Trên chiến đài, Diệp Thành đã quay người, xung quanh hắn sát khí lạnh lùng xuất hiện khiến những người xung quanh run rẩy.
“Tiểu Ưng và tiền bối Trương Phong Niên ở đâu?”, Diệp Thành không khai chiến luôn mà lên tiếng hỏi.
“Bị ta đánh chết rồi”.
“Đã không muốn nói thì ta đánh tới khi ngươi nói”, Diệp Thành hét lên, khí thế của tu sĩ ngưng khí tầng thứ tám bộc phát.
“Được, khí thế mạnh đấy”, những người ở dưới chiến đài bất ngờ.
Diệp Thành đạp vào phiến đá xanh bên dưới, lao về phía Tề Hạo như một con mãnh thú.
Giết!
Tề Hạo rống giận, trên đầu ngón tay hắn có u mang ngưng tụ.
Hắn lập tức chỉ điểm, có điều điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Bả vai bị Tề Hạo đánh cho bị thương và chảy máu nhưng Diệp Thành vẫn như vượn dữ, sát phạt tới phía trước Tề Hạo, tung một chưởng thẳng giữa mặt Tề Hạo.
Phụt!
Tề Hạo ói ra cả miệng máu lẫn với gần nửa bộ răng.
Khuôn mặt hắn bị Diệp Thành đánh cho méo xệch.
A…!
Sau hồi lảo đảo, Tề Hạo rống lên điên dại.
Sao hắn có thể ngờ nổi tu vi của mình hơn hẳn Diệp Thành mà vẫn bị Diệp Thành đánh cho thảm bại thế này.
Từ trước tới nay hắn vẫn luôn sống kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
“Ta không tin”, Tề Hạo đầu tóc rối bời, chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ trên lòng bàn tay tạo ra chưởng ấn bá đạo đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành không lùi mà ngược lại còn tiến lên.
Bôn lôi chưởng mạnh mẽ được sử dụng.
Rầm!
Trong không gian vang lên tiếng động, hai quyền chưởng chạm nhau.
Tề Hạo lại một lần nữa lùi về sau và phun ra cả miệng máu.
Hắn vẫn bị đánh cho thảm bại, mỗi một bước lùi về sau đều khiến cho phiến đá xanh nứt lừa.
“Sao hắn ta lại có thể mạnh như vậy?”, bên dưới xôn xao.
“Nếu đánh trực diện thì Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên sao lại có thể bại thê thảm vậy sao?”
“Mới mấy ngày không gặp, sao lại…”
Chỉ là bọn họ đâu biết rằng Diệp Thành sau khi đột phá lên tầng ngưng khí thứ tám thì đã có được khả năng đối kháng trực diện với cảnh giới Chân Dương, cho dù không ở trạng thái ma đạo thì tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường không thế hạ gục hắn được.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Tề Hạo bên trên chiến đài đã lại lần nữa bị Diệp Thành đạp ngã.
“Nói, bọn họ ở đâu?”, Diệp Thành sát khí ngút trời, mái tóc đen tung bay, đối mặt với Tề Hạo.
“Bị ta giết rồi”, Tề Hạo mặt mày mơ hồ, hắn giống như con ác ma giữ dằn, Diệp Thành chỉ muốn biết nhưng hắn lại không muốn nói cho Diệp Thành.
“Được lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, chân hắn đạp ra Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng di chuyển tới, tay vung ra một đòn bôn lôi chưởng.
Tề Hạo lại lần nữa phun ra máu, hắn bị đánh bay ra khỏi đó khiến chiến đài bị nứt thành khe.
Ha ha ha…!
Ha ha…!
Nào ngờ sau khi lảo đảo đứng dậy, hắn lại bật cười: “Diệp Thành, hôm nay ngươi phải chết”.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sức mạnh khiến hắn chộn rộn trong người.
“Tiểu tử, là Thiên Lôi Chú” Hùng Nhị bên dưới vội nhắc nhở.
“Thiên Lôi Chú?” “Trận chiến trên Phong Vân Đài không phải cấm dùng Thiên Lôi Chú sao? Tên Tề Hạo này to gan quá đấy, không sợ tông môn xử phạt sao?”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Sư tôn của hắn là thủ toạ của Nhân Dương Phong, còn hắn là công tử của nhà họ Tề ở Nam Cương, chỗ chống lưng vững chắc như vậy, cho dù tông môn có trách tội xuống thì cũng phải nể mặt sư tôn và nhà họ Tề của hắn”.
“Vậy Diệp Thành lần này lành ít dữ nhiều rồi”.
Rầm!
Tiếng động trên chiến đài ngắt đi lời bàn tán bên dưới.
