Sự kinh ngạc xẹt qua mắt Quý Đông Dương, anh cúi đầu nhìn cô. Nụ cười của cô rất ngọt ngào, giọng nói mang theo sự mong chờ: "Anh mau ăn thử đi."
Biên kịch thấy thế, trêu: "Từ bao giờ Nghi Ninh quan tâm Đông Dương thế?"
Chu Nghi Ninh nghiêm túc nói: "Lúc trước anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, hôm nay hoàn tất cảnh quay rồi nên phải làm chút gì đó để cảm ơn."
Quý Đông Dương không nhìn cô nữa, giọng nói vô cùng lãnh đạm: "Ừm, cảm ơn."
Hôm nay, tâm trạng của Chu Nghi Ninh rất tốt, bộ phim đầu tay hoàn tất suôn sẻ, cuối cùng còn được đạo diễn Từ tán thưởng nên không thèm so đo với thái độ lạnh nhạt của anh. Cô nhích tới gần, chọc khuỷu tay vào anh, ý bảo anh mau ăn thử.
Quý Đông Dương gắp một miếng thịt bò cho vào miệng dưới ánh mắt sáng quắc của cô, Chu Nghi Ninh còn chưa kịp hỏi ý kiến thì bị một người đứng đằng sau vỗ vào vai. Chu Duy cười nói: "Không kính rượu với mọi người à?"
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm Quý Đông Dương, thấy anh nuốt hết miếng thịt rồi mới thỏa mãn đứng lên đi cùng Chu Duy.
A Minh nhìn tấm lưng của Chu Nghi Ninh với vẻ kinh ngạc, lúc nãy anh ta nói Đông ca không ăn cay, thế nên cô đã tự tay nướng thịt cho Đông ca ăn? Đừng nói là cô ấy thích Đông ca nhé?
A Minh nhìn Quý Đông Dương bỏ miếng thịt vào bát cháo khuấy mấy cái rồi mới ăn, bèn hỏi: "Ngon không Đông ca?"
Tuy ít ớt nhưng cũng không nên ăn.
Quý Đông Dương nhìn anh ta, "Cậu ăn thử đi."
A Minh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, một giây sau, "Phì! Mặn chết mất!"
Anh ta vội vàng uống hết ly bia, quả nhiên đồ nướng của tiểu ma nữ không thể ăn bậy ăn bạ, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta thấy Quý Đông Dương tiếp tục nhúng thịt vào cháo rồi cho vào miệng với vẻ mặt vô cùng bình thường.
Anh ta bèn nhắc nhở: "Đông ca, mặn lắm đó."
Quý Đông Dương ngẩng đầu nhìn lướt qua cô nàng Chu Nghi Ninh đang uống rượu cùng mọi người nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem anh có ăn không, anh không chút cảm xúc, "Không sao." Anh nhìn A Minh, "Nếu không thì cậu ăn hết đi?"
A Minh vội vàng lắc đầu, cùng lắm thì anh ta chỉ có thể chia sẻ một chút thôi, chứ bảo ăn hết chắc chết.
Cũng may Chu Nghi Ninh nướng không nhiều lắm, chỉ hai con cá và mấy miếng thịt bò, thêm nữa Quý Đông Dương ăn kèm với cháo nên cũng không mặn lắm, miễn cưỡng vẫn ăn được.
Vì để Đông ca ăn ít loại thức ăn có hại cho sức khỏe này, A Minh bất chấp hết, cứ ăn một miếng thịt là anh ta uống hai ngụm bia, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Vì uống nhiều nên mặt Chu Nghi Ninh đỏ bừng, cô quay lại thấy cái khay đã hết thức ăn thì rất vui, cười tươi rói nhìn Quý Đông Dương.
Tan tiệc, Chu Nghi Ninh hơi say, mặc dù tửu lượng cao nhưng cô không quen uống rượu trắng, vì thế khi bị phó đạo diễn chuốc hai ly rượu trắng thì cô hơi choáng.
"Em đừng lái xe, giờ này cũng đừng gọi tài xế tới lái, để chị đưa em về nhé?" Chu Duy hỏi cô.
"Không cần đâu, chúng ta không thuận đường, em tự lái xe về được, ngày mai chị còn phải quay phim, về nghỉ ngơi sớm đi." Chu Nghi Ninh lắc đầu, đầu óc quay cuồng tìm cách đi nhờ xe Quý Đông Dương.
Tốp người đi xuống lầu, những người say quyết định thuê luôn khách sạn gần đó ngủ qua đêm, dù sao ngày mai cũng quay phim ở gần đây, thế là họ lảo đảo dắt nhau đi thuê phòng. Từng người lục tục rời đi, Chu Nghi Ninh đi theo sau Quý Đông Dương.
Đương nhiên Quý Đông Dương biết cô muốn làm gì, A Minh đưa chìa khóa xe cho anh.
Thấy Quý Đông Dương ngồi vào ghế lái, Chu Nghi Ninh ngẩn người một lúc rồi vội vàng kéo A Minh, "Tôi ngồi ở trước!"
A Minh: "... Ờ."
Chu Nghi Ninh vội vàng ngồi vào ghế phụ lái, cô cứ tưởng Quý Đông Dương không biết lái xe, Quý Đông Dương nghiêng đầu liếc cô, "Cài dây an toàn vào."
Cô "a" lên một tiếng, kéo dây an toàn nhưng mãi mà không cài vào được.
Quý Đông Dương chồm tới giữ dây an toàn, thoắt cái đã cài xong.
Chu Nghi Ninh rất vui, cô cười rạng rỡ nhìn anh.
Quý Đông Dương lái xe nhanh hơn A Minh nhiều, anh đưa A Minh về trước, A Minh lo lắng nhìn Chu Nghi Ninh đã say khướt, nói với Quý Đông Dương: "Đông ca, anh cẩn thận nhé, đừng để phóng viên theo đuôi."
Chu Nghi Ninh nghe thấy thế thì mất hứng, ngoảnh đầu trừng A Minh, chờ A minh xuống xe, cô lập tức quay qua vỗ vào người Quý Đông Dương: "Mau lái xe đi."
Vì bật điều hòa, cửa sổ đóng kín, nên trong xe nồng nặc mùi rượu.
Chu Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn anh, "Đồ em nướng ngon không?"
Quý Đông Dương nhìn thẳng về phía trước, "Dở."
Chu Nghi Ninh hừm, "Biết ngay anh sẽ nói thế mà." Sau đó cô bật cười, "Tuy dở nhưng anh cũng ăn hết."
Đèn đỏ, Quý Đông Dương định nói phần lớn là do A Minh ăn, đến khi quay đầu qua, nhìn đôi mắt ngời sáng như ánh sao của cô, thôi, tốt nhất là không đả kích cô.
Anh không nói gì, Chu Nghi Ninh cho là anh thừa nhận, thế là bật cười, đắc ý đung đưa chân, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Tối nay cô nói hơi nhiều, dịu dàng và ngoan ngoãn đến lạ, ánh mắt cô nhìn anh mềm mại như con thú cưng, Quý Đông Dương nghĩ chắc là cô say rồi.
Từ lúc A Minh xuống xe, đằng sau luôn có một chiếc xe theo đuôi, tối nay A Minh ở một trong những căn hộ của anh, phóng viên rình mò ở đó thấy chỉ có một mình A Minh xuống xe nên cảm thấy rất kỳ lạ, vội vàng đuổi theo anh.
Quý Đông Dương quan sát phía sau qua kính chiếu hậu, nói với Chu Nghi Ninh: "Ngồi yên."
Chu Nghi Ninh ngớ ra, "Em đang..."
Em đang ngồi yên mà!
Cô còn nói hết câu, anh đã nhấn chân ga, chiếc xe lập tức lao vun vút trên đường. Do không phòng bị, Chu Nghi Ninh bị ngả người ra sau, cái ót đập mạnh vào lưng ghế, đau đến nổ đom đóm mắt.
Quý Đông Dương không ngừng vượt qua xe phía trước, Chu Nghi Ninh nắm chặt cửa xe, dạ dày cực kỳ khó chịu mà không nói được tiếng nào.
Cô không thể nào tin nổi Quý Đông Dương biết đua xe!
Mười mấy phút sau, Quý Đông Dương giảm tốc độ xuống, Chu Nghi Ninh cầm tay nắm cửa xe, mặt trắng bêch: "Dừng, dừng xe! Nhanh lên!"
Cô muốn nôn, không nhịn nổi nữa!
Quý Đông Dương quay đầu nhìn cô, chau mày cho xe dừng lại ở ven đường. Chu Nghi Ninh nhanh chóng mở cửa, lao xuống xe, vịn vào thân cây nôn thốc nôn tháo.
Một lát sau, trước mắt xuất hiện một chai nước, Chu Nghi Ninh nhận lấy, súc miệng, một lúc lâu sau mới ngoảnh đầu lại, đôi mắt đỏ bừng trừng anh: "Không có chuyện gì anh lái xe nhanh thế làm chi? Biết em say mà còn lái nhanh, có phải anh có thù oán với em không?"
Những làn gió lạnh thổi xào xạc, cô rùng mình, mái tóc dài rối tung buông xõa sau lưng, trông rất đáng thương.
Quý Đông Dương nhìn cô một lúc lâu mới nói: "Có phóng viên theo đuôi."
Chu Nghi Ninh im lặng, dưới làn gió lạnh, cô đã tỉnh rượu không ít, ấm ức cúi đầu, "Biết rồi."
"Cô sợ bị chụp không?" Anh hỏi.
"Không sợ, nhưng không muốn bị chụp." Cô không muốn cô cũng chỉ là một trong những người yêu tin đồn của Quý Đông Dương mà thôi.
Quý Đông Dương cười, xoay người đưa lưng về phía cô, "Vậy thì mau lên xe đi."
Chu Nghi Ninh hơi giận, nhưng nghĩ tới việc được ở bên anh thì cô lại thấy vui, thế là ngoan ngoãn đi lên xe.
Về đến chung cư đã nửa đêm, chẳng biết từ bao giờ mà chỗ ngồi bên cạnh không có động tĩnh gì, Quý Đông Dương rút chìa khóa xe ra, quay đầu nhìn qua, cô gái ấy đang ôm ba lô và áo khoác ngoẹo đầu ngủ ngon lành.
Im lặng mấy phút, Quý Đông Dương chỉnh ghế ngả ra sau, anh dựa vào lưng ghế, giơ tay ra lấy cái bịt mắt để ở sau ghế, đeo lên rồi khoanh tay ngồi nghỉ.
Chu Nghi Ninh uống say, ngủ rất khó chịu, đầu không có điểm tựa, sau khi gục lên gục xuống mấy lần thì cũng tỉnh.
Cô xoa cổ, mê man nhìn ra ngoài mới giật mình khi phát hiện mình vẫn còn trên xe, quay đầu nhìn qua thì thấy ghế lái được chỉnh ngả cả ra sau, thân hình cao lớn của Quý Đông Dương nằm trên ghế, vì không gian trong xe hơi nhỏ nên đôi chân dài không duỗi thẳng ra được.
Chu Nghi Ninh nhìn anh đeo bịt mắt, cô nhoẻn miệng cười, còn tưởng anh vứt cô một mình ở trong xe chứ.
Cô chồm tới, nhìn đồng hồ của anh, 02:22.
Muộn thế này rồi cơ á?! Họ ở trên xe bao lâu rồi?
Anh đeo bịt mắt trông xa cách quá! Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm khóe môi anh, nuốt nước bọt, từ từ nhích lại, khẽ khàng hôn lên môi anh.
Tim đập như sấm.
Nhưng vẫn không đủ, môi cô chạm vào môi anh, cơ thể mềm mại từ từ nhích lại gần anh.
Lúc cô sán tới lần thứ hai, Quý Đông Dương đã tỉnh, bên dưới miếng bịt mắt, hai mắt anh nhắm nghiền, đôi mày nhíu chặt, anh giơ tay túm lấy cổ áo cô, trầm giọng quát khẽ: "Chu Nghi Ninh, cô say rồi phát điên à?"
Chu Nghi Ninh không ngờ anh lại nhanh chóng tỉnh lại như thế, cô còn chưa hôn đủ mà!
Sợ anh lại đẩy cô ra như lần trước, cô vội vàng giơ tay ôm anh, cả người áp sát, ghì chặt cổ anh, "Nếu anh lại hất em ra thì em vẫn cứ bám lấy anh! Lần trước anh nợ em đấy."
Quý Đông Dương mím chặt môi, cố chịu đựng: "Buông ra."
"Không buông, anh hôn em một cái rồi em sẽ buông." Cô mặt dày túm chặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Giây lát sau, cô chạm vào môi anh rồi mút mạnh, ngắc ngứ vừa hôn vừa gặm môi anh, anh càng không có phản ứng thì cô càng sốt ruột. Cô cắn nhẹ lên môi anh, anh vẫn không có phản ứng, cô bực mình, đè lên ngực anh, "Quý Đông Dương! Em cắn thật đấy!"
Quý Đông Dương giật miếng bịt mắt xuống, điều chỉnh lưng ghế ngồi thẳng, nhìn nhằm nhằm vào cô.
Chu Nghi Ninh thích đôi mắt của anh, ánh mắt anh rất sống động, cho dù là đang quay phim hay không.
Lúc này, đáy mắt anh tĩnh lặng đến đáng sợ. Giống như sự tĩnh lặng của núi lửa trước khi phun trào.
Chu Nghi Ninh cho rằng anh giận nên sợ hãi rụt cổ lại, nhưng phút chốc sau, lá gan lại đột ngột to lên, cô chồm người qua, hai tay ôm mặt anh rồi hôn mạnh lên môi anh, sau đó há miệng cắn môi anh.
Trước khi núi lửa bộc phát, làm được chuyện gì thì làm.
Cô cắn rất mạnh, Quý Đông Dương nhíu mày, nắm lấy vai cô rồi đẩy cô ra, anh đưa lưỡi liếm môi dưới, cảm nhận được mùi máu.
Anh nhìn cô, "Cô là chó hả?"
Chu Nghi Ninh nhìn đôi môi bị cắn rách của anh.
Cô cúi đầu, vẻ mặt áy náy. Quý Đông Dương đưa tay sờ môi, cau mày nhìn cô, sau đó cầm điều khiển từ xa mở cửa xe ra.
Chu Nghi Ninh ôm ba lô và áo phao chạy theo anh, vội nói: "Quý Đông Dương, anh giận hả?"
Quý Đông Dương khóa xe lại, quay đầu nhìn cô, "Cô đoán đi? Ngày mai tôi còn phải quay phim đấy."
Chu Nghi Ninh thấy hơi áy náy, cô quên béng mất ngày mai anh phải quay phim, phiền phức rồi đây, "Em không cố ý."
Quý Đông Dương liếm môi dưới, có thể cảm nhận được chỗ bị rách một miếng da, e ngày mai không lành kịp, nghe thấy cô nói thế thì liếc cô một cái, tỏ ý không tin.
Hai người đi vào thang máy, Quý Đông Dương không thèm để ý đến cô.
Chu Nghi Ninh bĩu môi, anh chuyên nghiệp lắm, e rằng mình chạm tới giới hạn của anh rồi.
Biên kịch thấy thế, trêu: "Từ bao giờ Nghi Ninh quan tâm Đông Dương thế?"
Chu Nghi Ninh nghiêm túc nói: "Lúc trước anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, hôm nay hoàn tất cảnh quay rồi nên phải làm chút gì đó để cảm ơn."
Quý Đông Dương không nhìn cô nữa, giọng nói vô cùng lãnh đạm: "Ừm, cảm ơn."
Hôm nay, tâm trạng của Chu Nghi Ninh rất tốt, bộ phim đầu tay hoàn tất suôn sẻ, cuối cùng còn được đạo diễn Từ tán thưởng nên không thèm so đo với thái độ lạnh nhạt của anh. Cô nhích tới gần, chọc khuỷu tay vào anh, ý bảo anh mau ăn thử.
Quý Đông Dương gắp một miếng thịt bò cho vào miệng dưới ánh mắt sáng quắc của cô, Chu Nghi Ninh còn chưa kịp hỏi ý kiến thì bị một người đứng đằng sau vỗ vào vai. Chu Duy cười nói: "Không kính rượu với mọi người à?"
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm Quý Đông Dương, thấy anh nuốt hết miếng thịt rồi mới thỏa mãn đứng lên đi cùng Chu Duy.
A Minh nhìn tấm lưng của Chu Nghi Ninh với vẻ kinh ngạc, lúc nãy anh ta nói Đông ca không ăn cay, thế nên cô đã tự tay nướng thịt cho Đông ca ăn? Đừng nói là cô ấy thích Đông ca nhé?
A Minh nhìn Quý Đông Dương bỏ miếng thịt vào bát cháo khuấy mấy cái rồi mới ăn, bèn hỏi: "Ngon không Đông ca?"
Tuy ít ớt nhưng cũng không nên ăn.
Quý Đông Dương nhìn anh ta, "Cậu ăn thử đi."
A Minh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, một giây sau, "Phì! Mặn chết mất!"
Anh ta vội vàng uống hết ly bia, quả nhiên đồ nướng của tiểu ma nữ không thể ăn bậy ăn bạ, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta thấy Quý Đông Dương tiếp tục nhúng thịt vào cháo rồi cho vào miệng với vẻ mặt vô cùng bình thường.
Anh ta bèn nhắc nhở: "Đông ca, mặn lắm đó."
Quý Đông Dương ngẩng đầu nhìn lướt qua cô nàng Chu Nghi Ninh đang uống rượu cùng mọi người nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem anh có ăn không, anh không chút cảm xúc, "Không sao." Anh nhìn A Minh, "Nếu không thì cậu ăn hết đi?"
A Minh vội vàng lắc đầu, cùng lắm thì anh ta chỉ có thể chia sẻ một chút thôi, chứ bảo ăn hết chắc chết.
Cũng may Chu Nghi Ninh nướng không nhiều lắm, chỉ hai con cá và mấy miếng thịt bò, thêm nữa Quý Đông Dương ăn kèm với cháo nên cũng không mặn lắm, miễn cưỡng vẫn ăn được.
Vì để Đông ca ăn ít loại thức ăn có hại cho sức khỏe này, A Minh bất chấp hết, cứ ăn một miếng thịt là anh ta uống hai ngụm bia, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Vì uống nhiều nên mặt Chu Nghi Ninh đỏ bừng, cô quay lại thấy cái khay đã hết thức ăn thì rất vui, cười tươi rói nhìn Quý Đông Dương.
Tan tiệc, Chu Nghi Ninh hơi say, mặc dù tửu lượng cao nhưng cô không quen uống rượu trắng, vì thế khi bị phó đạo diễn chuốc hai ly rượu trắng thì cô hơi choáng.
"Em đừng lái xe, giờ này cũng đừng gọi tài xế tới lái, để chị đưa em về nhé?" Chu Duy hỏi cô.
"Không cần đâu, chúng ta không thuận đường, em tự lái xe về được, ngày mai chị còn phải quay phim, về nghỉ ngơi sớm đi." Chu Nghi Ninh lắc đầu, đầu óc quay cuồng tìm cách đi nhờ xe Quý Đông Dương.
Tốp người đi xuống lầu, những người say quyết định thuê luôn khách sạn gần đó ngủ qua đêm, dù sao ngày mai cũng quay phim ở gần đây, thế là họ lảo đảo dắt nhau đi thuê phòng. Từng người lục tục rời đi, Chu Nghi Ninh đi theo sau Quý Đông Dương.
Đương nhiên Quý Đông Dương biết cô muốn làm gì, A Minh đưa chìa khóa xe cho anh.
Thấy Quý Đông Dương ngồi vào ghế lái, Chu Nghi Ninh ngẩn người một lúc rồi vội vàng kéo A Minh, "Tôi ngồi ở trước!"
A Minh: "... Ờ."
Chu Nghi Ninh vội vàng ngồi vào ghế phụ lái, cô cứ tưởng Quý Đông Dương không biết lái xe, Quý Đông Dương nghiêng đầu liếc cô, "Cài dây an toàn vào."
Cô "a" lên một tiếng, kéo dây an toàn nhưng mãi mà không cài vào được.
Quý Đông Dương chồm tới giữ dây an toàn, thoắt cái đã cài xong.
Chu Nghi Ninh rất vui, cô cười rạng rỡ nhìn anh.
Quý Đông Dương lái xe nhanh hơn A Minh nhiều, anh đưa A Minh về trước, A Minh lo lắng nhìn Chu Nghi Ninh đã say khướt, nói với Quý Đông Dương: "Đông ca, anh cẩn thận nhé, đừng để phóng viên theo đuôi."
Chu Nghi Ninh nghe thấy thế thì mất hứng, ngoảnh đầu trừng A Minh, chờ A minh xuống xe, cô lập tức quay qua vỗ vào người Quý Đông Dương: "Mau lái xe đi."
Vì bật điều hòa, cửa sổ đóng kín, nên trong xe nồng nặc mùi rượu.
Chu Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn anh, "Đồ em nướng ngon không?"
Quý Đông Dương nhìn thẳng về phía trước, "Dở."
Chu Nghi Ninh hừm, "Biết ngay anh sẽ nói thế mà." Sau đó cô bật cười, "Tuy dở nhưng anh cũng ăn hết."
Đèn đỏ, Quý Đông Dương định nói phần lớn là do A Minh ăn, đến khi quay đầu qua, nhìn đôi mắt ngời sáng như ánh sao của cô, thôi, tốt nhất là không đả kích cô.
Anh không nói gì, Chu Nghi Ninh cho là anh thừa nhận, thế là bật cười, đắc ý đung đưa chân, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Tối nay cô nói hơi nhiều, dịu dàng và ngoan ngoãn đến lạ, ánh mắt cô nhìn anh mềm mại như con thú cưng, Quý Đông Dương nghĩ chắc là cô say rồi.
Từ lúc A Minh xuống xe, đằng sau luôn có một chiếc xe theo đuôi, tối nay A Minh ở một trong những căn hộ của anh, phóng viên rình mò ở đó thấy chỉ có một mình A Minh xuống xe nên cảm thấy rất kỳ lạ, vội vàng đuổi theo anh.
Quý Đông Dương quan sát phía sau qua kính chiếu hậu, nói với Chu Nghi Ninh: "Ngồi yên."
Chu Nghi Ninh ngớ ra, "Em đang..."
Em đang ngồi yên mà!
Cô còn nói hết câu, anh đã nhấn chân ga, chiếc xe lập tức lao vun vút trên đường. Do không phòng bị, Chu Nghi Ninh bị ngả người ra sau, cái ót đập mạnh vào lưng ghế, đau đến nổ đom đóm mắt.
Quý Đông Dương không ngừng vượt qua xe phía trước, Chu Nghi Ninh nắm chặt cửa xe, dạ dày cực kỳ khó chịu mà không nói được tiếng nào.
Cô không thể nào tin nổi Quý Đông Dương biết đua xe!
Mười mấy phút sau, Quý Đông Dương giảm tốc độ xuống, Chu Nghi Ninh cầm tay nắm cửa xe, mặt trắng bêch: "Dừng, dừng xe! Nhanh lên!"
Cô muốn nôn, không nhịn nổi nữa!
Quý Đông Dương quay đầu nhìn cô, chau mày cho xe dừng lại ở ven đường. Chu Nghi Ninh nhanh chóng mở cửa, lao xuống xe, vịn vào thân cây nôn thốc nôn tháo.
Một lát sau, trước mắt xuất hiện một chai nước, Chu Nghi Ninh nhận lấy, súc miệng, một lúc lâu sau mới ngoảnh đầu lại, đôi mắt đỏ bừng trừng anh: "Không có chuyện gì anh lái xe nhanh thế làm chi? Biết em say mà còn lái nhanh, có phải anh có thù oán với em không?"
Những làn gió lạnh thổi xào xạc, cô rùng mình, mái tóc dài rối tung buông xõa sau lưng, trông rất đáng thương.
Quý Đông Dương nhìn cô một lúc lâu mới nói: "Có phóng viên theo đuôi."
Chu Nghi Ninh im lặng, dưới làn gió lạnh, cô đã tỉnh rượu không ít, ấm ức cúi đầu, "Biết rồi."
"Cô sợ bị chụp không?" Anh hỏi.
"Không sợ, nhưng không muốn bị chụp." Cô không muốn cô cũng chỉ là một trong những người yêu tin đồn của Quý Đông Dương mà thôi.
Quý Đông Dương cười, xoay người đưa lưng về phía cô, "Vậy thì mau lên xe đi."
Chu Nghi Ninh hơi giận, nhưng nghĩ tới việc được ở bên anh thì cô lại thấy vui, thế là ngoan ngoãn đi lên xe.
Về đến chung cư đã nửa đêm, chẳng biết từ bao giờ mà chỗ ngồi bên cạnh không có động tĩnh gì, Quý Đông Dương rút chìa khóa xe ra, quay đầu nhìn qua, cô gái ấy đang ôm ba lô và áo khoác ngoẹo đầu ngủ ngon lành.
Im lặng mấy phút, Quý Đông Dương chỉnh ghế ngả ra sau, anh dựa vào lưng ghế, giơ tay ra lấy cái bịt mắt để ở sau ghế, đeo lên rồi khoanh tay ngồi nghỉ.
Chu Nghi Ninh uống say, ngủ rất khó chịu, đầu không có điểm tựa, sau khi gục lên gục xuống mấy lần thì cũng tỉnh.
Cô xoa cổ, mê man nhìn ra ngoài mới giật mình khi phát hiện mình vẫn còn trên xe, quay đầu nhìn qua thì thấy ghế lái được chỉnh ngả cả ra sau, thân hình cao lớn của Quý Đông Dương nằm trên ghế, vì không gian trong xe hơi nhỏ nên đôi chân dài không duỗi thẳng ra được.
Chu Nghi Ninh nhìn anh đeo bịt mắt, cô nhoẻn miệng cười, còn tưởng anh vứt cô một mình ở trong xe chứ.
Cô chồm tới, nhìn đồng hồ của anh, 02:22.
Muộn thế này rồi cơ á?! Họ ở trên xe bao lâu rồi?
Anh đeo bịt mắt trông xa cách quá! Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm khóe môi anh, nuốt nước bọt, từ từ nhích lại, khẽ khàng hôn lên môi anh.
Tim đập như sấm.
Nhưng vẫn không đủ, môi cô chạm vào môi anh, cơ thể mềm mại từ từ nhích lại gần anh.
Lúc cô sán tới lần thứ hai, Quý Đông Dương đã tỉnh, bên dưới miếng bịt mắt, hai mắt anh nhắm nghiền, đôi mày nhíu chặt, anh giơ tay túm lấy cổ áo cô, trầm giọng quát khẽ: "Chu Nghi Ninh, cô say rồi phát điên à?"
Chu Nghi Ninh không ngờ anh lại nhanh chóng tỉnh lại như thế, cô còn chưa hôn đủ mà!
Sợ anh lại đẩy cô ra như lần trước, cô vội vàng giơ tay ôm anh, cả người áp sát, ghì chặt cổ anh, "Nếu anh lại hất em ra thì em vẫn cứ bám lấy anh! Lần trước anh nợ em đấy."
Quý Đông Dương mím chặt môi, cố chịu đựng: "Buông ra."
"Không buông, anh hôn em một cái rồi em sẽ buông." Cô mặt dày túm chặt anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Giây lát sau, cô chạm vào môi anh rồi mút mạnh, ngắc ngứ vừa hôn vừa gặm môi anh, anh càng không có phản ứng thì cô càng sốt ruột. Cô cắn nhẹ lên môi anh, anh vẫn không có phản ứng, cô bực mình, đè lên ngực anh, "Quý Đông Dương! Em cắn thật đấy!"
Quý Đông Dương giật miếng bịt mắt xuống, điều chỉnh lưng ghế ngồi thẳng, nhìn nhằm nhằm vào cô.
Chu Nghi Ninh thích đôi mắt của anh, ánh mắt anh rất sống động, cho dù là đang quay phim hay không.
Lúc này, đáy mắt anh tĩnh lặng đến đáng sợ. Giống như sự tĩnh lặng của núi lửa trước khi phun trào.
Chu Nghi Ninh cho rằng anh giận nên sợ hãi rụt cổ lại, nhưng phút chốc sau, lá gan lại đột ngột to lên, cô chồm người qua, hai tay ôm mặt anh rồi hôn mạnh lên môi anh, sau đó há miệng cắn môi anh.
Trước khi núi lửa bộc phát, làm được chuyện gì thì làm.
Cô cắn rất mạnh, Quý Đông Dương nhíu mày, nắm lấy vai cô rồi đẩy cô ra, anh đưa lưỡi liếm môi dưới, cảm nhận được mùi máu.
Anh nhìn cô, "Cô là chó hả?"
Chu Nghi Ninh nhìn đôi môi bị cắn rách của anh.
Cô cúi đầu, vẻ mặt áy náy. Quý Đông Dương đưa tay sờ môi, cau mày nhìn cô, sau đó cầm điều khiển từ xa mở cửa xe ra.
Chu Nghi Ninh ôm ba lô và áo phao chạy theo anh, vội nói: "Quý Đông Dương, anh giận hả?"
Quý Đông Dương khóa xe lại, quay đầu nhìn cô, "Cô đoán đi? Ngày mai tôi còn phải quay phim đấy."
Chu Nghi Ninh thấy hơi áy náy, cô quên béng mất ngày mai anh phải quay phim, phiền phức rồi đây, "Em không cố ý."
Quý Đông Dương liếm môi dưới, có thể cảm nhận được chỗ bị rách một miếng da, e ngày mai không lành kịp, nghe thấy cô nói thế thì liếc cô một cái, tỏ ý không tin.
Hai người đi vào thang máy, Quý Đông Dương không thèm để ý đến cô.
Chu Nghi Ninh bĩu môi, anh chuyên nghiệp lắm, e rằng mình chạm tới giới hạn của anh rồi.
Danh sách chương