“Đổi sang cái khác đi Thiên Tâm.”
“Bây giờ sẽ trình chiếu phim khoa giáo.”
Thiên Tâm nói phim khoa giáo ở đây tương đương với GV ở địa cầu, hơn nữa Thiên Tâm còn đặc biệt tìm phim có cảnh hai người cùng tiến vào một người, cùng với cảnh cả cánh tay đưa vào hậu đình để thể hiện tiềm năng vô hạn của cúc hoa.
Tĩnh nhìn thấy liền trợn mắt há mồm.
“Thiên Tâm, làm như vậy sẽ không mất mạng người chứ?”
“Cái này chỉ dùng để tham khảo thôi, chúng được lấy ra từ các máy vi tính ở địa cầu đấy, còn chưa được kiểm nghiệm thực tế.”
“Tôi không muốn thương tổn em ấy, Thiên Tâm, thích người địa cầu là đúng hay sai đây.”
Thấy được, sờ được, nhưng lại không ăn được, tình yêu như vậy cũng là một loại dằn vặt a.
“Thiên Tâm cũng thích cậu bé lắm.”
Tĩnh trộm liếc nhìn những hình ảnh vẫn còn chiếu trên màn hình, dường như so với việc y tiến nhập vào cơ thể Tiêu Địch còn muốn quá phận hơn đó. Quan trọng nhất có lẽ là bước đầu tiên, chúng ta phải chiếm được hảo cảm từ đối phương thì mới tốt.
Đối với loại chuyện yêu đương này, mặc dù là người ở các tinh cầu khác nhau nhưng về cơ bản cũng tương tự nhau. Trong đó, bước đầu tiên chính là hẹn hò, tặng quà cho đối phương. Tĩnh rất hoài nghi vào kỳ động dục mình có thể nhẫn nại tiến hành theo từng bước một hay không. Do đó lần này khả năng để thỏa mãn bản thân là rất khó, hay là y nên chờ đợi đến đợt tiếp theo, đây chính là lo lắng lớn nhất của Tĩnh.
“Thiên Tâm, chờ đến khi cậu bé kết thúc cuộc thi lập tức mời em ấy lên đây ngắm sao đi.”
“Xác nhận mệnh lệnh.”
Môn thi cuối cùng của Tiêu Địch kết thúc vào buổi tối. Đặt quyển sách xuống bàn, cậu cầm lấy kính viễn vọng bắt đầu quan sát bầu trời đầy rẫy những chiếc phi thuyền của ngoại tinh nhân đang bay lơ lửng trong không trung. Đột nhiên trong phòng chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, khi Tiêu Địch mở mắt nhìn lần nữa thì đã thấy bản thân mình đang ở trên phi thuyền.
“Hoan nghênh cậu bé lần thứ hai lên phi thuyền J2.”
“Thiên Tâm, rất nhớ cậu nha. Nếu như mấy ngày nay không có cậu thì tớ chết chắc rồi.”
Tiêu Địch nằm dán người lên vách kim loại nhằm muốn ôm lấy Thiên Tâm.
Lập tức bốn phía xuất hiện hình ảnh bắn pháo hoa hư cấu.
“Cậu bé, cậu đang làm cái gì vậy hả?”
“Nghiên cứu một chút về thân tàu của phi thuyền thôi.”
“Thiết bị này thật lạc hậu a.”
Tiêu Địch quơ quơ kính viễn vọng trong tay, thầm nghĩ dù sao cái này cũng coi như đồ cao cấp nhất mà cậu mua được trong chợ rồi.
“Bây giờ sẽ trình chiếu phim khoa giáo.”
Thiên Tâm nói phim khoa giáo ở đây tương đương với GV ở địa cầu, hơn nữa Thiên Tâm còn đặc biệt tìm phim có cảnh hai người cùng tiến vào một người, cùng với cảnh cả cánh tay đưa vào hậu đình để thể hiện tiềm năng vô hạn của cúc hoa.
Tĩnh nhìn thấy liền trợn mắt há mồm.
“Thiên Tâm, làm như vậy sẽ không mất mạng người chứ?”
“Cái này chỉ dùng để tham khảo thôi, chúng được lấy ra từ các máy vi tính ở địa cầu đấy, còn chưa được kiểm nghiệm thực tế.”
“Tôi không muốn thương tổn em ấy, Thiên Tâm, thích người địa cầu là đúng hay sai đây.”
Thấy được, sờ được, nhưng lại không ăn được, tình yêu như vậy cũng là một loại dằn vặt a.
“Thiên Tâm cũng thích cậu bé lắm.”
Tĩnh trộm liếc nhìn những hình ảnh vẫn còn chiếu trên màn hình, dường như so với việc y tiến nhập vào cơ thể Tiêu Địch còn muốn quá phận hơn đó. Quan trọng nhất có lẽ là bước đầu tiên, chúng ta phải chiếm được hảo cảm từ đối phương thì mới tốt.
Đối với loại chuyện yêu đương này, mặc dù là người ở các tinh cầu khác nhau nhưng về cơ bản cũng tương tự nhau. Trong đó, bước đầu tiên chính là hẹn hò, tặng quà cho đối phương. Tĩnh rất hoài nghi vào kỳ động dục mình có thể nhẫn nại tiến hành theo từng bước một hay không. Do đó lần này khả năng để thỏa mãn bản thân là rất khó, hay là y nên chờ đợi đến đợt tiếp theo, đây chính là lo lắng lớn nhất của Tĩnh.
“Thiên Tâm, chờ đến khi cậu bé kết thúc cuộc thi lập tức mời em ấy lên đây ngắm sao đi.”
“Xác nhận mệnh lệnh.”
Môn thi cuối cùng của Tiêu Địch kết thúc vào buổi tối. Đặt quyển sách xuống bàn, cậu cầm lấy kính viễn vọng bắt đầu quan sát bầu trời đầy rẫy những chiếc phi thuyền của ngoại tinh nhân đang bay lơ lửng trong không trung. Đột nhiên trong phòng chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, khi Tiêu Địch mở mắt nhìn lần nữa thì đã thấy bản thân mình đang ở trên phi thuyền.
“Hoan nghênh cậu bé lần thứ hai lên phi thuyền J2.”
“Thiên Tâm, rất nhớ cậu nha. Nếu như mấy ngày nay không có cậu thì tớ chết chắc rồi.”
Tiêu Địch nằm dán người lên vách kim loại nhằm muốn ôm lấy Thiên Tâm.
Lập tức bốn phía xuất hiện hình ảnh bắn pháo hoa hư cấu.
“Cậu bé, cậu đang làm cái gì vậy hả?”
“Nghiên cứu một chút về thân tàu của phi thuyền thôi.”
“Thiết bị này thật lạc hậu a.”
Tiêu Địch quơ quơ kính viễn vọng trong tay, thầm nghĩ dù sao cái này cũng coi như đồ cao cấp nhất mà cậu mua được trong chợ rồi.
Danh sách chương