“Điện chủ phân điện thứ năm Phụng Trĩ đã dùng thân phận của Cổ Nguyên để bẩm báo rồi”, Sở Linh Ngọc chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì chậm nhất là ngày mai Thành Côn và Doãn Chí Bình sẽ phát động tấn công”.

“Vậy là tốt nhất”.

Bầu trời đêm yên tĩnh, Địa Cung cũng yên tĩnh.

Diệp Thành gọi Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân ra, một người giúp luyện hoá sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể Hùng Nhị, một người hoà vào linh hồn của hắn ta, cẩn thận giúp hắn ta chữa ám thương trên linh hồn.

Mà bản tôn Diệp Thành có nhiệm vụ bảo vệ tâm mạch và nguồn linh hồn cho Hùng Nhị.

Ngoài ra, đại địa tinh nguyên, thánh huyết và rất nhiều đan dược, linh dịch đều được hắn luyện hoá đưa vào cơ thể Hùng Nhị.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.


Chẳng bao lâu, tất cả vết thương trên người Hùng Nhị đã lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hơi thở cực kỳ yếu cũng dần khôi phục sau khi vết thương được chữa lành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của hắn ta cũng đã có chút huyết sắc.

“Máu tinh nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể có thể so sánh với diệu dụng của linh đan, quả nhiên không đơn giản”, Sở Linh Ngọc cảm thán.

“Bị thương nặng như vậy cũng chữa được, Diệp sư đệ quả nhiên phi thường”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt cũng trố mắt ngạc nhiên.

“Sư phụ lợi hại nhất”, thấy Hùng Nhị chuyển biến tốt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng vui mừng khôn xiết.

“Có tin tức gì từ Nam Cương chưa ạ?”, Diệp Thành vừa dùng thánh huyết nuôi dưỡng cơ thể Hùng Nhị, vừa hỏi Sở Linh Ngọc.

“Tạm thời vẫn chưa có”, Sở Linh Ngọc khẽ đáp.

“Vậy tiền bối truyền lệnh cho đại quân Viêm Hoàng sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào”, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, rút bàn tay đang đặt trên người Hùng Nhị về.


“Được”, Sở Linh Ngọc gật đầu, lấy hư không truyền âm thạch ra rồi thông báo lệnh của Diệp Thành đến các phân điện lớn.

Không lâu sau, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng rút tay về.

Sau khi chúng rút tay về, ngón tay Hùng Nhị run lên, hắn ta cũng từ từ mở mắt.

Đập vào mắt hắn ta là một bóng người mờ mờ.

Diệp Thành?  
Hùng Nhị tưởng là ảo giác nên đưa tay dụi mắt, khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt nhỏ mơ màng chợt loé lên tia sáng sắc bén, hắn ta đột nhiên ngồi bật dậy.

“Ngươi…”, đôi mắt nhỏ của Hùng Nhị mở lớn, nhìn Diệp Thành với vẻ không tin nổi.

“Sao, không nhận ra nữa à?”, Diệp Thành mỉm cười, nói xong thì nhét viên đan dược vào miệng Hùng Nhị.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện