Ban đầu là những cậu thanh niên trẻ nhất công ty. Họ lôi theo các cô gái. Các cô gái lôi những người phụ nữ đứng tuổi. Rồi tất cả những người còn lại ùa ra sàn.

Gần trăm con người khua khoắng và hò hét, làm đủ các điệu bộ kì quái quanh anh. Những khuỷu tay và bộ ngực chạm vào anh. Mùi mồ hôi, nước hoa, phấn sáp, thuốc lá, đồ biển táp vào anh. Tiếng cười nói và tiếng nhạc chà trên da, khoan vào tai. Không khí tan chảy.

Duy cười với những người xung quanh. Trong lúc ấy, chân anh lách dần ra. Khi đã hoàn toàn ở vòng ngoài cùng, anh dừng hẳn lại. Anh ngồi xuống cái ghế ở gần dàn nhạc, khuất sau thùng loa lớn. Từ đó nhìn ra, anh thấy người con gái áo trắng đang đứng ở một góc đung đưa người nhè nhẹ. Hoàng đang ở cùng một nhóm khác. Họ bá vai nhau thành vòng tròn, vừa đi vừa đá chân và vung tay ra hai bên.

Giữa đám đông hàng trăm người này, chỉ có mỗi cử động của người con gái kia là có ý nghĩa. Duy muốn đứng lên đi lại gần nàng. Anh tưởng tượng mình đến đứng ngay đằng sau nàng. Anh sẽ áp người vào gần lưng áo trắng nhưng sẽ không chạm vào nàng. Họ sẽ cùng đung đưa một nhịp; có thể thỉnh thoảng sẽ vô tình chạm vào nhau.

Aaaaaaa….

Cái người con gái như thể một người bạn thơ ấu mà anh đã không bao giờ có. Cái người lẽ ra phải ở cùng khu phố với anh lúc nhỏ. Cái người lẽ ra phải thích anh mặc dù không tuyên bố. Cái người lẽ ra phải làm cho anh nhung nhớ, rồi đã chuyển đi trồng cà phê ở Lâm Đồng. Cái người phải sống trong những giấc mơ toàn bầu trời bằng nước màu đỏ đục không vỡ, đầy những con cá vàng và rùa. Cái người lẽ ra phải có trong một tuổi thơ mà anh phải có thể nhớ lại rõ ràng hơn chứ không chỉ là một thứ cao su nhún lì và hoi.

Đấy là một nỗi nhớ và ham muốn lạ lùng. Khao khát và ham muốn như một tầng bên dưới của hạnh phúc, bất chấp hạnh phúc; chứ không phải khao khát và ham muốn vì không có hạnh phúc. Chúng đến từ một thế giới rất xa và rất sâu – một thế giới anh chưa từng biết đến. 

Cái này khác lạ cả với thế giới có M.

M. Phải rồi. M. Anh lắc mạnh đầu. “Không phải lúc này; bây giờ không phải lúc” – có cái gì đó bảo anh như thế.

Anh vẫn ngồi dính xuống ghế. Anh nhìn dán vào cái bóng trắng đung đưa ấy. Giữa những tiếng nhạc đập vụn không khí và ánh sáng nhòe nhoẹt, anh không còn cảm giác chắc chắn về bản thân nữa. Là một ai đó chứ không phải là chính anh đang ngồi chập chờn ở đây và để những tiếng người cùng tiếng nhạc xô đẩy. Cái người ngồi ở đây chỉ có một ước muốn là buổi tối này sẽ không bao giờ hết và sự ồn ào tan chảy này không bao giờ tàn.

Rồi đột nhiên, những tiếng nhạc trôi hết ra. Một tiếng saxophone cất lên. Nhạc slow. Hoàng lập tức rời đám người bá vai bá cổ để đi lại gần người con gái áo trắng. Họ ra sàn. Một vài cặp thanh niên trẻ cũng lên sàn. Nhưng họ đều cố tình nhảy ở các góc. Ở chính giữa sàn vẫn là cái bóng áo đen cao lớn màu đen của Hoàng dính vớinh mảnh áo trắng quần đen của nàng.

Hoàng đã nâng hai tay nàng lên và vòng nó ra sau gáy anh ta. Hai tay Hoàng khóa phía sau lưng nàng. Họ áp sát người vào nhau. Cả sàn nhảy nhìn họ. Duy cũng nhìn. Mắt anh ghim chặt vào bàn tay nàng trên vai Hoàng. Như thể đó là điểm neo đậu duy nhất của cái thế giới nhộn nhạo xung quanh anh.

Vừa lúc đó, hai tay nàng trượt xuống khỏi vai Hoàng. Nàng không chỉnh lại chúng. Nàng để cho chúng nằm hờ hững trên hai cánh tay Hoàng.

Từ lúc ấy, anh không nhìn vào bàn tay nàng nữa. Anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhảy. Những mũi giày, tà váy, ống quần lướt xéo qua mắt anh. Lần nào, anh cũng lập tức nhận ra gót giày của nàng. Nàng đi một đôi giày cao gót đế nhỏ; quai giày là hai sợi dây mảnh đính những hạt đá giả kim cương, vắt chéo từ phía ngón chân cái qua phía bên này bàn chân. Nàng hơi kiễng trong khi khiêu vũ. Gót giày rời khỏi mặt đất chừng một xăngtimét.

Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua. Rồi nhạc bất thần chuyển sang disco. Cái điểm nhỏ trên sàn nhảy mà anh đang nhìn lập tức bị xéo nát bởi những giày dép, quần áo lộn xộn. Anh ngẩng lên. Hoàng đang thì thầm gì đó vào tai người con gái áo trắng. Cả hai bắt đầu lách về phía cửa.

Duy đứng phắt lên. Tất cả âm thanh, màu sắc và cảm giác biến thành một đám tối dày đặc; ngoại trừ nhận biết về sự di chuyển của cái bóng áo trắng phía trước anh. Lúc này chỉ có một tiến trình tự động duy nhất trở nên có nghĩa: anh có nghĩa vụ phải đi ngang qua nàng, để nàng nhìn thấy anh. Nếu không, tất cả những thứ đã diễn ra từ đầu buổi tối sẽ trở nên vô nghĩa.

Họ gặp nhau ở ngay cửa ra vào. Mắt Duy nhìn nàng lơ đãng, như nhìn một khuôn mặt lạ, tình cờ thấy trên đường đi. Nàng cũng nhìn anh bằng con mắt trong suốt.

Trong ánh đèn màu xanh đỏ lướt vun vút qua lại trong phòng, và cái không khí rung lên bần bật cùng với những vòng người đang xô đẩy, hò hét, chỉ có ánh mắt của nàng và anh là đứng yên.

Anh không nhìn thấy Hoàng đi trước nàng một bước, kéo tay nàng.

Anh cũng không thấy những người xung quanh.

Anh không nghe thấy những thanh âm trôi dạt.

Anh không cảm thấy chân mình và người mình.

Cả sự tồn tại cũng biến mất.

Những vệt sáng chạy qua chạy lại trên mặt nàng nhưng không chạm vào mắt. Nàng không cười nhưng Duy nghĩ là anh thấy có một nụ cười ở trong mắt.

Nàng biết.

Nàng biết điệu nhảy điên rồ lúc nãy là cho nàng. Nàng biết cả việc anh đã phải gặp nàng ở đây, để nàng nhìn thấy anh và anh nhìn thấy nàng. Nàng biết cả ý nghĩa của cái nhìn lơ đãng như của người lạ nữa.

Rồi nàng đi theo Hoàng. Hai người biến mất sau cửa.

Duy thấy người lâng lâng. Anh lách trở lại góc phòng kia và đứng đó nhìn các đồng nghiệp của anh nhảy. Một trăm con người phấn khích. Một trăm con người cố gắng lắc hông, ưỡn ngực, vẩy tay, khuỳnh chân. Không một ai biết nhảy. Nhưng có hề gì; mọi người đang vui vẻ thực sự. Anh đứng nhìn. Chờ đợi.

Nhưng một lúc sau vẫn không thấy Hoàng và người con gái quay lại. Anh tiếp tục chờ. Không hề có ai quay lại. Họ đã đi. Sàn nhảy trở nên trống rỗng. Hơn một trăm con lăng quăng đang ngoe nguẩy một cách lố bịch – bao gồm cả anh. Anh bỏ ra ngoài.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện