Anh đã lơ mơ cả đêm đó trong tiếng rít của gió mùa đông bắc. Đến gần sáng, Duy choàng dậy vì một tiếng động lớn. Ánh sáng và gió lạnh lập tức xộc vào phòng. Cái lạnh phà lên mặt làm anh rùng mình. Anh quay vội sang M.
- Em ơi.
Không có tiếng trả lời. M nằm im, quay mặt vào tường. Anh nhớ ra ngày hôm qua.
Ánh sáng và gió lạnh đang tiếp tục tràn vào phòng. Cái cửa sổ gãy chốt mà anh vẫn chưa sửa đã bật tung ra. Nhìn qua đó ra ngoài, trời còn sớm. Khí lạnh lọc không khí khô thành trong suốt; cảnh vật trở nên sắc nét. Một mi hăng hắc theo gió tràn khắp phòng. Mùi lá dong lẫn với gạo nếp và đỗ xanh bị luộc; kèm với nó là mùi nhựa và vỏ cây bị đốt. Hẳn là nhà ai đó đang bắc bếp củi luộc bánh từ sớm. Anh nhận ra hôm nay là 27 Tết. Ngày đi làm cuối cùng.
Bên kia, M vẫn nằm quay mặt vào tường. Nàng không hề trở mình từ tối hôm qua. Vẫn nguyên tư thế lúc đi ngủ. Anh muốn tin là M vẫn đang ngủ.
Duy vùng ngồi y. Anh đi đến bên cửa sổ, định khép nó lại. Anh cầm một đầu cái dây thừng. Nhưng anh dừng lại.
Bên ngoài cửa sổ, trên những ruộng hoa và rau, người mua bán rau và hoa đang đi lại tấp nập. Họ quấn khăn và mũ kín mặt. Những đôi vợ chồng dắt con nhỏ dạo quanh những luống thược dược. Đi sau họ là chủ ruộng hoa, tay lăm lăm những cây kéo sắt. Khách chỉ; chủ cắt. Những tiếng kéo lách tách lẫn vào tiếng người lao xao. Trên bờ ruộng, rau và hoa xếp thành dãy dài, chuẩn bị được bó lại để mang vào trong phố.
Những vệt màu xen kẽ nhau – tím, trắng, đỏ, hồng, vàng, xanh – nằm dọc bờ đất ẩm. Gió sớm đưa mùi hoa và những thân cây bị cắt hăng hăng. Mùi khói củi và than bùn bảng lảng đâu đó.
Duy lặng người.
Anh quay đầu vào giường. Anh muốn gọi “Em ơi, dậy xem này”. Nhưng anh dừng lại. M nằm co quắp, bất động. Tấm chăn trắng đắp kín lên tận mặt nàng.
Bên ngoài, tiếng người vẫn lao xao lẫn với tiếng kéo lách cách. Duy kéo sợi dây thừng và ghì chặt cánh cửa vào chấn song sắt. Trong nhà tắm, anh cẩn thận kéo chốt cửa, rồi cởi quần áo.
Nước xối xả ập xuống một bên vai, ngay trên chữ M màu chàm. Duy rùng mình, lùi lại. Có cảm giác phần bả vai trái của anh vừa đông cứng. Thịt ở đó không còn thuộc về anh. Anh có thể cấu cho nó đứt rời ra mà không thấy đau. Thậm chí máu cũng sẽ không chảy vì máu cũng đã hóa đá.
Mệt. Rất mệt. Ý nghĩ và cảm giác theo nhau đứt vụn; không sao gượng lên được. Anh đưa tay miết lên bả vai rồi cúi xuống mở vòi nước nóng.
Khi Duy mặc xong quần áo và ra khỏi phòng tắm, M vẫn chưa dậy. Cả căn nhà chỉ có tiếng tủ lạnh rì rì khe khẽ và tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Nắng sớm đang lên. Trong phòng khách, ghế salông, tủ lớn, những bức tranh treo tường và cả những chậu cảnh nhỏ nằm im lìm trong ánh sáng mật ong nhạt của rạng đông. Chậu bèo tấm ken dầy. M đã quên vớt chúng ra. Những lá bèo chen nhau lấy chỗ. Một vài lá bèo đã ngả vàng.
Anh đi lại giữa những đồ vật, biết chắc chắn rằng chỉ cần M ngồi dậy, cười với anh như mọi hôm, căn phòng này sẽ rực rỡ ánh nắng.
- Anh ơi – chỉ cần nàng nói thế.ưa bao giờ những lần cãi vã trước đây của họ lại đi kèm với đập phá đồ đạc hoặc chửi rủa. Bao giờ cũng chỉ có một hai câu lên giọng – và rất hiếm hoi. Lần này, tình thế đã thay đổi. Tất cả đã thay đổi.
_________________
- Em ơi.
Không có tiếng trả lời. M nằm im, quay mặt vào tường. Anh nhớ ra ngày hôm qua.
Ánh sáng và gió lạnh đang tiếp tục tràn vào phòng. Cái cửa sổ gãy chốt mà anh vẫn chưa sửa đã bật tung ra. Nhìn qua đó ra ngoài, trời còn sớm. Khí lạnh lọc không khí khô thành trong suốt; cảnh vật trở nên sắc nét. Một mi hăng hắc theo gió tràn khắp phòng. Mùi lá dong lẫn với gạo nếp và đỗ xanh bị luộc; kèm với nó là mùi nhựa và vỏ cây bị đốt. Hẳn là nhà ai đó đang bắc bếp củi luộc bánh từ sớm. Anh nhận ra hôm nay là 27 Tết. Ngày đi làm cuối cùng.
Bên kia, M vẫn nằm quay mặt vào tường. Nàng không hề trở mình từ tối hôm qua. Vẫn nguyên tư thế lúc đi ngủ. Anh muốn tin là M vẫn đang ngủ.
Duy vùng ngồi y. Anh đi đến bên cửa sổ, định khép nó lại. Anh cầm một đầu cái dây thừng. Nhưng anh dừng lại.
Bên ngoài cửa sổ, trên những ruộng hoa và rau, người mua bán rau và hoa đang đi lại tấp nập. Họ quấn khăn và mũ kín mặt. Những đôi vợ chồng dắt con nhỏ dạo quanh những luống thược dược. Đi sau họ là chủ ruộng hoa, tay lăm lăm những cây kéo sắt. Khách chỉ; chủ cắt. Những tiếng kéo lách tách lẫn vào tiếng người lao xao. Trên bờ ruộng, rau và hoa xếp thành dãy dài, chuẩn bị được bó lại để mang vào trong phố.
Những vệt màu xen kẽ nhau – tím, trắng, đỏ, hồng, vàng, xanh – nằm dọc bờ đất ẩm. Gió sớm đưa mùi hoa và những thân cây bị cắt hăng hăng. Mùi khói củi và than bùn bảng lảng đâu đó.
Duy lặng người.
Anh quay đầu vào giường. Anh muốn gọi “Em ơi, dậy xem này”. Nhưng anh dừng lại. M nằm co quắp, bất động. Tấm chăn trắng đắp kín lên tận mặt nàng.
Bên ngoài, tiếng người vẫn lao xao lẫn với tiếng kéo lách cách. Duy kéo sợi dây thừng và ghì chặt cánh cửa vào chấn song sắt. Trong nhà tắm, anh cẩn thận kéo chốt cửa, rồi cởi quần áo.
Nước xối xả ập xuống một bên vai, ngay trên chữ M màu chàm. Duy rùng mình, lùi lại. Có cảm giác phần bả vai trái của anh vừa đông cứng. Thịt ở đó không còn thuộc về anh. Anh có thể cấu cho nó đứt rời ra mà không thấy đau. Thậm chí máu cũng sẽ không chảy vì máu cũng đã hóa đá.
Mệt. Rất mệt. Ý nghĩ và cảm giác theo nhau đứt vụn; không sao gượng lên được. Anh đưa tay miết lên bả vai rồi cúi xuống mở vòi nước nóng.
Khi Duy mặc xong quần áo và ra khỏi phòng tắm, M vẫn chưa dậy. Cả căn nhà chỉ có tiếng tủ lạnh rì rì khe khẽ và tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Nắng sớm đang lên. Trong phòng khách, ghế salông, tủ lớn, những bức tranh treo tường và cả những chậu cảnh nhỏ nằm im lìm trong ánh sáng mật ong nhạt của rạng đông. Chậu bèo tấm ken dầy. M đã quên vớt chúng ra. Những lá bèo chen nhau lấy chỗ. Một vài lá bèo đã ngả vàng.
Anh đi lại giữa những đồ vật, biết chắc chắn rằng chỉ cần M ngồi dậy, cười với anh như mọi hôm, căn phòng này sẽ rực rỡ ánh nắng.
- Anh ơi – chỉ cần nàng nói thế.ưa bao giờ những lần cãi vã trước đây của họ lại đi kèm với đập phá đồ đạc hoặc chửi rủa. Bao giờ cũng chỉ có một hai câu lên giọng – và rất hiếm hoi. Lần này, tình thế đã thay đổi. Tất cả đã thay đổi.
_________________
Danh sách chương