Đêm hôm đó, Hứa Sấm trở về sau gần nửa tháng biến mất, lại còn tổ chức một cuộc tập hợp khẩn mà ai cũng phát ớn. Bạch Tân Vũ nhớ tới kinh nghiệm lần trước, quả thực muốn quỳ lạy Hứa Sấm.

Cũng như lần trước, 5km trong nửa giờ, vừa bắt đầu Bạch Tân Vũ đã cảm giác ngay mình không làm được, nhưng lại bị Trần Tĩnh vừa đạp vừa kéo bắt cậu chạy nhanh. Trần Tĩnh chính là kiểu người như vậy, nếu bạn không nghe lời hắn nói, hắn sẽ kéo bạn chết cùng, chỉ cần Bạch Tân Vũ tỏ vẻ bỏ cuộc chút nào đó thôi, ánh mắt của Trần Tĩnh có thể ăn thịt người.

Bạch Tân Vũ chỉ có thể cắn răng, dốc sức chạy về phía trước, nói cũng lạ, dù đã được trần Tĩnh và Du Phong Thành kéo nhưng cậu vẫn bị tụt lại sau cùng, có điều là không tụt lại nhiều như lần trước, đến lúc cả đội chạy về đến sân tập, Trần Tĩnh đấm mạnh vào vai cậu, cái mặt lúc nào cũng nghiêm túc bỗng dâng lên một nụ cười hồ hởi, “Anh hoàn thành được rồi, nhìn thời gian kìa!” Trần Tĩnh giơ cái đồng hồ đeo tay đến trước mặt Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ phấn chấn nói: “30 phút, tôi chạy về trong 30 phút đấy! Khỏi cần bị phạt nữa rồi! Ha ha ha ha ha, tôi chạy về kịp thật rồi này!”

Tiền Lượng cười to nói: “Thật tốt quá, rốt cuộc anh cũng có tiến bộ.”

Phùng Đông Nguyên cũng vỗ vai cậu, “Tân Vũ, anh xem, tiến bộ bất ngờ đó nha.”

Hứa Sấm quát: “Ồn ào cái gì, chỉ có 30 phút mà chưa chi các cậu đã đắc ý như vầy. Lính chính quy chạy 5km, đối với trang bị gọn nhẹ thì 23 phút là đạt tiêu chuẩn, 20 phút là đạt ưu tú, còn đối với trang bị đầy đủ thì 26 phút đạt tiêu chuẩn, 23 phút đạt ưu tú, các cậu nhìn bản thân mình và chung quanh xem, được mấy người đạt tiêu chuẩn, được mấy người đạt ưu tú? Còn ở đó mà cười!”

Các tân binh nhanh chóng tập hợp vào đội ngũ, không ai dám nói tiếp nữa.

“Đến giờ các cậu cũng đã huấn luyện được hai tháng, nhưng thành tích lại khiến cho tôi không hài lòng tí nào, kém hơn cả đám khóa trước, thế là sao đây? Đúng là đám ranh con ăn ngon mặc ấm!” Hứa Sấm dường như chỉ dùng tiếng gào thét mà nói chuyện, mắng cả bọn máu chó phun đầy đầu, vốn đang nửa đêm bị xách đầu ra ngoài chạy 5km, vừa mệt, vừa đói lại vừa lạnh, chẳng ai dễ chịu gì cho cam, huống hồ còn bị chửi rủa một trận, mặt người nào người nấy đen như đáy nồi.

Hứa Sấm mắng một trận xong nói, “Không phục phải không, các cậu chỉ muốn được cầm súng thôi chứ gì, cho bọn “bán thành phẩm” các cậu cầm súng chắc tôi tiếc đạn chết. Đợt kiểm tra tân binh tháng sau, đứa nào không đạt thì đi chăn heo trồng trọt, ở đại đội của tôi, mỗi một người lính đều là hạng trăm giũa ngàn luyện, từ trước đến nay chưa có hàng thứ phẩm nào, đừng ỷ nhà mình có quan hệ, có điều kiện thì muốn vào là vào, nói cho các cậu biết, bây giờ đã không còn đường thoát, làm ngựa chết hay làm lừa chết, hẹn gặp lại vào đợt kiểm tra. Giải tán!”

Mọi người trở lại ký túc xá, than thở không dứt..

Đại Hùng lầm bầm nói: “Hôm nay Đại đội trưởng ăn trúng thuốc nổ hay sao, mới hơn nửa đêm lôi đầu người ta dậy ra chửi.”

Tiền Lượng cười tà nói: “Chắc là ổng bị vợ đá khỏi giường rồi chứ gì, ha ha ha ha.”

Trần Tĩnh trừng mắt, “Cái miệng cậu không chịu ngồi yên phải không, ra học thuộc lòng khẩu lệnh đi.”

“Lớp trưởng…”

“Ra góc mà học, lát nữa tôi dò.”

Tiền Lượng mặt mày ủ rũ cầm cuốn vở nhỏ ra góc ngồi học.

Lương Tiểu Mao bước đến bên cạnh Trần Tĩnh, “Đội trưởng, rốt cuộc hôm nay Đại đội trưởng bị gì vậy? Bình thường ổng chửi người ta còn có lý, mà sao hôm nay giống như muốn trút giận lên bọn mình ý.”

Trần Tĩnh nói: “Trút giận là phải rồi, ai bảo các người chẳng có chí tiến thủ gì hết.”

“Đội trưởng, tôi thấy mình luyện tập coi như cũng được mà.” Lương Tiểu Mao lườm Bạch Tân Vũ, “Ra là có kẻ ngáng chân, nhưng đại đa số người trong đội mình đều có thể bắp kịp tiến trình tập luyện, vượt qua kiểm tra có gì là khó.”

Bạch Tân Vũ mắt trợn trắng không còn chút máu, nhưng lại không dám phản bác, bởi vì cậu đúng là vật gây cản trở mọi người.

“Coi như cũng được à? Bây giờ 400 mét chướng ngại vật có thể có thời gian quy định nữa đấy, cả đội chỉ có ba người qua được, còn có vài người không hoàn thành được trong một tiếng, thời gian còn lại của các cậu không còn nhiều nữa đâu.”

Bạch Tân Vũ trong lòng lạnh run. Cậu chính là một trong số người không hoàn thành được trong một tiếng, Hứa Sấm tuy là người hung dữ, nhưng những gì gã nói đều là thật, gã nói ai không đạt tiêu chuẩn sẽ phải đi trồng trọt, cho heo ăn, chuyện đó thật sự… Bạch Tân Vũ than một tiếng trong lòng, cậu không muốn đi trồng trọt chăn heo đâu! Ngày ngày luyện tập vất vả, nếu người khác biết cậu chăn heo ở quân đội, mặt mũi của cậu biết đặt ở chỗ nào! Sau khi Trần Tĩnh nói xong, các tân binh trong kí túc xá đều cảm thấy bất an trong lòng, đặc biệt là những người có thành tích dưới trung bình.

Phùng Đông Nguyên thở dài, “Nghe Đại đội trưởng và đội trưởng nói như vậy, đợt kiểm tra sắp tới nhất định sẽ khó khăn lắm đây.”

Bạch Tân Vũ nói: “Lo cái gì, em đã giỏi lắm rồi.”

“Em muốn đạt ưu tú.” Phùng Đông Nguyên nhỏ giọng nói: “Không phải trước kia em nói với anh rồi sao, nếu em có thể thăng chức, sau này xuất ngũ rồi cũng được tiền trợ cấp, vì vậy em muốn mình luôn làm tốt ở bất cứ điều gì.”

Tiền Lượng nói: “Thành tích ở trường của cậu cũng tốt nữa, hồi trước tớ ở trường cứ  lơ là việc học suốt, bây giờ mới hối hận sao mình không chịu học hành đàng hoàng, thật ra tớ rất khâm phục những người có chí nỗ lực, cảm thấy họ dường như có thể đạt được bất cứ điều gì.”

Phùng Đông Nguyên ngại ngùng cười, “Tính tớ như vậy đấy, thích tính toán tranh đua.”

Bạch Tân Vũ cũng nghĩ như Tiền Lượng. Thành tính trước kia của cậu nát be nát bét, đối với cậu, bọn học giỏi là đồ mọt sách, còn bản thân mình ăn chơi như vậy mới là “không bỏ lỡ tuổi thanh xuân”, thậm chí trước khi đến quân đội cậu vẫn còn nghĩ như vậy. Phùng Đông Nguyên là người chăm chỉ học tập nhất mà cậu từng tiếp xúc, hai tháng ở cùng Phùng Đông Nguyên, cậu được chứng kiến biết bao đức tính khiêm tốn, thật thà, chăm chỉ và luôn nỗ lực đạt được mục tiêu từ con người này, chưa kể Phùng Đông Nguyên còn rất nhiệt tình, khiến cho Bạch Tân Vũ luôn có cảm giác xấu hổ vô cùng. Nếu như cậu không đến nơi này, không biết người này, e rằng cậu sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy. Cậu vỗ vai Phùng Đông Nguyên, “Chắc chắn em làm được mà, kiểu người như em làm cái gì cũng giỏi hết.”

Phùng Đông Nguyên nở nụ cười, “Anh mượn cách chúc mừng của ai vậy.”

Bạch Tân Vũ không hiểu sao mình lại khích lệ Phùng Đông Nguyên, mục tiêu của Phùng Đông Nguyên cũng chẳng phải mục tiêu lớn lao gì, chỉ muốn thăng sĩ quan, muốn có trợ cấp cho gia đình, cậu cũng không có mục tiêu gì lớn, đó là không phải đi trồng trọt chăn heo mà thôi, cậu thấy mình cũng nên cố gắng hơn một chút, ít nhất thành tích kiểm tra không được quá tệ, kẻo Hứa Sấm lại có lý do bắt cậu đi sung quân. Nhớ tới 400 mét chướng ngại vật kia, trong lòng cậu lại sốt ruột, len lén nhìn Du Phong Thành.

Du Phong Thành đang ngồi trên ghế xem một cuốn tiểu thuyết trinh thám, một tay chống cằm, hai chân chéo nhau, đường cong bên mặt tựa như một nét vẽ rắn rỏi mà hoàn hảo, làn da tỏa ra ý vị man mát của tuổi trẻ, sáng sủa bóng loáng.

Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí đi tới.

Du Phong Thành liếc mắt nhìn cậu, hiển nhiên cảm thấy bất ngờ, “Sao?”

“Cậu… tôi, mấy chướng ngại vật kia, tôi không qua được.” Bạch Tân Vũ trong lòng hồi hộp, cậu vừa bị Phùng Đông Nguyên kích thích một chút đã lập tức tìm Du Phong Thành, cũng chẳng biết mình làm như vậy có đúng không.

Du Phong Thành cau đôi mày kiếm, “Anh nói cái giọng muỗi kêu này cho tôi nghe đó hả?”

Bạch Tân Vũ khó khăn nói: “400 mét chướng ngại vật, tôi vẫn không qua được, cậu, cậu giúp tôi được không?” Trần Tĩnh đã từng nói, hiện giờ chỉ có ba người có thể đạt yêu cầu trong thời gian quy định, một trong số đó là Du Phong Thành, một người là Lương Tiểu Mao, thằng nhóc ấy mặc dù hay a dua bợ đít, nhưng thành tích luyện tập lại rất giỏi, tiếc là cậu không thể nào đi tìm thằng nhóc kia nhờ vả được, người còn lại là Đại Hùng, Đại Hùng không quen biết cậu nên chắc chắn sẽ không chịu. Du Phong Thành là người nổi bật nhất trong khóa tân binh, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Bạch Tân Vũ nghĩ tới nghĩ lui, muốn tiến bộ trong thời gian còn lại, rõ ràng chỉ có thể tìm du Phong Thành.

Du Phong Thành nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều như vỏ sò, Bạch Tân Vũ run rẩy, có cảm giác như răng của hắn có thể hút máu vậy, cậu thấy hơi hối hận, nhưng nhớ đến việc chăn heo thì lại…

Trần Tĩnh đứng đó cách hai người không xa, hùa theo: “Tân Vũ, cuối cùng anh cũng đã tỉnh ngộ ra rồi, Phong Thành, nếu có thời gian thì cậu giúp đồng đội đi.”

Du Phong Thành nói: “Vâng, đội trưởng.” Nói xong nhìn Bạch Tân Vũ mập mờ nói: “Anh cầu xin lên trên đầu tôi luôn rồi, sao tôi có thể không giúp được.”

Bạch Tân Vũ vừa bị nụ cười bỉ ổi kia dọa một chút đã lập tức hối hận, nhịn không được lui về sau một bước, “Vậy… Ngày mai…”

“Cần gì phải ngày mai.” Du Phong Thành đứng dậy, ôm lấy vai của hắn, “Một tiếng nữa mới tới bữa sáng, tôi giúp anh vận động dạ dày chút nhé.”

“Không, cái này, bây giờ tôi đói lắm, không còn sức gì hết …”

“Ăn no rồi thì càng không thể tập, bụng rỗng mới được, đi thôi.” Du Phong Thành nói xong liền kéo Bạch Tân Vũ ra ngoài ký túc xá.

Bạch Tân Vũ vừa ra khỏi ký túc xá liền nhỏ giọng kêu: “Tôi hối hận rồi, hối hận lắm rồi.”

Du Phong Thành dùng cánh tay kẹp cổ cậu, “Bây giờ mới hối hận thì muộn rồi.”

Bạch Tân Vũ vẻ mặt cầu xin, “Tôi cũng biết là muộn rồi.”

“Anh sợ cái gì, bộ tôi cưỡng gian anh ở sân tập hay sao.”

“Không biết… A…” Bạch Tân Vũ van xin nói: “Chúng ta chỉ luyện tập thôi được không, đại ca, xin ngài đó.”

Du Phong Thành cười nói: “Chứ không thì anh còn muốn làm gì?”

Bạch Tân Vũ đột nhiên nói không nên lời.

Sau khi hai người đến sân tập, Du Phong Thành nói: “Bốn chướng ngại vật khó đối với anh, tôi yêu cầu anh một ngày phải qua được một cái, luyện tập với tốc độ này thì anh mới có thể vượt qua bài kiểm tra, nếu không đợi đến giai đoạn đào tạo súng, anh càng không có thời gian.”

Bạch Tân Vũ kinh ngạc nói: “Làm sao cậu biết bốn cái đó tôi không qua được.”

Du Phong Thành giật mình, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, âm điệu cũng cất cao, “Nhảm nhí, tôi nhìn thấy, bây giờ rốt cuộc anh có tập không.”

“Tập!”

Du Phong Thành véo cổ cậu, hung dữ nói: “Anh đã chủ động tìm tôi giúp anh, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, xem tôi trừng trị anh thế nào.”

Bạch Tân Vũ rụt cổ, không đầu không đuôi mà nói một câu, “Cậu hồi bé như thế nào?”

Du Phong Thành cau mày nói: “Cái gì?”

“Cậu khi bé ấy, không phải thế này, nếu lúc nhỏ cậu đáng ghét như vậy, tôi chắc chắn sẽ nhớ rõ cậu.”

Du Phong Thành nheo mắt lại, sắp sửa có bão lớn.

Bạch Tân Vũ thấy đại sự không tốt, lập tức chịu thua, “Thôi thì đi luyện!”

Du Phong Thành một cước đá cậu ra ngoài. Hết chương 22 Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  sau khi kết thúc đợt huấn luyện tân binh, cuộc sống sinh hoạt ở đại đội sẽ càng thêm đặc sắc nữa, cũng sẽ có thêm… nhân vật đặc sắc xuất hiện, bật mí chút nè, ví dụ như cậu Tiểu Ngư ~~ (“cậu” trong anh trai của mẹ)

Mà Tiểu Ngư và Tiểu Bạch cũng sẽ phát triển đến trình độ khiến người ta đau mắt đó nha ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện