thành lôi cậu dậy.
Phùng Đông Nguyên đứng dậy nói, “Em đi với anh, sẵn tiện cho tiêu cơm luôn…”
“Không được”. Du Phong Thành nhìn Phùng Đông Nguyên, “Tôi kêu ảnh đi, các cậu đi theo làm cái gì.”
Phùng Đông Nguyên ngẩn người, cậu nhớ Du Phung Thành thường rất hay khách sáo với mình, sao hôm nay lại tỏ ra thái độ thù địch vậy nhỉ? Cậu nghĩ tới nghĩ lui, không biết mỉnh đã làm gì có lỗi với Du Phong Thành.
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành lôi đến thao trường, cậu bất mãn lầm bầm,”Đội trưởng nói cơm nước xong không được vận động mạnh, dễ đau dạ dày lắm.”
“Tôi đâu có bắt anh vận động mạnh.” Du Phong Thành đẩy cậu tới cái ghế đá bên cạnh,”Ngồi đi.” Vừa dứt lời đã đặt mông xuống trước.
Bạch Tân Vũ khó hiểu ngồi xuống, dáo dác nhìn chung quanh, “Cậu dẫn tôi tới đây làm gì vậy.”
Du Phong Thành cũng chưa nghĩ ra vì sao, hắn chỉ không muốn cậu và Phùng Đông Nguyên dính nhau thành một cục, bèn liếc xéo Bạch Tân Vũ, “Tán dóc.”
“Tán dóc?” Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Ai thèm tán dóc với cậu.”
“Không muốn nói thì im miệng ngồi đó đi.”
“Cậu bị bệnh hả, giữa trưa không cho người ta nghỉ ngơi, bắt tôi ra đây ngồi với cậu.”
Du Phong Thành hừ một tiếng, cười nói:”Đúng đó, thì sao?”
Bạch Tân Vũ nắm tay lại thành đấm, vẫn đành không dám nhảy dựng lên với hắn, thấy người người lui tới trên bãi tập, Du Phong Thành có gan đến mấy cũng không dám giở trò với cậu, cậu bèn vỗ bàn đá, “Được, nói thì nói, vậy, tôi hỏi cậu, hồi chúng ta ở nhà anh họ tôi lúc còn bé, chúng ta đã làm cái gì? Chơi cái gì?”
Du Phong Thành hơi nheo mắt lại, “Anh lớn hơn tôi ba tuổi mà anh hỏi tôi?”
“Nhưng tôi không nhớ rõ.”
“Nếu không anh đi hỏi anh của anh đi, chắc ổng sẽ nhớ rõ.” Du Phong Thành lườm Bạch Tân Vũ, “Tôi nói rồi, anh đã dạy tôi nhiều trò hay, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Cơ hội gì? Không phải bây giờ đang rãnh sao?”
Du Phong Thành cong môi cười, “Trò chơi này không thích hợp để chơi ở đây.”
“Bày đặt giấu giấu diếm diếm, tôi nói cho cậu biết, tôi…”
“Du Phong Thành.” Lương Tiểu Mao từ đằng xa chạy tới,”Đại đội trưởng bảo anh qua.”
Du Phong Thành có phần ngạc nhiên, lập tức đứng lên đi theo.
Bạch Tân Vũ một bụng nghi ngờ, không hết nổi tò mò muốn biết trò chơi ‘điếu nhân vị khẩu’ của Du Phong Thành như thế nào, kệ thây nó, cậu được về nghỉ trưa là được rồi.
*Điếu nhân vị khẩu: làm người khác khó chịu vì thèm.
Du Phong Thành đi rồi, Lương Tiểu Mao mặt cười nhưng không cười nhìn Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn hắn, “Nhìn cái gì, chưa thấy người nào đẹp trai à.”
Lương Tiểu Mao “hừ” một tiếng, “Tôi chỉ tò mò, không biết anh làm cách nào mà lấy lòng được Du Phong Thành.”
“Cái gì? Con mẹ nó tôi lấy lòng cậu ta hồi nào?! Mắt cậu để trên bụng hả?” Cậu hận không thể nhảy lên tên lửa chạy xa cao bay khỏi Du Phong Thành, cớ gì lại nịnh bợ hắn? “Đừng giả bộ, ngày đầu đến quân đội anh đã ồn ào muốn tìm ảnh, bây giờ hai người còn tập luyện chung với nhau cả ngày, loại người như anh chẳng được cái gì đâu, bây giờ tìm đường lui vẫn còn kịp đấy.”
Bạch Tân Vũ mù mịt nói, “Con mẹ nó mắt cậu bị đui hả, muốn nói gì thì nói thẳng.” Bạch Tân Vũ chẳng sợ gì Lương Tiểu Mao, thứ nhất là thằng nhóc này lùn hơn cậu,thứ hai là cậu rât ghét kẻ suốt ngày nịnh nọt quấn quít lấy đội trưởng, đội trưởng cũng đâu phải là của một mình Lương Tiểu Mao, mà là của chung 3 đội.
Lương Tiểu Mao dò xét cậu từ trên xuống dưới, “Anh thật không biết hay giả bộ vậy? Bối cảnh gia đình Du Phong Thành chẳng mấy ai biết rõ, tôi còn tưởng anh tường tận lắm chứ.”
Bạch Tân Vũ “hả” một tiếng,”Tôi có phải cái gì ghê gớm lắm đâu, cậu ta có là cháu hoàng đế tôi cũng không thèm nịnh, cậu tưởng ai cũng giống cậu hả.”
Lương Tiểu Mao đanh mặt,”Cứ tưởng đâu là thanh cao, thì ra là có đống tiền dơ bẩn trong nhà, đằng nào cũng phải rửa chuồng heo thôi.”
“Cậu nói cái gì?”
Lương Tiểu Mao khoái chí nói, “Tôi nói anh sẽ phải rửa chuồng heo, không tin thì một tháng sau chờ xem.”
Bạch Tân Vũ tức giận muốn bổ nhào lên đánh hắn, nhưng cậu cảm thấy mình không đánh lại Lương Tiểu Mao, vả lại cũng không dám đánh nhau trong quân doanh, chỉ có thể chỉ mặt Lương Tiểu Mao mắng: “Rửa cái rắm, cứ chờ xem.” Sau đó dựng ngón giữa lên với Lương Tiểu Mao.
Lương Tiểu Mao khua quả đấm, được thôi sợ gì.
Bạch Tân Vũ nhịn cơn tức trong bụng, đi về ký túc xá.
Lúc đi ngang qua ký túc xá, cậu nhìn thấy một chiếc xe việt dã quân dụng đậu ở trước nhà, một người đàn ông cao to bước xuống, Hứa Sấm, Vương Thuận Uy, Trần Tĩnh và Du Phong Thành đều đứng trước nhà đón chào gã. Người đàn ông đưa lưng về phía Bạch Tân Vũ, hơn nữa lại cách rất xa, Bạch Tân Vũ cũng không nhìn rõ người ấy là ai, chỉ biết gã là một người trẻ tuổi. Vừa định trở về ký túc xá thì bất ngợt nàng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy người đàn ông kia vươn tay, xoa đầu Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng nở một nụ cười mà Bạch Tân Vũ chưa từng thấy bao giờ, sau đó người đàn ông đập tay lên vai Hứa Sấm và Du Phong Thành, cả đám người cười nói đi vào ký túc xá.
Bạch Tân Vũ đứng ở đàng xa sửng sốt cả buổi mới bàng hoàng trở lại. Trong trí nhớ của cậu, Du Phong Thành chỉ có cười rộ lên hoặc cười lạnh, hoặc là âm hiểm, hoặc là đùa cợt, nhưng nụ cười từ chân tâm thế này thì đây là lần đầu tiên Bạch Tân Vũ nhìn thấy, khiến cho Du Phong Thành trông như một chàng thiếu niên 19 tuổi thật sự. Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ, hóa ra không phải ai Du Phong Thành cũng đối xử ác liệt như với mình.
Sau khi trở lại ký túc xá, Phùng Đông Nguyên lập tức chạy đến hỏi cậu, “Nè, anh có sao không? Du Phong Thành kêu anh ra ngoài làm gì vậy?”
“Luyện tập.” Bạch Tân Vũ không yên lòng nói.
“Luyện tập thật ấy à? Sao lại về nhanh vậy?”
“Cậu ta bị đại đội trưởng gọi đi rồi.”
“Nè, Tân Vũ, mình ngủ trưa một lát đi, nếu không buổi chiều anh lại ngủ gật nữa.”
Bạch Tân Vũ nằm trên giường cũng không ngủ được, hễ nhắm mắt là lại nghĩ đến cảnh vừa rồi, người đàn ông đó là ai? Không chỉ thân thiết với đại đội trưởng, gã còn biết Du Phong Thành, gia đình Du Phong Thành là quân nhân, sĩ quan quen biết nhau chút cũng không phải lạ, nhưng đến mức thân thiết như vậy…
“Anh Tân Vũ.” Có người đứng ở cửa kêu một tiếng.
Bạch Tân Vũ bất thình lình ngồi dậy,nghe giọng nói đó cũng biết là Batoul.
Batoul đứng bên giường nhìn cậu,”Đội trưởng bảo em kêu anh đi qua.”
“Đi đâu?”
“Đi đến phòng chỉ đạo viên.”
Bạch Tân Vũ ngạc nhiên nói: “Kêu anh làm gì?”
Batoul lắc đầu, “Không biết.”
Bạch Tân Vũ xoa đầu Batoul, đi ra ngoài. Cậu đại khái có thể đoán được người đàn ông đó là ai, chỉ sợ là cậu của Du Phong Thành, nếu không cũng sẽ không phải gặp gã rồi. Cậu ngẫm nghĩ, có nên mách mọi chuyện trước mặt Du Phong Thành không? Du Phong Thành cũng có thể thu liễm chưa biết chừng.
Chưa đi đến phòng của chỉ đạo viên thì cậu đã nghe thấy tiếng cười của Hứa Sấm từ xa, lớn đến nỗi vang khắp cả ký túc xá,
Bạch Tân Vũ khó hiểu mà có chút khẩn trương, cậu ổn định lại tâm tình, bước nhanh đến căn phòng phía trước, cúi đầu chào, “Báo cáo!”
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều dời về phía cậu.
Bạch Tân Vũ liếc mắt liền thấy được người ngồi ở bên cạnh Du Phong Thành, đó là một ngưởi đàn ông trẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú giỏi giang,đôi mắt sáng ngời như chim ưng, dung mạo giống Du Phong Thành đến ba phần, cũng cao lớn khôi ngô, quân hàm của gã là một gạch ba sao, người trẻ mà có cấp bậc Thượng tá như vậy chẳng có mấy ai, Bạch Tân Vũ nhìn người đàn ông, ngược lại có chút do dự, cậu của Du Phong Thành chắc sẽ không trẻ như vậy đâu nhỉ?
Hứa Sấm nhìn cậu, “Tiểu Bạch, biết đây là ai không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu.
Hứa Sấm hừ một tiếng, “Thấy chưa, tôi đã nói thằng nhóc này không biết cậu mà.”
Người đàn ông đứng lên, mỉm cười đi đến bên cạnh Bạch Tân Vũ, đánh giá cậu một phen “ÔI,đã lớn như vậy rồi.”
Bạch Tân Vũ hơi nhíu mày, nghĩ thầm người này hơn cậu cũng chỉ có năm sáu tuổi, tại sao nói năng lại như bề trên, không hề có chút xa cách tí nào.
Người đàn ông chìa tay ra với cậu, “Bạch Tân Vũ đúng không, cậu là cậu của Phong Thành, cũng là bạn của anh con Tùy Anh, hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau, chắc là con không nhớ.”
Bạch Tân Vũ nghĩ thầm thì ra là vậy, bèn bắt tay với Hoắc Kiều, nhưng không biết vì lý do gì mà cậu cảm thấy căng thẳng.
Hoắc Kiều cười vỗ vai cậu, “Căng thẳng cái gì, Tùy Anh bảo cậu sai người chăm sóc con, cậu có việc vừa lúc đi ngang qua đây, nghĩ thấy dù sao cũng phải ghé vào thăm một tí,con và Phong Thành tuổi tác xấp xỉ nhau, ở chung với nhau cũng tốt chứ nhỉ?.”
Bạch Tân Vũ liếc nhìn Du Phong Thành, bắt gặp Du Phong Thành cũng đang mỉm cười nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia sắc bén, Bạch Tân Vũ cảm thấy nếu mình dám hó hé một câu “Không tốt”,Du Phong Thành có thể sẽ trở về ăn sạch cậu. Cậu đành ủ rũ nói: “Cũng không tệ lắm.”
Hoắc kiều nheo mắt cười, “Thời gian trôi qua nhanh quá,con có biết hồi còn bé, con cao hơn Phong Thành một cái đầu, cãi nhau làm rách cả quần áo người ta, hôm đó Du Phong Thành bị muỗi chích tời mười mấy đốt lận, khóc cả đêm không ngủ, còn bây giờ nhìn xem, Phong Thành cao hơn cả con rồi.”
Bạch Tân Vũ nghe thấy, khẽ run rẩy nói: “Có, có, có chuyện này ư, con không nhớ rõ…”
“Lúc đó các con còn nhỏ, không nhớ là phải rồi..”
Du Phong Thành mỉm cười nói: “Cậu à,con có nhớ một chút.”
Bạch Tân Vũ hoảng sợ đến mức không dám nhìn Du Phong Thành, sao cậu không có chút ấn tượng nào hết? Nhưng hồi bé cậu thường hay cậy anh “cáo mượn oai hùm”, suốt ngày bắt nạt mấy đứa bạn, làm sao nhớ rõ từng sự việc, chẳng lẽ vì vậy mà Du Phong Thành trả thù cậu ư? Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Hoắc Kiều nói: “Hai tụi con cũng coi như có duyên, ở trong quân đội phải ráng giúp đỡ nhau.”
Du Phong Thành cực kì nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm đi, lúc nào con cũng chú ý anh ta mà.”
Bạch Tân Vũ nhẫn nhịn cả buổi, vẫn đành không dám kể ra mọi chuyện, may ra có mình cậu và Hoắc Kiều thì cậu còn dám nói, nhưng trong phòng toàn là người thế này…
Hoắc Kiều nói: “À, dạo này anh con thế nào? Cậu đã không liên lạc với hắn mấy tháng nay rồi.”
Bạch Tân Vũ nhớ tới anh mình lại cảm thấy trong lòng khó chịu, bèn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Con cũng lâu rồi chưa liên lạc với ảnh, chắc cũng ổn.”
Hoắc Kiều lại thuận miệng hỏi han tình hình của cậu ở quân đội.
Lúc này thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, mọi người bắt đầu ra sân tập bắn, Hoắc Kiều phất tay,”Tối nay cậu còn ở lại ăn chùa cơm của đại đội trưởng các con, các con đi tập luyện đi Trần Tĩnh ở lại.”
Trần Tĩnh giật mình.
Lúc Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ đi ra cửa, chợt nghe Hoắc kiều nửa đùa nửa thật nói: “Trần Tĩnh, cậu nghĩ kĩ chưa, có muốn đến chỗ của tôi không?”
Hứa Sấm kêu lên: “Tên khốn nhà cậu lại đào tường nhà tôi nữa…”
Danh sách chương