Sau khi trở về công ty làm việc, Bạch Tân Vũ cảm thấy cả người cứ là lạ. Vất vả lắm cậu mới thích nghi được với cuộc sống sau khi rời khỏi bộ đội, kết quả chỉ một sự kiện bắt cóc lần này, lại khiến cho huyết dịch của cậu có chút sôi trào, cậu lấy khí lực lớn lắm mới đem bản thân đóng lại được trên ghế.

Tiếng đập cửa vang lên, Phùng Đông Nguyên nói vọng vào từ bên ngoài: “Bạch quản lý.”

Bạch Tân Vũ đáp: “Vào đi.”

Phùng Đông Nguyên đi vào đóng cửa lại.

Bạch Tân Vũ nhìn cậu ta không chớp mắt, “Thế nào?”

Phùng Đông Nguyên than thở: “Tối hôm qua em và Thiếu Trăn đi thăm Phong Thành rồi, giờ một ngày chỉ cho thăm hỏi một lúc thôi, khi đó mẹ của cậu ta cũng ở đấy, bọn em nói với cậu ta được đâu mấy câu.”

“Vậy tình huống bây giờ của cậu ta thế nào?”

“Tổn thương ở chân tương đối nghiêm trọng, nếu khôi phục không tốt, sau này sẽ không thể trở về Báo Tuyết đại đội nữa.”

Bạch Tân Vũ hít vào một hơi, tựa lưng trên ghế dựa, một hồi lâu cũng chưa nói gì.

Phùng Đông Nguyên ngó ngó, một bộ muốn nói rồi lại thôi.

Bạch Tân Vũ hỏi: “Còn gì khác không?”

“Sau khi bọn em đi, mẹ cậu ta đuổi theo, hỏi bọn em…..”Bạch Tân Vũ” là ai?”

Bạch Tân Vũ giật mình, “Sao bác ấy lại hỏi?”

“Bác ấy không có nói.”

“Vậy các cậu trả lời như thế nào?”

“Em nói thật thôi, nói anh là đồng đội của bọn em.’’

“Ờ, cậu trả lời thế là đúng rồi.” Xem ra cha của Du Phong Thành chưa đem chuyện của bọn họ kể cho mẹ hắn, bằng không thì thật là ngại quá.

“Tân Vũ.” Phùng Đông Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Anh không đi thăm Phong Thành chút sao?”

Bạch Tân Vũ rũ đầu xuống, mệt mỏi nói: “Tôi nên đi à.”

Phùng Đông Nguyên im lặng một chút, “Dù sao Phong Thành cũng là chiến hữu của chúng ta.”

Bạch Tân Vũ vùi mặt vào bàn làm việc, “Đông Nguyên, cậu biết không, tôi không dám đi.” Thấy nhau thì nói cái gì? Làm cái gì? Du Phong Thành sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cậu, cậu sẽ nhìn thấy một Du Phong Thành như thế nào? Những điều này đều là những thứ cậu nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, nhưng nếu nhìn thấy Du Phong Thành rồi, cậu lại cần phải đối mặt với chúng.

Cậu nhớ lại ánh mắt nghiêm túc của Giản Tùy Anh, nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh giữa mình và Du Phong Thành, cảm giác bó tay toàn tập.

Phùng Đông Nguyên vỗ cái bộp lên vai cậu, “Em hiểu mà.”

“Cậu đâu có hiểu.” Huyệt Thái Dương của Bạch Tân Vũ tối sầm lại, “Cậu chỉ biết hai bọn tôi thân nhau, nhưng chuyện chúng tôi đang yên đang lành như vậy, tại sao lại chia tay, cậu cũng không biết.”

Phùng Đông Nguyên dùng vẻ mặt sáng sủa sạch sẽ mà nhìn cậu, “Nếu anh muốn tìm em trò chuyện, em lúc nào cũng ở đây.”

Bạch Tân Vũ thấy trái tim mình run rẩy, giờ khắc này, cậu thật sự có dục vọng muốn xả hết ra, cậu rất muốn đem những thứ tồn đọng đã bị dằn xuống đáy lòng, những chuyện cũ đã hành hạ cậu rất lâu đều đổ ra một mạch, kể ra hết với người bạn mà cậu tin tưởng, nói không chừng vầy sẽ khiến cho lòng cậu trở nên dễ chịu rất nhiều. Nhưng cậu không thể, cậu không thể thản nhiên mà nói cho những người khác biết rằng, cậu nghi ngờ Du Phong Thành có thích mỗi mình cậu hay không, chuyện này hết lần này tới lần khác là mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn họ, song cậu lại không có ai để có thể nói cho thỏa.

Phùng Đông Nguyên vuốt vuốt đầu cậu, “Không muốn nói cũng không sao cả, em chỉ hi vọng anh đừng o ép bản thân quá mức, anh không làm gì sai cả, nên cũng không cần để gánh nặng không thuộc về mình ở trong lòng.”

Bạch Tân Vũ miễn cưỡng cười cười với cậu ta, “Ra cái vẻ nho nhã, có phải gần đây cậu đọc nhiều sách quá không hả?”

Phùng Đông Nguyên cười đáp: “Có lẽ vậy.”

“Đông Nguyên, trong khoảng thời gian này, cậu thường xuyên giúp tôi đi thăm nom cậu ta chút nhé..” Hiện tại Bạch Tân Vũ chỉ hi vọng thương thế của Du Phong Thành có thể chóng ngày hồi phục, Báo Tuyết đại đội vẫn là mục tiêu cả đời của hắn, nếu không thể trở về nữa, nhất định là một đả kích rất lớn đối với hắn.

Vài ngày sau, Trần Tĩnh cùng những người khác trong Báo Tuyết trở về Tân Cương, Hoắc Kiều vẫn nán lại ở Bắc Kinh lâu hơn một chút. Lúc bọn họ đi, Bạch Tân Vũ cùng Yến Thiếu Trăn đều đến tiễn, ánh mắt của đám người Báo Tuyết nhìn cậu có chút kì dị, đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi, đại khái là chẳng hiểu tại sao Bạch Tân Vũ không đến thăm bệnh.

Sau khi tiễn bọn họ đi, hai người ngồi xe Hoắc Kiều trở về thành phố. Hoắc Kiều hỏi tình huống của Yến Thiếu Trăn ở Bắc Kinh, hai người họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Bạch Tân Vũ thì lặng im suốt cả đoạn đường.

Hoắc Kiều hỏi: “Tôi đưa các cậu đến đâu thì được?”

Yến Thiếu Trăn nói: “Cứ thả tôi xuống chỗ nào cũng được, hôm nay tôi nghỉ, không trở về bộ đội.”

“Chỗ này đi.” Bạch Tân Vũ nói: “Nơi này rất gần công ty của tôi.”

Hoắc Kiều liếc cậu một cái qua kính chiếu hậu, “Được.” Hắn dừng xe lại, nói: “Thiếu Trăn, cậu xuống xe trước chờ một lát, tôi nói đôi câu với Tân Vũ.”

Yến Thiếu Trăn cũng chẳng hề ngạc nhiên, dứt khoát xuống xe, đóng cửa xe lại.

Bạch Tân Vũ âm thầm hít sâu một hơi, chờ đợi Hoắc Kiều mở lời.

Hoắc Kiều nói: “Sáng ngày mai Phong Thành phải tiến hành một ca đại phẫu ở chân, dù chân của nó có thế nào đi nữa, cũng không thể khôi phục như hồi trước rồi, vốn là sau đó có thể khôi phục được 8-9 phần linh hoạt hay không, thì còn phải xem ca phẫu thuật ngày mai có thành công không đã.”

Bạch Tân Vũ yên lặng lắng nghe. Cậu thấy trái tim mình như bị vật gì kéo, trùng xuống, cảm giác nặng nề thế này làm cho cậu thực sự khó thở.

“Tôi cảm thấy so với việc để mẹ thằng bé gọi cho cậu, thì tự tôi nói với cậu vẫn tốt hơn, Phong Thành nói không nhìn thấy cậu, nó không vào phòng giải phẫu.”

Thân thể Bạch Tân Vũ run lên, đầu của cậu gần như đã cúi xuống ngực.

Hoắc Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở: “Chúng ta đều đã được huấn luyện kháng thuốc, nếu như nó không phối hợp, rất khó để gây tê có hiệu quả, nếu cưỡng chế tăng liều, não của nó có thể sẽ tổn thương, chúng tôi không ép nó được. Chuyện của hai đứa, là nó phụ cậu, nhưng tôi biết cậu cũng giống với mọi người, hi vọng nó mau chóng khỏe mạnh trở lại, cho nên sáng mai cậu đến thăm nó một chút có được không?”

Bạch Tân Vũ nói giọng khàn khàn: “Tôi đi.”

Tân Vũ, cảm ơn cậu, đứa trẻ Phong Thành này có nhiều chỗ chúng tôi đã dạy dỗ tốt, có nhiều chỗ lại làm cho lung tung beng lên hết cả, thật sự là…..” Hoắc Kiều thở dài. “Dù sao đi chăng nữa. Chị của tôi cùng anh rể đều là người hiểu biết, cậu không cần lo sẽ xấu hổ gì đó đâu.”

Tay Bạch Tân Vũ đã nắm lấy chốt cửa xe, lại chậm rì rì không có đẩy ra.

Hoắc Kiều quay đầu ngó cậu.

Bạch Tân Vũ ngẩng đầu, yên lặng mà nhìn khuôn mặt anh tuấn dương cương của Hoắc Kiều, những câu nói đã chôn trong lồng ngực rất lâu chẳng nề hà mà tràn ra, “Đội trưởng, trước đây tôi rất ghen tị với anh.”

Hoắc Kiều khẽ giật mình, lập tức lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Giờ thì thế nào?”

Bạch Tân Vũ chẳng biết phải trả lời như thế nào.

“Cậu sẽ trưởng thành thôi, khi còn bé tôi thích Madonna, thề là không phải cô ấy thì không cưới, giờ ngay cả họ của cô ta tôi cũng chẳng nhớ nổi. Có lẽ cậu cảm thấy cái này chả liên quan, nhưng trong mắt tôi thì không khác là mấy, sau khi Phong Thành gặp cậu, nó mới phân rõ được ngưỡng mộ và yêu thích, trong quá trình hiểu rõ này nó đấu tranh rất nhiều, nó vẫn nghi ngờ chính mình, trước phủ định, rồi sau đó lại khẳng định, rất nhiều hành vi quá khích của nó, đều biểu đạt cho nội tâm giằng xé và hấp tấp. Dĩ nhiên, tôi đang không nói đỡ cho nó, chẳng qua tôi cảm thấy, nó biết rõ người mà nó muốn cùng qua một đời không phải là tôi, cho nên cậu không cần ghen tị với tôi đâu.” Hoắc Kiều nháy mắt một cái, “Cơ mà đúng là tôi đẹp trai hơn cậu một tí nha, cái đó vẫn đáng cho cậu ghen tị đó.”

Bạch Tân Vũ không biết nên làm cái bản mặt gì, cậu thậm chí còn chẳng biết có cái neuron nào vừa đứt trong não mình không, mà lại buột ra những lời này, thế nhưng sau khi cậu nói ra lại có cảm giác nhẹ nhõm hẳn, cậu vẫn kính trọng Hoắc Kiều, cậu không muốn lấy bất cứ thứ tâm tình u ám nào mà đối mặt với người này, cậu không làm sai cái gì cả, cậu muốn được thản nhiên không hề cố kỵ. Cậu miễn cưỡng cười cười, “Mấy lời cuối tôi không đồng ý đâu đấy.” Còn những lời đằng trước…..cậu không biết có nên đồng tình hay không.

Hoắc Kiều cũng cười, “Đi thôi, Thiếu Trăn đang chờ đấy.”

Bạch Tân Vũ xuống xe, Yến Thiếu Trăn lẳng lặng quan sát cậu, dường như đã đoán ra được đại khái là bọn họ nói cái gì.

Bạch Tân Vũ nói: “Sớm mai tôi đến bệnh viện thăm cậu ta, cậu đi theo tôi không?”

Yến Thiếu Trăn hỏi ngược lại: “Cậu hi vọng tôi cùng cậu đi à?”

Bạch Tân Vũ giật mình, “Không phải, tôi chỉ thuận miệng chút thôi.”

“Theo lý hẳn là đêm nay tôi đã phải trở về quân doanh, nhưng nếu cậu không dám đi một mình, tôi có thể đi cùng cậu.”

Bạch Tân Vũ vuốt mặt, “Không cần nha, cậu đừng cố ý xin nghỉ, từ đâu mà tôi lại “không dám” cơ chứ.”

“Từ đâu ấy à?” Yến Thiếu Trăn lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, “Cậu không hề lo lắng rằng Du Phong Thành sẽ nhân cơ hội này yêu cầu làm lành với mình à? Tôi chả tin.”

Trái tim Bạch Tân Vũ hẫng một cái, không nói gì.

“Cậu một mực không đến bệnh viện thăm cậu ta, không phải vì sợ cậu ta sẽ nói như vậy ư, cậu không rõ phải trả lời như thế nào, cậu ta bị thương, cậu lại mềm lòng, nhưng cậu lại không biết hai người có nên tiếp tục hay không, cho nên cậu cứ tránh mãi.”

Bạch Tân Vũ đập hắn một cái, “Cái bằng tâm lý xã hội học của cậu thật đáng đồng tiền bát gạo đó.”

Yến Thiếu Trăn cười khổ: “Chỉ e rằng tôi là người hiểu rõ nhất tình huống giữa hai người các cậu, tuy tôi chẳng muốn biết nhiều như thế một chút nào.”

Bạch Tân Vũ hạ giọng: “Cậu nói đúng, tôi không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào.”

“Thế mà vẫn đi.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Tôi mà không đi, cậu ta không vào phòng giải phẫu.”

“Hê.” Yến Thiếu Trăn cười mỉa mai, “Coi như tôi đã hiểu mấy lời cậu nói lúc từ chối tôi rồi, cậu nói Du Phong Thành là tên lưu manh, tôi lại chẳng rõ cậu ta không biết xấu hổ đến như thế, giờ thì hiểu rồi đây.”

“Ngày mai tôi muốn dẫn cả Đông Nguyên đi cùng.”

Yến Thiếu Trăn nhéo nhéo bờ vai cậu, “Tôi sẽ đi cùng cậu.”

“Cậu không cần…..”

“Tôi muốn đi cùng cậu.” Yến Thiếu Trăn nhấn giọng.

Bạch Tân Vũ thở dài một tiếng, không biết ngày mai bản thân mình sẽ đối mặt với cái gì.

Sáng sớm hôm sau, ba người xách theo chút hoa quả tươi rồi đi đến bệnh viện. Mấy thứ này là do Phùng Đông Nguyên nhất nhất đòi mua, Bạch Tân Vũ hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nổi hình ảnh mình xách theo mấy thứ này đi vào phòng bệnh sẽ quái đến mức nào, nhưng cậu cũng chẳng lay chuyển được Phùng Đông Nguyên.

Đến bệnh viện rồi, Hoắc Kiều đã chờ ở đó, hắn đứng bên cạnh một phụ nữ chừng 40 tuổi, bề ngoài vô cùng giống Hoắc Kiều, xinh đẹp lão luyện, giữa đôi mày hiện ra anh khí, đây hiển nhiên là mẹ của Du Phong Thành.

Bạch Tân Vũ kín đáo chuyển cái giỏ trái cây bự một cách ngu si qua Yến Thiếu Trăn, có chút thấp thỏm đi tới.

Hoắc Kiều nói: “Chị, đây chính là Tiểu Bạch.”

Hoắc Khiết quan sát cả người Bạch Tân Vũ một phen, lộ ra một cái cười có chút mệt mỏi, “Chào cháu, cô là mẹ của Phong Thành.”

“Bạch Tân Vũ gật đầu, “Cháu chào cô.”

“Trong hai đứa ai theo đuổi ai vậy?’

Bạch Tân Vũ bị câu hỏi như một búa giáng xuống này đập cho sửng sốt, “Ớ….dạ?”

Hoắc Khiết dùng ánh mắt dò hỏi mà nhìn cậu, “Là con của cô theo đuổi cháu à?”

Hoắc Kiều nhanh chóng ngăn bà lại, “Chị, bây giờ nói cái này không thích hợp!”

“A.” Hoắc Khiết nói: “Tiểu Bạch, cháu vào xem nó đi. Nó vẫn tìm cháu, không nhìn thấy cháu là không chịu phẫu thuật. Thanh niên nói chuyện yêu đương, sớm tụ sớm tan cũng rất tốt, thế nhưng dù sao nó cũng đang bị thương, hi vọng cháu có thể giúp mấy bác khuyên nhủ nó một chút, cám ơn cháu.”

Đại não Bạch Tân Vũ nảy ra một khoảng rỗng tuếch ngắn ngủi, cậu vẫn cảm thấy đi theo Giản Tùy Anh nhiều năm như vậy, chuyện hiếm lạ gì cậu cũng đều thấy qua, nhưng từ khi lĩnh giáo Du Phong Thành, gặp được cha của Du Phong Thành, lại thể hội mẹ của Du Phong Thành, cậu thật sự tin rằng đây chính xác là thân sinh của Du Phong Thành.

Cậu điều chỉnh hô hấp một chút, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Du Phong Thành nghiêng đầu qua, sắc mặt hắn tái nhợt, khuôn mặt gầy đi vài phần, hai người bốn mắt gặp nhau, tựa như đều rõ ràng thấy được tâm tình rối rắm biến hóa trong mắt đối phương, cách vài mét cự ly, Bạch Tân Vũ lại cảm nhận được cái gì gọi là liếc mắt ngàn năm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện