Du Phong Thành cảm giác thời gian như ngừng lại vào giờ khắc này, hắn cùng Nghiêm Cường mắt đối mắt giữa cự ly hai ba mét, nhưng tựa như bọn họ đang không ở cùng một thế giới, Nghiêm Cường mở miệng nói gì đó, hắn không nghe thấy, hắn chỉ thấy đại não ong ong muốn vỡ, thật giống như mọc rễ chết trân tại chỗ.

Hắn hận hiện tại không thể móc súng bắn chết mình luôn, hắn không muốn đối mặt với lựa chọn như vậy, bởi vì hắn biết cho dù hắn chọn bên nào đi chăng nữa, về sau hắn sẽ đều hối hận.

Nghiêm Cường cả giận hô: “Đi đi!”

Từ nhỏ đến lớn Du Phong Thành hắn vẫn là một người quả quyết, đời này chỉ duy nhất có hai lần rơi vào cảnh lưỡng nan, đều liên quan đến Bạch Tân Vũ, hắn phụ Bạch Tân Vũ một lần, há có thể có lần thứ hai? Nhưng hết lần này tới lần khác cũng chẳng phải chỉ là vấn đề ân oán tình cừu giữa hai người bọn họ, còn quan hệ đến vài cái mạng người nữa! Nghiêm Cường bắt được chốt cửa, gắng gượng muốn bò dậy từ trên mặt đất.

Du Phong Thành quan sát hắn, nắm đấm siết đến kêu lên răng rắc.

Đương lúc Du Phong Thành cảm giác hắn sắp phát điên đến nơi, khu Tây đột nhiên truyền đến một tiếng nổ*, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển theo, tay Nghiêm Cường khẽ trợt khỏi cái chốt cửa, cả người lại ngã sấp xuống đất một lần nữa, đầu cạch một cái mà dộng vô nền đá cẩm thạch, hắn vốn đã mất máu quá độ, giờ triệt để choáng ngất luôn.

Du Phong Thành trố mắt muốn nứt, run rẩy nói: “Bọn họ ở khu Tây! Bọn họ ở khu Tây!” Hắn mừng rỡ như phát cuồng, một tiếng nổ này đơn giản đã cứu vớt hắn ra khỏi địa ngục!

*Chị Thừa giải thích đây là nổ lựu đạn, không phải bom.

Thân thể hắn khôi phục năng lực hành động trong nháy mắt, chạy đến cõng Nghiêm Cường lên, hướng phía vừa mới nổ guồng chân chạy như điên.

Chạy được đâu hơn 300 mét, hắn rốt cuộc tìm ra được nhà kho nơi tiếng nổ phát sinh, lại men theo vết máu cùng vết chân hỗn độn đuổi hơn 100 mét, xa xa, hắn thấy được một nhóm người Bạch Tân Vũ.

“Tân Vũ!” Du Phong Thành hét lớn.

Đám người Bạch Tân Vũ nhác quay đầu, chỉ thấy Du Phong Thành đang cõng cái gì chạy tới phía bọn họ.

Đáy lòng lộn tùng phèo của Bạch Tân Vũ trong nháy mắt nhìn thấy Du Phong Thành rốt cuộc cũng bình tĩnh sơ sơ, cậu nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi: “Anh Cường bị thương à?”

Du Phong Thành đỡ Nghiêm Cường đang hôn mê qua cho Từ tổng, hắn chộp lại cánh tay Bạch Tân Vũ, mắt không hề chớp lấy một cái mà nhìn cậu, phảng phất muốn đem khuôn mặt kia khắc vào con ngươi của mình.

Bạch Tân Vũ ngửi được một tia bất thường, “Cậu làm sao thế?”

Trần Tĩnh vội la lên: “Cậu tới thật đúng lúc, theo bọn tôi hộ tống con tin rời khỏi đây, A Mạch bị thương, chúng ta phải lấy tốc độ nhanh nhất rút lui đến vùng an toàn.”

Du Phong Thành cứ như mắt điếc tai ngơ, cũng chẳng thèm liếc Trần Tĩnh một cái, ngay trước mặt nhiều người như vậy, không hề cố kỵ mà đỡ lấy gáy Bạch Tân Vũ, đặt một cái hôn nhu hòa ấm áp khó có thể hình dung lên trán cậu.

