Phía trước lư luyện đan, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn triệu gọi tiên hoả đẩy nó vào bên trong lư luyện đan, tiếp đó là cho ba cây linh thảo vào trong lư.

Diệp Thành tập trung cao độ, linh hồn lực, chân khí, tiên hoả đều được phối hợp một cách ăn ý, ba cây Linh Thảo được cho vào lư luyện đan chỉ trong thời gian ngắn đã được tôi luyện triệt để.

Ừm!  
Ở phía xa, Từ Phúc đang khoanh tay cau mày: “Mới có mấy ngày mà thuật luyện đan của tên tiểu tử này đã thuần thục như vậy rồi, thật là hiếm có”.

“Sư tôn”, đúng lúc này, Tề Nguyệt đi ra, thấy Diệp Thành đang luyện đan, cô khẽ đến bên cạnh Từ Phúc.

“Nguyệt Nhi, đây là Huyền Linh Đan”, Từ Phúc đưa viên đan dược vừa luyện ra cho Tề Nguyệt: “Đợi lát nữa vi sư luyện thêm cho con vài viên đan dược nữa, sau này ở nội môn sẽ có lúc dùng đến”.

“Đa tạ sư tôn”, Tề Nguyệt mỉm cười cất Huyền Linh Đan đi rồi mới nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, thắc mắc: “Hắn đang luyện chế đan dược gì ạ?”  
“Huyền Linh Đan”.

“Huyền…Huyền Linh Đan?”, Tề Nguyệt bất ngờ, sau hồi ngỡ ngàng cô mới nhìn sang Từ Phúc hỏi thăm dò: “Huyền Linh Đan là đan dược hai vân, sư tôn đã dạy cho hắn luyện chế được cả Huyền Linh Đan rồi sao ạ?”  
“Ta làm gì rảnh tới mức đó”, Từ Phúc vẫn điềm nhiên nhìn Diệp Thành rồi mắng mỏ: “Là hắn đòi luyện thử một lần, hắn tưởng luyện đan dễ lắm đấy”.

“Thử thôi mà, cũng không sao ạ”.


“Quá trình luyện chế linh đan hai vân vô cùng phức tạp, chỉ cần sai lệch một chút cũng có thể thất bại, độ khó của việc luyện chế không phải linh đan một vân có thể so được.

Tên tiểu tử này quá tự phụ, xem ra vi sư phải tìm thời gian nào đó giảng giải cho hắn nghe mới được”.

Tề Nguyệt không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Từ Phúc, lặng lẽ quan sát Diệp Thành.

Trước lư luyện đan, ánh mắt Diệp Thành không hề tỏ ra quá nghiêm túc, ngược lại lại rất thoải mái, mỗi một cây Linh Thảo được cho vào trong đều được hắn đề luyện ra tinh hoa, sau đó dung hợp với tinh hoa của Linh Thảo khác.

“Tiền bối Khương Thái Hư, con đã hiểu sự đáng sợ của Tiên Luân Nhãn rồi”, vừa luyện đan, Diệp Thành vừa trầm trồ với khả năng khủng khiếp của Tiên Luân Nhãn.

“Nếu như con đoán không nhầm thì Tiên Luân Nhãn không chỉ có thể diễn tiến lại thuật luyện đan của người khác mà còn có thể diễn tiến mật pháp huyền thuật của người khác, chỉ cần dùng Tiên Luân Nhãn nhìn một lần là có thể ngộ ra được sự huyền diệu của sự việc”, Diệp Thành thầm nhủ.

Hắn cố gắng kiềm chế mọi sự bất ngờ rồi lại lần nữa vung tay lấy thêm Linh Thảo cho vào lư luyện đan.

Cứ thế, nửa canh giờ trôi qua.

Ở phía cách đó không xa, cơ thể nằm ngả người nghỉ ngơi của Từ Phúc lại ngồi thẳng lên, ông ta nheo mắt nhìn Diệp Thành đang bận rộn bên cạnh lư luyện đan mà lẩm bẩm: “Sao có thể, các bước luyện chế phức tạp như vậy mà hắn mới nhìn một lần đã có thể làm được, khả năng của tên này…”  
Là luyện đan sư thành danh đã lâu, Từ Phúc thật sự phải kinh ngạc bởi một tên vừa mới tiếp xúc với việc luyện đan mới được mấy ngày như Diệp Thành mà đã có thể thực hiện lại chưa hề sai bước nào.

Vả lại điều khiến ông ta phải kinh ngạc hơn cả đó là ông ta thậm chí còn không hề cho Diệp Thành thấy đan phương của Huyền Linh Đan.

Đây mới là điều khiến ông ta thắc mắc.

Luyện đan không thể so với việc tu luyện, mỗi một loại linh đan đều cần có đan phương tương ứng, không có miêu tả chi tiết về đan phương thì quá trình luyện đan rất khó diễn ra thuận lợi mà không xảy ra sai sót.

Thế nhưng hiện giờ không có đan phương chỉ dẫn, Diệp Thành chỉ nhìn một lần đã có thể thuần thục luyện chế Huyền Linh Đan vả lại không hề để xảy ra sai sót, khả năng như vậy khiến Từ Phúc phải nể phục.

Trong chốc lát, Từ Phúc đứng dậy, ông ta đến bên cạnh lư luyện đan.

“Từ trưởng lão, người đợi một chút, con sắp xong rồi”, thấy Từ Phúc đi tới, Diệp Thành vừa điều khiển tiên hoả vừa nhìn sang Từ Phúc.


“Luyện đan phải tập trung, tập trung cho ta”, Từ Phúc nạt.

“Người đừng nghiêm túc vậy mà, không phải con đang luyện sao?”, Diệp Thành bĩu môi.

Từ Phúc không nói gì nhưng trong lòng ông ta thật sự đang rất hồi hộp và ngạc nhiên.

Điều kiêng kị nhất trong ky luyện đan đó là bị quấy rầy, kể cả là một luyện đan sư trứ danh như Từ Phúc cũng không dám phân tâm khi luyện đan, thế mà tên Diệp Thành trước mặt ông ta không những phân tâm lên tiếng nói mà còn không hề tỏ ra căng thẳng.

Vả lại, ông ta còn quan sát nét mặt Diệp Thành rất kỹ, hắn không hề tỏ ra áp lực, ngược lại hết sức thoải mái.

“Tên tiểu tử này là quái thai gì chứ?”, Từ Phúc lẩm bẩm, đôi mắt bất định.

“Bích liên phù dung, ngọc viêm hoa”, ở bên, Diệp Thành đã vung tay lấy ra hai cây Linh Thảo định cho vào trong lư luyện đan nhưng bị Từ Phúc ở bên ngăn lại.

“Tiểu tử, vừa rồi ta không luyện như vậy”, Từ Phúc trầm giọng: “Bích liên phù dung thuộc thuỷ, ngọc viêm hoa thuộc hoả, cho chúng luyện cùng nhau, ngươi chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Thuỷ hoả khắc nhau, đây rõ ràng là điều kiêng kị, ngươi không nhìn ra sao? Dừng lại đi, ta cho ngươi xem đan phương của Huyền Linh Đan.

Luyện chế Huyền Linh Đan không được để xảy ra bất cứ sai sót ở bước nào, chỉ cần chút sai sót cũng có thể dẫn tới thất bại”.

“Con đương nhiên biết bích liên phù dung thuộc thuỷ, ngọc viêm hoa thuộc hoả, và càng biết thuỷ hoả tương khắc”, Diệp Thành mỉm cười nhưng hắn vẫn cho bích liên phù dung và ngọc viêm hoa vào trong lư luyện đan.

“Tên ăn hại, không phải ngươi đang lãng phí thời gian sao?”, Từ Phúc lập tức thổi râu trợn mắt.


Nào ngờ Diệp Thành ngẩng đầu cười: “Trưởng lão, bích liên phù dung và ngọc viêm hoa trời sinh không cùng thuộc tính, một cây thuộc thuỷ, một cây thuộc hoả, trên lý thuyết là không thể dung hợp nhưng luyện đan và tu luyện giống nhau, không phải đều chú trọng vào âm dương điều hoà sao?”  
Nói rồi, hắn vung tay cho thêm Linh Thảo với cái tên Huyền Linh Thảo vào trong: “Huyền linh thảo, trời sinh tính ôn hoà, dùng nó có thể sẽ trung hoà bích liên phù dung và ngọc viêm hoa”.

Từ Phúc nghe xong chỉ đứng thẫn thờ tại chỗ.

“Huyền linh thảo, bích liên phù dung, ngọc viêm hoa”, Từ Phúc lẩm bẩm.

Từ Phúc lại lần nữa gật đầu.

Tề Nguyệt chìm vào trạng thái kinh ngạc, có thể khiến một luyện đan sư trứ danh như Từ Phúc nói ra câu này, lại được so với Đan Vương của hàng nghìn năm trước, tên Diệp Thành này vinh dự thế nào chứ.

Xuất đan!  
Khi Từ Phúc và Tề Nguyệt còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã hô lên, trong tay hắn lúc này là viên đan dược với sắc xanh.

Vì luyện chế Huyền Linh Đan mà hắn đã hao kiệt sức lực, vừa cầm được Huyền Linh Đan đã ngã vật ra đất, được Tề Nguyệt đỡ lấy.

“Hắn luyện ra được rồi”, Từ Phúc như hoá đá, hắn ta mới chỉ mười mấy tuổi, mới chỉ ở tu vi Ngưng Khí, thật khiến người ta phải nể phục..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện