“Vậy tu vi của tiền bối là…?”, mặc dù việc hỏi về tu vi là đại kỵ nhưng Diệp Thành vẫn không kiềm chế nổi sự hiếu kỳ của mình.
“Đại thánh”, Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không vì câu hỏi mạo muội của Diệp Thành khi hỏi về tu vi của ông ta mà phẫn nộ.
Mặc dù ông ta đã rất già, khuôn mặt không nhìn ra bất cứ thần sắc gì nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ ôn hoà vô cùng.
“Đại Thánh”, phía này, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, bộ dạng hết sức ngây ngô, hắn cười ái ngại: “Tiền bối, Đại Thánh mà người nói là tu vi gì vậy ạ?”
Khương Thái Hư chỉ mỉm cười mà không nói rõ với Diệp Thành.
Thấy Khương Thái Hư không nói gì, Diệp Thành thầm có tính toán trong lòng.
Một người ở cảnh giới Thiên có thể sống được một nghìn năm, vậy thì tu vi năm nghìn tăm chí ít phải mạnh hơn gấp ba lần tu vi Thiên.
Diệp Thành kinh ngạc, nên biết rằng ở Đại Sở này không biết mất bao nhiêu năm mới có một người ở cảnh giới Không Minh chứ đừng nói là một người ở tu vi Đại Thánh, còn cao hơn cả ít nhất là ba đại cảnh giới so với tu vi Không Minh.
“Tiểu hữu, có biết ta gọi ngươi tới là vì việc gì không?”, thấy Diệp Thành vẫn còn thẫn thờ, Khương Thái Hư lại lần nữa lên tiếng.
“Con không biết ạ”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ hắn ta vẫn còn rất mơ hồ.
“Ta muốn mượn tiên hoả của ngươi”.
“Tiên hoả?”, Diệp Thành sững người, hắn gãi đầu gãi tai: “Tiền bối, con không có tiên hoả, chỉ có chân hoả thôi ạ”.
Nghe vậy, Khương Thái Hư khẽ mỉm cười: “Chân hoả chưa thức tỉnh của ngươi chính là tiên hoả”.
Ồ!
Diệp Thành ngạc nhiên, hắn nhìn vào vùng đan hải của mình với ánh mắt không sao tin nổi.
Nghe giọng điệu của Khương Thái Hư kia thì cấp bậc của tiên hoả còn cao hơn chân hoả rất nhiều.
“Tao không ngờ mày lại có lai lịch cao quý như vậy”, nhìn vào ngọn lửa ánh vàng trong vùng đan hải, trong lòng Diệp Thành không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
“Tiểu hữu, ta có thể mượn tiên hoả của ngươi không?”, khi Diệp Thành còn đang chìm trong ngỡ ngàng thì Khương Thái Hư đã lại lần nữa lên tiếng.
Nói tới chân hoả của bản thân, tâm lý của Diệp Thành lại cảnh giác hơn bao giờ hết, lão già trước mặt quá dị thường, ai mà biết được lão có cướp đi chân hoả của hắn hay không.
Biết đâu chỉ cần lơ là một chút thôi cũng đã trắng tay rồi.
“Không biết tiền bối dùng chân hoả của con để làm gì ạ?”, Diệp Thành không triệu gọi tiên hoả luôn mà hỏi Khương Thái Hư thăm dò ý tứ.
“Tự sát”.
“Tự…tự sát?”, Diệp Thành cảnh giác hơn hẳn, hắn cho rằng mình đang nghe nhầm, cảm thấy lão già Khương Thái Hư này muốn chơi mình.
Tự dưng lại nói mượn tiên hoả để tự sát, sao nghe có vẻ kỳ…kỳ lạ thế nhỉ.
“Nói chính xác hơn chính là giết chết con ma trong cơ thể ta”.
“Con ma?”
“Năm xưa vì ta quá tự phụ, đụng đến loài vật không tốt lành gì cho nên mới có kết cục người không ra người, ngợm không ra ngợm như ngày hôm nay”, biết được những thắc mắc của Diệp Thành, Khương Thái Hư tỏ vẻ thản nhiên, từ từ giải thích: “Ta vốn tưởng rằng ta có thể loại trừ nó nhưng cuối cùng thì ta lại quá xem thường nó cho nên mất cả năm nghìn năm với sức mạnh của một mình ta cũng không thể kiểm soát nổi nó”.
“Lợi hại vậy sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Số mệnh định sẵn ta khó có thể thoát khỏi số kiếp này rồi”.
“Tiền bối hà tất phải bi quan như vậy? Hay là con tìm sư tôn của con giúp người?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt dè chường: “Một mình người không khống chế được nó nhưng tìm thêm vài người có lẽ có thể làm được ạ”.
Khương Thái Hư lắc đầu bất lực: “Không có tác dụng đâu, Với tu vi của bọn họ thì có thêm nhiều người cũng chỉ chết oan thôi”.
“Tiền bối, những người có tu vi mạnh ở cảnh giới Không Minh mà cũng chết, vậy người chắc chắn tiên hoả của con có thể diệt nó chứ?”
“Có thể”.
Diệp Thành đảo mắt rồi nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt do dự: “Tiền bối, đã là tự sát thì hà tất phải dùng tiên hoả của con?”
“Ta chết rồi thì con ma trong cơ thể ta sẽ xung phá cấm cố của ta, năm nghìn năm nay ta dốc sức, đem mọi tâm huyết để trấn áp nó, nên ta đã suy kiệt rồi, không còn sức để kiểm soát nó nữa, cho nên trước khi chết ta phải diệt nó, nếu không, một khi con ma này thoát ra ngoài sẽ gây nên cảnh tượng chết chóc thảm khốc”.
“Nếu tiền bối nói vậy thì vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu triệu gọi tiên hoả trong vùng đan hải.
“Đi đi”, Diệp Thành vung tay để tiên hoả kia bay về phía Khương Thái Hư.
Chẳng mấy chốc, tiên hoả đã bao quanh Khương Thái Hư, thổi bay những bụi bặm bám đầy người ông ta, để lộ ra phần cơ thể gầy trơ xương.
“Năm nghìn năm, quả thực đã cạn kiệt tâm huyết rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm và bất giác có tâm lý kiêng dè với con ma trong cơ thể Khương Thái Hư, có thể khiến một vị Đại Thánh hao tổn tâm huyết để trấn áp như vậy chứng tỏ nó mạnh tới cỡ nào.
Gừ!
Gừ!
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm gừ hung hãn vang lên từ trong cơ thể Khương Thái Hư giống như sự xuất hiện của tiên hoả khiến con ma cảm thấy được sự uy hiếp nào khủng khiếp lắm nên lúc này mới điên cuồng gào thét, muốn xông phá khỏi cấm cố của Khương Thái Hư.
Ở bên, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, tiếng gào thét của con ma kia đầy ma lực và có khả năng chiếm đoạt khiến hắn chợt trỗi lên cảm giác đau đớn từ nơi thâu sẳm của linh hồn.
“Khương Thái Hư, ngươi nhất quyết không chết không nghỉ phải không?”, chẳng mấy chốc, trong cơ thể Khương Thái Hư vang lên tiếng gầm tôi độc.
“Chúng ta đã dây dưa với nhau năm nghìn năm rồi, đã đến lúc chấm dứt mọi thứ”.
“Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ không thể sống đâu”.
“Ta đã chết từ lâu rồi”.
Tiếng gào thét không biết từ bao giờ biến mất, khi tiên hoả rời khỏi cơ thể Khương Thái Hư, khí tức ông ta trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, lúc này ông ta như ngọn đèn hắt hiu trước gió, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi tới cũng có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang tiến lên trước, lấy ra linh dịch.
Diệp Thành sững người, hắn liếc nhìn túi đựng đồ của mình.
Lẽ nào trong túi đựng đồ của mình còn có bảo bối gì nữa sao?
“Tiểu tử, nhìn vào mắt ta”, Khương Thái Hư ngẩng đầu nói.
Mặc dù không biết Khương Thái Hư định làm gì nhưng Diệp Thành vẫn liếc nhìn ông ta.
Một con mắt của Khương Thái Hư trống rỗng, còn con mắt còn lại lại huyền diệu vô tận, nếu nhìn kỹ thì như thể thấy được cả bầu trời đầy sao, nhìn thấy được cả thế giới rộng lớn, trong con mắt đó như có một đạo tiên luân khắc hoạ, khi hắn còn đang mải quan sát thì tiên luân kia đã xoay chuyển.
“Đây là…là con mắt như thế nào ạ?”, Diệp Thành tò mò.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, tiên tàng mà cả đời ta tự hào, giờ ta…ta giao nó cho ngươi”..
“Đại thánh”, Khương Thái Hư mỉm cười nhưng không vì câu hỏi mạo muội của Diệp Thành khi hỏi về tu vi của ông ta mà phẫn nộ.
Mặc dù ông ta đã rất già, khuôn mặt không nhìn ra bất cứ thần sắc gì nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ ôn hoà vô cùng.
“Đại Thánh”, phía này, Diệp Thành gãi đầu gãi tai, bộ dạng hết sức ngây ngô, hắn cười ái ngại: “Tiền bối, Đại Thánh mà người nói là tu vi gì vậy ạ?”
Khương Thái Hư chỉ mỉm cười mà không nói rõ với Diệp Thành.
Thấy Khương Thái Hư không nói gì, Diệp Thành thầm có tính toán trong lòng.
Một người ở cảnh giới Thiên có thể sống được một nghìn năm, vậy thì tu vi năm nghìn tăm chí ít phải mạnh hơn gấp ba lần tu vi Thiên.
Diệp Thành kinh ngạc, nên biết rằng ở Đại Sở này không biết mất bao nhiêu năm mới có một người ở cảnh giới Không Minh chứ đừng nói là một người ở tu vi Đại Thánh, còn cao hơn cả ít nhất là ba đại cảnh giới so với tu vi Không Minh.
“Tiểu hữu, có biết ta gọi ngươi tới là vì việc gì không?”, thấy Diệp Thành vẫn còn thẫn thờ, Khương Thái Hư lại lần nữa lên tiếng.
“Con không biết ạ”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ hắn ta vẫn còn rất mơ hồ.
“Ta muốn mượn tiên hoả của ngươi”.
“Tiên hoả?”, Diệp Thành sững người, hắn gãi đầu gãi tai: “Tiền bối, con không có tiên hoả, chỉ có chân hoả thôi ạ”.
Nghe vậy, Khương Thái Hư khẽ mỉm cười: “Chân hoả chưa thức tỉnh của ngươi chính là tiên hoả”.
Ồ!
Diệp Thành ngạc nhiên, hắn nhìn vào vùng đan hải của mình với ánh mắt không sao tin nổi.
Nghe giọng điệu của Khương Thái Hư kia thì cấp bậc của tiên hoả còn cao hơn chân hoả rất nhiều.
“Tao không ngờ mày lại có lai lịch cao quý như vậy”, nhìn vào ngọn lửa ánh vàng trong vùng đan hải, trong lòng Diệp Thành không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
“Tiểu hữu, ta có thể mượn tiên hoả của ngươi không?”, khi Diệp Thành còn đang chìm trong ngỡ ngàng thì Khương Thái Hư đã lại lần nữa lên tiếng.
Nói tới chân hoả của bản thân, tâm lý của Diệp Thành lại cảnh giác hơn bao giờ hết, lão già trước mặt quá dị thường, ai mà biết được lão có cướp đi chân hoả của hắn hay không.
Biết đâu chỉ cần lơ là một chút thôi cũng đã trắng tay rồi.
“Không biết tiền bối dùng chân hoả của con để làm gì ạ?”, Diệp Thành không triệu gọi tiên hoả luôn mà hỏi Khương Thái Hư thăm dò ý tứ.
“Tự sát”.
“Tự…tự sát?”, Diệp Thành cảnh giác hơn hẳn, hắn cho rằng mình đang nghe nhầm, cảm thấy lão già Khương Thái Hư này muốn chơi mình.
Tự dưng lại nói mượn tiên hoả để tự sát, sao nghe có vẻ kỳ…kỳ lạ thế nhỉ.
“Nói chính xác hơn chính là giết chết con ma trong cơ thể ta”.
“Con ma?”
“Năm xưa vì ta quá tự phụ, đụng đến loài vật không tốt lành gì cho nên mới có kết cục người không ra người, ngợm không ra ngợm như ngày hôm nay”, biết được những thắc mắc của Diệp Thành, Khương Thái Hư tỏ vẻ thản nhiên, từ từ giải thích: “Ta vốn tưởng rằng ta có thể loại trừ nó nhưng cuối cùng thì ta lại quá xem thường nó cho nên mất cả năm nghìn năm với sức mạnh của một mình ta cũng không thể kiểm soát nổi nó”.
“Lợi hại vậy sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.
“Số mệnh định sẵn ta khó có thể thoát khỏi số kiếp này rồi”.
“Tiền bối hà tất phải bi quan như vậy? Hay là con tìm sư tôn của con giúp người?”, Diệp Thành nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt dè chường: “Một mình người không khống chế được nó nhưng tìm thêm vài người có lẽ có thể làm được ạ”.
Khương Thái Hư lắc đầu bất lực: “Không có tác dụng đâu, Với tu vi của bọn họ thì có thêm nhiều người cũng chỉ chết oan thôi”.
“Tiền bối, những người có tu vi mạnh ở cảnh giới Không Minh mà cũng chết, vậy người chắc chắn tiên hoả của con có thể diệt nó chứ?”
“Có thể”.
Diệp Thành đảo mắt rồi nhìn Khương Thái Hư với vẻ mặt do dự: “Tiền bối, đã là tự sát thì hà tất phải dùng tiên hoả của con?”
“Ta chết rồi thì con ma trong cơ thể ta sẽ xung phá cấm cố của ta, năm nghìn năm nay ta dốc sức, đem mọi tâm huyết để trấn áp nó, nên ta đã suy kiệt rồi, không còn sức để kiểm soát nó nữa, cho nên trước khi chết ta phải diệt nó, nếu không, một khi con ma này thoát ra ngoài sẽ gây nên cảnh tượng chết chóc thảm khốc”.
“Nếu tiền bối nói vậy thì vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu triệu gọi tiên hoả trong vùng đan hải.
“Đi đi”, Diệp Thành vung tay để tiên hoả kia bay về phía Khương Thái Hư.
Chẳng mấy chốc, tiên hoả đã bao quanh Khương Thái Hư, thổi bay những bụi bặm bám đầy người ông ta, để lộ ra phần cơ thể gầy trơ xương.
“Năm nghìn năm, quả thực đã cạn kiệt tâm huyết rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm và bất giác có tâm lý kiêng dè với con ma trong cơ thể Khương Thái Hư, có thể khiến một vị Đại Thánh hao tổn tâm huyết để trấn áp như vậy chứng tỏ nó mạnh tới cỡ nào.
Gừ!
Gừ!
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm gừ hung hãn vang lên từ trong cơ thể Khương Thái Hư giống như sự xuất hiện của tiên hoả khiến con ma cảm thấy được sự uy hiếp nào khủng khiếp lắm nên lúc này mới điên cuồng gào thét, muốn xông phá khỏi cấm cố của Khương Thái Hư.
Ở bên, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt, tiếng gào thét của con ma kia đầy ma lực và có khả năng chiếm đoạt khiến hắn chợt trỗi lên cảm giác đau đớn từ nơi thâu sẳm của linh hồn.
“Khương Thái Hư, ngươi nhất quyết không chết không nghỉ phải không?”, chẳng mấy chốc, trong cơ thể Khương Thái Hư vang lên tiếng gầm tôi độc.
“Chúng ta đã dây dưa với nhau năm nghìn năm rồi, đã đến lúc chấm dứt mọi thứ”.
“Ta chết rồi thì ngươi cũng sẽ không thể sống đâu”.
“Ta đã chết từ lâu rồi”.
Tiếng gào thét không biết từ bao giờ biến mất, khi tiên hoả rời khỏi cơ thể Khương Thái Hư, khí tức ông ta trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết, lúc này ông ta như ngọn đèn hắt hiu trước gió, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi tới cũng có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Tiền bối”, Diệp Thành hoang mang tiến lên trước, lấy ra linh dịch.
Diệp Thành sững người, hắn liếc nhìn túi đựng đồ của mình.
Lẽ nào trong túi đựng đồ của mình còn có bảo bối gì nữa sao?
“Tiểu tử, nhìn vào mắt ta”, Khương Thái Hư ngẩng đầu nói.
Mặc dù không biết Khương Thái Hư định làm gì nhưng Diệp Thành vẫn liếc nhìn ông ta.
Một con mắt của Khương Thái Hư trống rỗng, còn con mắt còn lại lại huyền diệu vô tận, nếu nhìn kỹ thì như thể thấy được cả bầu trời đầy sao, nhìn thấy được cả thế giới rộng lớn, trong con mắt đó như có một đạo tiên luân khắc hoạ, khi hắn còn đang mải quan sát thì tiên luân kia đã xoay chuyển.
“Đây là…là con mắt như thế nào ạ?”, Diệp Thành tò mò.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, tiên tàng mà cả đời ta tự hào, giờ ta…ta giao nó cho ngươi”..
Danh sách chương