Không chỉ có Bạch Tân Vũ ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều ngớ ra tại chỗ.

Du Phong Thành buông lỏng tay, hạ giọng: “Tôi không thể hộ tống mọi người, mọi người mau rời khỏi đây đi!”

Sau khi thừ ra mất một lúc, Trần Tĩnh không hiểu mô tê gì mà hỏi: “Cậu còn muốn đi đâu?”

Du Phong Thành xoay người rời đi, “Đi tìm mấy người bên đội trưởng.”

“Nhân số bên đội trưởng vẫn đầy đủ, A Mạch bị thương, Tân Vũ hết đạn!” Trần Tĩnh kêu kên: “Du Phong Thành, cậu có nghe không đấy?”

Bạch Tân Vũ gặng hỏi: “Nhỡ đâu trên đường đụng phải kẻ địch thì làm sao bây giờ?”

Du Phong Thành cũng chẳng quay đầu lại, “Kẻ địch bị chúng tôi tiêu diệt hết rồi. Trong vòng 5 phút hãy rời xa khỏi các công trình, anh Cường đang mất nhiều máu.”

“Du Phong Thành!” Bạch Tân Vũ lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của cậu là hộ tống con tin rút lui!”

Đôi mắt Du Phong Thành đỏ bừng, môi khẽ run, nhưng thủy chung không có quay đầu.

Trái tim vừa mới bình thản trở lại của Bạch Tân Vũ tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cậu không thể lý giải nổi hành động hiện tại của Du Phong Thành, bên phía Hoắc Kiều còn lại nửa đội, bọn họ cũng chỉ có Trần Tĩnh là người giàu sức chiến đấu nhất, dù cho địch ở khu Tây đã bị quét sạch, nhỡ đâu có một kẻ lọt lưới thì sao? Vẫn có thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, vào thời điểm này, người Du Phong Thành quan tâm vẫn là………….vẫn là Hoắc Kiều ư? Cậu luôn cảm thấy Du Phong Thành sẽ không chẳng thèm quan tâm đến đại cục như thế, nhưng trừ lý do này ra, cậu nghĩ không ra lý do nào khác, cũng có lẽ là bởi vì Du Phong Thành đã từng vì Hoắc Kiều mà bỏ rơi cậu, cho nên khi chuyện tương tự phát sinh, trong lúc hỗn loạn cậu lại chợt nảy ra ý nghĩ như vậy đầu tiên. Cậu dõi theo bóng lưng của Du Phong Thành, răng nghiến tựa như chảy máu, cậu khống chế không đặng mà quát: “Du Phong Thành, cậu đứng lại đó! Cậu của cậu an toàn đến không thể an toàn hơn, cậu lại để cho chúng tôi mang theo hai người bệnh và một đám con tin rút khỏi? Cậu con mẹ nó….Đầu óc cậu bị nước vào có phải không!” Cậu hét xong lời cuối cùng, giọng nói đã có một tia nghẹn ngào. Du Phong Thành chạy tới đây cứu cậu từ ngàn dặm xa xôi, nguyên bản cậu cảm động vô cùng, nhưng sự cảm động này còn chưa giữ ở trong lòng cậu được hơn 2 tiếng đồng hồ, đã một lần nữa bị Du Phong Thành đạp cho nát bấy.

Nếu cậu vẫn là một thành viên của Báo Tuyết đại đội, cậu sẽ chẳng thể xả những lời này trước mặt nhiều người như vậy, thật may là bây giờ cậu đâu còn như thế nữa, cậu chỉ là một “con tin,” có thể tự do để tình cảm thao túng chính mình, cậu quả thực không làm cách nào khống chế được nỗi phẫn nộ cùng thất vọng trong nội tâm, bi phẫn mấy ngày qua khi bị áp bức, bị nhốt, đánh đập, cùng suýt bị thiêu chết hoàn toàn bạo phát vào giờ khắc này, đầu óc cậu trống rỗng, hướng về bóng lưng của Du Phong Thành lạc giọng hét lên: “Du Phong Thành, con mẹ nó đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa!”

Thân thể Du Phong Thành cứng đờ, trong hốc mắt nổi lên một tia nước, hắn nhắm mắt một cái, đoạn hướng về phía khu Đông mà chạy. Thời gian quá gấp gáp vội vã, hắn không có cách nào giải thích nhiều đến như vậy, nếu như bọn họ có thể sống sót, đương nhiên hắn sẽ có thời gian khiến Bạch Tân Vũ hiểu cho rõ ràng, nếu như không thể, vậy thời khắc này dù có giải thích cũng càng thêm vô dụng.

Bạch Tân Vũ lau mặt, “Đi, nhanh đi.” Cậu cúi đầu, không muốn thấy ánh mắt của những người khác nhìn về phía mình.

Trần Tĩnh xoa xoa tóc cậu, “E rằng cậu ta còn có nguyên nhân khác, Phong Thành không giống loại người không vì đại thể như thế.’’

Bạch Tân Vũ lắc lắc đầu, “Đi ra ngoài trước rồi hẵng nói.”

Bọn họ cõng người bị thương, che chở con tin, một đường thấp thỏm chạy ra khỏi nhà kho, may mắn làm sao, dọc theo con đường này cũng không đụng phải kẻ địch.

Sau khi hít thở được không khí mát lạnh ở bên ngoài, Bạch Tân Vũ cảm thấy đại não mình cũng tỉnh táo đôi chút, cậu ngẫm lại bộ dạng của Du Phong Thành vừa rồi, dường như có chỗ nào đó không ổn lắm, e rằng đúng như Trần Tĩnh nói, có những nguyên nhân gì khác ư? Cậu không biết, cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, cậu mệt mỏi rã rời, chỉ hi vọng nhiệm vụ nhanh nhanh kết thúc, cậu muốn ngã vào đâu đó ngủ li bì, đem hết thảy mọi thứ quên sạch sành sanh trong giấc mơ.

Du Phong Thành tựa như đang dùng tốc độ chạy cự ly 100 mét mà lao băng băng về khu phía Đông, hắn vừa chạy vừa không ngừng ngó đồng hồ đeo tay, cách lúc bom nổ không đến 6 phút nữa. Hai khu nhà xưởng cách nhau khá xa, có thể chạy đến khu Đông, cùng mọi người rút lui trước khi bom nổ hay không, trong tâm hắn không có một chút ăn chắc nào, kim đồng hồ tựa như đang đòi mạng.

Trước thời điểm bom nổ 2 phút, rốt cục hắn cũng chạy tới đại sảnh ở khu Đông nơi ban đầu họ cùng giằng co với bọn cướp, hắn hướng phía trên lầu mà hô to, “Đội trưởng! Đội trưởng!”

Hắn gọi hai tiếng, nhưng không ai đáp lại, lòng hắn nóng như lửa đốt mà chạy lên tầng.

Bắt đầu bước vào 100 giây đếm ngược. Hắn chạy đến tầng 4, phát hiện thì ra trong căn phòng bọn cướp ẩn thân chỉ còn lại dấu vết chiến đấu cùng mấy thi thể, toàn bộ người đều không thấy đâu. Lẽ nào bọn họ đã rút lui? Dù trong lòng Du Phong Thành kỳ vọng như thế, nhưng vẫn không thể yên tâm, dù sao nhà xưởng này cũng quá lớn đi, hắn đang muốn hướng về một phía khác tìm kiếm, đột nhiên, hắn nghe được tiếng quát tháo truyền đến từ xa xa.

Hắn bám theo âm thanh đó chạy ra khỏi gian phòng, vọt tới trước lan can tầng 4, vừa ngóng xuống tầng dưới, đã thấy đám người Hoắc Kiều mang theo tù binh bị bắt đứng ở đại sảnh.

“Đội trưởng!”

Hoắc Kiều ngửa đầu nhìn hắn, “Tiểu Ngư? Tôi nghe là cậu….”

Du Phong Thành hét lớn: “Chạy mau! Chỗ này ngay lập tức sẽ nổ tung!”

Hoắc Kiều biến sắc, “Lập tức rút lui! Tiểu Ngư, cậu mau xuống đây!”

Du Phong Thành nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, chỉ còn lại có 18 giây, hắn không xuống kịp nữa, hắn quay đầu chạy trở về căn phòng vừa rồi.

Hắn nghe thấy Hoắc Kiều điên cuồng hét lên tên của hắn. Cùng trong lúc đó, trong tai nghe vô tuyến điện đột nhiên truyền đến tạp âm, hắn ngây ngẩn cả người, bên trong truyền đến giọng nói của A Tứ, “Nhiễu sóng vô tuyến điện đã được giải quyết, nghe được mời…”

Người nào đó hét một câu, “Sắp nổ rồi, chạy mau!”

Hoắc Kiều kêu lên: “Phong Thành, cháu mau xuống đây!”

Du Phong Thành trầm giọng nói: “Không còn kịp rồi, còn có 12 giây, mọi người đi mau.”

Kênh vô tuyến an tĩnh trong nháy mắt.

Du Phong Thành vọt tới trước cửa sổ, quan sát vài bụi cỏ hoang dưới mặt đất, bốn tầng lầu, độ cao so với mặt đất là 12 mét, có nhảy hay không đều mất mạng như chơi. Hắn đột nhiên nghĩ tới Bạch Tân Vũ, trên mặt tựa như có thứ gì đó ươn ướt lướt qua, giờ khắc này tim hắn quả thực như bị dao cắt, xa xa truyền đến một chuỗi tiếng nổ mạnh, toàn bộ khu nhà bắt đầu kịch liệt rung động, Du Phong Thành đẩy cửa sổ, không chút do dự mà nhảy ra ngoài….

Đám người Hoắc Kiều vừa mới lao ra khỏi cửa lớn, bom đã phát nổ, bọn họ bị dư chấn xô ngã trên đất, xới lên một đống bụi bặm. Hoắc Kiều bò dậy từ trên đất, dáo dác nhìn đại sảnh đang đổ sụp, điên cuồng hét lên: “Du Phong Thành—“

“Đội trưởng, mau tránh xa một chút!” Mấy người lôi kéo Hoắc Kiều cách xa khỏi khu nhà.

Tất cả đất đá lớn nhỏ đều bung hết lên khắp trời, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nhà máy đã bắt lửa ngùn ngụt, âm thanh dao động kịch liệt đánh thẳng vào lòng người ta.

Hoắc Kiều vô lực ngã ngồi trên đất, hai tay ôm lấy đầu, bả vai không khống chế được mà run rẩy.

Sau khi Bạch Tân Vũ cùng Trần Tĩnh thu xếp ổn thỏa cho những người bị thương và con tin xong, đột nhiên chứng kiến nhà máy nổ tung, bèn chạy về mà lòng như lửa đốt, bọn họ nhìn thấy Báo Tuyết đại đội bụi đất đầy đầu, vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Sao lại nổ?”

Cậu tìm kiếm một vòng, lại không phát hiện ra Du Phong Thành, trái tim cậu căng thẳng, âm thanh bỗng chốc lí nhí, nhỏ giọng hỏi: “Du Phong Thành đâu?”

Hoắc Kiều đột nhiên nhảy dựng lên từ dưới mặt đất, vành mắt hắn đỏ bừng, cơ thịt trên mặt dường như đều vặn vẹo, hắn nói giọng khàn khàn: “Lập tức tổ chức tìm kiếm, tìm kiếm….Tiểu Ngư và A Tứ.”

Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy trong đầu đánh lên đến ùng một tiếng, “Tiểu Ngư….Du Phong Thành làm sao vậy?”

Hoắc Kiều không có thời gian trả lời cậu, chạy về phía căn phòng cuối cùng mà Du Phong Thành dừng lại, những người khác cũng bám theo.

Sắc mặt Bạch Tân Vũ trắng bệch như tờ giấy, cậu nhìn Trần Tĩnh, “Có phải cậu ta còn ở bên trong không?”

Trần Tĩnh hít sâu một hơi, “Đi thăm dò trước đã.”

Du Phong Thành….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện