Những lọ nước hoa hồng được đặt đứng trên bàn trong nhà bếp. Anh đứng choãi chân, vịn tay vào bàn, bên cạnh chúng. Anh nhìn trân trối vào cái nhãn của lọ nước hoa và màu hồng nhạt của thứ chất lỏng phía trong lọ.
M đã bỏ đi.
Ý nghĩ dội lên lạnh lẽo và im bặt. Không một tiếng vang.
Anh tiếp tục nhìn trân trối vào cái nhãn lọ nước. Lần này, anh nhận ra vệt mực màu xanh đen, đóng nổi thời hạn sử dụng của lọ nước. Nó nằm đè ngay lên hình bông hoa hồng. Không phải hình chụp, mà là hình vẽ. Vẽ rất khéo. Hình như l hình hoa của Georgia O’Keeffe.
O’Keeffe. O’Keeffe. E… e… Trí óc tỉnh ra dần dần một cách lạnh lùng. M đã vĩnh viễn rời bỏ anh. M đã lựa chọn một người khác. Vợ anh đã bỏ đi với một người đàn ông khác. Anh không mang lại hạnh phúc cho M. M không yêu anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt. Khuôn mặt M đứng trong khoảng không đó – trên khuôn mặt ấy, ý niệm về anh và bốn năm qua đã hoàn toàn bị xóa sạch. Rồi từ trong khoảng không đó hiện ra một chiếc giường xa lạ; M ở đó trần truồng, quấn l một người đàn ông khác. Rồi chiếc giường biến mất. Và anh thấy anh.
Sau nửa đêm, căn nhà này sẽ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng tủ lạnh rì rì khẽ. Anh sẽ ngồi ở đúng cái góc M hay ngồi làm việc – cái góc nhà tốt nhất mà anh đã nhường cho M kê bàn máy tính của nàng. Anh sẽ ngồi đó, lưng thẳng, mặt dán vào màn hình máy tính và một quầng sáng màu đá xanh sẽ phủ lên mặt anh. Anh sẽ ngồi đó đọc sách cho đến sáng.
Cách đây chừng 5 phút, anh đã tin chắc anh sẽ đóng gói vali và rời khỏi Hà Nội lập tức mà không bao giờ quay lại. Anh đã nghĩ anh sẽ đến một nơi không ai biết anh và sống một mình ở đó. Bây giờ, anh biết anh sẽ không đi đâu cả. Anh ở nguyên đây. Anh có thể sống cùng thành phố với M và N; thậm chí có thể gặp họ ở đâu đó trên đường. Chẳng sao. Anh thực sự không giận M hay N. Miễn họ sống vui. Anh cũng sẽ sống.
Anh rút điện thoại và chậm rãi bấm từng số. Cha anh cầm điện thoại.
- Con đến bây giờ – anh nói.
Anh bỏ những lọ nước hoa hồng vào nhà tắm. Trong nhà tắm, tất cả đồ của M vẫn còn nguyên. Những lọ sữa tắm và nước rửa mặt đứng cạnh gel cạo râu Gillette của anh. Chúng đứng như thể chúng đã ly dị.
Sau đó, anh chậm chạp khóa cửa rồi dắt xe ra.
M đã bỏ đi.
Ý nghĩ dội lên lạnh lẽo và im bặt. Không một tiếng vang.
Anh tiếp tục nhìn trân trối vào cái nhãn lọ nước. Lần này, anh nhận ra vệt mực màu xanh đen, đóng nổi thời hạn sử dụng của lọ nước. Nó nằm đè ngay lên hình bông hoa hồng. Không phải hình chụp, mà là hình vẽ. Vẽ rất khéo. Hình như l hình hoa của Georgia O’Keeffe.
O’Keeffe. O’Keeffe. E… e… Trí óc tỉnh ra dần dần một cách lạnh lùng. M đã vĩnh viễn rời bỏ anh. M đã lựa chọn một người khác. Vợ anh đã bỏ đi với một người đàn ông khác. Anh không mang lại hạnh phúc cho M. M không yêu anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khoảng không trước mặt. Khuôn mặt M đứng trong khoảng không đó – trên khuôn mặt ấy, ý niệm về anh và bốn năm qua đã hoàn toàn bị xóa sạch. Rồi từ trong khoảng không đó hiện ra một chiếc giường xa lạ; M ở đó trần truồng, quấn l một người đàn ông khác. Rồi chiếc giường biến mất. Và anh thấy anh.
Sau nửa đêm, căn nhà này sẽ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng tủ lạnh rì rì khẽ. Anh sẽ ngồi ở đúng cái góc M hay ngồi làm việc – cái góc nhà tốt nhất mà anh đã nhường cho M kê bàn máy tính của nàng. Anh sẽ ngồi đó, lưng thẳng, mặt dán vào màn hình máy tính và một quầng sáng màu đá xanh sẽ phủ lên mặt anh. Anh sẽ ngồi đó đọc sách cho đến sáng.
Cách đây chừng 5 phút, anh đã tin chắc anh sẽ đóng gói vali và rời khỏi Hà Nội lập tức mà không bao giờ quay lại. Anh đã nghĩ anh sẽ đến một nơi không ai biết anh và sống một mình ở đó. Bây giờ, anh biết anh sẽ không đi đâu cả. Anh ở nguyên đây. Anh có thể sống cùng thành phố với M và N; thậm chí có thể gặp họ ở đâu đó trên đường. Chẳng sao. Anh thực sự không giận M hay N. Miễn họ sống vui. Anh cũng sẽ sống.
Anh rút điện thoại và chậm rãi bấm từng số. Cha anh cầm điện thoại.
- Con đến bây giờ – anh nói.
Anh bỏ những lọ nước hoa hồng vào nhà tắm. Trong nhà tắm, tất cả đồ của M vẫn còn nguyên. Những lọ sữa tắm và nước rửa mặt đứng cạnh gel cạo râu Gillette của anh. Chúng đứng như thể chúng đã ly dị.
Sau đó, anh chậm chạp khóa cửa rồi dắt xe ra.
Danh sách chương