Uy lực của Thiên Lôi Chú bất phàm, có khả năng dời non lấp bể, cả Phong Vân Đài đều ngập trong khói bụi.
“Diệp Thành”, sắc mặt Hùng Nhị thay đổi, định xông lên Phong Vân Đài nhưng vừa mới bước một bước thì liền đứng lại.
Chỉ thấy trong làn khói bụi mờ mịt kia có một bóng hình mơ hồ lảo đảo đứng dậy, sau đó từ từ bước ra.
“Đây…”, bên dưới chiến đài, người ta ngỡ ngàng.
“Đó chính là Thiên Lôi Chú đấy, vậy mà không chết sao?”
“Hắn có thể chống lại Thiên Lôi Chú, hắn ta là yêu nghiệt sao?”
“Không…không thể nào”, Tề Hạo trên chiến đài thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Diệp Thành đang từ từ đi ra.
Uy lực của Thiên Lôi Chú hắn thừa biết, cho dù là hắn cũng không thể chống lại được Thiên Lôi Chú, thế mà Diệp Thành ở cảnh giới ngưng khí lại có thể làm được.
“Tiểu tử, ngươi bá đạo thật đấy”, Hùng Nhị nắm chặt tay, kích động hét lên.
Dưới hàng chục nghìn con mắt, khói bụi dần tản đi, Diệp Thành mình đầy máu chậm rãi bước ra, phía sau hắn là một chuỗi dấu chân màu máu.
Hắn đã không còn là hình người, quần áo rách nát tả tơi, máu me be bét, đặc biệt là phần sống lưng, vì Thiên Lôi Chú bùng nổ nên còn lộ ra phần xương ra ngoài.
Trông hắn lúc này như tu la từ dưới địa ngục đi lên.
“Không thể nào, không thể nào”, giọng nói của Tề Hạo phá vỡ bầu không khí lúc này.
Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin vào mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Vút!
Trường kiếm được rút ra, Diệp Thành ở phía đối diện đã nắm chặt thanh Xích Tiêu trong tay.
Hắn quả thực không hề sử dụng thủ đoạn nào khác mà cứ thế chống lại được Thiên Lôi Chú.
Mọi thứ đều xuất phát từ cơ thể rắn rỏi của hắn, nếu không thì một đạo Thiên Lôi Chú kia cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt rồi.
Phụt!
Phụt!
Mặc dù trọng thương nhưng tốc độ của Diệp Thành vẫn hết sức dị thường.
Thanh Xích Tiêu sắc bén không ngừng để lại vết thương trên cơ thể Tề Hạo.
A….!
Tề Hạo phẫn nộ, hắn không thể chấp nhận được sự thật Diệp Thành có thể chống lại Thiên Lôi Chú, càng không thể chấp nhận được Diệp Thành chỉ còn nửa cái mạng mà hắn cũng không thể đánh lại.
Có điều dù không chấp nhận được cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, hắn vẫn không thể né được đòn tấn công của Diệp Thành.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên.
Tề Hạo đã bị Diệp Thành tóm một bên chân, cứ thế quật xuống chiến đài, còn chiến đài cứ thế bị cơ thể của hắn hằn nên hình người, lục phủ ngũ tạng cứ thế lộn nhào cả lên.
Phụt!
Có lẽ không ngờ Diệp Thành lại giật tay mình như vậy, Tề Hạo kinh ngạc, hắn đau đớn rống lên.
“Nói, người ở đâu?”, đôi mắt Diệp Thành đỏ lừ, nhìn Tề Hạo chằm chằm.
Nếu Tề Hạo vẫn không nói thì hắn không ngại giật luôn cánh tay còn lại của Tề Hạo.
Còn không nói thì hắn có lẽ sẽ diệt Tề Hạo ngay tại chỗ.
Rồng có vảy ngược, đó là chỗ không nên chạm vào.
Tề Hạo quả thực đã chạm tới giới hạn mà hắn có thể chấp nhận.
Cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, Diệp Thành thật sự đã có sự chuẩn bị cho việc đưa Tề Hạo sang thế giới khác.
Thế nhưng đúng lúc này, một luồng uy lực từ xa di chuyển tới, bao trùm cả Phong Vân Đài khiến Diệp Thành cũng phải loạng choạng.
“Ngươi dám”, giọng nói lạnh lùng từ xa vọng lại, mang theo sát khí.
Chỉ thấy một bóng hình đen như ma quỷ thoáng qua, một bóng người đang nhanh chóng tiến tới.
Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Thanh Dương Chân Nhân, thủ toạ của Nhân Dương Phong sao?.
“Tiểu Ưng và tiền bối Trương Phong Niên ở đâu?”, Diệp Thành không khai chiến luôn mà lên tiếng hỏi.
“Bị ta đánh chết rồi”.
“Đã không muốn nói thì ta đánh tới khi ngươi nói”, Diệp Thành hét lên, khí thế của tu sĩ ngưng khí tầng thứ tám bộc phát.
“Được, khí thế mạnh đấy”, những người ở dưới chiến đài bất ngờ.
Diệp Thành đạp vào phiến đá xanh bên dưới, lao về phía Tề Hạo như một con mãnh thú.
Giết!
Tề Hạo rống giận, trên đầu ngón tay hắn có u mang ngưng tụ.
Hắn lập tức chỉ điểm, có điều điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Bả vai bị Tề Hạo đánh cho bị thương và chảy máu nhưng Diệp Thành vẫn như vượn dữ, sát phạt tới phía trước Tề Hạo, tung một chưởng thẳng giữa mặt Tề Hạo.
Phụt!
Tề Hạo ói ra cả miệng máu lẫn với gần nửa bộ răng.
Khuôn mặt hắn bị Diệp Thành đánh cho méo xệch.
A…!
Sau hồi lảo đảo, Tề Hạo rống lên điên dại.
Sao hắn có thể ngờ nổi tu vi của mình hơn hẳn Diệp Thành mà vẫn bị Diệp Thành đánh cho thảm bại thế này.
Từ trước tới nay hắn vẫn luôn sống kiêu ngạo, tự cho mình là nhất, nhưng mọi thứ xảy ra lúc này lại khiến hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
“Ta không tin”, Tề Hạo đầu tóc rối bời, chân khí trong cơ thể hắn cuộn trào, ngưng tụ trên lòng bàn tay tạo ra chưởng ấn bá đạo đánh về phía Diệp Thành.
Bôn lôi!
Diệp Thành không lùi mà ngược lại còn tiến lên.
Bôn lôi chưởng mạnh mẽ được sử dụng.
Rầm!
Trong không gian vang lên tiếng động, hai quyền chưởng chạm nhau.
Tề Hạo lại một lần nữa lùi về sau và phun ra cả miệng máu.
Hắn vẫn bị đánh cho thảm bại, mỗi một bước lùi về sau đều khiến cho phiến đá xanh nứt lừa.
“Sao hắn ta lại có thể mạnh như vậy?”, bên dưới xôn xao.
“Nếu đánh trực diện thì Tề Hạo ở cảnh giới Nhân Nguyên sao lại có thể bại thê thảm vậy sao?”
“Mới mấy ngày không gặp, sao lại…”
Chỉ là bọn họ đâu biết rằng Diệp Thành sau khi đột phá lên tầng ngưng khí thứ tám thì đã có được khả năng đối kháng trực diện với cảnh giới Chân Dương, cho dù không ở trạng thái ma đạo thì tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường không thế hạ gục hắn được.
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Tề Hạo bên trên chiến đài đã lại lần nữa bị Diệp Thành đạp ngã.
“Nói, bọn họ ở đâu?”, Diệp Thành sát khí ngút trời, mái tóc đen tung bay, đối mặt với Tề Hạo.
“Bị ta giết rồi”, Tề Hạo mặt mày mơ hồ, hắn giống như con ác ma giữ dằn, Diệp Thành chỉ muốn biết nhưng hắn lại không muốn nói cho Diệp Thành.
“Được lắm”, Diệp Thành lạnh giọng, chân hắn đạp ra Tốc Ảnh Thiên Hoan nhanh chóng di chuyển tới, tay vung ra một đòn bôn lôi chưởng.
Tề Hạo lại lần nữa phun ra máu, hắn bị đánh bay ra khỏi đó khiến chiến đài bị nứt thành khe.
Ha ha ha…!
Ha ha…!
Nào ngờ sau khi lảo đảo đứng dậy, hắn lại bật cười: “Diệp Thành, hôm nay ngươi phải chết”.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sức mạnh khiến hắn chộn rộn trong người.
“Tiểu tử, là Thiên Lôi Chú” Hùng Nhị bên dưới vội nhắc nhở.
“Thiên Lôi Chú?” “Trận chiến trên Phong Vân Đài không phải cấm dùng Thiên Lôi Chú sao? Tên Tề Hạo này to gan quá đấy, không sợ tông môn xử phạt sao?”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Sư tôn của hắn là thủ toạ của Nhân Dương Phong, còn hắn là công tử của nhà họ Tề ở Nam Cương, chỗ chống lưng vững chắc như vậy, cho dù tông môn có trách tội xuống thì cũng phải nể mặt sư tôn và nhà họ Tề của hắn”.
“Vậy Diệp Thành lần này lành ít dữ nhiều rồi”.
Rầm!
Tiếng động trên chiến đài ngắt đi lời bàn tán bên dưới.
Uy lực của Thiên Lôi Chú bất phàm, có khả năng dời non lấp bể, cả Phong Vân Đài đều ngập trong khói bụi.
“Diệp Thành”, sắc mặt Hùng Nhị thay đổi, định xông lên Phong Vân Đài nhưng vừa mới bước một bước thì liền đứng lại.
Chỉ thấy trong làn khói bụi mờ mịt kia có một bóng hình mơ hồ lảo đảo đứng dậy, sau đó từ từ bước ra.
“Đây…”, bên dưới chiến đài, người ta ngỡ ngàng.
“Đó chính là Thiên Lôi Chú đấy, vậy mà không chết sao?”
“Hắn có thể chống lại Thiên Lôi Chú, hắn ta là yêu nghiệt sao?”
“Không…không thể nào”, Tề Hạo trên chiến đài thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Diệp Thành đang từ từ đi ra.
Uy lực của Thiên Lôi Chú hắn thừa biết, cho dù là hắn cũng không thể chống lại được Thiên Lôi Chú, thế mà Diệp Thành ở cảnh giới ngưng khí lại có thể làm được.
“Tiểu tử, ngươi bá đạo thật đấy”, Hùng Nhị nắm chặt tay, kích động hét lên.
Dưới hàng chục nghìn con mắt, khói bụi dần tản đi, Diệp Thành mình đầy máu chậm rãi bước ra, phía sau hắn là một chuỗi dấu chân màu máu.
Hắn đã không còn là hình người, quần áo rách nát tả tơi, máu me be bét, đặc biệt là phần sống lưng, vì Thiên Lôi Chú bùng nổ nên còn lộ ra phần xương ra ngoài.
Trông hắn lúc này như tu la từ dưới địa ngục đi lên.
“Không thể nào, không thể nào”, giọng nói của Tề Hạo phá vỡ bầu không khí lúc này.
Cho dù thế nào hắn cũng không thể tin vào mọi chuyện đang xảy ra trước mặt.
Vút!
Trường kiếm được rút ra, Diệp Thành ở phía đối diện đã nắm chặt thanh Xích Tiêu trong tay.
Hắn quả thực không hề sử dụng thủ đoạn nào khác mà cứ thế chống lại được Thiên Lôi Chú.
Mọi thứ đều xuất phát từ cơ thể rắn rỏi của hắn, nếu không thì một đạo Thiên Lôi Chú kia cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt rồi.
Phụt!
Phụt!
Mặc dù trọng thương nhưng tốc độ của Diệp Thành vẫn hết sức dị thường.
Thanh Xích Tiêu sắc bén không ngừng để lại vết thương trên cơ thể Tề Hạo.
A….!
Tề Hạo phẫn nộ, hắn không thể chấp nhận được sự thật Diệp Thành có thể chống lại Thiên Lôi Chú, càng không thể chấp nhận được Diệp Thành chỉ còn nửa cái mạng mà hắn cũng không thể đánh lại.
Có điều dù không chấp nhận được cũng chẳng thể thay đổi được sự thật, hắn vẫn không thể né được đòn tấn công của Diệp Thành.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên.
Tề Hạo đã bị Diệp Thành tóm một bên chân, cứ thế quật xuống chiến đài, còn chiến đài cứ thế bị cơ thể của hắn hằn nên hình người, lục phủ ngũ tạng cứ thế lộn nhào cả lên.
Phụt!
Có lẽ không ngờ Diệp Thành lại giật tay mình như vậy, Tề Hạo kinh ngạc, hắn đau đớn rống lên.
“Nói, người ở đâu?”, đôi mắt Diệp Thành đỏ lừ, nhìn Tề Hạo chằm chằm.
Nếu Tề Hạo vẫn không nói thì hắn không ngại giật luôn cánh tay còn lại của Tề Hạo.
Còn không nói thì hắn có lẽ sẽ diệt Tề Hạo ngay tại chỗ.
Rồng có vảy ngược, đó là chỗ không nên chạm vào.
Tề Hạo quả thực đã chạm tới giới hạn mà hắn có thể chấp nhận.
Cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, Diệp Thành thật sự đã có sự chuẩn bị cho việc đưa Tề Hạo sang thế giới khác.
Thế nhưng đúng lúc này, một luồng uy lực từ xa di chuyển tới, bao trùm cả Phong Vân Đài khiến Diệp Thành cũng phải loạng choạng.
“Ngươi dám”, giọng nói lạnh lùng từ xa vọng lại, mang theo sát khí.
Chỉ thấy một bóng hình đen như ma quỷ thoáng qua, một bóng người đang nhanh chóng tiến tới.
Nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Thanh Dương Chân Nhân, thủ toạ của Nhân Dương Phong sao?.
Danh sách chương